Đọc truyện Bạch xà phu quân – Chương 5
Hứa Huyên Thảo bị một nam nhân xa lạ túm chặt tay, đề phòng hất tay hắn ra.
Lâm Huyền Xu biết mình đi quá giới hạn, thoáng bình tĩnh lại, vẫn không chớp mắt nhìn Hứa Huyên Thảo, hận không thể tự mình kéo bịt mắt xuống để xem rõ ràng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn nha dịch vây quanh như xem kịch vui, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm đại nhân oai phong lẫm liệt bối rối, chẳng lẽ đại nhân nhìn trúng tiểu nương tử này à?
Hứa Huyên Thảo tháo thẻ bài của môn phái xuống, để ra trước mặt mọi người: “Ta là đệ tử Hứa Huyên Thảo được Phái Quy Vân phái tới, đặc biệt đến để phối hợp với quan nha điều tra sự kiện thảm sát liên hoàn ở phủ Lâm An.”
Phái Quy Vân là chính phái, tận sức với sứ mệnh trừ yêu, không bàn mà hợp với tôn chỉ bảo vệ bá tánh của quan phủ, cho nên thỉnh thoảng cũng liên minh hợp tác.
Lâm Huyền Xu lặp lại tên nàng: “Ngươi tên Hứa Huyên Thảo, họ hứa ư?”
Hứa Huyên Thảo: “…”
Liễu sư gia nghẹn cười vây xem một lúc lâu, gằn giọng nghiêm mặt nói: “Thì ra Hứa cô nương là người trong Phái Quy Vân, mời vào mời vào!”
Hứa Huyên Thảo đi theo Liễu sư gia vào nội đường, ngồi trên ghế dành cho khách quý, cảm thấy bên cạnh có một người nặng nề ngồi xuống.
Hứa Huyên Thảo đoán được đây là ai, lông tơ sau cổ cũng dựng lên, có một cảm giác muốn lập tức nhảy ra khỏi ghế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu sư gia phát hiện Lâm đại nhân không ngồi vào chủ vị ở tiền đường, trái lại còn đến gần chỗ Hứa Huyên Thảo, đôi mắt còn nhìn chằm chằm vào cô nương nhà người ta, đến mức khiến Liễu sư gia ngượng ngùng.
Hứa Huyên Thảo nói: “Lần này sư môn phái ta tới là để phối hợp với nha môn điều tra những sự kiện diệt môn gần đây.”
Ở đại đường hơn mười nam nhân to lớn, thấy dung mạo xinh đẹp như hoa của Hứa Huyên Thảo thì ai cũng lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được.
Liễu sư gia rất nghi hoặc: “Chỉ có một mình ngươi sao?”
Hứa Huyên Thảo gật đầu: “Đúng vậy.”
Lâm Huyền Xu nói: “Không được, chỉ có một cô nương như nàng, không thể để nàng tự tìm nguy hiểm được.”
“Sư phụ ta hoài nghi án giết người là hiến tế yêu ma. Ta đã học đạo pháp ở sư môn, không hề đùa giỡn khi nói đối phó bọn chúng.”
Cho tới tận hôm nay, Hứa Huyên Thảo chỉ ăn hành khi đánh với thanh xà, thế nhưng lần đó còn là vì nàng quá mức khinh địch, chưa hiểu rõ về xà yêu, độc của thanh xà yêu không phải kịch độc bình thường, thế nên mới phạm sai lầm bị độc rắn phun vào mắt.
Tên nha dịch béo vừa bị đánh không khỏi nói thầm: “Hai mắt của ngươi đã không thấy đường rồi thì trừ yêu như thế nào? “
Hứa Huyên Thảo nói: “Mấy ngày nữa là ta có thể tháo bịt mắt xuống.”
Lâm Huyền Xu nghe vậy thì mặt giãn ra, lộ một nụ cười, xán lạn như ánh mặt trời: “Mắt của nàng tốt quá.”
Liễu sư gia thấy xấu hổ, thầm xin hắn đừng bày ra vẻ mặt “Ngươi tốt ta cũng tốt” như vậy.
Chắc do nhận ra suy nghĩ của cấp dưới nên Lâm Huyền Xu điều chỉnh bản thân, lấy lại uy nghiêm của một vị quan: “Bản quan không thể để nàng đi được.”
“Ta không muốn đi theo các ngươi, chỉ cần tư liệu các ngươi tra được thôi.” Hứa Huyên Thảo cắt lời: “Con yêu kia, một mình ta xử lý.”
Vừa mới nói ra, cả căn phòng xôn xao.
Một đám nam nhân chậc chậc kỳ quái, nha đầu này ngông cuồng quá mức rồi!
Cũng không phải Hứa Huyên Thảo ngông cuồng, nàng chỉ nói sự thật. Dù sao người trong nha môn cũng là người thường không hề có chút pháp lực, đối phó với tà ma bình thường còn đỡ, có điều lần này đối phương lại hung hăng ác độc, đối chọi khó khăn, không những thế còn dễ rơi vào nguy hiểm khó giải quyết.
Lâm Huyền Xu nói: “Nghe nói Phái Quy Vân rất lợi hại, thế nhưng ta sẽ không cho nàng.”
Hứa Huyên Thảo đứng lên, lập tức đi ra ngoài: “Nếu không muốn hợp tác thì ta cũng không miễn cưỡng, cáo từ.”
Lâm Huyền Xu thấy nàng nói đi là đi thì nhanh chân đuổi theo: “Sao lại đi rồi, từ từ đợi ta!”
Mặt của Liễu sư gia đen lên.
Đại nhân, uy nghiêm của ngài đâu?!
Lâm Huyền Xu đuổi theo Hứa Huyên Thảo, nói: “Hứa cô nương, đôi mắt của nàng nhìn không thấy, vẫn nên đi chậm một chút thôi.”
Hứa Huyên Thảo nói: “Đại nhân, ngươi muốn gì đây?”
Lâm Huyền Xu cực kỳ nghiêm túc: “Thật ra ta không cho nàng đi là vì lo nàng sẽ xảy ra chuyện.”
Hứa Huyên Thảo luôn cảm thấy lời nói và hành động của hắn rất dị thường, giống như thân quen với mình lắm vậy, không khỏi nhíu mày: “Không cần lo lắng, ta sẽ tự lo được.”
Hai người một trước một sau ra khỏi nha môn, Lâm Huyền Xu phát hiện bên ngoài nha môn có thêm một chiếc xe ngựa, không gì để ý lắm, vẫn cứ không nhanh không chậm đi theo Hứa Huyên Thảo.
Hứa Huyên Thảo đi đến kế bên xe ngựa, không nghe thấy giọng nói nào khác nên thầm hỏi Bạch đại phu đang ở nơi nào.
Lâm Huyền Xu đưa người qua, nhìn góc nghiêng của nàng rồi hỏi: “Nàng vào Phái Quy Vân lúc bao nhiêu tuổi thế? Phụ mẫu còn khoẻ mạnh không?”
Hứa Huyên Thảo không muốn trả lời hắn, cũng không muốn nói chuyện: “Lâm đại nhân đang điều tra ta sao?”
“Không phải… Ta chỉ là muốn hiểu nàng thôi.” Lâm Huyền Xu vừa nói xong, cảm thấy mình giống như tên lưu manh đùa giỡn nữ nhân, không khỏi nóng mặt.
Hắn đứng đắn nói: “Thật ra vẻ ngoài của nàng rất giống một cố nhân của ta.”
Hứa Huyên Thảo nói: “Ta chưa từng gặp ngươi, chắc chắn không phải cố nhân của ngươi.”
Lâm Huyền Xu nghe vậy, lộ ra vẻ mặt suy sụp: “Như vậy, cũng đúng…”
Hứa Huyên Thảo chạm vào xe ngựa, đang định lên xe để trốn Lâm Huyền Xu.
Phía sau truyền đến giọng điệu quan tâm của Lâm Huyền Xu: “Nàng đi một người đúng không, cô nương ở bên ngoài một mình rất không an toàn, không bằng…”
Rèm xe đột nhiên xốc lên, một ống tay áo thêu hoa văn màu trắng bạc vươn ra, trong tay áo là năm ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, kéo Hứa Huyên Thảo, nhẹ nhàng đưa nàng vào bên trong xe.
Từ trong xe ngựa, vang lên một giọng nam lạnh nhạt.
“Lâm đại nhân, nàng ấy không ở một mình.”