Bách Thủ Thư Sinh

Chương 6: Đao kiếm bất minh


Đọc truyện Bách Thủ Thư Sinh – Chương 6: Đao kiếm bất minh tại website TruyenChu.Vip

Tiếng củi nổ lốp bốp, những hoại kỳ vụt biến mất để Tuấn Luận trở về với thực tại.

Tuấn Luận ôm quyền:

– Nhị vị huynh đài hắn sẽ nhận lời của tại hạ.

Độc Cô Nhân Dương Tùng nói:

– Dương mỗ sẽ nhận lời đi cùng với ngươi, nhưng với một điều kiện.

Tuất Luận ôm quyền hướng về phía Dương Tùng từ tốn hỏi:

– Mong được Dương huynh chỉ giáo.

Dương Tùng hỉnh mũi tạo ra bộ mặt thật dị hợm, trông không thể không cười.

Bất cứ ai thấy bộ mặt dị hợm của gã hẳn sẽ phải bật cười và y đoán chắc
Bách Thủ Thư sinh Hạ Tuấn Luận sẽ phải cười. Nhưng y đành thất vọng khi
thấy chẳng có chút biểu hiện gì trên khuôn mặt của Tuấn Luận.

Dương Tùng buột miệng hỏi:

– Ngươi không thấy bộ mặt của Độc Cô Nhân đáng cười à?

Tuấn Luân buông một câu cụt lủn:

– Không!

– Thế phải làm gì để ngươi cười cái bộ mặt của ta.

– Bộ mặt của.Dương huynh chẳng có gì đáng cười cả. Nhưng nếu Dương huynh làm cho tại hạ vui vẻ thì tự khắc tại hạ sẽ cười.

– Ta phải làm sao cho ngươi vui vẻ?

– Huynh thất vọng.

Độc Cô Nhân lắc đầu:

– Ta chưa bao giờ thất vọng.

– Huynh sẽ thất vọng khi đao của huynh không bao giờ lấy mạng được Hạ Tuấn Luận.

Độc Cô Nhân Dương Tùng lắc đầu:

– Ta không tin.

– Nếu lời của tại hạ đúng thì sao?

– Ta sẽ theo ngươi.

– Vậy thì huynh còn chờ gì nữa mà không kiểm chứng lời nói của Tuấn Luận.

– Ngươi nói rất hay.

Liền ngay sau lời nói đó, ảnh đao vụt chớp động. Chiêu đao của y nhanh ngoài sức tưởng tượng. Nó có thể ví như một đạo sét trời sáng hoắc loé lên
rồi vụt tắt. Những tưởng thủ cấp của Hạ Tuấn Luận đã rơi xuống đất,
nhưng tất cả mọi sự lại trái ngược hẳn.

Thủ cấp của Tuấn Luận
không rơi xuống đất, mà hữu thủ của y còn thộp vào đốc đao. Chẳng biết
bằng cách nào mà lại hướng lưỡi đao của Độc Cô Nhân Dương Tùng vào đúng
yết hầu gã. Độc Cô Nhân cứ tròn mắt nhìn Bách Thủ Thư sinh. Y sao có thể nghĩ được tới chuyện quái dị này. Vừa rồi khi xuất thủ tử đao đoạt mạng y chỉ chớp thấy có một vầng ảnh thủ che kín cả mắt mình mà không nhận
ra được đối phương đang ở đâu.

Độc Cô Nhân lắc đầu nói:

– Danh bất hư truyền, không thể nào tin được nữa.

Tuấn Luận buông đốc đao của Độc Cô Nhân Dương Tùng, nhìn gã nói:

– Đa tạ huynh đã nhường chiêu Dương Tùng khẳng khái nói:

– Ta không nhường chiêu đâu.

– Nhưng nếu tại hạ cười thì đao của huynh tàn khốc hơn nữa.

Dương Tùng gật đầu:

– Nói như vậy mới có lý. Xem như Độc Cô Nhân Dương Tùng sẽ theo ngươi đến Thiên Ma Cổ Bảo.

Tuấn Luận ôm quyền:

– Đa tạ huynh.

Độc Cô Nhân hừ nhạt một tiếng rồi lui về sau ba bộ nhường cho Tử Kiếm Nghị Bất Vong.

Bất Vong bước đến ôm quyền nói với Tuấn Luận:

– Đến lượt Nghị Bất Vong này chứ?

Tuấn Luận mỉm cười từ tốn nói:

– Nghị huynh sẽ không xuất kiếm.

– Tại sao ngươi biết ta không xuất kiếm.

– Bởi gương mặt của Nghị huynh không có sát khí.

– Ngươi nhìn ra sát khí trên mặt Nghị Bất Vong à?

– Một kiếm thủ không có sát khí thì không bao giờ để kiếm rời khỏi vỏ.
Nếu kiếm rời khỏi vỏ mà thiếu sát khí thì sẽ không có sát kiếm. Không có sát kiếm thì kiếm sẽ quay vào vỏ mà không có máu. Nó sẽ trở thành một
thanh sắt vô dụng và chẳng mấy chốc mất đi cái thần của một kiếm thủ.
Huynh lại chẳng bao giờ muốn điều đó xảy ra.

Nghị Bất Vong ôm quyền:

– Thôi được. Xem như Nghị mỗ nhận lời thỉnh cầu của ngươi đến Thiên Ma Cổ Bảo.

Tuấn Luận ôm quyền:

– Đa tạ huynh.

Tuấn Luận quay lại ghế xà ích ngồi cạnh Tô Băng Lệ. Độc Cô Nhân Dương Tùng
và Tử Kiếm Nghị Bất Vong chui vào khoang xe. Cỗ xe độc mã lại tiếp tục
xuôi về hướng đông, nhưng bây giờ trên xe có thêm hai thành viên mới là
Độc Cô Nhân Dương Tùng và Tử Kiếm Nghị Bất Vong.

Cổ xe độc mã lại chậm rãi xuôi về hướng đông. Tuấn Luận ngồi trên ghế xà ích cầm cương
với vẻ mặt trầm tư. Trong khi Băng Lệ vẫn chưa tan hết sự lo lắng.

bồn chồn vì những việc vừa xảy ra.

Vừa mới bưng chung rượu chưa kịp uống thì từ ngoài tửu điếm một gã đại hán
cầm song đao sầm sập bước thẳng đến bàn Tuấn Luận. Y đứng chận ngay sau
lưng Tuấn Luận định nhãn nhìn Độc Cô Nhân Dương Tùng. Gã đại hán gằn
giọng nói:

– Trong các người … ai là Độc Cô Nhân Dương Tùng?

Dương Tùng nhướng đôi lông mày nhợt nhạt như hai con sâu róm, cùng cặp mắt
lồi. Chỉ nội cái nhướng mắt của gã thôi đủ cho kẻ đối diện phải bật
cười.

Dương Tùng nói:

– Độc Cô Nhân Dương Tùng chính là tại hạ. Túc hạ có điều chi chỉ giáo?

Gã đại hán cầm song đao nhìn Dương Tùng gần như không chớp mắt. Y gắng giọng nói:

– Ta muốn lấy mạng người để tế vong hồn nghĩa đệ.

Dương Tùng vỗ tay.

– Thú vị … Rất thú vị. Từ trước đến nay Độc Cô Nhân Dương Tùng chỉ lấy mạng người khác, nay có người đòi lấy mạng tại hạ.

Tuấn Luận nhìn lại gã đại hán, rồi từ từ quay lại bưng chén rượu nhấp một ngụm nhỏ. Y từ tốn nói:

– Trả thù không phải là cách hành sự của những anh hùng hảo hán. Huynh
đài hãy bỏ suy nghĩ đó đi. Huống chi kẻ thù của nghĩa đệ huynh đài lại
là một đao thủ khét tiếng trong giới võ lâm giang hồ.

Dương Tùng nhìn Tuấn Luận:

– Chuyện của ta ngươi không nên xen vào.

Tuấn Luận im lặng bưng chén rượu.

Dương Tùng nhìn lại gã đại hán. Y chắc lưỡi:

– Khí phách lắm Anh hùng lắm. Ngươi muốn trả thù cho ai?

– Nghĩa đệ của ta.

– Thế mới anh hùng … Thế mới là huynh đệ.

Cùng với câu nói đó, hai cánh mũi của Dương Tùng phồng lên trông thật hóm hỉnh. Y vừa phồng mũi vừa nói:

– Ngươi đã nhận ra bộ mặt của ta rồi chứ?

Gã đại hán rít giọng nói.

– Bộ mặt quái gở của ngươi thì bất cứ ai cũng có thể nhận ra.

Nghe gã đại hán nói, bộ mặt của Độc Cô Nhân Dương Tùng càng hóm hỉnh hơn:

– Bộ mặt của ta quái gở lắm hả, thế sao ngươi không cười?

Y chỏi tay lên mặt bàn, nhưng hữu thủ thì chạm vào đốc đao. Y nói tiếp:

– Bộ mặt của ngươi đúng là bộ mặt của một anh hùng hảo hán. Bộ mặt thật
là đẹp. Ta thích tươi cười, ta sẽ tặng cho ngươi bất cứ vật gì mà ngươi
muốn.


Gã đại hán nheo mày:

– Rõ là đần độn … Làm gì mà ta chẳng dám cười.

– Ta mời ngươi.

Gã đại hán toan cất tiếng cười thì đã hứng trọn một chưởng vào ngay miệng, mắt nẩy đom đóm. Y hứng trọn chưởng ảnh đó mà chẳng biết ngọn chưởng
kia xuất phát từ đâu. Gã đại hán bụm miệng, thối lại nửa bộ. Khi y buông tay thì hai cánh môi đã sưng vù chẳng thể nào nở được nụ cười để đáp
ứng lời thách thức của Độc Cô Nhân Dương Tùng.

Gã đại hán dáo dác nhìn quanh nhưng chẳng có ai đứng lên cạnh gã cả. Gã buột miệng nói:

– Cái gì thế nhỉ?

Mặt của Độc Cô Nhân Dương Tùng đanh lại khi thấy hai cánh môi sưng tấy của
gã kia. Y nhăn nhó tạo ra một khuôn mặt kỳ dị rồi từ tốn nói tiếp:

– Mặc dù hai vành môi dẫu của ngươi sưng tấy, nhưng vẫn còn cười được đấy.

Gã đại hán trố mắt nhìn Dương Tùng”.

– Ngươi vừa đánh lén ta?

Dương Tùng lắc đầu:

– Tất nhiên là không rồi. Kẻ đánh lén ngươi là một người khác bởi y không muốn cho ngươi cười bộ mặt của Dương Tùng. Còn ta thì chỉ muốn ngươi
cười bộ mặt của ta thôi.

Y ve cằm, hai vành môi hình củ ấu nhích
động. Vẻ nhích động của hai vành môi Dương Tùng càng khiến cho khuôn mặt của gã thêm nét dí dỏm chẳng khác gì một thằng hề đang làm trò.

Nhìn bộ mặt của Dương Tùng, gã đại hán kia buột miệng nói:

– Mặt của ngươi nực cười quá.

– Ta giống hề quá phải không? Thấy hề sao ngươi không cười?

– Ta sắp cười rồi đây.

Gã đại hán chưa kịp cất tiếng cười thì lại hứng thêm một chưởng thứ hai.
Lần này gã phải rên lên một tiếng buông cả hai ngọn khoái đao lùi luôn
ba bộ, bịt miệng. Sắc diện xanh nhợt xanh nhạt, gã đại hán rên ư ử.

Y đảo mắt nhìn quanh, nhưng chẳng có bóng người nào đứng gần. Gã đại hán buột miệng nói:

– Đúng là có ma hiện giữa ban ngày, ban mặt.

Dương Tùng hít mũi nói:

– Quanh ta lúc nào cũng có ma, không chừng đó là oan hồn của nghĩa đệ ngươi.

Dương Tùng thốt dứt câu thì gã đại hán vội vã bỏ chạy ra ngoài. Y vừa chạy vừa thét:

– Có ma … Có ma …

Khi gã kia bỏ chạy rồi, Dương Tùng mới từ từ ngồi trở lại bàn. Y bưng chén
rượu dốc luôn vào miệng mình, rồi đặt chén xuống bàn. Nhìn Hạ Tuấn Luận, Dương Tùng gay gắt nói:

– Sao túc hạ lại chen vào chuyện của ta?

Tuấn Luận bưng bầu rượu chuốc vào chén Độc Cô Nhân Dương Tùng. Y vừa rót vừa nói:

– Nụ cười vốn là sự tiểu cảm của niềm vui nhưng với đao tư của Dương
huynh nó sẽ biến thành điểm chết chóc. Gã kia chưa tới số chết, và cùng
chưa đáng chết.

– Túc hạ định phá lệ của Dương Tùng đấy à?

Tuấn Luận lắc đầu:

– Tuấn Luận chẳng bao giờ muốn phá lệ của ai, nhưng gã kia không đáng chết.

– Chỉ tại vì gã không cười.

Tuấn Luận gật đầu:

– Đúng … Gã đã không cười.

– Gã không cười bởi vì nhận hai ngọn chưởng lực của túc hạ.

Bưng chén rượu, Tuấn Luận nói:

– Y nén dành nụ cười đó cho người yêu của y.

Nói dứt câu Tuấn Luận dốc chén rượu vào miệng mình.

Dương Tùng nói:

– Thật ra ngươi muốn giữ cái mạng cho gã.

– Dương huynh hẳn không thích một xác chết bên cạnh bàn ăn của chúng ta.

– Điều đó ta không thích, nhưng cái lệ ta phải làm.

– Tuấn Luận không thích cái lệ của huynh.

Dương Tùng gằn giọng nói:

– Không thích là quyền của ngươi nhưng lần sau ta không muốn ngươi xen vào. Nếu không … Túc hạ sẽ là người thế mạng…

Gã nói đến đây thì bỗng đỏ mặt, ngượng ngùng.

Tử Kiếm Nghị Bất Vong nhìn Dương Tùng. ánh mắt của Nghị Bất Vong càng khiến Độc Cô Nhân Dương Tùng đỏ mặt hơn.

Tuấn Luận nói:

– Tại hạ sẽ thế mạng nếu mình say.

Tuấn Luận chậm chạp đứng lên.

Tô Băng Lệ hỏi Tuấn Luận:

– Hạ công tử không uống rượu nữa à?

– Đa tạ … Tại hạ đã uống đủ rồi.

Tuấn Luận vừa toan dời bước thì từ ngoài tửu quán hai ả a hoàn bước vào.

Vừa thấy hai ả a hoàn đó, sắc diện của Độc Cô Nhân Dương Tùng lẫn Tử Kiếm
Nghị Bất Vong biến đổi không ngừng. Cả hai nhìn hai ả a hoàn rồi lại đối mặt nhìn nhau.

Sự thay đổi của hai người đó không qua được cặp
mắt sắc xảo của Hạ Tuấn Luận. Liền sau hai ả a hoàn là một nữ nhân viên
xiêm y màu vàng nhạt, phong thái thật khoan thai bước vào. Nàng tiến
thẳng đến bàn Dương Tùng và Nghị Bất Vong Dương Tùng lẫn Nghị Bất Vong
như thể gặp được ý trung nhân đồng loạt đứng lên ôm quyền nhu nhã nói:

– Không ngờ gặp được Hà Cẩm Tú cô nương.

Cẩm Tú nhìn hai người đó, đôi chân mày sắc sảo của nàng hơi chau chau lại, giãn ra. Nàng từ tốn nói:

– Cung chủ thỉnh lời Hạ công tử và nhị vị đến Hương Cung.

Bộ mặt Dương Tùng phấn chấn hẳn lên sau lời mời đó. Sự phấn chấn khiến cho bộ mặt của gã càng thêm vẻ dị hoặc hóm hỉnh. Y nhanh miệng nói:

– Tại hạ sẽ đến ngay … Sẽ đến ngay…

Nghị Bất Vong nói tiếp theo lời Dương Tùng:

– Nghị mỗ cũng đi.

Hà Cẩm Tú nhìn sang Tuấn Luận:

– Hạ công tử hẳn cùng nhận lời Cung chủ?

Tuấn Luận từ tốn đáp:

– Hương cung nổi tiếng khắp võ lâm giang hồ. Tại hạ không đến e chẳng còn dịp nào đến được nữa.

– Vậy mời công tử …

Tất cả đều được mời duy có Tô Băng Lệ thì không được mời. Thấy mọi người
đều được mời riêng mình thì không, Băng Lệ bự tức nhưng không nói. Nàng
im lặng toan dợm bước theo sau Tuấn Luận nhưng Hà Cẩm Tú đã cản lại:

– Tô cô nương … Cung chủ không có ý mời cô nương.

– Chẳng lẽ Băng Lệ ở lại đây sao?

Cẩm Tú thản nhiên gật đầu:

– Tô cô nương sẽ ở lại đây. Trong địa phận này thì chẳng một ai dám mạo phạm quấy nhiễu Tô cô nương.

Cầm Tú ra dấu cho hai ả a hoàn.

Hai người đó bước lại bên Cẩm Tú.

Cẩm Tú nói:

– Hai người lưu lại đây hầu hạ Tô cô nương chu đáo.

Hai ả a hoàn nhún nhường:

– Thưa vâng.

Nàng ôm quyền xá Tô Băng Lệ:

– Cáo từ.

Băng Lệ bực bội nhìn theo Cẩm Tú. Nàng muốn gọi Tuấn Luận dừng lại nhưng vẻ
thờ ơ lạnh nhạt của Tuấn Luận trong suốt khoảng thời gian qua khiến nàng bỏ ý định đó.


Bên ngoài tửu điếm, hai cỗ kiệu sẵn sàng, nhưng có những bốn người, chẳng biết Cẩm Lệ sắp xếp như thế nào.

Cẩm Lệ khoát bộ mặt nghiêm nghị như thể cố che lấp khuôn mặt trái xoan
thanh tú của nàng. Nàng nói với Dương Tùng và Nghị Bất Vong:

– Nhị vị lên một kiệu.

Nghị Bất Vong tròn mắt:

– Sao … Ta và Dương Tùng ngồi chung một kiệu?

Cẩm Tú gật đầu:

– Đây là ý của Cung chủ … Phàm đao và kiếm đi chung với nhau, nên Cung chủ mới có ý sắp xếp như vậy.

Dương Tùng nói:

– Ý của cung chủ thì Dương mỗ không nệ hà?

Y nói xong vén rèm kiệu chui vào. Nghị Bất Vong cũng phải buộc theo Dương Tùng.

Khi tấm rèm phủ xuống rồi, tám gã đại lực đồng loạt nhấc kiệu bước đi.

Cẩm Tú quay lại nói với Tuấn Luận:

– Mời Công tử.

Tuấn Luận nhìn nàng:

– Tại hạ hẳn được Cung chủ quan tâm đến nên cho ngồi riêng một kiệu.

– Rồi công tử sẽ biết người quan tâm đến công tử như thế nào.

Cẩm Tú vừa nói vừa vén rèm kiệu. Mùi xạ hương từ trong kiệu pha ra xông vào mũi Tuấn Luận. Thứ mùi thơm quyến rũ của nữ nhân, nhưng không phải là
mùi xạ hương tầm thường, mà là mùi dành cho những trang thiên hương quốc sắc.

Chi ngửi mùi xạ hương đó thôi thì bất cứ nam nhân nào cùng
phải ngây ngất bàng hoàng Ngửi mùi xạ hương đó, Tuấn Luận đứng ngây
người trước cỗ kiệu. Tuấn Luận gần như bất ngờ với sự hiện hữu của một
người đang ngồi trong cổ kiệu.

Chính sự bất ngờ đó khiến cho Tuấn Luận phải lúng túng.

Cẩm Tú nhìn Tuấn Luận.

Tuấn Luận ôm quyền nói:

– Tại hạ quá ư bất ngờ vì sự có mặt của Cung chủ.

– Vậy công tử còn chờ gì mà chưa bước vào kiệu?

– Nếu Cung chủ cho phép.

– Công tử khách sáo rồị. Bổn cung đã đến đây tất phải đón cho được Bách Thủ Thư Sinh chứ.

Tuấn Luận chui vào kiệu. Chiếc kiệu chứa thêm Tuấn Luận, không chật cũng
không rộng. Nhưng chắc chắn đủ để cho thiếu phụ ngồi trong kiệu dựa vai
với Tuấn Luận. Khi rèm kiệu được phủ xuống mới hiểu thế nào khi hai
người khác giới ngồi chung trong một cỗ kiệu.

Từ thể pháp thiếu
phụ không ngừng tỏa ra mùi xạ hương ngào ngạt và quyến rũ mà bất cứ nam
nhân nào cũng phải chao lòng. Ngoài mùi trong đó ra thỉnh thoảng vai
nàng lại chạm vào vai Tuấn Luận, không biết nàng có cố ý hay không.

Mặc dù khoảng cách giữa hai người gần như không có. Họ chỉ chia cắt nhau
bởi trang phục, nhưng chính sự ngăn cách càng khiến cho người ta khó cam lòng.

Không biết vô tình hay cố ý mà bàn tay của vị Cung chủ
Hương Cung lại đặt lên bàn tay Tuấn Luận, trong khi Tuấn Luận vẫn khoát
bộ mặt lạnh lùng.

– Hạ công tử hẳn phải lạ lắm khi đích thân bản cung đi đón người.

Nhìn sang vị thiếu phụ, Tuấn Luận nói:

– Tại hạ không lạ.

– Không lạ ư?

Tuấn Luận gật đầu.

– Công tử có thể nói cái điều không lạ đó cho bổn cung biết không, hay
Mộng Diệp Tình bổn cung đến đón công tử cũng là chuyện bình thường.

Cung chủ Hương cung Mừng Diệp Tình vừa nôi vừa rút tay lại. Nàng nhìn Tuấn Luận.

Tuấn Luận nói:

– Cung chủ hẳn đã biết tại hạ đang đi đến Thiên Ma Cổ Bảo?

Nụ cười hiện lên hai cánh môi ướt mọng của vị cung chủ Hương cung. Nàng từ tốn nói:

– Chưa một ai bước vào Thiên Ma Cổ bảo mà quay trở ra … Hạ công tử hẳn
biết điều đó. Nhưng có lẽ Hạ công tử sẽ là người duy nhất từ trước đến
nay bước vào Thiên Ma Cổ bảo mà quay trở về.

– Đó là ý nghĩ của Cung chủ. Còn tại hạ thì chẳng biết mình có thể quay về được hay không.

– Ai nói câu đó bổn cung sẽ tin nhưng Bách Thủ Thư Sinh nói thì bổn cung không tin.

– Vì sao Cung thủ không tin?

Mộng Diệp Tình nhìn Tuấn Luận:

– Bởi bổn cung đang có ý đi cùng với công tử.

– Đi cùng với tại hạ?

Mộng Diệp Tình mỉm cười gật đầu:

– Hạ công tử hẳn không từ chối nếu bổn cung muốn đi theo công tử chứ?

Tuấn Luận nhếch môi, ôn nhu đáp lời Hương Cung chủ:

– Nếu đó là nhã hứng của Cung chủ.

Tiếng cười thánh thót cất lên khi Tuấn Luận vừa mới thốt dứt lời. Tiếng cười
của Mộng Diệp Tình nghe thật tao nhã và êm ái.Âm vực của nó ngỡ như
tiếng lưu ly chạm vào nhau khiến cho người nghe phải vui tai và thích
thú nếu được nghe lại.

– Mộng Diệp Tình đi cùng với công tử. Ta rất có nhã hứng muốn đi.

– Tại hạ sợ Cung chủ sẽ thất vọng.

– Bổn cung chưa hề biết thất vọng.

Chiếc kiệu khẽ chao nghiêng, Diệp Tình dựa hẳn người vào Tuấn Luận như là một hành động có chủ đích, tay nàng lại đặt lên tay Tuấn Luận. Động tác của nàng chẳng khác nào hoa đang khoe sắc, khoe hương để mời bướm. Mặc dù
Mộng Diệp Tình biểu lộ những động tác đó nhưng đáp lại là vẻ thờ ơ của
Tuấn Luận.

Diệp Tình hỏi Tuấn Luận:

– Tại sao Hạ công tử lại muốn đến Thiên Ma Cổ bảo mà không đến một nơi nào khác?

Nhìn sang Mộng Diệp Tình, Tuấn Luận đáp lời nàng:

– Vậy tại sao Cung chủ lại có nhã hứng đi cùng với tại hạ mà lại không đi chung kiệu với một người nào khác.

– Trên võ lâm giang hồ đâu phải người nào cũng được bổn cung chú nhãn
đến. Trong mắt bổn cung, công tử là người bổn cung trân trọng.

– Cung chủ đã nói vậy rồi, tại hạ cũng chẳng dấu mục đích của tại hạ vì sao phải đến Thiên Ma Cổ Bảo.

Mặt Mộng Diệp Tình căng thẳng.

Tuấn Luận nói:

– Cung chủ hẳn biết bản danh sách Thập Nhị thần châu.

Đôi chân mày vòng nguyệt sắc sảo của Mộng Diệp Tình nhíu lại:

– Bổn cung biết. Vì bảng danh sách Thập nhị thần châu mà công tử đến
Thiên Ma Cổ bảo. Công tử có biết khi có bảng danh sách Thập nhị thần
châu rồi.

Tự công tử sẽ gieo họa cho giang hồ chứ?

Tuấn Luận lắc đầu:

– Tại hạ không cần biết đến điều đó.

Nửa canh giờ sau, kiệu của Tuấn Luận đã vào đến Hương Cung. Nhưng lại không gặp chiếc kiệu của Dương Tùng và Nghị Bất Vong. Khi cỗ kiệu của Tuấn
Luận và Mông Diệp Tình dừng trước toà dịch quán thì hai ả cung nữ xuất
hiện trải lụa từ trong ra đến ngoài, cứ như họ sợ chân Cung chủ sẽ lấm
đất.

Mộng Diệp Tình bước xuống kiệu.

Nàng đi trước, Tuấn
Luận theo sau. Đến lúc này Tuấn Luận mới biết vì sao hai ả cung nữ kia
phải trải thảm, bởi bộ cánh Diệp Tình đang bận có đôi lụa trắng xoã dài

từ hai bờ vai nàng, kéo phết xuống tận đất.

Diệp Tình nằm duỗi
dài trên tràng kỷ, hai chân khép hờ, nghiêng về phía Tuân Luận. Tư thế
nằm của nàng trông như một pho tượng kiều nữ vừa đài các vừa gọi mời kẻ
chinh phục.

Bốn gã tiểu đồng đứng quanh tràng kỷ hầu phục để chờ Diệp Tình sai khiến.

Bốn ả cung nữ vận bạch y trắng toát, phô những cánh tay thon mảnh xinh đẹp, đầu đội mâm đồng, quỳ dưới sàn biệt sảnh, kết thành một chiếc bàn. Trên mâm đồng là bình rượu bằng lam ngọc cùng những trái cây chín mọng, tỏa
mùi thơm ngào ngạt.

Gã tiểu đồng chuốc rượu vào hai chiếc chén bằng ngọc lưu ly. Rượu vừa rót vào trong chén đã sủi tâm bốc mùi ngây ngất.

Gã tiểu đồng như thể đã quá quen thuộc với động tác chuốc rượu, nên chẳng
có thao tác nào của y thừa thãi cả, và chẳng để rơi một giọt rượu nào ra ngoài.

Y rót rượu xong đứng lui về chỗ cũ.

Mộng Diệp Tình từ tốn nói:

– Mời Hạ công tử.

– Mời Cung chủ.

Hai người cùng nâng chén. Mặc dù chưa uống nhưng hương thơm của hảo tửu tỏa ra xông vào khứu giác khiến Tuấn Luận đã ngây ngất. Rượu chạm vào đầu
lưỡi Tuấn Luận, cảm giác tê nồng nhanh chóng lan tỏa khắp miệng chàng.

Hơi thở của Tuấn Luận bỗng chốc được mùi thơm của hảo tửu.

Đặt chén xuống mâm đồng, Mộng Diệp Tình mới nói:

– Công Tử có nhận ra loại hảo tửu này không?

Nhìn Mộng Diệp Tình, Tuấn Luận nói:

– Xét theo cảm giác và mùi thơm của loại rượu này, tại hạ đoán đây là “Thiên thất thần thủy” nhưng …

Mộng Diệp Tình cướp lời Tuấn Luận:

– Nhưng sao?

– Thiên nhất thần thủy tạo ra cảm giác lẫn mùi thơm giống như hảo tửu của Cung chủ nhưng nó không hòa nhập với hơi thở của người uống. Hảo tửu
cung chủ đãi tại hạ còn hơn cả Thiên nhất thần thủy.

Diệp Tình hơi rướn người ngồi lên.

Trong tư thế rướn người đó. lớp lụa trên vai nàng hơi trễ xuống, để lộ bờ vai thanh mảnh cùng làn da trắng hồng đầy sức sống.

Nàng nhìn Tuấn Luận nói:

– Đúng là danh bất hư truyền. Hạ công tử đúng là có kiến văn về các loại
rượu. Thật ra hảo tửu mà bổn cung thết đãi công tử có tên là Bách niên
vạn hoa tửu.

Nàng nhìn tịnh rượu bằng lam ngọc:

– Kẻ bình
thường sẽ thấy tịnh bình này quí giá, nhưng người lịch lãm tất thấy
trong tịnh bình mới là thứ đáng quí. Để có được tịnh rượu “Bách niên vạn hoa tửu”.

phải cần đến mười cân Thiên Nhất Thần Thủy. Muốn có
một cân Thiên nhất thần thủy phải tốn một năm hứng sương trời. Ngoài
Thiên nhất thần thủy ra, phải còn có đủ các loại hoa dị thảo. Sau đó đem tất cả lên đỉnh Bạch Mã sơn chưng cất mới có được Bách niên vạn hoa
tửu.

– Vạn hoa bách niên tửu quý như vậy, Cung chủ lại khoản đãi tại hạ sao?

– Công tử thốt ra câu đó, bổn cung hổ thẹn vô cùng. Trong võ lâm bổn cung chỉ dùng Bách niên vạn hoa tửu đãi Bách Thủ Thư Sinh mà thôi. Ngay cả
Phương trượng Thiền sư Tuệ Tỉnh cũng không được ân huệ đó đâu. Mặc dù
Tuệ Tĩnh đại sư đã được mệnh danh là Thánh Tăng của Thiếu Lâm Tự.

– Tại hạ có số may mắn mới được Cung chủ để mắt đến.

– Còn hơn thế nữa nếu như công tử …

Nàng mỉm cười bỏ lửng câu nói giữa chừng để Tuấn Luận tự suy nghĩ.

Gã tiểu đồng lại chuốc rượu vào chén của Tuấn Luận và Mông Diệp Tình.

Gã rót xong lại thối bộ về chỗ cù. Tuấn Luận nhìn Diệp Tình nói:

– Cung chủ khoản đãi tại hạ Bách niên vạn hoa tửu, hẳn có mục đích.

Mộng Diệp Tình thả người nằm dài xuống tràng kỷ.

– Theo công tử Mộng Diệp Tình có mục đích gì?

– Mục đích của Cung chủ làm sao Tuấn Luận đoán được. Nhưng có lẽ không
ngoài Thập nhị Thần châu Diệp Tình lại rướn người ngồi lên. Lớp lụa trên bờ vai nàng lại trễ xuống phơi làn da trắng hồng vừa quyến rũ vừa tao
nhã.

Diệp Tình nói:

– Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên Vân có
Minh chỉ Thần châu, trên giang hồ ai cùng biết. Y quý hạt Minh chỉ Thần
châu hơn cả mạng đống mình. Nhưng nay công tử đã ngang nhiên đoạt Minh
chỉ Thần châu của Mạc trang chủ, tất đã có ý hợp nhất Thập nhị Thần
châu.

– Tại hạ quả có ý đó.

– Nếu như Hạ công tử hợp nhất được Thập nhị Thần châu thì công tử làm gì với những hạt châu đó?

Tuấn Luận nhìn thẳng vào mắt Diệp Tình, từ tốn đáp lời nàng:

– Nếu Cung chủ là người tại hạ cần phải nói thì tại hạ sẽ nói mình sẽ làm gì với mười hai hạt thần châu, nhưng rất tiếc.

Mộng Diệp Tình vuốt ngay sau khi Tuấn Luận dứt lời:

– Bổn cung không phải là người để Hạ công tử thố lộ.

– Cung chủ có thể nghĩ như vậy.

– Tiếc thật.

– Cung chủ tiếc hai chén rượu Bách niên vạn hoa tửu.

Diệp Tình lắc đầu – Không … Bổn cung không tiếc hai chén rượu đó mà tiếc cho chiếc áo Ngọc trai của bổn cung bị khiếm khuyết.

Mộng Diệp Tình nói xong vỗ tay một tiếng. Hai nàng cung nữ từ hậu điện bước
lên. Họ đem theo một chiếc hòm bằng vàng ròng đặc xuống trước mặt Mộng
Diệp Tình.

Diệp Tình nhìn hai người đó phán lịnh:

– Bổn cung muốn Hạ công tử thấy vật này.

Lời nàng vừa dứt thì mọi cánh cửa của ngôi biệt sảnh đều được đóng lại.

Bóng tối nhanh chóng phủ khắp gian biệt sảnh.

Khi nắp rương được mở thì một luồng hào quang chói loà phát ra từ trong
rương làm loá mắt mọi người. Cung chủ Hương cung lấy trong rương ra
chiếc áo bằng ngọc lưu ly vận lên người. Nàng bổng chốc hóa thân thành
tiên nữ thì đúng hơn. Những vầng hào quang của chiếc áo làm thành cái
nền trang trọng tô điểm thể pháp Mộng Diệp Tình. Cũng chính những vầng
hào quang đó lại soi những đường cong ẩn hiện sau lớp lụa mỏng biến nàng thành một kiều nữ khêu gợi đầy nhục tình.

Mộng Diệp Tình nói:

– Nếu có Thập nhị Thần châu đính lên chiếc áo này, thì nó sẽ trở thành
thứ báu vật độc nhất vô nhị trên thế gian này. Nếu Hạ công tử nhìn không hẳn thấy sự khiếm khuyết của nó.

Mộng Diệp Tình cởi chiếc áo ngọc lưu ly đặt trở lại rương, rồi sai hai ả cung nữ đem đi.

Cửa gian biệt sảnh lại được mở ra.

Mộng Diệp Tình lại thả người nằm duỗi dài xuống trường kỷ, trông nàng như
một kẻ lười nhác hay quá ư mệt mỏi, hoặc muốn phô trương thể pháp mình
qua lớp lụa mỏng mà chẳng biết kẻ đối diện có thích hay không.

Nàng nhìn Tuấn Luận:

– Giờ Hạ công tử hẳn đã biết mục đích của Bổn cung?

– Cung chủ vì chiếc áo ngọc lưu ly.

Nàng khẽ gật đầu nói:

– Đã là nữ nhân thì ai cũng muốn mình đẹp. Nhan sắc của nữ nhân chính là
lẽ sống. Nếu chiếc áo ngọc lưu ly toàn bích toàn mỹ thì bổn cung sẽ là
nữ nhân đẹp nhất trên cõi đời này.

– Người đẹp nhờ lụa … Cung
chủ nói đúng, nhưng tại hạ mạo phạm nói. Sắc đẹp của Cung chủ đã là
tuyệt phàm rồi, đâu cần gì đến chiếc áo ngọc kia nữa.

– Sắc đẹp
cũng như một đoá hoa. Lúc tươi tắn thì đẹp nhưng khi tàn thì lại khác.
Bổn cung muốn sắc đẹp của mình chẳng bao giờ tàn.

– Ai cũng muốn điều đó cả.

Nụ cười lại hiện trên hai cánh môi mọng đỏ của nàng. Mộng Tình nói:

– Ước muốn là vậy, nhưng đâu ai đạt được ước muốn bằng sự ban phát cả.

Chính vì thế bổn cung mới đích thân thỉnh Hạ công tử đến biệt sảnh để khoản đãi Bách niên vạn hoa tửu.

Tuấn Luận nghiêm giọng nói:

– Tại hạ được cung chủ trọng vọng như thế. Xin hỏi Cung thủ muốn tại hạ trả lại bằng gì?

– Bốn cung đang chờ câu nói này của Hạ công tử.

Diệp Tình chỏi tay ngồi thẳng lên.

Dáng ngồi của nàng rất khoan thai nhưng lại ẩn tàng quyền uy của một sát nhân ẩn lánh.

Nàng nhìn Tuấn Luận:

– Bổn cung sẽ cùng đi với Hạ công tử, nếu như có được Thập nhị Thần châu, bổn cung chỉ xin Hạ công tử cho đính vào chiếc áo ngọc lưu ly để Diệp
Tình vận nó trong ngày hoan hỷ. Chỉ trong ngày hoan hỷ thôi.

– Cung chủ quá ư rộng lượng và hào phóng, tất tại hạ sẽ đáp lại bằng sự hào phóng và rộng lượng.

Tuấn Luận vừa thốt dứt câu thì thình lình từ ngoài cửa xồng xộc xông vào một gã thư sinh với thân thể đầy ghẻ chóc, mặt sần sùi. Y vừa xông vào vừa
nói:

– Dâm nữ … Ta giết ngươi … Ta giết ngươi …

Y vừa nói vừa lao về phía tràng kỷ.

Diệp Tình thấy gã thư sinh đó đã nhăn mặt, nôn thốc nôn tháo. Nàng xua tay:

– Đi… đi… đi… ngay…

Hà Cẩm Tú như một cánh chim sắc từ phía sau tràng kỷ lướt đến. Nàng chẳng
một chút chùng tay, vỗ luôn một đạo phách phóng chưởng lên thẳng đến
vùng thượng đẳng của gã kia.


Binh …

Gã kia loạng choạng
thối lùi ba bộ, thì Cẩm Tú lạng người áp sát. Hữu thủ của nàng vung ra.
Một luồng bạo châm như mưa bắn thẳng vào gã đó.

Uy lực của đạo
bạo châm đẩy gã kia bắn tung ra cửa biệt sảnh. Gã nằm duỗi dài trên mặt
gạch, rồi một làn khói xanh bốc lẽn, chẳng mấy chốc y chỉ con lại bộ khô cốt tựa khúc củi mục.

Cẩm Tú bước vào biệt sảnh, phủ phục dưới chân Mộng Diệp Tình:

– Cung chủ tha tội.

Mộng Diệp Tình đanh mặt nhìn Cẩm Tú. Mãi một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng:

– Hương cung là chốn thâm nghiêm không chút ô uế, thế mà lại có một gã
nhơ nhuốc kia xuất hiện trong lúc bổn cung thết đãi Hạ công tử … Tội
của nàng thật đáng chết.

Nhìn lại Tuấn Luận, Diệp Tình gằn giọng nói.

– Hạ công tử định tội cho Cẩm Tú sao đây?

Tuấn Luận ôm quyền nói:

– Có lẽ chỉ sơ suất mà gã kia có thể đột nhập vào Hương cung. Tội của Cẩm Tú cô nương chỉ đáng trách. Mong Cung chủ miễn thứ cho nàng.

Diệp Tình nhìn Cẩm Tú:

– Nhờ có Hạ công tử xin, ngươi được tha tội chết nhưng hãy tự xử mình đi.

Cẩm Tú quỳ mọp xuống đất khẩn thiết:

– Tạ ơn Cung chủ.

Nàng nói xong mới đứng lên. rút ngọn truy thủ dấu trong tay áo. Tuấn Luận
giật mình toan lên tiếng cản Cẩm Tú, nhưng tất cả đã quá muộn, khi tay
thủ truỷ thủ kia liên tục lên mặt nàng.

Cẩm Tú thả tay cầm ngọn tiểu đao xuống thì mặt nàng đã bị rọc nát không còn nhận ra được nữa.

Cẩm Tú trả ngọn truy thử vào ống tay áo. Diệp Tình khoát tay:

– Cho người lui.

– Cung chủ ra ân.

Cẩm Tú hành đại lễ rồi lui bước ra ngoài. Nàng đi rồi thì Độc Cô Nhân và Tử Kiếm mới xuất hiện. Hai gã song bước tiến thẳng đến trước mặt Mộng Diệp Tình.

Mặt dù Tuấn Luận ngồi cạnh bên nhưng cả hai người đó như
thể là những kẻ xa lạ đối với chàng. Họ chẳng thèm đặt mắt hay nhìn qua
Tuấn Luận một lần mà cứ chú nhãn vào Mộng Diệp Tình.

Dương Tùng ôm quyền nói:

– Mộng cô nương cho mời Dương Tùng?

Diệp Tình khẽ gật đầu nhưng không quên liếc mắt qua Tuấn Luận. Nàng từ tốn nói:

– Đã lâu ngày Mộng Diệp Tình không được một nụ cười … Chẳng hay Dương
huynh có thể cho Mộng Diệp Tình được cười một lần không Dương Tùng cao
giọng nói:

– Tất nhiên được rồi … Những gì Diệp Tình muốn, Độc
Cô Nhân Dương Tùng sẽ bồi tiếp càng Y nói xong liền làm tất cả mọi động
thái để mặt mình biến đổi như một gã hề.

Nhìn Độc Cô Nhân Dương Tùng, Tuấn Luận phải cau mày nghĩ thầm.

– Dương Tùng đang tự biến mình thành một thằng hề để giúp vui cho người
khác. Không biết Hương cung chủ có cười không. Nếu nàng cười Dương Tùng
sẽ xử như thế nào?

Ý nghĩ kia còn đọng trong đầu Tuấn Luận thì
Mộng Diệp Tình cất lên tràng cười khanh khách. Tiếng cười của nàng nghe
trong đến lạ thường. Tiếng cười đó như thể kích thích Độc Cô Nhân Dương
Tùng hơn. Y càng làm trò, Diệp Tình càng cười lớn hơn. Phàm ai cười
Dương Tùng thì nhất định sẽ chết thảm bởi tử đao của gã, nhưng Diệp Tình thì không. Nàng càng cười thì càng khiến Độc Cô Nhân Dương Tùng phấn
khích. Y càng phấn khích thì lại càng muốn làm nhiều trò hề để nàng
cười.

Mộng Diệp Tình khoát tay, vừa cười vừa nói.

– Thôi thôị. đừng làm trò nữạ. Diệp Tình có thể cười vỡ tim mà chết đấy.

Dương Tùng nghe nàng nói thôi không làm trò hề nữa. Nhưng việc hắn làm khiến cho Tuấn Luận phải thắc mắc, nghĩ thầm:

– Sát thần của một đao thủ đâu mất rồi nhỉ?

Ý niệm đó khiến Tuấn Luận phải liếc nhìn trộm qua Tử Kiếm Nghị Bất Vong.

Chàng kịp nhận ra vẻ nôn nao của Bất Vong khi không được Diệp Tình để mắt.

Diệp Tình chợt nhìn lại Nghị Bất Vong. Thấy vẻ nôn nao của Tử Kiếm Nghị Bất
Vong, Tuấn Luận hiểu ngay gã đang làm gì. Tuấn Luận còn đang võ đoán họ
Nghị kia sẽ làm gì thì nghe Diệp Tình nói:

– Kiếm của Nghị huynh hẳn muốn hí lộng với Đao tử của Dương huynh chứ?

– Nếu nó là ý muốn của Mộng Diệp Tình.

Diệp Tình mỉm cười nói:

– Nếu kẻ khác cười trước mặt Dương huynh và Nghị huynh thì kẻ đó phải
chết nhưng Diệp Tình cười thì.. Nghị Bất Vọng cướp lời nàng:

– Đao kiếm vô tình.

Y quay lại nhìn Độc Cô Nhân Dương Tùng:

– Ngươi nghe Mộng Diệp Tình nói rồi chứ?

– Ta không bỏ sót một lời nào của nàng.

– Thế thì còn chờ gì nữa?

Lời còn đọng trên miệng Nghị Bất Vọng thì đao và kiếm đã đồng loạt xuất
chiêu nhanh không thể tưởng. Khi hai người đó giao thủ, chỉ có thể thấy
ảnh đao và ảnh kiếm. Cả hai nhập lại làm một.

Choảng….

Họ lại tách nhau ra. Chỉ loáng qua chưa đầy hai cái chớp mắt mà Dương Tùng và Nghị Bất Vong đã giao thủ trên mười chiêu đao, chiêu kiếm. Nhìn họ
giao thủ đao pháp và kiếm chiêu những tưởng như hai ngươi đó là một. Đao lia ra thì kiếm hứng đỡ, nội lực ngang nhau, đao pháp lẫn kiếm chiêu
cũng ngang nhau.

Họ đúng là một cặp đấu bên tám cân, bên nửa
lạng. Cuộc đấu của họ càng lúc càng diễn ra nhanh hơn cho đến khi chẳng
còn thấy nhân dạng của Độc Cô Nhân lẫn Tử Kiếm mà chỉ còn nghe tiếng
binh khí chạm vào nhau mà thôi.

Choang … Choang.. Choang Nhìn
Độc Cô Nhân Dương Tùng và Tử Kiếm Nghị Bất Vong giao thủ với nhau một
lúc, mặt Diệp Tình bỗng dưng sa ầm xuống. Dung diện của nàng biểu lộ sự
chán nản, và mất cả hứng thú.

Nàng nói với Tuấn Luận:

– Hạ công tử … Chúng ta uống rượu chứ?

Nhìn Diệp Tình, Tuấn Luận khẽ gật đầu:

– Mời Cung chứ.. Hai người cùng uống cạn số rượu trong chén ngọc. Đặt
chén xuống mâm đồng, Diệp Tình uể oải đứng lên. Nàng lắc đầu buông tiếng thở dài:

– Chẳng có gì hay cả.

Nàng bước đến bên Tuấn Luận:

– Công tử thấy kiếm lợi hại hay đao lợi hại?

– Cả hai đều như nhau. Hai người này có thể đấu đến chết nhưng sẽ chẳng có ai là người thắng.

– Thế thì họ giao thủ để làm gì nhỉ?

Nàng nhìn Tuấn Luận:

– Hạ công tử … Độc Cô Nhân và Tử Kiếm vì nguyên do gì mà lại giao thủ với nhau?

Thốt hết câu hỏi đó, Diệp Tình điểm nụ cười mỉm. Nàng nheo mắt với Tuấn Luận như thể ngầm nói với chàng những ẩn ý dấu trong đầu nàng.

Tuấn Luận buông một tiếng thở dài rồi nói:

– Bây giờ thì tại hạ có thể hiểu vì sao Cung chủ muốn nhan sắc của người mãi mãi không tàn.

Nàng chúm chím cười:

– Hạ công tử hẳn có quá nhiều kinh nghiệm trên bước đường giang hồ?

– Tại hạ không có quá nhiều như Cung chủ nghĩ đâu. Nhưng tại hạ biết nhận ra đâu là vẻ đẹp toàn chân toàn mỹ.

– Hạ công tử không luỵ về sắc ư?

– Sắc đẹp rồi cùng có lúc phải tàn phai thôi. Nó không vĩnh viễn tồn tại bằng chữ tình.

Đôi lưỡng quyền của Mộng Diệp Tình ửng hồng e lệ:

– Đâu ai biết được chữ tình trong đầu người ta. Chẳng lẽ đốt đuốc đi tìm chữ tình giữa ban ngày à?

Nàng mỉm cười với Tuấn Luận:

– Mong rằng sau này Hạ công tử sẽ chỉ cho Bổn cung chữ tình đó.

Hai cánh môi mọng đỏ xinh xắn của Diệp Tình lại điểm nụ cười như thể muốn
trao cho Tuấn Luận nụ cười đó, rồi nàng chậm rãi di dời gót sen rời gian biệt sảnh, trong khi Độc Cô Nhân và Tử Kiếm vẫn không ngừng trao cho
nhau những chiêu đao và chiêu kiếm sinh tử.

Nhìn Dương Tùng và Nghị Bất Vọng, bất giác Tuấn Luận buông một tiếng thở dài. Chàng lắc đầu nhẩm nói:

– Đao không thành đao, kiếm không thành kiếm bởi vì hai họ đang sống trong mộng tình.

Một làn gió thu thổi từ ngoài vào đem theo mùi xạ hương của Mộng Diệp Tình. Mùi xạ hương kia chẳng biết có tác dụng như thế nào nhưng Độc Cô Nhân
và Tử Kiếm đồng loạt thu hồi chiêu thức.

Cả hai đứng phô ra như pho tượng. Độc cô nhân Dương Tùng đảo mắt nhìn quanh:

– Nàng đâu rồi …

Nghị Bất Vong cũng nói theo hắn:

– Nàng đâu rồi?

Cả hai ngơ ngác như những kẻ mộng tình đang rơi vào mộng du trông thật là
tội nghiệp. Họ dâu biết được Mộng Diệp Tình đang ở dưới gian mật thất
dành riêng cho nàng. Cũng trong tư thế nằm duỗi dài, nhưng giờ đây bên
cạnh nàng không phải là những gã đồng tử mà thay vào đó là một hán nhân
với vóc người lực lưỡng.

Gã hán nhân đặt tay lên vòng tiểu yêu của nàng thì Mộng Diệp Tình phá lên cười nắc nẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.