Bạch xà phu quân

Chương 8


Đọc truyện Bạch xà phu quân – Chương 8

 
Hứa Huyên Thảo nhận ra Tiền chưởng quầy có lẽ đã hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Bạch Tự Cẩn rồi, thế nên bỗng chốc thấy xấu hổ.
 
Tiền chưởng quầy cười tủm tỉm nói: “Hứa cô nương còn chưa thành thân nhỉ?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Huyên Thảo nói thẳng: “Ta sẽ không thành thân.”
 
Tiền chưởng quầy kinh ngạc nói: “Vì sao lại thế? Tìm một người bầu bạn nâng đỡ lúc hoạn nạn cả đời không tốt sao?”
 
Hứa Huyên Thảo nhíu mày, không muốn nhiều lời.
 
Nàng đã thề cuộc đời này sẽ bảo vệ Phái Quy Vân, tất nhiên không thể sinh con dạy cái như những nữ nhân tầm thường được.
 
Tiền chưởng quầy cười nói: “Cô nương nói quá sớm rồi. Ngươi còn trẻ, chờ gặp được nam nhân mình thích mới nói được.”
 
Bạch Tự Cẩn âm thầm cong môi cười cười, dặn dò Tiền chưởng quầy đi làm chính sự.

 
Hiệu suất làm việc của Tiền chưởng quầy cực cao, vặn hỏi các đại phu ở Bảo Thuận Đường, cùng với mấy y quán khác khắp thành, sắp xếp tin tức thu được ổn thỏa rồi giao cho Bạch Tự Cẩn.
 
Cả nhà bị bệnh nhẹ rất ít gặp, ngoại trừ ngộ độc thức ăn hoặc cảm nhiễm bệnh thương hàn ra thì không có người bệnh nào sắc mặt xanh xao cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hứa Huyên Thảo nghi hoặc nói: “Bị dán bùa thu hồn, cả nhà sẽ mềm oặt mất sức, không thể ra ngoài làm gì được. Chẳng lẽ người nhà không tới xem bệnh sao?”
 
Bạch Tự Cẩn nói: “Có một bộ phận người bệnh không tin y giả, cho rằng mấy ngày nữa sẽ tự hết, không tới hiệu thuốc bốc thuốc.”
 
Hứa Huyên Thảo thở dài: “Hy vọng là trong khoảng thời gian này yêu nghiệt kia sẽ không làm hại nhà nào nữa.”
 
Bạch Tự Cẩn ôn nhu nói: “Chờ một chút đi, ta sẽ phái người điều tra nhiều hơn.”
 
Tiền chưởng quầy đứng ở một bên lén liếc mắt ra hiệu cho Bạch Tự Cẩn.
 
Bạch Tự Cẩn hờ hững không nói gì, tự mình bày mứt rót trà cho Hứa Huyên Thảo, sau đó ra khỏi phòng với Tiền chưởng quầy.
 
Tiền chưởng quầy đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, có một khách quý, hắn muốn gặp ngài một lát.”
 
Bạch Tự Cẩn nói: “Nói hắn buổi tối tới gặp ta, chớ nên kinh động người trong phòng.”
 
Tiền chưởng quầy không hiểu lý do: “Vì sao lại vậy?”
 
Bạch Tự Cẩn thản nhiên nói: “Nàng là người Phái Quy Vân.”
 
Tiền chưởng quầy bị dọa run, bốn chòm râu dài đột ngột mọc ra từ mép miệng, mặt tròn giống như con bọ.
 
Bạch Tự Cẩn nói: “Đừng sợ, ta đã hóa giải yêu khí trên người của ngươi rồi, bây giờ ngươi không khác gì người phàm đâu.”

 
Tiền chưởng quầy vuốt chòm râu , lo âu giật giật: “Người của Phái Quy Vân đều không dễ chọc, vì sao đại chủ nhân lại ở một chỗ với nàng? Lần đầu tiên ta thấy ngài dắt một cô nương, còn tưởng rằng ngài và nàng…”
 
Bạch Tự Cẩn rũ mắt, đuôi mày thon dài sắc bén như đao mài: “Những chuyện này ngươi không cần hỏi đâu.”
 
Tiền chưởng quầy hiếm khi thấy Bạch Tự Cẩn không vui, liên tục dạ vâng.
 
Tới gần chạng vạng, Bạch Tự Cẩn dẫn Hứa Huyên Thảo đến nơi ở của hắn ở trong thành.
 
Trong phòng ngủ, Bạch Tự Cẩn tháo băng gạc của nàng xuống, thấm lá thuốc vào.
 
Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt nàng, chuyên chú quấn băng gạc, càng cảm thấy vẻ mặt của nàng khi nhắm hai mắt lại ngoan ngoãn đến đáng yêu.
 
Ngón tay nhẹ nhàng lả lướt, cố ý vô tình mơn trớn gò má của nàng.
 
“Hai ngày nữa đôi mắt sẽ khôi phục.”
 
Hứa Huyên Thảo cảm nhận sự ôn nhu tinh tế của hắn, cảm thấy vô cùng thoải mái, cơn buồn ngủ lướt qua, ngáp liên tục.
 
Bạch Tự Cẩn cười: “Buồn ngủ lắm à?”
 

Hứa Huyên Thảo lắc đầu, cứng miệng nói: “Có chút, nhưng mà chuyện chính vẫn chưa giải quyết xong…”
 
Bạch Tự Cẩn nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đêm nay ngủ sớm một chút đi.”
 
Hứa Huyên Thảo ừ một tiếng, nghe thấy âm thanh hắn tự trải giường chiếu cho mình, không khỏi tán thưởng: “Nữ tử nào gả cho ngươi chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
 
Bạch Tự Cẩn xoay người, cong khóe môi: “Vậy sao ngươi không suy xét một chút?”
 
Tim Hứa Huyên Thảo đập chậm nửa nhịp, nghẹn ngào: “Ta thật sự không có dự định thành thân…”
 
Bạch Tự Cẩn không chút bất ngờ nào với câu trả lời của nàng, cười khẽ một chút: “Ta chỉ nói đùa thôi.”
 
“Có điều, ngươi nói không sai.” Hắn từ từ nói, từng lời rõ ràng.
 
“Nếu ta có để ý người nào đó, sẽ giống như chăm sóc bông hoa đắt tiền nhất, với viên ngọc lưu ly dễ vỡ nhất, cẩn thận chăm chút bên người.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.