Bách Thủ Thư Sinh

Chương 4: Lâm tiểu tử


Đọc truyện Bách Thủ Thư Sinh – Chương 4: Lâm tiểu tử tại website TruyenChu.Vip

Cái tin ba ngày sau Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận sẽ đoạt Minh Chỉ Thần Châu của Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên Vân làm chấn động cả Dương Châu
thành. Chẳng khác nào một lời hiệu triệu của võ lâm, anh hùng hào kiệt
khắp mọi nơi đều đổ về Dương Châu thành.

Tất nhiên trong những
người đó có kẻ tò mò muốn biết chân tướng thực của Bách Thủ Thư Sinh là
ai, đồng thời cũng muốn chứng nghiệm ai xem võ công của người được thiên hạ truyền tụng là hành tung xuất quỷ nhập thần như thế nào.

Ngoài những kẻ tò mò kia ra là những đại cao thủ đã từng là thượng khách của
Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên Vân. Tất nhiên họ được Mạc Thiên Vân hậu đãi trọng thị thì đây cùng là dịp để họ tỏ lòng kính trọng và đền ơn cho vị trang chủ hào phóng và cương trực.

Tụ Hiền trang thoáng chốc đa
trở thành điểm hội tụ của anh hùng hào kiệt trong võ lâm. Toà Dịch quán
lúc nào cũng tấp nập người. Tất cả đều khoác vẻ mặt trang trọng, và háo
hức, chờ đợi thời khắc Hạ Tuấn Luận xuất hiện. Mặc dù họ biết một khi
Tuấn Luận đến thì tất nơi đây sẽ xảy ra một cuộc chiến kinh hồn.

Tất nhiên, chắc chắn mọi người sẽ theo về với Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên Vân.

Với bao nhiêu cao thủ hiện đang có mặt tại Dịch quán, họ đoán chắc phần
thắng sẽ thuộc về quần hùng, bởi một mình Tuấn Luận, dù cho y có là
Thiên hạ đệ nhất cao thủ thì cũng không thể thủ thắng với hơn trăm
người. Chính vì suy nghĩ như vậy, mà ai cũng ngấm ngầm chuẩn bị cho mình một chiến tích để báo công với Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên Vân.

Nếu tại toà Dịch quán, mọi người háo hức bao nhiêu thì tại Ngũ giác lầu
không khí lại trở nên trang trọng khẩn trương bấy nhiêu. Toà nhà này vốn đã kiên cố thì nay càng kiên cố hơn. Bảo vệ cho toà Ngũ giác lầu là
những đại cao thủ thân tín của Mạc Thiên Vân. Mà chỉ một người thôi cũng có thể làm náo động cả võ lâm giang hồ.

Trong Dịch quán, Phát
Quan Bút Tạ Hữu ngồi tư lự, trầm ngâm bên ô cửa sổ hình vòm nhìn ra
ngoài. Trên bàn là đôi phán quản bút đã từng tung hoành khắp cõi võ lâm
với những bước vi hành cứu nhân độ thế ai cũng phải kính trọng.

Khác hẳn với vẻ thư sinh của khuôn mặt, Phán Quan Bút có bộ dáng lực
lưỡng biểu lộ sức mạnh phi thường mà tạo hóa ban cho. Mặc dù với bộ
tướng lực lưỡng đó, Tạ Hữu lại chẳng thích vận võ phục, mà chỉ vận bạch y nho sinh, ra vẻ một quan nhân.

Ngắm nhìn thảm cỏ xanh mượt bên
ngoài cửa sổ. Phán Quan Bút Tạ Hữu thỉnh thoảng lại bưng chung rượu nhấp một ngụm nhỏ. Trong thái độ của họ Tạ chẳng có vẻ gì là khẩn trương,
hay trang trọng như những người khác.

Một trung niên với dáng
người gầy gò, tứ chi khẳng khiu, khuôn mặt trắng như nữ nhân, nhưng có
những góc cạnh thật nực cười. Cánh mũi dầy và thô phối hợp với đôi mắt
lồi thồ lộ, trông y thật là xấu.

Xấu đến độ người ta nhìn gã đã
phải phì cười. Nhưng trên võ lâm đều biết y là ai. Đã biết “Độc Cô Nhân” Dương Tùng thì chẳng một người nào dám cười khi đối mặt với họ Dương.
Ngọn Khoái đao của Dương Tùng chẳng bao giờ hạ xuống khi biết người ta
chế giễu ngoại hình của mình.

Dương Tùng bước đến bàn Phán Quan Bút Tạ Hữu. Y thản nhiên bắt ghế ngồi đối diện với Tạ Hữu.

Tự chuốc cho mình một chén rượu từ bầu rượu của Phán Quan Bút Tạ Hữu, rồi trút vào miệng, Dương tùng mới từ tốn:

– Tạ đại hiệp sẽ phán xử Bách Thủ Thư Sinh như thế nào một khi y thúc thủ?

Phán Quan Bút Tạ Hữu nhìn Độc Cô Nhân Dương Tùng từ tốn đáp lời:

– Tạ mỗ không phán xử y mà để cho Tụ Hiền trang chủ phán xử.

– Đại hiệp từng là người phán xử những cuộc tranh đoạt trên giang hồ, sao lại bỏ lỡ dịp này?

– Nếu Mạc trang chủ đề nghị Phán Quan Bút này phán xử thì Tạ mỗ sẽ phán xử Bách Thủ Thư Sinh ngay lập tức.

Dương Tùng nhướng mày, đôi mày rậm của y thoạt nhướng lên khiến cho khuôn mặt đã nực cười càng trở nên nực cười hơn. Đôi chân mày nhợt nhách của gã
không khỏa lấp được những nét hóm hỉnh dị hoặc. Nếu như người khác thì
hẳn đã phì cười, nhưng Tạ Hữu biết người đối diện với mình là ai nên
không hé miệng.

Dương Tùng nói:

– Tạ đại hiệp phải chờ đến khi Mạc trang chủ cho phép mới phán xử ư?

Tạ Hữu vuốt chòm râu đen mượt, đó là điểm trái ngược với bộ mặt non choẹt của y:

– Tạ mỗ chờ Mạc trang chủ cho phép, vì kính trọng người là một hào kiệt trên chốn giang hồ.

Dương Tùng nhếch môi. Cái nhếch môi của gã càng khiến gã thêm nực cười hơn.
Bởi hai cánh môi dầy thù lù, có hình quả ấu lại hao hao giống con sâu

róm khi gã nhếch mép. Gã dè bỉu nói với chất giọng khàn khàn:

– Độc Cô Nhân Dương Tùng thì không giống như Tạ đại hiệp.

Tạ Hữu cau mày. Lão nghiêm giọng nói:

– Thế Dương các hạ sẽ phán xử như thế nào đây?

Dương đùng nhún vai, với vẻ khinh thị tự đắc rồi nói:

– Tại hạ chỉ muốn y cười mà thôi.

Y nói dứt câu bất ngờ quay lại sau lưng mình, kéo vai gã đại hán thuộc giới Lục Lâm Giang Nam.

– Hảo huynh đệ …

Gã đại hán đang quay lưng về phía Dương Tùng, ngoảnh mặt lại nhìn gã.

Hai cánh mũi của Dương Tùng thoạt hếch lên thở khì một cái nghe tợ như tiếng trâu thở.

Hơi thở của gã phả ra một luồng khí nóng hổi thổi ngay vào mặt gã đại hán
đó. Mặc dù hứng trọn luồng hơi thở nóng hổi của Độc Cô Nhân Dương Tùng
nhưng gã đại hán lại phá lên cười bởi bộ mặt quá ư hóm hỉnh của họ Dương khiến y không sao nén được tiếng cười.

Dương Tùng nhướng mày.

Gã đại hán vừa cười vừa nói:

– Túc hạ muốn … muốn hỏi gì?

Độc Cô Nhân Dương Tùng rặn nụ cười giả lả. Gã không cười trông khuôn mặt
còn đỡ hóm hỉnh, khi gã cười bộ mặt càng hóm hỉnh nực cười hơn.

Chiếc miệng quả ấu của Dương Tùng lép nhép cất giọng khàn khàn như tiếng vịt xiêm:

– Sao các hạ lại cười?

Gã đại hán thản nhiên đáp lời trong khi vẫn cười khùng khục:

– Bộ mặt của tôn giá … tức cười quá.

– Bộ mặt của Độc Cô Nhân Dương Tùng tức cười lắm ư?

Gã đại hán lục lâm gật đầu:

– Ngộ lắm.. Trông thật nực cười.

– Các hạ cười xong chưa?

– Tại hạ cười mãi đến đứt ruột mà thôi.

– Thế thì phải làm sao cho các hạ đừng cười. Cười nhiều quá sẽ đứt ruột
mà đến chết. Chết như thế rất đau đớn, nhưng nếu chết bởi đao của Độc Cô Nhân Dương Tùng thì các hạ vẫn còn được cười.

Lời vừa dứt trên miệng Dương Tùng thì ảnh đao chớp động. Ảnh đao xuất hiện và biến mất nhanh không thể tưởng.

Nhưng ảnh đao mất thì thủ cấp của gã kia đã rơi xuống đất trong khi tiếng
cười vẫn phát ra từ lỗ miệng, còn phần thân thể còn lại thì chiếc bụng
cứ nhúc nha nhúc nhích.

Bốn gã đại hán đi đùng với gã nọ bật đứng lên thì cũng là lúc cái thể pháp không đầu kia mới chịu đổ gục xuống chân bàn.

Thủ cấp của gã đại hán lục lâm Giang Nam vẫn còn hiện nét của nụ cười,
nhưng giờ đây đã biến qua màu tái nhợt tái nhạt tím tái. Trông bộ mặt
của chiếc thủ cấp đó những tưởng y rất vui vẻ vì nhận được một chiêu đao chết người của Độc Cô Nhân.

Bốn gã đại hán lục lâm bằng hữu của
gã kia đồng loạt rút kiếm, nhưng Độc Cô Nhân Dương Tùng lại phớt lờ nhìn lại Phán Quan Bút Tạ Hữu:

– Cách xử của Độc Cô Nhân ta là như vậy đó Phán Quan Tạ đại hiệp thấy có được không?

Chiêu đao thần chết của Độc Cô Nhân Dương Tùng xuất ra vẫn còn in đậm trong nhãn quan của Phán Quan Bút Tạ Hữu.

Chiêu đao kia có đủ thần uy khiến cho hai bên thái dương của họ Tạ bất giác
rịn mồ hôi. Mặc dù Pháp Quan Bút Tạ Hữu đã nghe tiếng về ngọn khoái đao
của Dương Tùng, thứ đao pháp chết người, thứ đao pháp cực nhanh, giết
người không hề chùng tay, nhưng khi chứng kiến mới nhận ra những lời nói của thiên hạ đồn đãi chưa nói lên hết sự tàn nhẫn của đao pháp họ
Dương.


Tạ Hữu vuốt râu ngượng nói:

– Đao pháp khủng bố. Chắc chắn trên võ lâm chẳng có đao thủ nào khả dĩ sánh với đao pháp của Dương túc hạ.

– Tạ đại hiệp quá khen. Nhưng có lẽ chỉ Tạ đại hiệp nhận ra đao pháp của
Dương mỗ thôi. Còn những người khác chỉ nghe tiếng mà không bao giờ
chứng nghiệm.

– Sẽ không có ai thoát chết nếu như đao của túc hạ muốn lấy mạng họ.

Cũng như gã kia chết mà không kịp khép hai lành môi.

Câu nói của Phán Quan Bút Tạ Hữu cứ như muốn cảnh báo với bốn gã đại hán
kia. Nên khi lọt vào thính nhĩ của bốn người đó, thì họ tự hạ binh khí
rồi ngồi trở lại.

Dương Tùng nhìn Tạ Hữu nói:

– Theo Phán Quan Bút Tạ đại hiệp. Dương mỗ phán xét Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận theo cách của tại hạ được chứ?

Không biết câu nói này có tác động gì đến thần trí của Phán Quan Bút Tạ Hữu nhưng trán y lại rịn mồ hôi nhiều hơn.

Phán Quan Bút Tạ Hữu suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu:

– Cách phận xét của túc hạ rất hợp tình hợp lý.

Độc Cô Nhân Dương Tùng ngửa mặt cười khành khạch. Gã cười bộ mặt càng trở
nên khó coi và hóm hỉnh, nhưng bây giờ thì chẳng một ai dám hé miệng
cười, thậm chí là một nụ cười mỉm. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, bởi lẽ cái chết của gã đại hán kia như một lời cảnh báo khủng bố của gã thần chết
Độc Cô Nhân Dương Tùng.

Dương Tùng từ tốn nói sau khi đã cắt ngang tràng tiếu ngạo ngặt ngoẻo:

– Chư vị huynh đệ … Dương mỗ sẽ phán xét Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận theo cách của mình. Cách của tại hạ như vừa rồi đó, và đã được Phán
Quan Bút Tạ Hữu đại hiệp đồng ý. Vậy ở đây chư huynh đệ ai có trái với ý của Độc Cô Nhân Dương Tùng không?

Nghe Độc Cô Nhân Dương Tùng
nói mà sắc diện của Phán Quan Bút Tạ Hữu đỏ gấc vì thẹn. Lão có cảm nhận Độc Cô Nhân Dương Tùng đang bỡn cợt lão thì đúng hơn.

Tạ Hữu sao không hổ thẹn chứ, bởi dù sao đối với quần hùng võ lâm thì lão cũng đã
nổi tiếng là người cầm cân nẩy mực, mà lời phán ra lại được mọi người
suy tôn, nhưng nay trước Dương Tùng, gián tiếp thì lão chẳng dám tự cao
nữa mà lại im lặng như thể nhẫn nhục trao lại quyền phán xét cho một đao thủ chỉ biết giết người.

Càng nghĩ Phán Quan Bút Tạ Hữu càng
thẹn nhưng lão chỉ biết im lặng bởi thừa biết đôi phán quan của lão
không thể nhanh bằng ngọn khoái đao tàn độc của họ Dương.

Độc Cô
Nhân Dương Tùng chỏi tay lên mặt bàn từ từ đứng dậy. Từ cửa Dịch quán,
một ả a hoàn vận y trang bằng lụa Hàng Châu bước vào. Nàng bước thẳng
đến Độc Cô Nhân Dương Tùng.

Nàng khép nép kính cẩn xá y:

– Dương tôn giá … Trang chủ thỉnh mời Dương tôn giá lên biệt sảnh.

Dương Tùng đắc ý lia cặp mắt lồi trao tráo qua quần hùng rồi khe khẽ gật đầu:

– Tốt lắm … Tốt lắm … Trang chủ biết nhìn người … Trang chủ biết nhìn người.

Ả a hoàn dợm bước để dẫn Dương Tùng đi thì một đại hán vận võ phục cầm búa đến chặn ngang đường nàng.

Nàng kính cẩn ôm quyền xá từ tốn:

– Thiên Lôi thần quyết Mạn Vị tôn giá có điều chi chỉ giáo?

Mạn Vị nhìn ả a hoàn khe khắt nói:

– Mạn mỗ muốn gặp Mạc trang chủ.

Ả a hoàn vẫn giữ thái độ hòa nhã khiêm nhượng:

– Mạn tôn giá muốn nói gì với Mạc trang chủ, xin cứ nói với Tiểu Yến … Tiểu Yến sẽ bấm báo với người.


– Không … Mạn mỗ muốn gặp Mạc trang chủ.

Tiểu Yến khẽ lắc đầu ôn nhu nói:

– Không có lịnh của Mạc trang chủ, Tiểu Yến không dám dẫn tôn giá đến gặp người.

Mạn Vị cau mày đanh mặt nói:

– Mạc trang chủ xem thường chư vị quần hùng quá rồi. Chẳng lẽ chư vị anh
hùng hào kiệt đến đây vì Mạc trang chủ, người lại chỉ biệt đãi riêng có
một người sao?

Nghe Mạn Vị nói, Độc Cô Nhân Dương Tùng vẫn không
cò biểu lộ gì. Bộ mặt hóm hỉnh của gã vẫn trơ trơ như thể có một lớp sáp trét lên trên lớp da phẳng lì che đậy tất cả sự biểu cảm của hắn.

Tiểu Yến từ tốn nói:

– Mạn Vị túc hạ đừng nghĩ vậy mà sai cho trang chủ. Tất cả anh hùng hào
kiệt, chủ nhân của Tiểu Yến đều rất trọng thị và vô cùng cảm kích trước
sự hào hiệp của các vị. Nhưng Dương tôn giá đây là một người quan trọng, lại là thượng khách của trang chủ nên được trang chủ cho mời để bàn
chuyện riêng.

Mạn Vị gắt gỏng nói:

– Dương tôn giá đây quan trọng thế Ta đại hiệp không quan trọng à?

Tiểu Yến từ tốn đáp lời:

– Tạ đại hiệp là người chí công vô tư, nên đối với trang chủ vô cùng quan trọng. Chính vì là người nghĩa hiệp nên trang chủ mới nhờ Tạ đại hiệp
lưu lại Dịch quán này để bồi tiếp chư vị anh hùng.

Đến lúc này Dương Tùng mới lên tiếng với Mạn Vị:

– Ngươi ganh ghét với Dương mỗ à?

Mạn Vị nghe Dương Tùng lên tiếng theo phản xạ tự nhiên liền đặt tay vào đốc búa.

Y miễn cưỡng nói – Ta không ganh ghét với ai cả, nhưng …

Dương Tùng cướp lời Mạn Vị:

– Nhưng sao?

– Ơ … Tất cả mọi người đến Tụ Hiền trang đều vì Mạc trang chủ nhưng
trang chủ chỉ mời mỗi một mình tôn giá đến biệt sảnh. Tất đã có ý xem
thường quần hùng rồi.

Dương Tùng ve cằm, rồi khẽ gật đầu:

– Ngươi nói cũng có lý.. thế ngươi có muốn Mạc trang chủ mời ngươi lên biệt sảnh không?

– Mạn mỗ không muốn trang chủ xem người nhứt bên trọng nhứt bản khinh.

– Tốt. Ngươi nghĩ như vậy rất đúng. Nhưng để được trang chủ mời lên biệt
sảnh bồi tiếp, ngươi phải thể hiện bản lĩnh của mình. Cái danh Thiên lôi thần quyết chỉ là cái danh mà thôi. Còn thực chất bản lĩnh của ngươi
như thế nào thì ngươi phải cười cho mọi người thấy.

Lời vừa dứt
trên cánh môi hình chữ ấu trông thật hóm hỉnh nực cười thì hai cánh mũi
của Dương Tùng như phồng to lên, tuôn ra luồn hơi thở khì khì nghe như
trâu thở.

Bộ mặt của họ Dương bất ngờ thay đổi trông càng nực
cười hơn. Y muốn cho Mạn Vị cười, nhưng Mạn Vị lại không cười. Bởi đập
vào mắt gã là sát thần khủng bố của họ Dương. Thứ uy quan sát thần mà tự y đã kịp nhận ra mình đang đối mặt với thần chết, chỉ một cái vun tay
thôi đầu của y sẽ rơi xuống đất mà chẳng kịp ngậm được hai vành môi
mỏng.

Tiểu Yến nhìn Mạn Vị chờ đợi gã cười.

Nhưng nàng
thất kinh khi không thấy nụ cười hiện lên trên hai cánh môi của họ Mạn,
mà thay vào đó là những nét khắc khổ, lẫn vẻ hoảng hốt ẩn tàng.

Nàng nhìn lại Độc Cô Nhân Dương Tùng:

– Mời Dương túc hạ.

Dương Tùng lắc đầu:

– Bộ mặt của ta thế này mà người lại không cười nổi. Thật là thất vọng.

Không biết Hạ Tuấn Luận Bách Thủ Thư Sinh có giống ngươi không.

Y thốt dứt câu đủng đỉnh bỏ đi ra cửa. Chân Dương Tùng vừa bước đến ngang cửa thì dừng lại. Y dừng bước vì không phải nghe được tiếng ai cười sau lưng mình mà vì chạm mặt với một người vận xám y, tay cầm trường kiếm
đứng ngay ngưỡng cửa.

Đôi chân mày lợt nhớt của Độc Cô Nhân Dương Tùng nhíu lại. Y buột miệng nói:

– Tử Kiếm Nghị Bất Vọng.

Bộ mặt lưỡi cày, rỗ chằng chịt của Nghị Bất Vọng cũng hơi lộ vẻ bất ngờ

khi nhận ra Độc Cô Nhân Dương Tùng. Y cũng buột miệng nói:

– Độc Cô Nhân Dương Tùng.

Hai người đối mặt nhìn nhau. Cả hai chẳng nói tiếng nào nhưng như họ biết
rất rõ về nhau. Họ không cần nói ra như biết người kia đang nghĩ gì.
Trong toà Dịch quán, quần hùng bất giác chú nhãn vào hai người này. Họ
trở nên im lặng, sự im lặng nặng nề mặc dù Bách thủ thư minh Hạ Tuấn
Luận chưa xuất hiện mà không gian khủng bố đã bao trùm lên mọi ngóc
ngách của Tụ hiền trang.

Quần hùng chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra giữa một kiếm thủ và một đao thủ.

Dương Tùng và Nghị Bất Vọng vẫn đối mặt nhìn nhau. Ánh mắt của hai người gần
như chẳng hề chớp. Cứ như cả hai vừa gặp mặt liền hóa thành tượng đá bất động.

Những ngón tay của Dương Từng nhích động thì bên kia những ngón tay của Tử Kiếm cũng khẽ lay chuyển. Rồi hai người lại từ từ thả
lỏng song thủ.

Độc Cô Nhân ôn nhu cất tiếng khàn khàn:

– Nơi nào có hoạt náo thì nơi đó có Dương Tùng.

– Bất Vọng cũng đi tìm cảnh hoạt náo.

Cả hai đối đáp mỗi người một câu thì Tiểu Yến lên tiếng:

– Kiếm và đao luôn đi bên nhau.

Nàng bước đến trước mặt Tử Kiếm:

– Tiểu Yến thay mặt Mạc trang chủ cung nghinh Nghị tôn giá đến biệt sảnh.

– Nghị mỗ sẽ đi cùng với cô nương.

Nghị Bất Vọng nói với Tiểu Yến nhưng mắt vẫn không rời Dương Tùng.

Tiểu Yến nói:

– Mời nhị vị tôn giá.

Hai người vừa dợm bước thì bất thình lình một gã tiểu cái bang chạy nhào
vào giữa Dương Tùng và Nghị Bất Vọng. Y vấp chân té ngay dưới những bậc
tam cấp.

Những tưởng đâu gã tiểu cái bang kia sẽ tán mạng bởi đao và kiếm của hai gã sát thủ vô tình nhưng không ngờ chính sự xuất hiện
của gã lại khiến cho cục trường giữa Tử Kiếm và Đao Chết lại bớt căng
thẳng.

Dương Tùng Và Nghị Bất Vọng đồng thời buông một tiếng thở
phào. Rồi cả hai lẳng lặng bước theo Tiểu Yến, mặc nhiên với gã cái bang đang lồm cồm đứng lên.

Phán Quan Bút Tạ Hữu bước ra:

– Tiểu tử … Người biết hai người đó là ai không mà lại dám đâm sầm vào họ vậy?

Gã tiểu cái bang lắc đầu:

– Tiểu tử Lâm Tứ không biết à.

Tạ Hữu vuốt râu:

– Tiểu tử may mắn lắm đó. Số ngươi còn lớn nên chưa chết bởi đao và kiếm của hai người đó.

Nói dứt câu Phán Quan Bút Tạ Hữu toan quay bước trở vào thì Lâm Tứ gọi y:

– Tạ đại hiệp …

Tạ Hữu quay mặt nhìn gã.

Lâm Tứ phủi áo Tạ Hữu:

– Cái gì dính trên người Tạ đại hiệp.

Tạ Hữu gật đầu:

– Ngươi rất ngoan.. – Tiểu bối thấy đại hiệp thần phách siêu phàm nên muốn tỏ lòng sùng bái thôi.

Tạ Hữu vuốt râu lộ rõ thái độ tự đắc vì nhận được lời tâng bốc của Lâm Tứ.

Lâm Tứ ôm quyền kính cẩn nói:

– Tiểu bối muốn được hầu rượu Tạ đại hiệp.

Nghe Lâm Tứ nói câu này, Tạ Hữu càng khoan khoái hơn nữa. Lão vò đầu Lâm Tứ:

– Tốt lắm … Vào trong với Tạ lão phu.

Lâm Tứ ôm quyền khúm núm:

– Vãn bối vô cùng cảm kích … Vô cùng cảm kích.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.