Bách Thủ Thư Sinh

Chương 7: Hoang mạc chết


Đọc truyện Bách Thủ Thư Sinh – Chương 7: Hoang mạc chết tại website TruyenChu.Vip

Đoàn nhân mã của Hạ Tuấn Luận giờ đã có thêm Cung chủ Hương Cung Mộng
Diệp Tình. Từ khi có nàng gia nhập vào đoàn người hướng về toà Thiên Ma
Cổ Bảo, đã được mệnh danh là Tử địa của võ lâm thì có sự biến đổi ngay
trong những người đi cùng. Tất nhiên người biến đổi nhanh nhất lại chính là Độc Cô Nhân Dương Tùng và Tử Kiếm Nghị Bất Vong. Hai người này như
thể đã thay đổi thành hai con người khác, hoàn toàn xa lạ. Họ không còn
vẻ lầm lì như hôm nào, mà luôn tỏ thái độ phấn khích, nhất là lúc nào
cũng muốn bên cạnh Cung chủ Hương cung Mộng Diệp Tình để chờ dịp được
biểu lộ tình cảm với nàng.

Khi hai cỗ xe tiến vào vùng hoang mạc
khi trời đã về đêm. Lợi dụng ngay tiết trời đêm mát mẻ đó, Tuấn Luận
tiếp tục cho cỗ xe của mình đi sâu vào hoang mạc để tránh cái nóng ban
ngày. Đêm hoang mạc thật lạ lùng. Nếu ban ngày nó bị thiêu đốt dưới vầng nhật quang thì về đêm lại giá lạnh. Cái lạnh se sắt tợ như có muôn vàn
mũi kiếm chi chít đâm vào da thịt. Băng Lệ không còn ngồi chung với Tuấn Luận trên ghế xà ích mà đã rút vào khoang cỗ xe để tránh cái lạnh se
cắt chốn hoang vu đầy gió và cát này.

Mặc dù tận dụng được tiết
trời đêm nhưng hai con tuấn mã kéo hai cỗ xe cũng đi được mươi dặm thì
cũng kiệt sức. Chúng chẳng thể nào bước đi được nữa.

Tuấn Luận
buộc phải dừng chúng lại. Chàng quyết định hạ lều để cho đôi tuấn mã
được nghỉ ngơi, ngày mai có thể tiếp tục lên đường vượt qua cả một quảng đường nóng bỏng, cháy da.

Vừa mới ghìm cương ngựa thì thính nhĩ
Tuấn Luận chợt nghe những âm thanh sột soạt. Chưa kịp nhận định đó là
những âm thanh gì thì bất thình lình con tu hắc mã Thiên lý Long câu hí
lên một tiếng. Cùng với tiếng hí của nó là dòng máu đỏ phun trào ra từ
huyết quản. Con hắc mã gục xuống dẫy dụa. Nó chưa kịp chết thì đến con
tuấn mã của cỗ xe Mộng Diệp Tình cũng rơi vào tình trạng tương tự. Hiện
tượng kỳ lạ đó khiến Tuấn Luận giật mình.

Thoát người xuống ghế xà ích, Tuấn Luận bước đến quan sát con Hắc mã.

Ngay cổ nó là một vết thương sâu hoắm, máu đang trào ra. Vết thương này
không phải do kiếm đâm hay đao cắt, nhưng nó lại bén ngót tạo ra một lỗ
tròn ủng như miệng chén.

Mọi người túa lại quanh Tuấn Luận. Bên
cạnh Hương chủ Mộng Diệp Tình là Độc Cô Nhân Dương Tùng và Tử kiếm Nghị
Bất Vong, phía sau nàng là Hà Cẩm Tú cùng bốn nàng cung nữ với bốn gã
tiểu đồng lúc nào cũng túc trực để hầu phục.

Diệp Tình lên tiếng:

– Công tử … Chuyện gì đã xáy ra?

Nhìn lại Diệp Tình. Tuấn Luận nói:

– Một lời cảnh báo cho những ai muốn bước thêm bước nữa vào chốn tử địa võ lâm.

Lia mắt nhìn qua mọi người, Tuấn Luận nói tiếp:

– Có thể đây là ranh giới cuối cùng để chúng ta có thể quay lại với cõi sống.

Ở đây ai cũng chỉ có một cái mạng duy nhất mà thôi. Do đó tại hạ không
muốn các vị phải phí mạng trong cuộc di hành này. Ai muốn sống, có thể
quay về.

Băng Lệ vừa bước xuống khoang xe, nghe Tuấn Luận nói liền lên tiếng:

– Băng Lệ đi với Hạ huynh đến cùng.

Mộng Diệp Tình lia đôi mắt sắc như bảo đao, bảo kiếm chém ngang qua mặt Băng Lệ. Nàng dè bỉu nói:

– Thiên hạ đệ nhất Kiều nữ Dương châu không sợ Tử địa thì Cung chủ Hương
cung sợ sao? Bổn cung theo ước hẹn với Hạ công tử mà đi đến cùng khi nào mục đích đạt được thì thôi.

Tuấn Luận nhìn Dương Tùng và Nghị Bất Vọng.

Nghị Bất Vọng khoát tay nói:

– Túc hạ không cần nhìn ta bằng con mắt dò hỏi. Nghị mỗ sẽ theo Mộng Cung chủ mà.

Dương Tùng lên tiếng:

– Dương mỗ cũng như ngươi.

Tuấn Luận buông một câu thật lạnh lùng:

– Tất cả các vị đã muốn đi … Hiện tại ngựa lại chết cả rồi, chúng ta sẽ đi bộ.

Tuấn Luận vừa nói vừa quay lại cỗ xe của mình. Lấy chiếc túi nải khoác vào vai, Tuấn Luận quay lại:

– Hành trang của tại hạ chỉ có bấy nhiêu thôi.

Băng Lệ bối rối nói:

– Hạ huynh không giúp Băng Lệ à?

Nhìn Băng Lệ, Tuấn Luận nghiêm giọng nói:

– Đáng ra Tô cô nương không nên đi chuyến này. Cuộc sống của Tô cô nương ở Dịch Quán Tụ Hiền trang.

Băng Lệ lắc đầu:

– Băng Lệ không thể không đi với Hạ huynh.


– Tùy cô nương thôi. Sự quyến rũ của Thập nhị Thần châu có thể khiến
người khác mất mạng đó. Huống chi Tô cô nương lại là một người chẳng
biết võ công.

Băng Lệ buông một tiếng thở dài vì vẻ thờ ơ lạnh nhạt của Tuấn Luận. Nàng miễn cưỡng nói:

– Mặc dù không biết võ công nhưng Băng Lệ vẫn quyết định theo huynh.

Sau này Huynh sẽ hiểu.

Nhìn thẳng vào mắt nàng, Tuấn Luận nói:

– Nếu muốn đi thì cô nương nên thay đổi y phục. Không thể nào đi qua hoang mạc trong bộ xiêm y đài các của Tô cô nương.

– Băng Lệ ghi nhận chỉ huấn của huynh.

Nàng quay lại cỗ xe, thay đổi y trang bó chẽn. Vận bộ trang phục dạ hành,
nhan sắc của Tôn Băng Lệ không hề suy giảm mà có phần lạ lùng, xinh xắn
hơn.

Mọi người đã tề tụ, rồi tiếp tục tiến sâu vào hoang mạc.
Nhưng lần khởi phát này thì ai cũng có cảm giác như mình đang bước trên
lưỡi hái của lão thần chết dưới a tỳ. Mà chỉ một chút sơ suất thì mạng
họ phải trao cho diêm chúa.

Tuấn Luận đi trực, theo sau là Băng
Lệ. Mộng Diệp Tình thì luôn luôn được sự quan tâm của Độc Cô Nhân Dương
Tùng và Nghị Bất Vọng cùng những người theo hầu nàng.

Trong đoàn
đó, có lẽ Băng Lệ là người cô đơn nhất. Nàng cảm thấy mình lạc lõng giữa đoàn người này. Bất giác Băng Lệ nhìn vào lưng Tuấn Luận mà nghĩ thầm:

“Hạ huynh nếu biết được Băng Lệ đang nghĩ gì, mà gì sao phải đi cùng với
huynh. Hẳn người sẽ không thờ ơ với Băng Lệ như thế này. Tại sao Hạ
huynh lại lạnh lùng, mặc nhiên như một con người đáng thương như Tô Băng Lệ chứ?”.

Ý nghĩa kia đọng trong đầu Băng Lệ thì Tuấn Luận ra
dấu cho mọi người dừng bước. Cái khoát tay của Tuấn Luận xem chừng như
vừa phát hiện ra điều gì đó rất nguy hiểm đang cận kề.

Băng Lệ
chú nhãn thấy đôi bản thủ của Tuấn Luận đồng loạt xoè ra như vuốt chim
ưng nhưng nó lại buông thẳng theo thân người. Chàng như thể đang lắng
tai nghe ngóng âm thanh nào đó mà nàng không thể nhận biết.

Tim Băng Lệ dập thình thịch. Nàng bất giác nhìn lại sau lưng mình.

Mộng Diệp Tình cũng căng thẳng, nhưng sự căng thẳng đó được che đậy qua lớp
phấn son mà chỉ biểu lộ qua ánh mắt. Còn Độc Cô Nhân Dương Tùng và Nghị
Bất Vọng thì đã đặt tay vào đốc đao và đốc kiếm. Tất cả đều ngưng thần
cứ như đang chuẩn bị đón vị thần chết danh bất hư truyền nơi a tỳ sắp
đội cát đứng lên, để tiếp nhận những con người dám xông vào vùng tử địa
của diêm chúa.

Sự im lặng của Hoang Mạc cùng với nỗi lo lắng căng thẳng từ mọi người tạo thành một không gian khủng bố rờn rợn. Ai nấy có cảm nhận gã thần chết đang ở đâu đó chung quanh họ.

Tuấn Luận nhợt xoay người nhìn vào phía Mộng Diệp Tình thét lớn:

– Cung chủ cẩn thận.

Tiếng thét của Tuấn Luận vừa dứt thì tiếng rú thất thanh của hai gã tiểu đồng cùng cất lên. Cả hai đồng loạt khuỵ gối đổ sập xuống mặt cát. Yết hầu
của họ cũng bị một vết thương chí mạng như hai con tuấn mã. Máu phún ra
mà không thể nào cầm lại được. Tứ chi của hài gã tiểu đồng giật liên tục trong sự bấu víu cố bám vào cõi sống này, nhưng bất lực trước cái chết
nên mắt cứ trợn ngược, miệng há hốc phát ra thứ âm thanh khèn khẹt ghê
rợn. Cả hai chỉ trút hơi thở khi máu trào ra đã cạn.

Mặt Diệp Tình cau hẳn lại. Nàng buông một tiếng thở dài hỏi Cẩm Tú:

– Ngươi thấy gì không?

Cẩm Tú vội quì xuống:

– Cung thủ tha mạng, nô nữ chẳng thấy gì cả.

Diệp Tình lườm Cẩm Tú:

– Thật là vô dụng.

Tuấn Luận lên tiếng:

– Cung chủ đừng trách … Sát thủ của quái vật sa mạc này quá nhanh,
ngoài tầm mắt của mọi người nên Hà cô nương không thể nào thấy được. Nếu cung chủ không tin có thể hỏi Dương huynh và Nghị huynh.

Diệp Tình nhìn hai người đó.

Khuôn mặt Dương Tùng và Nghị Bất Vọng sượng sùng khi chạm phải ánh thu nhãn khe khắt của nàng.

Quay lại Cẩm Tú, Mộng Diệp Tình buông một câu thật lạnh lùng:

– Đứng lên đi.

Tuấn Luận buông một tiếng thở dài nhìn sang Tô Băng Lệ.

Nàng cũng nhìn trả lại Tuấn Luận. Đôi mắt của nàng ánh lên nỗi hoảng hốt sợ
hãi như con nai tơ đồng dẫm bước vào vùng tử địa của chúa sơn lâm mà
chẳng biết chết lúc nào.


Tuấn Luận nói:

– Sát thủ của quái vật trong hoang mạc có lẽ còn nhanh hơn đao và kiếm của Dương huynh và
Nghị huynh. Tại hạ hy vọng mọi người sẽ đi qua được hoang mạc này.

Dương Tùng nói:

– Hạ Tuấn Luận … Ngươi không cần phô trương gã sát nhân kia trước mặt
Dương Tùng. Nếu y có bản lĩnh thì đã ngang nhiên bước ra đối mặt với
Dương mỗ.

Hắn chỉ là kẻ nhút nhát, giở thủ đoạn bỉ ổi mà thôi chẳng có gì phải sợ cả. Chúng ta cứ tiếp tục đi.

– Được chúng ta sẽ đi.

Tuấn Luận quay bước chậm rãi bỏ đi.

Băng Lệ hối hả bám theo sau Tuấn Luận. Họ đi được nửa dặm thì phải leo lên
một đồi cát cao hút. Nhìn đồi cát đó, Tuấn Luận bất giác dừng bước.

Y cảm nhận sự chết chóc lại.đang cận kề đâu đó chung quanh mình. Thấy
Tuấn Luận dừng bước, Băng Lệ hồi hộp hoang mang hơn. Nàng nghĩ thầm.

“Có lẽ đây là thời khắc cái chết sẽ đến với mình”.

Theo một phản xạ vô thức, Tô Băng Lệ đặt tay vào yết hầu mà nghĩ đến Tuyết Nhi và Đình Khan. Nàng buột miệng khấn thầm:

– Tuyết Nhi, Đình Khan … Nếu tỷ tỷ có chết trên chốn hoang mạc này mong hai em tự đùm bọc cho nhau. Ông trời có linh thiêng xin phù trợ cho
Tuyết Nhi, Đình Khan thành người.

Trong lúc lơ đễnh. mơ màng suy
nghĩ đến Tuyết Nhi và Đình Khan, Băng Lệ lại trượt chân khi bước lên
giữa lưng chừng đồi cát. Nàng chẳng thể nào làm chủ được mình, mà lăn
ngược xuống chân đồi. Băng Lệ cứ như một thân cây lăn theo chiều dốc đồi cát. Trước khi nàng hụt chân đã kịp thét tên Tuấn Luận:

– Hạ huynh …

Nàng không biết gì nữa mà chỉ còn nghe những âm thanh sột soạt đang đuổi
theo mình. Băng Lệ cảm giác âm thanh kia càng lúc càng đến gần, cùng với cảm giác đó nàng nhận ra cái chết đang đến với mình.

Băng Lệ buột miệng thốt:

– Tuyết Nhi … Đình Khan … tỷ đi đây…

Thể pháp của Băng Lệ vừa dừng lại dưới chân đồi cát thì cũng là lúc kịp
nhận ra trên bầu trời đêm hun hút trên cao như thể có cánh chim đại bàng chao xuống, thộp lấy cổ áo mình.

Băng Lê rú lên nhưng tiếng rú
của nàng đứt đoạn bởi ánh chớp vàng nghệ từ trong lòng cát như một lưỡi
tầm sét điểm tới yết hầu nàng. Tứ chi Băng Lê bủn rủn, thần thức chẳng
còn nhận biết gì nữa ngoài ý niệm mình đã chết. Nàng phải nhận một cái
chết cực kỳ đau đớn chẳng khác gì hai gã tiểu đồng của Mộng Diệp Tình.
Nhưng rồi ánh sáng kia vụt tắt ngay, trước mắt nàng cùng với âm thanh
khô khốc như tiếng nức cục của chốn hoang sơ.

Cộp…

Băng
Lệ nhắm mắt chờ đợi cái đau đớn đến để tống tiễn mình ra khỏi thể xác
phàm tục thì nghe tiếng Tuấn Luận thốt lên bên tai mình:

– Tô cô nương không sao chứ?

Băng Lệ giật mình mở mắt nhìn Tuấn Luận. Nàng chỉ muốn ôm chầm lấy Tuấn Luận nhưng rồi cảm giác hãi hùng đã ngăn nàng lại mà buột miệng:

– Tô Băng Lệ chưa chết chứ?

Tuấn Luận lắc đầu:

– Mạng của Tô cô nương còn lớn.

Y nói dứt câu, vòng tay qua vòng tiểu yêu của Băng Lệ, điểm chân thi
triển khinh thuật Mê tông bộ. Đôi cước pháp tưởng như chẳng hề chạm đến
mặt cát mà vẫn lướt lên đỉnh đồi.

Khi Tuấn Luận nhập vào đoàn người thì nhận ngay ánh mắt sắc sảo của Mộng Diệp Tình chém xả vào mặt mình.

Diệp Tình bước đến trước mặt Tuấn Luận. Nàng lia nhanh mắt nhìn qua Băng Lệ quan sát rồi quay lại nói với Tuấn Luận:

– Kiều nữ đúng là có số may mắn.

Băng Lệ nhu hòa đáp lời Diệp Tình:

– Nếu không có Hạ huynh thì Băng Lệ sẽ đi cùng với nhị vị tiểu đồng của Cung chủ.

Diệp Tình hừ nhạt một tiếng rồi nói:

– Nếu bổn cung rơi vào tình trạng như Tô cô nương không biết Hạ công tử có ra tay cứu giúp không?

Nhìn Diệp Tình, Tuấn Luận nói:

– Bất cứ ai cũng vậy thôi không riêng gì Tô Băng Lệ cô nương. Nhưng chỉ sợ tại hạ lực bất tòng tâm.


Lườm Tuấn Luận, Diệp Tình hỏi:

– Bổn cung chỉ sợ chỉ có Tô cô nương mới khiến Hạ công tử bận tâm.

– Đó là ý của Cung chủ.

Chợt mặt Tuấn Luận đanh lại. Vẻ mặt trân trọng của chàng khiến Mộng Diệp
Tình muốn hỏi tiếp nhưng lại thôi không nói nữa. Nàng nhận ra Tuấn Luận
đang lắng tai nghe ngóng điều gì đó đang xảy ra dưới mặt cát.

Bất thình lình Tuấn Luận lạng người qua trái hai bộ, nhắm ngay chân Hà Cẩm
Tủ vươn mình thộp tới. Cái thộp của Tuấn Luận chẳng khác gì cái thộp của đôi móng vuốt chim ưng, vươn vuốt bấu lấy.

Hành động của Tuấn
Luận khiến cho Cẩm Tú giật mình ngơ ngẩn. Nàng chẳng hiểu gì sao Tuấn
Luận lại làm vậy, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng đã kịp hiểu ra hành động của chàng.

Cạch …

Hữu thủ của Tuấn Luận thộp vào ánh
chớp vàng khi nó vừa chui lên khỏi mặt cát. Tuấn Luận rút ra khỏi mặt
cát là chiếc binh khí kỳ dị. Nó tợ một búp măng với mũi nhọn hoắc nhìn
đã rợn người.

Tuấn Luận thở phào một tiếng khi cầm chiếc binh khí kia trong tay mình.

Chàng quay lại nói với Mộng Diệp Tình:

– Diệp Tình Cung chủ … Chúng ta có thể qua đêm ở đây được rồi.

– Sao Hạ cõng tử biết chúng ta có thể qua đêm ở đây?

Chìa chiếc binh khí quái dị đó đến trước mặt Diệp Tình, Tuấn Luận nói:

– Binh khí của đối phương ở trong tay tại hạ tất kẻ kia phải chờ đến đêm hôm sau.

Nói dứt lời, Tuấn Luận bỏ đi. Lấy trong túi nải ra một tấm da thú, Tuấn
Luận trải lên mặt cát, rồi thản nhiên nằm xuống, ngửa mặt nhìn lên trời.

Thấy vẻ thản nhiên của Hạ Tuấn Luận, Diệp Tình phải phán lệnh:

– Hạ trại.

Ngay lập tức Cẩm Tú cùng bốn ả a hoàn và hai gã tiểu đồng lấy lều căng.

Họ không quên rắc xạ hương tạo mùi thơm trong lều để Diệp Tình qua đêm
trong mùi xạ hương quyến rũ. Sau khi Diệp Tình vào trong lều thì Dương
Tùng và Độc Cô Nhân đã tự nguyện biến thành hai gã nô bộc trung thành
ngồi canh giấc ngủ cho nàng.

Tuấn Luận nằm gác tay gối đầu nhìn
lên bầu trời đêm đầy những vì sao nhấp nháy như thể chúng đang nói
chuyện với nhau. Chàng miên man nghĩ lại thuở ấu thơ của mình mà khẽ
nói:

– Tiểu Cẩu tử.

Lời nói lơ đễnh của Tuấn Luận thốt ra khỏi miệng thì Băng Lệ đã bước đến.

Vô hình trung nàng nghe được lời nói đó, nhưng chỉ nhìn Tuấn Luận.

Băng Lệ nhỏ nhẹ nói:

– Hạ huynh …

Tuấn Luận nhìn nàng:

– Tô cô nương không đi nghỉ à?

Nàng ghé người ngồi xuống mép tấm da thú, rồi nói:

– Băng Lệ muốn đền ân cứu mạng của Hạ huynh.

Đôi chân mày lưỡi kiếm của Tuấn Luận thoạt nhíu lại lộ vẻ bất nhẫn bởi câu nói của nàng.

Chàng nhạt nhẽo đáp lời nàng:

– Cô nương khách sáo quá. Trên hoang mạc này vàng bạc trở nên vô dụng và
tại hạ lại chẳng ép Tô cô nương phải đem thân đền đáp. Chỉ có một thứ
duy nhất mà tại hạ nghĩ Tô cô nương không bao giờ có để đền ân Tuấn Luận trong tình cảnh này.

– Băng Lệ biết Hạ huynh cần thứ gì.

Nàng lấy chiếc túi da dê đặt xuống bên cạnh Tuấn Luận:

– Vàng bạc ở đây thật vô ích nhưng hẳn hảo tửu thì không thể thiếu đối với Hạ huynh.

Tuấn Luận như thể người đang khát nước, nghe Băng Lệ nói, vội chỏi tay ngồi
nhỏm lên. Nhìn chiếc túi da dê mà Băng Lệ đặt bên cạnh, Tuấn Luận hỏi:

– Trong chiếc túi này là hảo tửu?

Băng Lệ gật đầu:

– Băng Lệ đã chuẩn bị nó cho Hạ huynh đó.

Tuấn Luận giả lả nói:

– Đa tạ sự đền ân của nàng.

Miệng thì nói, tay Tuấn Luận đã cầm lấy chiếc túi da dê, mở nắp dốc vào miệng mình, tu luôn một hơi dài rồi đặt xuống bên cạnh, nhìn Băng Lệ hỏi:

– Sao Tô cô nương lại chiều ý tại hạ?

Băng Lệ mỉm cười:

– Đi cùng với huynh mà không hiểu huynh thì sao đi cùng được.

– Nàng trả lời hay lắm. Tại hạ chẳng biết Thập nhị Thần châu có sức quyến rũ như thế nào mà khiến được một tiểu thư yếu đuối, lại chẳng có võ
công mà vẫn không ngại nguy hiểm đến tính mạng để theo chân tại hạ.

Băng Lệ nhìn Tuấn Luận:


– Hạ huynh cũng vì sức quyến rũ của Thập Nhị Thần Châu.

– Đó là ý của Tô cô nương.

Tuấn Luận lại bưng bầu rượu tu luôn một hơi dài, rồi đóng nấp, ngả lưng gác tay lên đầu nhìn những vì sao đêm trên bầu trời.

Băng Lệ nhỏ giọng nói:

– Tuyết Nhi và Đình Khan cùng với Sử Thứ Dân nếu gặp được Hạ huynh hay biết mấy. Nhất là Đình Khan.

Tuấn Luận buột miệng hỏi lại nàng:

– Họ là ai?

Nàng khẽ buông một tiếng thở dài:

– Họ là những con người đáng thương nếu như Hạ huynh có tấm lòng.

Nàng chỏi tay nhìn Tuấn Luận:

– Khi nãy Băng Lệ nghe Hạ huynh nhắc đến cái tên Tiểu Cẩu tử, hẳn Tiểu Cẩu tử là người huynh quan tâm nhất trong cuộc đời mình.

Tuấn Luận mỉm cười:

– Y cũng là một kẻ đáng thương như những người Tô cô nương nhắc đến.

Tuấn Luận nói dứt câu thì từ phía lầu Mộng Diệp Tình, Cẩm Tú đi đi về phía chàng.

Nàng nhún nhường nói với Tuấn Luận:

– Hạ công tử … Cung chủ thỉnh công tử vào trong lều nghỉ ngơi và dùng yến tiệc.

Tuấn Luận lắc đầu:

– Cho tại hạ gởi lời đến Mộng Diệp Tình Cung chủ. Tuấn Luận rất cảm kích, nhưng lại không có cao hứng bỏ bầu trời đêm đầy sao này.

Cẩm Tú miễn cưỡng quay bước trở về.

Băng Lệ nói với Tuấn Luận:

– Mộng Cung chủ quan tâm đến Hạ huynh quá. Có lẽ …

Tuấn Luận khẽ lắc đầu:

– Tại hạ không quan tâm đến điều đó.

– Thế trên cõi đời này điều gì khiến Hạ huynh quan tâm?

– Chẳng có gì cả.

– Tiểu cẩu tử?

Nhìn Băng Lệ, Tuấn Luận nói:

– Tại sao Tô cô nương cứ phải nhắc đến Tiểu Cẩu tử. Thật ra y là người tại hạ không quan tâm đến trước tiên.

Nụ cười mỉm hé nở trên hai cánh môi mỏng của Tuấn Luận.

Mùi xạ hương thơm nồng từ phía gần lều phả đến. Liền ngay sau mùi xạ hương
đó thì Mộng Diệp Tình xuất hiện. Nàng rảo bước di dời gót sen tiến về
phía Tuấn Luận và Băng Lệ. Mặc dù đi trên mặt cát, tất chân Diệp Tình
phải lún xuống đất nhưng dáng cách vẫn không mất vẻ khoang thai, đài
các. Nàng dừng bước nhìn Băng Lệ từ tốn nói:

– Bổn cung muốn có chuyện muốn nói riêng với Hạ công tử … Tô có nương có thể tránh mặt được chứ?

Băng Lệ miễn cưỡng đứng lên. Nàng nhìn Tuấn Luận:

– Băng Lệ sẽ ngồi đây chờ Hạ huynh.

Nàng nói xong rảo bước bỏ đi, ngồi riêng một mình. Tay bó gối nhìn lơ đễnh
lên bầu trời. Thỉnh thoảng nàng lại liếc trộm về phía Tuấn Luận.

Còn lại Diệp Tình và Tuấn Luận.

Chàng nhìn nàng nhạt nhẽo nói:

– Cung chủ hẳn sẽ mời tại hạ vào trong lều của người.

Diệp Tình mỉm cười nói:

– Cẩm Tú đã nói gì mà Hạ công tử từ chối lời thỉnh cầu của bổn cung. Hẳn
Cẩm Tú đã thốt ra những lờ lẽ khiến Hạ công tử phật lòng Tuấn Luận lắc
đầu:

– Cung chủ đừng nghĩ oan cho nàng.

– Bổn cung nghĩ
không oan đâu. Phàm lời thỉnh cầu của bổn cung thì chẳng ai từ chối
nhưng Cẩm Tú đi mời thì Hạ công tử lại không màng đến. Có lẽ nàng ta đã
xúc xiểm Hạ công tử.

– Nàng ta không hề có lỗi gì cả.

– Nếu Cẩm Tú không có lỗi sao Hạ công tử không nhận lời thỉnh cầu của ta?

Buông một tiếng thở dài khẽ khàng, Diệp Tình nhạt nhẽo nói:

– Bổn cung sẽ phán xử Cẩm Tú tội chết vì sự bất kính của nàng ấy khiến cho Hạ công tử không nhận lời thỉnh cầu của bổng cung.

Diệp Tình nói xong quay bước trở về lều.

Thái độ cương quyết của Diệp Tình khiến Tuấn Luận phải cau mày. Khẽ lắc đầu
Tuấn Luận chỏi tay miễn cưỡng đứng lên tiến về phía lều của Diệp Tình.

Sau lưng Tuấn Luận là ánh mắt dõi theo của Tô Băng Lệ. Khi Tuấn Luận khom
người chui vào trong lều thì tim Băng Lệ bất giác nhói đau một cái.

Hai cánh môi của nàng mím lại, khẽ lắc đầu:

– Số phận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.