Bách Thủ Thư Sinh

Chương 3: Dị biến tụ hiền trang


Đọc truyện Bách Thủ Thư Sinh – Chương 3: Dị biến tụ hiền trang tại website TruyenChu.Vip

Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên Vân từ trong đại sảnh Tụ
Hiền trang hối hả bước ra đón Hạ Tuấn Luận. Hàm râu quai nón của Tụ Hiền trang chủ tạo ra khí chất anh hùng hảo hán, đồng thời cũng biểu lộ một
tính cách cương trực, quyết đoán, nhưng đôi mắt sắc sảo lạnh lùng lại
khiến kẻ đối diện phải e dè.

Y ôm quyền xá Tuấn Luận vừa nói:

– Không ngờ … Không ngờ … Hạ huynh đệ lại đến Tụ Hiền trang của Mạc mỗ.

Tuấn Luận từ tốn đáp lời:

– Tham kiến Mạc huynh.

Mạc Thiên Vân khoác tay:

– Không dám.. Không dám.. Nếu để Hạ huynh tham kiến thì ta không dám
nhận, nhưng nói Mạc Thiên Vân ta vô cùng hoan hỉ thì đúng là ta rất hoan hỉ khi thấy Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận ghé Tụ Hiền trang.

Nhìn Mạc Thiên Vân, nụ cười mỉm hiện lên hai cánh môi của Tuấn Luận:

– Mạc trang chủ khách sáo quá.

Mạc Thiên Vân cướp lời Tuấn Luận:

– Hê … Chính Hạ huynh mới là người khách sáo đó. Sao lại gọi Mạc mỗ là
Trang chủ? Chúng ta há không phải là đôi bằng hữu tri kỷ sao?

Mạc Thiên Vân ngửa mặt cười vang, rồi nói tiếp:

– Người đối ẩm với Mạc Thiên Vân duy nhất đúng mười cân chỉ có Hạ huynh đệ mà thôi.

Y chỉ vào đại sảnh:

– Mời Hạ huynh đệ.

– Mạc huynh ân cần quá, Tuấn Luận sẽ bối rối đó.

Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên Vân ngửa mặt cất tràng tiếu ngạo khanh khách, nghe thật sảng khoái và kiêu hùng:

– Kể từ khi ta thành thân với Cát Bội Hương, không gặp lại Hạ huynh đệ.

Hôm nay ta sẽ uống thật say.

Hai người bước vào gian đại sảnh. Tuấn Luận vừa yên vị thì Mạc Thiên Vân đã sai bảo gia nhân bày đại yến cùng với hai vò rượu năm cân. Y phấn kích
bưng cả vò rượu năm cân.

– Ta và Hạ huynh đệ không phải người xa lạ nên cũng chàng khách sáo làm gì. Mời Hạ huynh đệ.

Tuấn Luận mỉm cười nói:

– Được. Mời Mạc huynh.

Hai người cùng bưng vò rượu dốc vào miệng uống ừng ực tợ như hai gã lữ hành trên sa mạc đang trong cơn khát cháy cổ.

Chỉ mỗi một hơi thôi mà cả hai đã uống cạn hết nửa vò.

Đặt vò rượu xuống bàn, Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên Vân nói:

– Chưa bao giờ Mạc Thiên Vân được uống một hơi rượu ngọn như thế này.

Y vuốt vò rượu:

– Chỉ có Hạ Tuấn Luận đến Tụ Hiền Trang, Mạc Thiên Vân mới có đặng những khoảnh khắc thanh thản.

Tuấn Luận mỉm cười, từ tốn đáp lời Mạc Thiên Vân:

– Mạc huynh quá đề cao Tuấn Luận rồi. Nếu đem thân phận của Tuấn Luận so
với Mạc huynh chẳng khác nào đem ánh sáng đom đóm so với hai vầng nhật
nguyệt.

Thiên Vân khoác tay:

– Hâỵ. Mạc mỗ không khách sáo đâu mà là nói thật đó.

– Nếu Mạc huynh thật lòng, Tuấn Luận mạn phép bồi tiếp Mạc huynh ngụm rượu thứ hai.

Thiên Vân khẳng khái nói:

– Mời.

Hai người lại lưng vò rượu tu ừng ực, khi họ đặt vò xuống bàn thì rượu trong vò đã chẳng còn giọt nào.

Thiên Vân ngửa mặt cười khanh khách. Y cười rất sảng khoái cứ như đã bắt gặp được người tri kỷ tri âm.

Gã gia nhân vội vã bước ra thay hai bầu rượu mới.


Tuấn Luận nói:

– Mạc huynh lập Dịch quán để chiêu hiền đài sĩ, hẳn không thiếu những anh hùng hảo hán là bằng hữu tri kỷ.

Thiên Vân nhướng đôi mày rậm nhìn Tuấn Luận:

– Đúng là từ lúc mở dịch quán đến nay, Mạc mỗ không thiếu những bằng hữu
trên võ lâm. Thậm chí có người còn là đại hiệp lừng danh, ví như Phán
Quan Bút Tạ Hữu.

Y nhìn Tuấn Luận mỉm cười nói tiếp:

– Danh những người đó thì lớn nhưng trong mắt Mạc Thiên Vân có lẽ chẳng có ai sánh được với Hạ Tuấn Luận.

– Mạc huynh nói như thế không sợ những vị bằng hữu kia buồn sao?

Mạc Thiên Vân ngửa mặt cười vang.

Y vừa cười vừa nói:

– Họ nghe mà có buồn thì cũng vậy mà thôi. Bởi vì trên vỏ lâm giang hồ ai cũng biết Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên Vân là kẻ thẳng thắn và thành
thật.

– Mạc huynh rất khẳng khái, khiến cho Tuấn Luận càng thêm bội phục.

– Đã vậy thì đến lượt ta mời hảo huynh đệ.

Hai người lại uống, lại bàn kháo với nhau cho đến khi đã bước sang bầu rượu thứ ba.

Mạc Thiên Vân nói:

– Trên võ lâm thiên hạ kháo với nhau chỉ có Bách Thủ Thư Sinh có võ công
siêu phàm, xuất quỷ nhập thần, Mạc mỗ cảm thấy tự hào vô cùng vì có hảo
huynh đệ. Nay ta muốn lưu huynh đệ lại Tụ Hiền trang một con trăng,
không biết huynh đệ có nhận lời không?

Tuấn Luận mỉm cười nói:

– Tuấn Luận đến Tụ Hiền trang lần này, Mạc huynh chưa biết mục đích của
Tuấn Luận, sao lại muốn mời Tuấn Luận lưu lại Tụ Hiền trang?


Tất cả những trang hảo hán trên võ lâm đến Tụ Hiền trang cốt để chiêm
ngưỡng và thưởng thức tiếng đàn tỳ bà của Tô Băng Lệ. Tất hảo huynh đệ
cũng không ngoài mục đích đó.

Tuấn Luận mỉm cười nói:


Tuấn Luận đã gặp Tô cô nương rồi. Và cũng đã được thưởng thức tiếng đàn
của nàng ấy. Tô cô nương đàn rất hay, lại có nhan sắc bất phàm, quả đáng mặt là một trang giai nhân đệ nhất Dương Châu thành.

– Hảo huynh đệ nói thế, ta mới dám nói. Tô Băng Lệ vốn là một ả đào ở kỷ lâu nhưng
được Mạc mỗ phát hiện ra và đưa về Tụ Hiền trang kết tình huynh muội.

Nếu Hảo huynh đệ thích, Mạc mỗ sẽ cho mời Tô Băng Lệ lên giúp vui chúng ta.

Tuấn Luận mỉm cười nói:

– Đa tạ Mạc huynh đã có hảo ý với Tuấn Luận, nhưng có một thứ khác tại hạ thích hơn tiếng đàn lẫn nhan sắc của Tô Băng Lệ cô nương.

Đôi
chân mày rậm của Mạc Thiên Vân nhíu lại. Đôi tay gã từ từ thả lỏng nhưng lại bấu vào thành bàn, để lại những dấu ấn chỉ. Y nhìn Hạ Tuấn Luận gần như không chớp mắt rồi chậm rãi nói:

– Thứ mà hảo huynh đệ thích hẳn chính là Minh Chỉ Thần Châu?

Tuấn Luận khẽ gật đầu:

– Đúng như Mạc trang chủ nói, thứ mà Tuấn Luận thích chính là hạt Minh
Chỉ Thần Châu. Và mục đích của Tuấn Luận đến Tụ Hiền trang lần này cũng
là hạt Minh Chỉ Thần Châu.

Lời vừa dứt trên hai cánh môi của Tuấn Luận thì cạnh bàn đã bị Mạc Thiên Vân bẻ gãy đôi.

Y gằn giọng nói:

– Hảo huynh đệ hẳn biết Mạc mỗ quí hạt Minh Chỉ Thần Châu hơn cả bản thăn mình.

– Tuấn Luận biết.

– Đã biết sao Hảo huynh đệ còn tỏ ý thích hạt Minh Chỉ Thần Châu?

– Không chỉ riêng một mình Tuấn Luận thích mà tất cả mọi người biết về
truyền thuyết Thập Nhị Thần Châu đều mơ ước có được những hạt Minh châu
đó.


– Nhưng Mạc mỗ chỉ có một hạt thôi, chẳng có giá trị vì. Có
giá trị hay không thì phải hội đủ mười hai hạt thần châu mới có thể tìm
đến bí mật trong những hạt thần châu đó.

Tuấn Luận thản nhiên đáp lời Mạc Thiên Vân:

– Mạc trang chủ đã khẳng khái và thành thật thì Tuấn Luận cũng đem sự
thành thật và khẳng khái đáp lại người. Tuấn Luận xin được nói, nếu có
một hạt Minh Chỉ Thần Châu tự khắc sẽ có được những hạt khác.

Mặt Mạc Thiên Vân cau lại:

– Nhưng hảo huynh đệ biết Minh Chỉ Thần Châu là hạt ngọc ta quý nhất trên đời này mà.

Tuấn Luận thoạt chớp mất từ tốn nói:

– Minh Chỉ Thần Châu đúng là một hạt ngọc quý nhưng chắc chắn nó không thể quý hơn con người.

– Ý của Hảo huynh đệ là gì?

– Mạc huynh miễn thứ cho sự đường đột của Tuấn Luận. Ý Tuấn Luận muốn
nói, dù cho Minh Chỉ Thần Châu đối với huynh quý như thế nào thì hẳn
không thể sánh với Mạc phu nhân Cát Bội Hương.

Mạc Thiên Vân chỏi tay lên mặt bàn đứng phắt dậy:

– Ngươi …

Y thốt được bấy nhiêu thì lại buông một tràng thở dài. Vẻ bất nhẫn, đanh
ác thoạt hiện lên rồi biến mất thay vào đó là sự ủ dột, phiền toái.

Y từ tốn nói:

– Ta thật thất vọng.

Tuấn Luận nói tiếp theo Mạc Thiên Vân:

– Mạc huynh thất vọng về Hạ Tuấn Luận?

Y ngồi trở lại bàn bưng vô rượu:

– Mời Hảo huynh đệ.

– Mời huynh.

Hai người lại dốc vò rượu ừng ực, lần này chỉ trong một hơi mà cả hai đã
nốc gọn năm cân rượu xẻ mà chẳng có gì biểu hiện họ đã thấm men nồng.

Xoay vò rượu đúng một vòng, Mạc Thiên Vân nói:

– Hảo huynh đệ đến Tụ Hiền trang chuyến này không phải để chiêm ngưỡng
nhan sắc bất phàm siêu tuyệt của Tô Băng Lệ, và càng không phải để
thưởng thức khúc Đoạn Trường Ly Biệt của nàng ta tấu ra, mà đến vì Minh
Chỉ Thần Châu.

Tuấn Luận gật đầu:

– Tuấn Luận đem sự thành thật nói với Mạc huynh.

– Rất khí phách. Đối với anh hùng hảo hán thì Mạc mỗ phải đáp lại bằng chính khí phách của mình.

Y đứng lên, lần tay xuống thắt lưng lấy chiếc chuông vàng lắc đều ba tiếng.

Hai gã gia nhân xuất hiện bước vào kính cẩn ôm quyền xá rồi nói:

– Trang chủ có điều chi sai khiến.

Mạc Thiên Vân chỉ Hạ Tuấn Luận:

– Hai người nhận ra vị huynh đệ này chứ?

Hai gã kia nhìn Tuấn Luận một lúc rồi lắc đầu.

Mạc Thiên Vân nghiệm giọng nói:

– Hạ huynh đây chính là Bách Thủ Thư Sinh.

Hai người nọ nhướng mày nhìn Tuấn Luận gần như không chớp mắt. Cả hai người đồng loạt ôm quyền.


– Tôn giá miễn thứ … Tôn giá miễn thứ.

Tuấn Luận đáp lễ họ.

– Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh chẳng đáng để cho nhị vị huynh đài đa lễ
như vậy. Nếu tại hạ là Mạc huynh thì mới đáng mặt anh hùng hào kiệt để
nhận sự kính trọng của nhị vị.

Mạc Thiên Vân ve cằm, vuốt râu nói:

– Hai người nên biết lần này Hạ Tuấn Luận Bách Thủ Thư Sinh đến Dương
Châu để lấy hạt Minh Chỉ Thần Châu của bổn trang chủ. Đáp lại thịnh tình nhiệt tâm của Hạ huynh đệ, bổn trang chủ sẽ có một điều lệ vượt ra
ngoài mọi qui tắc từ trước đến nay bổn trang chủ đặt ra.

Y khoát tay ra dấu cho hai người kia lui bước rồi nhìn Tuấn Luận nghiêm giọng khe khắt nói.

– Phàm từ trước đến nay bất cứ người nào nhắc đến Minh Chỉ Thần Châu xem
như đã thách thức với Tụ Hiền trang của Mạc Thiên Vân ra rồi, chứ đừng
nói là có ý tước đoạt nó. Nhưng nay Hạ huynh đệ đã thẳng thắn thì cùng
mối giao cảm giữa ta và Hạ huynh đệ, Mạc mỗ và huynh đệ sẽ đánh cược một chuyến vậy.

Tuấn Luận từ tốn hỏi:

– Mạc huynh muốn đánh cược gì?

– Chung quanh Mạc mỗ là tất cả những anh hùng hào kiệt. Họ đều là những
cao thủ lẫy lừng khắp cõi Trung nguyên. Nếu như hảo huynh đệ danh chính
ngôn thuận đoạt hạt Minh Chỉ Thần Châu từ nơi cất dấu của ta thì xem như hạt Dạ minh châu sẽ thuộc về hảo huynh đệ. Mạc Thiên Vân ta có mất hạt
Dạ minh châu cũng tâm phục, khẩu phục mà chẳng hề làm mất đi mối giao
hảo giữa Mạc mỗ và huynh đệ.

Tuấn Luận ôm quyền:

– Đa tạ Mạc trang chủ đã cho Tuấn Luận một cơ hội.

– Được Xem như chúng ta đã quyết định xong. Ta mời hảo huynh đệ.

Hai người bưng vò rượu lên mới biết trong vò chẳng còn giọt nào. Mạc Thiên Vân mỉm cười:

– Tiếc thật … Cho dù cả Dương Châu thành có đem rượu đến thì cũng không đủ cho hai con sâu rượu đối ẩm trong lúc cao hứng. Rượu đã hết, Mạc mỗ
mời huynh đệ đi đến đây, xem qua vật này.

Tuấn Luận ôm quyền:

– Cung kính không bằng tuân lịnh.

Mạc Thiên Vấu đứng lên chắp tay sau lưng, rảo bước tiến ra cửa. Tuấn Luận
đi cạnh y. Hai người sánh bước đi bên nhau, nhưng cả hai bất giác trở
nên im lặng.

Hình như hai người đang âm thầm đọc những ý nghĩ thầm kín trong đầu người kia.

Rời gian chính sảnh, Thiên Vân dẫn Tuấn Luận đến một toà lầu ngũ giác, nguy nga tráng lệ. Vừa thấy Thiên Vân, hai gã gia nhân lực lưỡng vội ôm
quyền xá:

– Trang chủ quá vãng.

Thiên vân khoác tay xá lễ cho hai người đó.

Như đoán được mục đích của vị trang chủ Tụ Hiền trang, hai gã gia nhân liền mở cửa toà ngũ giác lầu. Sau cánh cửa cây kiên cố là tới một tấm cửa
sắt.

Lần này chính Thiên Vân mở cửa.

Y bước vào trong cùng với Tuấn Luận.

Hai người phát rảo bước qua ba ngưỡng cửa kiên cố chẳng thua kém gì cánh cửa đầu tiên, nếu không muốn nói là chắc chắn hơn.

Cuối cùng, Thiên Vân đưa Tuấn Luận vào một gian thạch thất. Ngay giữa gian
thạch thất đó có một pho tượng được phủ tấm lụa cẩn thận. Thiên Vân bước đến bên pho tượng đá rồi nói với Tuấn Luận:

– Hảo huynh đệ sẽ rất ngạc nhiên, đây …

Y ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:

– Huynh đệ tự khắc biết vì sao Mạc Thiên Vân ta quý hạt Dạ minh châu kia hơn chính bản thân mình.

Lời còn đọng trên môi Mạc Thiên Vân thì tay y cẩn thận rút rèm lụa. Tuấn
Luận nheo mày nhìn pho tượng đó gần như không chớp mắt. Pho tượng kia
thật sinh động như người thật, mà người đó chẳng ai khác chính là Cát
Bội Hương.

Chiếc áo choàng bằng ngọc trai lấp lánh khoác ngang
đôi bờ vai thanh mảnh, nhưng nổi bật trên nền hào quang của những viền
ngọc trai là hạt Minh Chỉ Thần Châu, óng ánh màu xanh lam, trông thật
huyền diệu.

Chẳng biết Mạc Thiên Vân đã bao nhiêu lần chiêm
ngưỡng pho tượng Cát Bội Cương. Tất nhiên y là chủ nhân của pho tượng
này, nên y chiêm ngưỡng lúc nào không được, nhưng đến ngay cả y cũng bị
pho tượng kia thu hút thần nhãn tợ Hạ Tuấn Luận. Đôi thần nhãn đầy vẻ uy nghi, quyền lực của Mạc Thiên Vân cứ như đóng đinh vào pho tượng mỹ nữ
không chớp mắt, những tưởng y còn say đắm hơn cả Hạ Tuấn Luận.

Chợt Mạc Thiên Vân buông một tiếng thở dài. Y nói:

– Cát Bội Hương mãi mãi trong tâm trí của Mạc Thiên Vân ta.

Tuấn Luận nói:


– Tuấn Luận quả có bất ngờ.

– Đâu ai biết được vì sao Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên Vân lại quý hạt Minh Chỉ Thần Châu hơn cả tính mạng mình.

Y nhìn lại Tuấn Luận:

– Hảo huynh đệ thấy thế nào?

– Không có bút mực nào tả hết vẻ đẹp của pho tượng này. Và cũng chẳng có
sự lột tả nào biểu lộ hết tâm tình của Mạc huynh đối với Cát Bội Hương.

Tuấn Luận buông một tiếng thở dài.

Mạc Thiên Vân hỏi:

– Đã biết, Hảo huynh đệ còn giữ ý định lấy Minh Chỉ Thần Châu của Mạc mỗ không?

Nhìn Mạc Thiên Vân, Tuấn Luận từ tốn nói:

– Một hạt Minh Chỉ Thần Châu đã khiến cho thể pháp của Cát Bội Hương trở
nên bất diệt. Nếu dúng mười hai hạt dạ minh châu thì đúng là tuyệt phàm
vô song.

Y nói dứt câu quay bước trở ra.

Mạc Thiên Vân theo sau Tuấn Luận. Y cẩn thận khóa tất cả các cánh cửa kia lại.

Ra đến bên ngoài, Tuấn Luận mới dừng bước nói với Mạc Thiên Vân:

– Mạc huynh quá cẩn thận. Nếu kẻ muốn đoạt Minh Chỉ Thần châu của huynh
hẳn sẽ mở một cuộc đại khai sát giới, khủng khiếp nhất từ trước đến nay
mà võ lâm chưa từng có.

– Nhưng Mạc Thiên Vân vẫn sợ mất Minh Chỉ Thần Châu.

– Huynh sợ mất ư? … Thế ai có thể đoạt Minh Chỉ Thần Châu của Mạc huynh?

– Mạc Thiên Vân chỉ sợ một người duy nhất trên võ lâm giang hồ có thể đoạt được hạt Minh Chỉ Thần Châu.

Tuấn Luận nghiêm giọng hỏi:

– Mạc huynh sợ ai?

Nhìn thẳng vào mắt Tuấn Luận, Mạc Thiên Vân gằn giọng nghiêm khắc nói:

– Người có thể đoạt được Minh Chỉ Thần Châu của Mạc Thiên Vân chính là Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận.

Tuấn Luận nhếch môi, nói:

– Mạc trang chủ đã biết Tuấn Luận sẽ đoạt Minh Chỉ Thần Châu.

– Không một người nào dám mơ tưởng đến chuyện đoạt Minh Chỉ Thần Châu của Mạc Thiên Vân Tụ hiền trang chủ, ngoại trừ một người. Người đó chính là Bách Thủ Thư Sinh hảo huynh đệ của ta.

Y ngưng lời nhìn Tuấn Luận.

– Kẻ hiểu Mạc Thiên Vân là Tuấn Luận, tất người hiểu Tuấn Luận phải là
Mạc Thiên Vân. Huống chi giờ ta đã biết mục đích của hảo huynh đệ quá
vãng Tụ Hiền trang lần này.

Tuấn Luận ôn nhu đáp lời gã:

– Có được hạt Minh Chỉ Thần Châu của Mạc huynh thì hẳn phải mở một cuộc
tàn sát máu chảy đầu rơi mới khả dĩ làm chủ được toà ngũ giác lầu kia.
Làm chủ được ngũ giác lầu tất làm chủ được Tụ Hiền trang. Làm chủ Tụ
Hiền trang tất phải thay thế Mạc trang chủ. Con đường đó quả là gian nan và đầy máu. Tuấn Luận lại chẳng muốn nhúng tay vào máu trước khi máu
nhuộm tay Tuấn Luận.

Nụ cười mỉm thoạt hiện trên hai cánh môi mỏng của Hạ Tuấn Luận. Y khe khắt nói:

– Nhưng bây giờ thì Tuấn Luận cũng phải đoạt Minh Chỉ Thần Châu của Trang chứ huynh thôi.

– Hảo huynh đệ không bỏ ý định kia à?

Tuấn Luận lắc đầu:

– Không.

– Máu sẽ chảy, đầu sẽ rơi.

Tuấn Luận cười khẩy:

– Chúng ta đã đánh cược. Đã đánh cược thì phải có kẻ thua người thắng.

Mong rằng kẻ thắng không phải nhuốm tay vào máu.

Tuấn Luận nói xong quay lại ôm quyền xá Mạc Thiên Vân:

– Đa tạ Mạc huynh đã khoản đãi những vò rượu tuyệt, Tuấn Luận sẽ không
bao giờ quên. Ba ngày sau Tuấn Luận sẽ quay lại lấy hạt Dạ minh châu của Mạc huynh.

Mặt Thiên Vân đanh lại:

– Mạc mỗ chờ hảo huynh đệ.

– Hẹn ngày tái kiến. Cáo từ.

Tuấn Luận lắc vai thi triển khinh thuật băng thẳng về phía cửa ngôi Tam quan Tụ Hiền trang. Tuấn Luận đâu biết rằng sau lưng là cặp mắt hừng hực,
đầy quyền lực của Tụ Hiền trang chủ đang dõi theo y.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.