Đọc truyện Bạch xà phu quân – Chương 6
Lâm Huyền Xu rất nghi ngờ, tò mò nam tử bên trong xe là ai, hơi vén màn cửa sổ lên thì thấy Hứa Huyên Thảo dựa vào một chỗ với một nam tử bạch y.
Hai người vai kề vai, giống như đang ôm nhau vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Này…” Lâm Huyền Xu trừng mắt, đầu quay cuồng trong mơ hồ, hoa cả mắt.
Nam nhân nghiêng người, cười khách sáo: “Lâm đại nhân, Hứa cô nương ở trong nhà kẻ hèn này rồi, ngươi đừng lo.”
Lâm Huyền Xu kinh ngạc, trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ, không đủ làm người ta lo lắng sao?
Ánh sáng bên trong xe hơi thấp, Lâm Huyền Xu miễn cưỡng thấy rõ tướng mạo của nam nhân: “Ngươi là Bạch Tự Cẩn, Bạch thần y đó sao?”
Bạch Tự Cẩn là một nhân vật danh tiếng lẫy lừng ở thành Lâm An, chắc chắn Lâm Huyền Xu đã biết, cũng đã từng rất tán thưởng hắn.
Giờ này khắc này, Lâm Huyền Xu lại có địch ý với Bạch Tự Cẩn. Lo lắng nam nhân là động vật nửa thân dưới, chẳng may thừa dịp mắt của Hứa Huyên Thảo không tiện rồi lột ăn sạch nàng thì sao.
Hứa Huyên Thảo cảm thấy, Bạch Tự Cẩn hơi lấn mức rồi.
Nàng nhích sang bên cạnh theo bản năng, lại cảm thấy lực tay hắn lại tăng thêm chút sức, giữ chặt đầu vai của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không để nàng rời xa hơn.
Bạch Tự Cẩn bình tĩnh nói: “Lâm đại nhân, ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng.”
Xa phu vung roi ngựa, bánh xe kẽo cà kẽo kẹt rời đi, để lại Lâm Huyền Xu đang ngỡ ngàng ngơ ngác.
Hứa Huyên Thảo không khoẻ mà dịch ra một khoảng, Bạch Tự Cẩn không hề giữ nàng, thuận theo buông cánh tay ra.
Hứa Huyên Thảo nhíu mày: “Có ý gì?”
Bạch Tự Cẩn ung dung nho nhã, không chút xấu hổ: “Hứa cô nương hiểu lầm rồi. Ta cố ý thân cận với ngươi là vì để hắn không tiếp tục quấy rầy ngươi nữa.”
Hứa Huyên Thảo cảm thấy hắn chuyện bé xé ra to: “Không cần như thế đâu, chẳng qua hắn cho rằng ta là người quen thôi.”
Bạch Tự Cẩn im miệng không nói gì, một lát sau mới trầm giọng hỏi: “Ngươi không hợp tác thành công với quan phủ à?”
“Bọn họ không muốn hợp tác thì thôi vậy, ta tự đi tra, tuy rằng phải phiền toái hơn nhiều.”
“Ta có nghe một vài thứ trong vụ án liên hoàn này. Người đầu tiên bị diệt môn là người nhà họ Lý, hiện trường vụ án trong một con ngõ nhỏ trên đường này, không quá xa nơi này đâu.”
“Ừm, ngươi để ta xuống ở gần đó là được.”
Bạch Tự Cẩn ôn nhu nói: “Tại hạ là y giả, hẳn là có thể giúp đỡ vài thứ.”
Hứa Huyên Thảo không thể từ chối, đôi mắt của nàng không tiện, cần phải nhờ người khác giúp đỡ, Bạch Tự Cẩn là lựa chọn duy nhất, cũng là người nàng tin tưởng nhất trước mắt.
Xe ngựa đến cuối hẻm, sau khi dừng lại, Hứa Huyên Thảo ngửi được một mùi tanh hôi bên ngoài căn nhà, đây chính là oán khí tẩm máu bẩn của người chết.
Bạch Tự Cẩn nói: “Nhà có dán niêm phong.”
“Trèo tường.” Hứa Huyên Thảo quả quyết đi tới bên tường, đang muốn trèo tường đi vào thì đột nhiên nghĩ đến Bạch Tự Cẩn phía sau, chỉ là đại phu bình thường thôi, chắc là không có võ công.
Hứa Huyên Thảo bất đắc dĩ nói: “Ta mang ngươi vào.”
Bạch Tự Cẩn nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hứa Huyên Thảo gặp khó, phải dẫn hắn vào bằng cách nào nhỉ, nếu có sợi dây thừng là tốt rồi.
Nếu không có dây thừng, chỉ có thể…
“Đắc tội rồi!” Hứa Huyên Thảo căng da đầu, hai tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, mạnh bạo quăng qua vách tường cao ngất.
Ai ngờ, bên kia tường là một cái cây thấp, Hứa Huyên Thảo không thấy được nên đúng lúc đụng phải cái cây đó.
Lá cây vang lên xào xạc, cành cây đâm vào người cô, chuẩn bị đập đầu vào thân cây to lớn.
Bạch Tự Cẩn quay người ôm nàng, dùng lưng cọ xát với thân cây, hai người lăn qua phiến lá rậm rạp, cùng nhau ngã trên đống cỏ mềm xốp.
“Hít…” Cánh tay Hứa Huyên Thảo bị nhánh cây cứa đau, hơi rỉ máu, còn cảm thấy mặt mình chôn trong lồng ngực rắn chắc của nam nhân, đối phương cũng đã bảo vệ nàng rất kỹ càng.
Nàng áy náy nói: “Xin lỗi, là do ta hấp tấp…”
Nam nhân ở dưới thân không hé răng một hồi lâu.
Hứa Huyên Thảo càng cảm thấy quỷ dị, cánh tay hắn còn vòng lấy vòng eo nàng, sức lực càng ngày càng chặt, càng ngày càng chặt.
Giống như muốn giam cầm nàng trong cơ thể vậy.
“Bạch đại phu?” Nàng bối rối hỏi.
Bạch Tự Cẩn hơi mở hờ mi mắt, đôi mắt đen như mực lại dựng thành một đường thẳng, gương mặt vốn tuấn tú lại có thêm vài phần dữ tợn.
Từ rất lâu rất lâu trước kia, hắn đã muốn như vậy…
Lần đầu gặp được Hứa Huyên Thảo, ngửi được hương thơm nhàn nhạt như gỗ đàn hương, hắn đã có một cảm xúc muốn gần gũi mãnh liệt.
Khi nàng hôn mê trên giường, hắn đã có ảo giác dùng đuôi rắn thô dài trắng như ngọc quấn lấy chân nàng, quấn thật chặt, vảy rắn lạnh lẽo cọ xát da thịt mềm mại tinh tế, vuốt ve từng chút từng chút một.
Rất giống như, hắn đã từng làm vô số lần trước kia vậy.