Đọc truyện Bạch xà phu quân – Chương 7
Lần đầu tiên Hứa Huyên Thảo ở cùng với một nam nhân trưởng thành, nữ trên nam dưới ôm ấp như thế này.
Nhiệt độ thân thể của hắn không cao, vải mặc có một mùi hương thảo dược rất dễ ngửi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng cho rằng Bạch Tự Cẩn là kiểu mảnh khảnh, dưới tình huống như này mới có thể cảm nhận được rõ ràng cơ bắp rắn chắc dưới lớp vải của hắn, khớp với từng đường cong lả lướt mềm mại của nàng.
Nhận ra sự khác biệt nam nữ này, Hứa Huyên Thảo nổi giận: “Buông ta ra!”
Bạch Tự Cẩn như vừa mới tỉnh mộng, chợt buông tay ra, để mặc Hứa Huyên Thảo thoát khỏi cái ôm của hắn.
Hắn xoa xoa mí mắt, tròng mắt trở lại như lúc ban đầu, hít vào một hơi thật sâu: “Xin lỗi…”
May mắn, nàng không thấy bộ dáng của hắn khi nãy.
Hắn lang thang trên nhân gian, thanh tâm quả dục hơn một ngàn năm, bất kỳ thứ gì cũng không thể khiến lòng hắn gợn sóng được.
Chỉ khi tới gần Hứa Huyên Thảo, linh hồn của hắn giống như nam châm bị nàng hấp dẫn, muốn cọ lên da thịt nàng, muốn nuốt trọn hương thơm của nàng, thậm chí…
Đây không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên của con người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn chậm rãi cân nhắc, là do hơi thở tươi mát tỏa ra từ trong linh hồn nàng không lúc nào là không dụ dỗ hắn, giống như bản năng thiêu thân lao vào ánh sáng vậy.
Bạch Tự Cẩn không biết rõ vì sao lại như thế.
Hắn cần phải kìm nén ham muốn của mình với nàng, tìm mọi cách giữ nàng lại bên người.
Đối với nàng, hắn phải từ từ mưu tính.
Hứa Huyên Thảo đứng dậy, vỗ cỏ lá trên người mình xuống, trúng phải vết thương trên cánh tay nên thấy hơi đau rát.
Nàng đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Bạch Tự Cẩn bảo vệ mình mà lưng đâm vào thân cây.
Người thường chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Suy nghĩ một chút, hắn chỉ ôm mình chút thôi, vẫn chưa làm chuyện nào vượt mức, có lẽ nàng đã quá khích rồi.
“Bạch đại phu, ngươi ổn không?”
“Không đáng ngại lắm.”
Nghe thấy âm thanh của hắn hơi thều thào, càng khiến Hứa Huyên Thảo lo lắng.
Bạch Tự Cẩn thấp giọng nói: “Trước tiên làm chuyện chính đi.”
Hứa Huyên Thảo nói được, nhìn không rõ chỗ bị thương của hắn, không biết có thể làm được gì không nên trong lòng càng thêm áy náy.
Bạch Tự Cẩn dẫn nàng vào nhà, trong phòng nồng nặc mùi hôi tanh, trái tim Hứa Huyên Thảo chua xót: “Một nhà lớn nhỏ đều chết bất đắc kỳ tử ở chỗ này.”
Bạch Tự Cẩn nói nàng biết, trên mặt đất có dấu vết vẽ xác chết bằng đá vôi, vết máu đã đen lại hết.
“Những chứng cứ khác hẳn là bị quan phủ thu đi rồi.” Hứa Huyên Thảo cắn môi suy tư, ngẩng đầu, nhảy lên xà nhà, thấp người ngồi xổm trên năm miếng ván (*), sờ soạng hai bên lọng che trần.
(*) Ảnh minh họa cuối chương
Tìm một hồi lâu, Hứa Huyên Thảo vui mừng nói: “Tìm được rồi!”
Hứa Huyên Thảo nhảy khỏi xà nhà, bàn tay cầm một tờ chấy vàng đã cháy đen một nửa: “Đây là lá bùa, ta đoán không sai, đối phương là yêu quái am hiểu chú thuật, ngươi có thể thấy được bên trên vẽ thứ gì không?”
Bạch Tự Cẩn nhận lấy lá bùa, quét mắt: “Không phải văn tự bình thường, cứ có cảm giác như vẽ quỷ vẽ ma vậy.”
Hứa Huyên Thảo thở dài: “Đôi mắt khôi phục nhanh lên một chút thì tốt rồi. Hay là sư thúc của ta ở đây cũng được, ông ấy am hiểu bùa chú nhất.”
Bạch Tự Cẩn đột nhiên nói: “Duỗi tay ra.”
“Hửm?” Hứa Huyên Thảo không hiểu hắn có ý gì, nhưng vẫn nghe lời vươn tay đến chỗ hắn.
Hắn có một đôi bàn tay to, mềm mại nâng bàn tay nhỏ của nàng lên, nhẹ nhàng mở bàn tay ra.
Đầu ngón tay di chuyển trên lòng bàn tay của nàng, viết từng nét, tạo nên cảm giác ngưa ngứa.
Hắn nhẹ nhàng dò hỏi: “Cảm giác được chưa?”
Tim nàng đập liên hồi, không thể rút tay ra được, chỉ có thể kẹp chặt khuỷu tay, chịu đựng cơn ngứa.
Nàng bắt đầu miên man suy nghĩ, vì sao nhiệt độ cơ thể của hắn thấp hơn người thường, vì sao hắn lại tốt với nàng như vậy.
Vẽ mấy lần, Hứa Huyên Thảo nhanh chóng rút tay lại: “Ta biết được là loại bùa nào rồi.”
Hắn cười vui vẻ: “Tốt quá.”
“Đây là bùa thu hồn, treo ở nóc nhà mười ngày mười đêm sẽ hấp thụ sức sống của chủ nhà, cuối cùng chủ nhà sẽ bị tà ma cắn nuốt đến chết.” Hứa Huyên Thảo có cảm giác được thông suốt: “Thì ra là thế! Tìm theo tấm bùa này là có thể tra ra chủ nhà bị hại tiếp theo là ai rồi.”
Hứa Huyên Thảo buồn rầu: “Nhưng mà, phủ Lâm An nhiều bá tánh như vậy, phải tra như thế nào tra đây. Hiệu suất làm việc của quan phủ mau nhưng bọn họ lại không muốn hợp tác.”
Nàng cũng không muốn dính đến Lâm Huyền Xu, cứ cảm thấy hành vi của hắn quái dị.
Bạch Tự Cẩn nói: “Ngươi đến hiệu thuốc với ta đi.”
Hứa Huyên Thảo không hiểu nguyên nhân: “Vì sao?”
Bạch Tự Cẩn không nhiều lời, dắt Hứa Huyên Thảo đến Bảo Thuận Đường, trên đường đi mới giải thích cho nàng.
“Cho dù quan phủ đi có đi tra, mà chỉ huyện Tiền Đường thuộc phủ Lâm An cũng đã bảy vạn hộ dân, cũng không biết tra đến bao giờ, còn dễ dàng rút dây động rừng. Ta có chút quen biết trong thành Lâm An, nói không chừng có thể giúp đỡ một ít chuyện.”
Bảo Thuận Đường trên phố Kim Hoa, vốn là một con phố trống trải, nhờ việc Bảo Thuận Đường dọn đến đây nên người qua lại cũng tấp nập.
Ngoại trừ việc bốc thuốc, Bảo Thuận Đường còn mời vài đại phu có kinh nghiệm lâu năm khám cho người bệnh.
Dọc theo đường đi, Hứa Huyên Thảo nghe thấy không ít người qua đường nhiệt tình cung kính chào hỏi Bạch Tự Cẩn, mở miệng là một tiếng Bạch thần y, còn có người tặng lễ vật cảm ơn hắn đã chữa trị.
Bạch Tự Cẩn đối xử bình đẳng, tao nhã lễ phép với mọi người, cũng từ chối hết lễ vật.
Tiền chưởng quầy của Bảo Thuận Đường đang rửa sạch ngăn đựng thuốc, kinh ngạc trông thấy cô nương đi bên cạnh ông chủ Bạch Tự Cẩn, vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp 16 17 tuổi.
Hắn thầm nghĩ, ông chủ là người trong một của biết bao cô nương chưa lập gia đình, thế nhưng lại không hề có hứng thú với bất kỳ ai đến cửa cầu hôn.
Đây là lần đầu ông chủ dẫn một cô nương lại đây, không lẽ cây vạn tuế chưa thể ra hoa à?
Tiền chưởng quầy vội vàng ân cần tiến lên: “Ông chủ ngài đã tới rồi, vị cô nương này là…?”
Bạch Tự Cẩn nói: “Hứa cô nương là bằng hữu của ta.”
Xem ra chuyện tốt vẫn chưa thành, khóe mắt Tiền chưởng quầy cười ra nếp nhăn: “Mời Hứa cô nương ngồi. A Phát, mau đi rót hai chén trà lại đây.”
Sau khi Hứa Huyên Thảo ngồi xuống, ngửi thấy mùi hương nồng nàn của thuốc Bắc khi nấu lên, trong tiềm thức cũng có cảm giác an tâm.
Cảm giác an tâm này càng rõ hơn khi ở bên Bạch Tự Cẩn, giống như chỉ cần có hắn thì nàng có thể bình chân như vại xử lý mọi chuyện.
Bạch Tự Cẩn lật vài tờ phương thuốc, hỏi Tiền chưởng quầy: “Ngươi thay ta đến các hiệu thuốc lớn tra xem gần đây có người bệnh nào sắc mặt u ám cả nhà không.”
Hứa Huyên Thảo nghe vậy, kinh ngạc khen ngợi một tiếng: “Thông minh! Sao ta lại không nghĩ tới chứ!”
Xà nhà dán bùa chú, cả nhà chắc chắn cũng sẽ dính bệnh, có khả năng sẽ đến hiệu thuốc bốc thuốc. Cứ xuống tay ngay từ hiệu thuốc, không cần phải huy động lực lượng điều tra từng hộ rồi.
Tiền chưởng quầy không khỏi bật cười: “Ông chủ nhà ta có bản lĩnh lắm đầy, tuổi trẻ nhiều tiền, lại ôn nhu săn sóc, gả cho hắn là lựa chọn tốt nhất.”
Xém chút Hứa Huyên Thảo đã phun một ngụm trà ra.
Nói gì không nói, vì sao phải nói với điệu bộ như ông mai thế nhỉ?
———————————–
(*) Ảnh minh họa
PS: editor không tìm thấy từ nào thích hợp, nếu có từ nào hợp hơn các bạn góp ý cho mình nhé