Đọc truyện Bách Bộ Ma Ảnh – Chương 31: Đổi xác thay tâm
Đổi xác thay tâm
Hoạt Hồn sứ giả Thất Thần Nhân ngồi tư lự với vò rượu để trước mặt.
Lão thỉnh thoảng lại nhẩm nói :
– “Nghiêm nương… Tại sao nàng lại hất hủi lão Thất. Thất Thành Nhân này muốn làm nô tình cho nàng mà. Gã tiểu tử Ngạn Kim Tiêu kia đâu có xứng với nàng. Y cũng đâu thể sánh bằng ta.”
Lão vừa nói vừa nhìn vò rượu, rồi như thể không dằn được những xúc cảm trong tâm tưởng, mà bê cả vò rượu dốc lên miệng tu ừng ực như người đang khát nước cháy cổ.
Lão Thất vừa đặt vò rượu xuống bàn thì Tôn Thi Nhã xuất hiện ngay ngưỡng cửa mộc xá của lão. Thi Nhã vận bộ cánh màu xanh nhạt trông khác hẳn với Tôn Thi Nhã trước đây.
Nếu trước đây Tôn Thi Nhã không màn đến sự trang điểm làm đẹp cho bản thân mình thì nay nàng hoàn toàn khác trước. Diện dung của nàng được trang điểm bằng một lớp son phấn trông xinh tươi hơn, cùng với bộ cánh màu xanh nhạt lá non, mới thấy được vẻ đẹp duyên dáng tiềm ẩn trong nhân dạng của nàng.
Hoạt Hồn sứ giả đưa mắt nhìn Môn chủ Đường Lang môn phu nhân Tôn Thi Nhã.
Tiếp nhận ánh mắt của Thất Thành Nhân, Thi Nhã điểm một nụ cười mỉm.
Nêu trước đây khi tự giam mình trong tòa biệt lầu, tự cho mình là chiếc bóng mờ của cõi tục nhân này thì chẳng bao giờ Thi Nhã có được nụ cười như thế này, nhưng bây giờ thì nàng sẽ cười, lại là một nụ cười đầy sức mê hoặc và quyết rũ.
Một làn gió thoảng thổi qua thể pháp nàng đem theo mùi xạ hương thoang thoảng xông vào khứu giác của Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân.
Nàng di dời những bước chân nhẹ nhàng tợ những bước chân sáo, vừa uyển chuyển vừa có một cái gì đó khiến kẻ đối diện không thể nào dời mắt đi đâu được.
Tôn Thi Nhã bước đến bên bàn Thất Thành Nhân.
Thất Thành Nhân nhìn nàng.
Thi Nhã nhỏ nhẻ nói, một giọng nói của những trang tiểu thư đài các trong chốn lầu son.
– Thất tôn giá đang buồn?
H Thất Thành Nhân nhìn nàng.
– Sao tân Môn chủ biết Thất lão phu đang buồn?
– Trước đây Thi Nhã đã từng buồn như Thất tôn giá.
– Và bây giờ phu nhân đã không còn buồn.
Thi Nhã gật đầu :
– Không còn buồn nữa.
Thất Thành Nhân nhìn chăm chăm vào mắt Tôn Thi Nhã :
– Phu nhân không buồn nữa ư? Có phải phu nhân trở thành Môn chủ Đường Lang môn rồi nên không còn biết buồn nữa.
– Thi Nhã không phải vì chư vị Đường Lang môn mà hết buồn, đúng hơn đã có sự thay đổi trong Tôn Thi Nhã. Con sâu rút trong vỏ kén mãi mãi là còn sâu, nhưng khi nó chui ra khỏi vỏ kén thì nó sẽ là cánh bướm sặc sỡ biết điểm tô cái đẹp cho cuộc đời.
Lão Thất đắc ý :
– Phu nhân nói hay lắm.
Thất Thành Nhân nói rồi bưng vò rượu dốc lên miệng tu ừng ực. Lão đặt vò rượu xuống bàn nhìn Thi Nhã nói :
– Lão Thất rất ngạc nhiên vì bất ngờ Tôn phu nhân tân Môn chủ Đường Lang môn lại đích thân đến tệ xá của lão Thất. Chẳng hay Tôn phu nhân tân Môn chủ Đường Lang môn tìm đến tệ xá của lão Thất có chuyện gì?
– Thi Nhã và Thất tôn giá đã từng là những người đồng cảnh ngộ, nên tìm đến giúp tôn giá hóa giải nỗi sầu muộn đó.
Lão Thất nhìn Thi Nhã bằng ánh mắt sững sờ :
– Sao Tôn phu nhân giúp ta giải sầu ư?
Thi Nhã gật đầu :
– Thi Nhã biết Thất tôn giá đang mắc bệnh tương tư Nghiêm Thục nương nương.
Cũng như trước đây Tôn Thi Nhã từng yêu tướng công Chung Tử Kiên của mình.
– Lão Thất này quá đổi bất ngờ.
– Cuộc đời của một con người là sự nối tiếp từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Cũng như Tôn Thi Nhã đang thay đổi cũng là một sự bất ngờ. Nếu trước đây Tôn Thi Nhã tự giam mình trong biệt lầu, tự biến mình thành một chiếc bóng mờ không được, đúng hơn là một tù nhân của Chung Tử Kiên thì nay Thi Nhã đã thay đổi, đó không phải là sự bất ngờ sao?
Thất Thành Nhân nhìn sững nàng, rối giả lả nói :
– Trước đây Thất lão phu không ưa gì Chung Tử Kiên. Nói đúng hơn lão có ác cảm với Tử Kiên.
– Chính vì thế Thất tôn giá có ác cảm với cả Đường Lang môn. Nhưng bây giờ Chung Tử Kiên đã chết rồi, và với một tân Môn chủ Tôn Thi Nhã, Thất tôn giá có còn ác cảm không?
Lão Thất khoát tay :
– Không không… Làm sao Thất lão phu có ác cảm với một tân Môn chủ như phu nhân được.
Thi Nhã điểm nụ cười mỉm :
– Không ác cảm sao Thất tôn giá không mời Tôn Thi Nhã một chén rượu hay tôn giá chỉ để dành rượu cho Nghiêm Thục nương nương.
– Lão Thất này đoản quá.
Thất Thành Nhân vừa nói vừa với tay lấy chén rồi chuốc rượu vào. Lão vừa chuốc rượu vừa nói :
– Tôn phu nhân nói giúp Thất lão phu giải khuây nỗi phiền muộn đang âm ĩ trong tâm thức mình. Vậy Tôn phu nhân giúp lão phu như thế nào?
Lão đặt vò rượu xuống bàn.
Thi Nhã nhìn Thất Thành Nhân, rồi bưng chén rượu :
– Uống chén rượu này, Thi Nhã sẽ nói với Tôn giá.
– Lão Thất cùng uống với nàng.
Lão Thất bê cả vò rượu tu ừng ực, trong khi Tôn Thi Nhã bưng chén uống rất thư thái.
Thấy nàng uống người ta phải liên tưởng đến một trang thục nữ yểu điệu với phong thái thư nhàn, nhưng nếu có ai biết được một Tôn Thi Nhã trước đây thì sẽ phải thốt ra lời, Tôn Thi Nhã đã thay đổi. Một sự thay đổi từ trong cho đến ngoài. Trước đây Thi Nhã chưa từng uống rượu nhưng nay thì khác hẳn rồi.
Cái chức vị Môn chủ Đường Lang môn đã khiến nàng thay đổi.
Uống cạn chén rượu, Thi Nhã đặt chén xuống bàn.
Thất Thành Nhân nhìn Thi Nhã.
Dung diện mặc dù đã ngoài tam tuần của thi Nhã, nhưng nếu so với La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục thì rõ ràng từ vị tân Môn chủ Đường Lang môn vẫn toát ra hấp lực mãnh liệt hơn nhiều so với Nghiêm Thục.
Thất Thành Nhân nhỏ nhẻ nói :
– Phu nhân định giúp Thất lão phu như thể nào?
– Thi Nhã và tôn giá cùng đi dạo nhé?
Thất thành Nhãn miễn cưỡng nói :
– Đi dạo.
Thị Nhã gật đầu :
– Mời tôn giá!
Thi Nhã nói rồi đứng lên.
Thất Thành Nhân cũng đứng lên theo nàng. Thi Nhã nhìn Thất Thành Nhân điểm nụ cười mỉm. Nàng quay bước đi với những gót sen uyển chuyển đi về phía cửa. Thất Thành Nhân nhìn theo những bước chân của Thi Nhã. Mỗi bước chân của nàng khiến cho vùng tiểu yêu uốn lượng, kéo theo đôi mông tròn lẳng đong đưa tạo ra một hấp lực dị thường hút lấy ánh mắt của Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân.
Lão bất giác nao nao một cảm giác khó tả và không thể dời mắt đi đâu được mà chăm chăm nhìn vào nàng.
Lão Thất hối hả bước theo Thi Nhã.
Nàng dừng bước ngoài mái hiên.
Lão Thất tiến đến bên nàng.
Ngay ngoài khoảng sân rộng trước cửa mộc xá là chiếc kiệu hoa với tám gã đại lực phu kiệu đứng dọc hai bên kiệu.
Chiếc kiệu trang hoàng lộng lẫy chỉ dành cho những người có danh phận.
Lão Thất nhìn chiếc kiệu từ tốn nói :
– Kiệu của phu nhân đẹp quá.
Thi Nhã mỉm cười :
– Mời tôn giá lên kiệu.
Lão Thất hơi sững sờ :
– Lão phu lên kiệu cùng phu nhân ư?
Thi Nhã gật đầu từ tốn nói :
– Thất tôn giá cũng là người có danh phận trong võ lâm.
Nàng nói rồi bước thẳng đến chiếc kiệu vén rèm chui vào, nhưng vẫn mở rèm chờ Thất Thành Nhân.
Lão Thất xoa tay ra vẻ đắc ý rồi bước đến chui vào trong kiệu. Khoang kiệu đủ chỗ cho hai người, không quá rộng cũng không quá hẹp, nhưng lão Thất vẫn chạm người vào người Thi Nhã.
Tám gã phu kiệu đại lực nhất kiệu lên. Bọn chúng không có gì hấp tấp mà rất chậm rãi, với những bước đi vững chắc khiêng chiếc kiệu hướng ra cổng mộc xá.
Trong khoang kiệu, lão Thất như bị vùi lấp trong khoảng không gian dầy đặc mài xạ hương, khỏa lấp tất cả mọi suy nghĩ của lão.
Thi Nhã nhìn sang lão Thất còn ngồi chung với nàng nhưng lại chỉ ngang tầm vai Thi nhã.
Nhân dạng lùn thấp của lão Thất khiến Thi Nhã phải hơi cúi xuống mỗi lần nói chuyện với lão. Nặng từ tốn nói :
– Thất tôn giá đã quên Nghiêm nương chưa?
Thất Thành Nhân gật đầu ngay :
– Bây giờ ta chẳng còn nhớ được đến Nghiêm Thục nữa.
Thi Nhã cười khẩy rồi tựa hẳn lưng về sau. Thất Thành Nhân liếc mắt nhìn qua nàng. Lão thấy vùng thượng đẳng với đội nhũ hoa mặc dù không ngồn ngộn mơn trớn nhưng nó vẫn đung đưa theo tiếng cười của nàng. Chính sự đong đưa đó tạo ra một cái gì rất huyền hoặc và mê ly khiến lão ngơ ngẩn cả người.
Thi Nhã nói :
– Nữ nhân thì có gì khác nhau nào.
– Ơ…
Thi Nhã nhìn lại Thất Thành Nhân.
– Thi Nhã có khác Nghiêm Thục không?
– Ơ… Thất lão phu không biết Tôn phu nhân nói gì?
Lão thốt ra lời nói bâng quơ đầy chất giả lả đó cùng với động thái nuốt vội số nước bọt vừa mới trào ra miệng. Lão Thất cảm nhận rõ mồn một trong nội thể của mình vừa xuất hiện một ngọn lửa. Ngọn lửa này đang đốt cháy từng mạch máu, lẫn lục phủ ngũ tạng và khiến cho đôi môi lão khố hẳn lại. Lão buộc phải thè lưỡi ra liếm mép.
Lão Thất lại nuốt nước bọt rồi nói :
– Sao Tổn phu nhân có ý tốt với lão phu vậy?
Vừa nói Thất Thành Nhân vừa từ từ lần tay qua đặt lên bắp đùi Thi Nhã.
Nàng không có sự phản kháng gì.
Thi Nhã giả lả nói :
– Biết Thi Nhã tốt thì Thất tôn giá đừng làm Thi Nhã thất vọng.
Nàng vừa nói vừa hơi ưỡn người ra sau, rồi thuận tay giật nhẹ sợi dây tơ. Từ trên nóc kiệu, một chiếc lồng tre nhỏ bằng bàn tay thòng xuống. Trong chiếc lòng tre đó có cặp bọ ngựa. Con bọ ngựa cái đang xà thân xuống ép con ngựa đực. Con bọ ngựa cái đủ to để khỏa lấp cả thân thể con bọ ngựa đực.
Thị Nhã bâng quơ nói :
– Đẹp quá.
Lão Thất chú nhãn đến đôi bọ ngựa rồi cũng buột miệng nói theo nàng :
– Đẹp quá.
Thi Nhã mỉm cười nói nói tiếp :
– Chúng thật hoan lạc và hạnh phúc.
Thi Nhã vừa nói vừa chăm chăm nhìn vào chiếc lồng tre có đôi bọ ngựa. Trong khi Tôn Thi Nhã mãi chú nhãn vào đôi bọ ngựa trong chiếc lồng tre thì lão Thất nhìn sang nàng. ánh mắt cú vọ của lão thâu tóm lấy dung diện của Thi Nhã rồi di dời xuống phần cổ sau đó dừng lại trên vùng thượng đẳng đang nhấp nhô của nàng.
Ngọn lửa dục tình trong lão càng bùng cháy hơn khi bất ngờ tay của Thi Nhã đặt qua đùi lão. Lão cảm nhận rõ mồn một năm ngón tay Thi Nhã bấu vào da thịt lão.
Thất Thành Nhân giờ thì chẳng còn nghĩ đến điều gì khác, thậm chí ngay cả nhân dạng của Nghiêm Thục La Sát Ngọc Diện, con người mà lão tơ tưởng cũng trôi tuột vào cõi vô thức.
Thất Thành Nhân lưỡng lự một lúc rồi từ từ đặt hữu thủ lên vùng thượng đẳng của nàng. Lớp lụa mỏng không ngăn được cảm xúc khi tay lão chạm vào chỗ da thịt mềm mại, đẹp như nhung.
Thi Nhã hơi ngã người ra sau như sẵn sàng tiếp nhận sự mơn trớn của lão Thất trong khi mắt vẫn đăm đăm nhìn vào đôi bọ ngựa đang giao tình trong chiếc lồng tre.
Không thấy Thi Nhã có phản ứng gì trước hành động gợi dục của mình, Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân dấn tới hơn. Tay lão từ từ lần qua lớp trang phục, rồi chui tọt vào trong chiếc yếm. Bàn tay áp trọn lên đôi quả tuyết lê nhỏ nhắn xinh xắn của nàng.
Ngọn lửa dục anh bừng cháy dữ dội khi Thất Thành Nhân có được sự giao tiếp đó.
Lão bất giác không dằn được một phải rên lên một tiếng.
Thi Nhã tuyệt nhiên cũng chẳng có phản ứng gì để ứng phó hay phản đối lại hành vi của lão Thất.
Ánh mắt lão Thất sáng hẳn lên với những nét cuồng dục toát ra ngoài trong khi Thi Nhã vẫn đăm đăm nhìn vào đôi bọ ngựa trong chiếc lồng tre.
Lão Thất mơn man dịch chuyển hữu thủ khắp vùng nhũ hoa của Thi Nhã rồi không dằn được nữa, mà phải dỡ trang phục nàng ra như tách hai vỏ sò.
Hai quá tuyết lê xinh xắn mềm mại đập hẳn vào mắt lão. Thất Thành Nhân úp mặt vào vùng nhũ hoa đó. Lão nhận ra bàn tay của Thi Nhã đặt trên đùi mình đang bấu lại dần.
Lão Thất hổn hển thở bởi dục hỏa bùng cháy dữ dội trong tâm thức lẫn nội thể.
Lão hổn hển nói :
– Nàng cho ta chứ?… Nàng cho ta chứ?…
Chiếc kiệu hoa tròng trành chao qua nghiêng lại, tám gã phu kiệu lực lưỡng phải ghìm nó để giữ cho nó được thăng bằng. Mặc dù chúng đã cố hết sức, vận dụng đến sức lực sau cùng khiến cho sắc diện đỏ bừng, nhưng chiếc kiệu vẫn tròng trành. Một sự tròng trành mà người liên tưởng đến những hoạt cảnh đang diễn ra bên trong chiếc kiệu đó.
Thỉnh thoảng chiếc liệu hoa lại phát ra những âm thanh ken két như tiếng nghiến răng của một con quái thú đang phải chịu một cực hình tra tấn tàn khốc nhất.
Đôi lục tay cây đòn quằn xuống, đè lên vai tám gã phu kiệu. Mặc dù có sự tròng trành đó nhưng tám gã phu kiệu vẫn giữ thăng bàng cho chiếc kiệu và chậm rãi bước trên hoang lộ.
Tiếng của Thi Nhã cất lên :
– Dừng kiệu.
Tám Gã phu liền dừng kiệu, nhưng không hạ kiệu xuống.
Rèm kiệu được vén lên.
Từ trong kiệu Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân bi quăn xuống đất như một bị thịt.
Huỵch…
Thể pháp lão chẳng có một mảnh vải che thân, vùng kín thì vẫn còn trong trạng thái khoái lạc, còn Đan điền thi vỡ tung với lục phủ ngũ tạng lòi cả ra bên ngoài.
Hai mắt Thất Thành Nhân vẫn trợn trừng, trong ánh mắt của lão vừa có nét hoan lạc vừa có nét đau đớn pha trộn quyện lẫn vào nhau. Trên miệng lão còn ngậm xác một con bọ ngựa đực nhưng đã bị mất đầu, tơi tả. Rèm kiệu hoa buông xuống, và tám gã phu kiệu lại ung dung thả bước đi. Bây giờ thì chiếc kiệu không còn tròng trành nữa, và tám gã phu kiệu đi nhanh hơn.
Trong kiệu hoa, Tôn Thi Nhã vận lại trang phục. Chân diện nàng như khoác một lớp sương mù âm u với những nét ghê rợn. Nàng vẫn chăm chăm ngắm nhìn con bọ ngựa cái đang rủ cánh, đưa hai chiếc đao quơ qua quơ lại.
Thi Nhã mỉm cười :
– Ngươi ngoan lắm, ngươi chính là ta, và ta chính là ngươi.
Nàng thả chiếc lồng tre có con bọ ngựa cái về chỗ cũ rồi ngã lưng ra sau nhắm mắt lại như thả hồn vào cõi riêng của mình để tận hưởng những cảm giác khoan khoái mà nàng vừa có được.
Nhìn Thi Nhã trong trạng thái này, không ai có thể ngờ được một Tôn phu nhân hôm nào với nhân cách yểu mị, yếu đuối giờ đã biến thành một con người khác. Tôn Thi Nhã đã là một Môn chủ Đường Lang môn đích thực.