Bách Bộ Ma Ảnh

Chương 30: Tạ thủy trí bình địa


Đọc truyện Bách Bộ Ma Ảnh – Chương 30: Tạ thủy trí bình địa

Tạ thủy trí bình địa

La Sát Ngọc Diện bấu cứng Kim Tiêu những tưởng như không muốn buông chàng ra nữa. Nghiêm Thục ngấu nghiến lấy hai cánh môi của chàng như một kẻ háu ăn giờ tìm được thức ăn ngon nhất trong đời mình. Thể pháp Nghiêm Thục dán chặt vào người Kim Tiêu, ánh mắt của La Sát Ngọc Diện trở nên đờ đẫn lạ thường.

Nhìn dung diện La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục người ta phải nghĩ đến một điều, có lẽ đây là lần đầu tiên Nghiêm Thục được ăn trái cấm tình yêu. Thứ trái cấm mà La Sát Ngọc Diện từng tơ tưởng nằm mộng, và nay được hưởng nên phải hưởng bằng tất cả sự thèm khát lẫn lòng nhiệt thành của mình.

Tiếng của Tống Thừa Ân lại cất lên :

– Kim Tiêu! Ngươi đang ở đâu?

Kim Tiêu rứt khỏi nụ hôn cuồng nhiệt của Nghiêm Thục, vừa gỡ tay thị ra khỏi cổ chàng, Kim Tiêu nhìn Nghiêm Thục từ tốn nói :

– Mọi người đang chờ Kim Tiêu và Nghiêm Thục bên ngoài.

Ánh mắt của La Sát Ngọc Diện vẫn còn những nét hoan lạc và say đắm bởi men tình do nụ hôn kia đọng lại.

La Sát Ngọc Diện nhỏ nhẻ nói :

– Kim Tiêu! Họ sẽ chờ Kim Tiêu và Nghiêm Thục. Ra khỏi Di Tình thạch thất này chưa hẳn Nghiêm Thục và Kim Tiêu có thể hóa giải được độc khí. Tại sao ta và Kim Tiêu không tận hưởng những khoảnh khắc còn lại này.

Kim Tiêu buông tiếng thở dài :

– Kim Tiêu còn lòng dạ nào nữa mà ân với ái Nghiêm nương, Kim Tiêu và Nghiêm nương cần phải ra ngoài thôi. Nghiêm nương đã hứa với Kim Tiêu rồi.

Nghiêm Thục nhìn vào mắt chàng :

– Hãy hôn ta một lần lữa đi.

– Một lần rồi và Nghiêm nương lại đòi lần thứ hai, có lần thứ hai sẽ đòi lần thứ ba và hơn nữa. Không những lại có những chuyện đáng tiếc không đáng có xảy ra.

Kim Tiêu nắm tay Nghiêm Thục.

– Chúng ta không có thời gian nhiều đâu. Nếu như không hóa giải được độc khí trong nội thể… Kim Tiêu và Nghiêm nương qua cảnh giới bên kia. Lúc bấy giờ Kim Tiêu sẽ là nô tình của Nghiêm nương.

Buông một tiếng thở dài, Nghiêm Thục nói :

– Thôi được rồi, Kim Tiêu hứa, nếu như không hóa giải được độc khí trong nội thể thì sẽ cùng Nghiêm Thục quay lại Di Tình thạch thất này để ta và Kim Tiêu cùng sánh bước qua cõi bên kia.

Kim Tiêu gượng cười nghĩ thầm :

– “Nghiêm nương đúng là người loạn tâm cuồng tình”

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Kim Tiêu vẫn miễn cưỡng gật đầu.

Chàng từ tốn nói :

– Nếu không hóa giải được độc khí trong nội thể… Kim Tiêu hứa sẽ quay lại Di Tình thạch thất cùng với Nghiêm nương đi qua cảnh giới bên kia.

– Không được xảo ngôn đó.

– Chết một mình thì cô độc, chết chung với Nghiêm nương không phải cô đơn còn gì hơn nữa chứ. Nghiêm nương đừng nghi ngờ lời nói của Kim Tiêu.

La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục mỉm cười :

– Ta muốn như vậy.

La Sát Ngọc Diện bước tới đẩy tràng kỷ qua bên. Một âm thanh khô khốc phát ra, cùng với một mật đạo lộ ngay dưới tràng kỷ.

Nghiêm Thục nói :

– Chúng ta sẽ ra bên ngoài bằng mật đạo này.

Kim Tiêu không chờ Nghiêm Thục nói thêm lời nào mà chui tọt xuống mật đạo.

Nghiêm Thục chui theo chàng, hai người theo mật đạo và ra bên ngoài thông qua một vòm cửa bí mật được ngụy tạo bằng hòn giả sơn.

Kim Tiêu thở phào một tiếng.

Nghiêm Thục nhìn chàng :

– Kim Tiêu phải giữ lời đó. Nghiêm Thục không tiện gặp những người kia. Ta sẽ chờ Kim Tiêu ở đây.

Nói rồi Nghiêm Thục quay vào mật đạo.

Kim Tiêu chờ cho mật đạo ngụy trang đóng lại hẳn mới thả bước đi. Chàng vừa đi vừa nhủ thầm :

– “La Sát Ngọc Diện đã ngoài tứ tuần mà vẫn còn đa tình quá, không biết ở mình có cái gì mà La Sát Ngọc Diện khăng khăng buộc mình làm nô tình. Còn Mộng Di Hoa… Chẳng lẽ nàng là độc nhân sao. Nếu nàng là độc nhân thì Ngạn Kim Tiêu trúng độc tại chữ Tình rồi.”


Kim Tiêu buông tiếng thở dài, lắc đầu.

Kim Tiêu bước vào mộc lầu tình cốc của La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục.

Ngọc Lan vừa thấy chàng bước vào hối hả tiến đến :

– Ngạn huynh không sao chứ?

Nàng vừa nói vừa âm thầm quan sát Kim Tiêu.

Kim Tiêu nói :

– Nghiêm Thục sắp chết đến nơi rồi.

Đổng Kỹ Thượng bước đến bên Ngọc Lan cùng với Tống Thừa Ân.

Kỹ Thượng nói :

– Nghiêm nương đâu?

– Nghiêm nương không muốn gặp mọi người.

– Tại sao Nghiêm nương lại bắt Ngạn đệ vậy. Nghiêm nương là môn khách của Đổng gia, đệ lại là hảo đệ của huynh. Đệ đã làm gì mạo phạm khiến Nghiêm nương tức giận hả?

Kim Tiêu nhún vai :

– Có làm gì đâu :

Thừa Ân nhíu mày :

– Không làm gì sao Nghiêm nương lại bắt ngươi?

Kim Tiêu nhướng mày :

– Ai nói Nghiêm nương bắt Ngạn Kim Tiêu?

Ngọc Lan cau mày :

– Thì chính Ngọc Lan thấy.

Kim Tiêu nhìn nàng :

– Ngọc Lan thấy là một lẽ nhưng lại không đúng như Ngọc Lan nghĩ. Thật ra Nghiêm nương đưa Kim Tiêu về đây để trục chưởng khí trong nội thể, chứ có bắt với bớ gì đâu. Nếu như Nghiêm nương có thù có hận với Kim Tiêu thì đâu thả Kim Tiêu ra.

Thừa Ân hỏi :

– Ngạn đệ bị trúng chưởng khí à?

Kim Tiêu gật đầu.

Thừa Ân thộp lấy mạch môn của Kim Tiêu. Đôi chân mày nhíu lại, buông mạch môn Kim Tiêu, Thừa Ân nói :

– Để ta dụng nội lực tống chưởng khí ra khỏi nội thể của đệ.

Kim Tiêu lắc đầu :

– Không được đâu. Nghiêm nương đã dụng phương cách đó rồi, nhưng chỉ hao tổn nguyên ngươn mà suýt nữa còn gặp họa kiếp diệt thân Kim Tiêu nhìn lại Kỹ Thượng :

– Đa tạ Đổng huynh đã đến đây.

Chàng nhìn lại Thừa Ân :

– Tống huynh có tin gì của Mộng Di Hoa không?

Thừa Ân khẽ lắc đầu. Kỹ Thượng buông tiếng thở dài. Nghe tiếng thở dài của Kỹ Thượng, Kim Tiêu nói :

– Đổng huynh, Kim Tiêu thật có lỗi với huynh.

Kỹ Thượng lắc đầu :

– Ta không trách Ngạn đệ đâu. Nếu có trách là trách gã Tà Nhân Vô Diện kia đã khiến gieo rắc bao nhiêu chuyện phiền toái cho mọi người. Nếu Di Hoa mạng số lớn thì chúng ta nhất định sẽ tìm lại nàng.

Ngọc Lan chen vào :

– Chuyện trước mắt bây giờ phải lo cho Ngạn huynh.

Nàng nhìn lại Kỹ Thượng :


– Đại ca! Chúng ta quay về Đổng phủ. Ngọc Lan sẽ đích thân đi tìm đại phu chữa trị cho Ngạn huynh.

Kỹ Thượng nhướng mày nhìn nàng :

– Xem ra bây giờ xá muội lo lắng cho Kim Tiêu đệ nhiều quá đó nhé. Hình như đã có điều gì thay đổi trong muội.

Lời nói của Đổng Kỹ Thượng khiến Ngọc Lan không khỏi thẹn thùng. Nàng giả lả nói :

– Ngạn huynh đang bị trúng phải chưởng khí mà.

Thừa Ân nhìn Kim Tiêu, ôn nhu nói :

– Trong nội thể của Kim Tiêu, không phải chưởng khí mà là độc khí. Thật ra đệ đã bị ai hạ độc. Phải chăng La Sát Ngọc Diện đã hạ độc Ngạn Kim Tiêu?

Kim Tiêu nhíu mày. Chàng suy nghĩ thật nhanh rồi nói :

– Chưởng khí và độc khí thì có gì khác nhau đâu. Chẳng có ai hạ độc Ngạn Kim Tiêu cả tự Kim Tiêu trúng chưởng khí thôi.

Ngọc Lan hối thúc mọi người :

– Đổng đại ca, Tống đại ca, Ngạn huynh. Chúng ta rời khỏi đây thôi Kim Tiêu gật đầu.

Mọi người toan rời khỏi tòa mộc lầu Tình Cốc của La Sát Ngọc Diện thì Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân lừng lững bước vào. Lão thất vừa thả những bước chân lạch bạch vừa nói :

– Mọi người có thể đi, nhưng Ngạn Kim Tiêu phải ở lại.

Kim Tiêu chắc lưỡi :

– Oan gia… Lúc nào Ngạn Kim Tiêu cũng gặp oan gia.

Chàng ôm quyền hướng về Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân :

– Thất tôn giá đừng hiểu lầm Kim Tiêu.

Thất Thành Nhân gắt giọng nói :

– Ngươi đừng nhiều lời giải thích. Thất mỗ chỉ muốn lấy mạng ngươi thôi.

Kim Tiêu lắc đầu :

– Kim Tiêu nói Thất tôn giá hiểu lầm rồi.

– Ta không lầm đâu.

– Sao lão lại cố chấp như vậy?

– Tự ngươi gieo thì ngươi phải nhận. Ngọc Lan nhìn Kim Tiêu.

Ánh mắt của nàng khiến Kim Tiêu bực bội nói :

– Kim Tiêu gieo cái gì… Tiền bối nói rõ đi.

Hoạt Hồn sứ giả ngập ngừng lưỡng lự. Lão rít giọng nói qua kẽ răng :

– Ngươi tự biết.

Ngọc Lan trang trọng nói :

– Thất tôn giá hiểu lầm Ngạn huynh rồi, Ngạn huynh chẳng có tình ý gì với La Sát Ngọc Diện Nghiệm nương nương đâu. Nương nương cứu Ngạn huynh đưa đến tình cốc này là để trút chưởng khí trong nội thể của Ngạn huynh. Chúng ta đều là những người quang minh chính đại lại cùng chung một chiếc thuyền, Ngạn huynh đâu làm như tiền bối nghĩ.

Thất Thành Nhân trừng mắt nhìn nàng :

– Tiểu thư không biết gì… Nếu Nghiêm nương của lão không có tình ý thì chẳng bao giờ đưa tên tiểu tử thúi này về Tình Cốc.

Kim Tiêu chắc lưỡi :

– Hê… Nếu như tôn giá nói vậy thì Kim Tiêu mạn phép đáp lại. Nghiêm nương có tình ý với Kim Tiêu đi nữa thì cũng là quyền của Nghiêm nương. Kim Tiêu đâu có cấm được Nghiêm nương. Tôn giá cũng đâu có cấm được. Nhiêm nương La Sát Ngọc Diện đâu phải là ái nữ hay phu nhân của tôn giá.

Thất Thành nhân chỉ tay vào mặt Kìm Tiêu :

– Hôm nay ta phải thanh toán với ngươi.

Kim Tiêu buông tiếng thở dài rồi nói :


– Với một người cố chấp như Thất tôn giá có nói thế nào cũng vô kích thôi. Lão có yêu thì cứ tìm Nghiêm nương mà yêu, làm gì mà trút cơn giận lên người Kim Tiêu.

Kim Tiêu nhìn lại Tống Thừa Ân :

– Thừa Ân huynh.. huynh còn nhớ thỏa thuận của chúng ta không. Hôm nay Kim Tiêu phải nhờ đến huynh rồi.

Thừa Ân khẽ gật đầu, rồi bước đến ba bộ đối mặt với Hoạt Hồn sứ giả. Nhìn Thất Thành Nhân, Thừa Ân từ tốn nói :

– Thất tôn giá muốn thanh toán mạng sống của Ngạn Kim Tiêu, trước tiên phải bước qua xác của Tống Thừa Ân này trước.

Thất Thành Nhân nhìn Thừa Ân gắt giọng the thé :

– Tiêu Diêu Khách Tống Thừa Ân, trong võ lâm vô giang hồ Thất lão phu là người ngưỡng mộ ngươi. Thất, lão phu luôn nhường ngươi một sao ngươi không biết nhường lại ta một trượng.

– Thất tôn giá muốn làm khó Ngạn đệ của Thừa Ân, chẳng lẽ lại muốn Thừa Ân khoanh tay bàng quang tọa thị.

– Thất lão phu đã quyết rồi… không ai cản được lão phù đâu.

Nói dứt lời Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành nhân lắc vai lướt tới Thừa Ân, song thủ vung lên biến hóa thành ưng trảo công chụp tới đối phương. Lão vừa phát tán chiêu công vừa nói :

– Nằm xuống!

Thừa Ân không né tránh trảo công của Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân, mà dụng song chưởng với một thế công phá bằng đầu những ngón chỉ, đâm tới tâm trung bản thủ của cặp ưng trảo công.

Chát…

Hoạt Hồn sứ giả trượt trở lại chỗ cũ trong khi sàn gạch dưới chân Thừa Ân thì rạn nứt dấu chân chim.

Giao thẳng với nhau một chiêu công, cả hai đối thủ nhận ra sự hơn thấp. Hoạt Hồn sứ giả mặc dù chủ động tập kích nhưng lại chính là người rơi vào thế hạ phong. Lão vừa thẹn vừa tức, rít giọng the thé :

– Tống Thừa Ân… Khá lắm… Đỡ tiếp một chưởng của lão phu.

– Tống mỗ rất sẵn lòng.

Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân gác chéo song thủ, mắt đăm đăm nhìn Thừa Ân như muốn ăn tưởi nuốt sống. Lão rống lên :

– Đỡ Na Di chương của Thất lão phu.

Vừa nói Hoạt Hồn sứ giả vừa đẩy song thủ về phía Thừa Ân. Một luồng xoáy khí huyền ảo tợ con lốc ào ào trút đến Tống Thừa Ân. Không e ngại, cũng chẳng chút đắn đo hay né tránh, Thừa Ân dựng chưởng đỡ thẳng đón thẳng.

Ầm…

Thừa Ân thối lùi lại hai bộ. Mỗi một bước chân để lại dấu giày trên sàn gạch, trong khi Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân thì trưượt dài về sau đến hai trượng.

Sắc diện của lão biến qua màu tái nhợt.

Kim Tiêu lắc đầu gắt giọng nói :

– Đủ rồi…

Thừa Ân nhìn lại Kim Tiêu.

Chàng bước đến bên Thừa Ân, định nhãn nhìn Hoạt Hồn sứ giả, ôn nhu nói :

– Tôn giá đừng cố chấp nữa. Nếu tôn giá cứ cố chấp khư khư đòi lấy mạng Kim Tiêu thì buộc phải có một trận đấu sinh tử với Tống huynh. Cuộc đấu đó tất nhiên kết cục thảm bại sẽ thuộc về tôn giá. Chỉ nhìn qua hai lần giao thủ, đủ biết Thừa Ân huynh hơn hẳn tôn giá một bậc. Nếu tôn giá còn có đầu óc, thì hãy tìm Nghiêm nương mà hỏi cho ra lẽ.

Chàng ngưng lời, rồi trang trọng nói tiếp :

– Võ công của tôn giá cũng chưa thể lấy mạng được Ngạn Kim Tiêu đâu.

– Nếu lão Thất này không lấy được cái mạng nhỏ của ngươi lão không còn là Hoạt Hồn sứ giả.

Nghe câu nói này của Hoạt Hồn sứ giả, Kim Tiêu sa bầm mặt. Chàng gắt giọng nói :

– Mạng nhỏ cũng khó lấy lắm.

Cùng với lời nói đó, Ngạn Kim Tiêu bất ngờ thi triển “Thiên Cang chỉ”. Một đạo chỉ khỉ xanh rờn thoát ra từ đôi chỉ pháp của chàng điểm thẳng đến trước mũi giày của Hoạt Hồn sứ giả.

Chát…

Sàn gạch không bị khoang thủng mà lại phồng lên rồi từ từ vỡ ra thành một đống bụi như ổ kiến.

Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân lùi hẳn lại ba bộ. Lão nhìn Kim Tiêu bằng ánh mắt ngơ ngẩn.

Kim Tiêu từ tốn nói :

– Lần trước Thất tôn giá đắc thủ bởi Kim Tiêu bị chưởng khí phong tỏa Đan điền không thể vận công được. Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Kỹ Thượng bướcđến Kim Tiêu, ôm quyền nói với Thất Thành Nhân :

– Thất tôn giá, chúng ta đều là người nhà của nhau. Lúc này đây kẻ thù của mọi người không là ai khác mà chính là Tà Nhân Vô Diện. Y còn treo án tử lên đầu mọi người, chẳng lẽ chúng ta lại tự nhồi da xác thịt nhau sao. Kỹ Thượng tin Kim Tiêu không có quan hệ gì với La Sát Ngọc Diện đâu. Mong tôn giá nể mặt Kỹ Thượng mà bỏ qua chuyện này.

Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân hừ nhạt rồi nói :

– Ngạn Kim Tiêu! Một ngày nào đó lão Thất sẽ tìm lại ngươi.

Lão nói dứt câu giũ hai ống tay áo như xua đi sự bực tức âm ỉ trong người mình rồi quay bước thi triển khinh công bỏ đi một mạch không ngoái đầu nhìn lại.

Kỹ Thượng nhìn lại Kim Tiêu buông tiếng thở dài :


– Ngạn đệ, tại sao Thất tôn giá lại thù đề thâm xương như vậy?

– Tại lão tất cả mà. Lão yêu quá nhưng không được đáp tình đâm ra hận thù lung tung. Lão nghĩ Ngạn đệ có tình vơi Nghiêm Thục, nên Nghiêm Thục không đáp tình lão. Người ta yêu mà không được đáp tình nên đâm ra hận thù. Cái lão ôn dịch đó đã ngoài ngũ tuần còn yêu, mà yêu như kẻ điên vì tình.

Kim Tiêu lắc đầu :

– Thế mới biết khi người ta cao niên tình càng sâu nặng, thảo nào người xưa mới nói “gừng càng già càng cay”. Phải chi lão biết nhìn lại, lão sẽ tự khắc hiểu ra vì sao Nghiêm nương không để mắt đến lão.

Kỹ Thượng bật cười, nhìn Kim Tiêu :

– Nhưng Ngạn đệ phải có cái gì đó chứ. Không có lửa làm sao có khói.

Kim Tiêu nhíu mày :

– Đổng huynh là chủ nhân của những môn khách trong Đổng phủ tất hiểu rõ cá tính từng người mà.

– Dù sao Ngạn đệ cũng có số đào hoa nên mới có sự việc hôm nay. Lão Thất không ghen với huynh hay với Tống bằng hữu mà lại đi ghen với Ngạn đệ.

Kỹ Thượng đặt tay lên vai Kim Tiêu :

– Chữ tài liền với chữ tai một vần, đệ phải cẩn thận đó.

Ngọc Lan lườm Kim Tiêu.

Kim Tiêu chợt ngửa mặt cười sang sảng. Nghe chàng cười mọi người chau mày.

Thừa Ân buột miệng :

– Đệ cười gì?

– Đâu ai ngăn được chữ tình nơi con người.

Kim Tiêu kéo Thừa Ân ra xa rồi nói :

– Tống huynh… Đã đến lúc Kim Tiêu đi làm cái việc mình phải làm.

Thừa Ân nghiêm mặt :

– Ngạn đệ đang trúng chưởng khí.

– Không có thời gian nhiều cho Kim Tiêu đâu. Nếu Kim Tiêu còn muốn sống thì phải đối mặt với con người vô diện đó.

– Ta đi theo đệ.

Kim Tiêu lắc đầu :

– Không. Một mình Kim Tiêu thôi, Kim Tiêu sẽ sớm quay về Đổng phủ. Huynh bảo trọng, cho Kim Tiêu gởi lại Ngọc Lan.

Thừa Ân chưa kịp nói gì thì Kim Tiêu thi triển ngay “Bách Bộ Hư Tướng” lướt ra khỏi lòa mộc lầu.

Ngọc Lan hốt hoảng réo gọi lại :

– Ngạn huynh…

Nàng toan đuổi theo Kim Tiêu nhưng Thừa Ân đã cản lại :

– Hãy để cho Kim Tiêu đi.

– Huynh ấy đi đâu?

– Chỉ có Kim Tiêu biết Kim Tiêu đi đâu.

– Huynh ấy đang bị trúng chưởng khí.

– Ta cũng biết điều đó.

Kỹ Thượng bước đến bên hai người :

– Tống huynh, Kim Tiêu…

Thừa Ân gượng cười :

– Đổng huynh đừng lo, Kim Tiêu sẽ sớm quay về thôi. Chúng ta nên rời khỏi đây quay về Đổng gia.

Thừa Ân nói rồi thả bước đi ra cửa, Ngọc Lan và Kỹ Thượng nối gót theo sau.

Ngọc Lan nói :

– Tống đại ca! Tại sao Ngạn huynh đột ngột bỏ đi như vậy. Huynh ấy đi đâu?

– Huynh không thể nói được chuyến đi này của Kim Tiêu. Huynh chỉ có thể nói cho Ngọc Lan biết Kim Tiêu phải đi chuyến đi này bởi đây là số phận và chức nghiệp của Kim Tiêu.

– Tống huynh không thể nói rõ hơn được à?

– Không.

Kỹ Thượng buông tiếng thở dài rồi nói với Ngọc Lan :

– Xá muội! Chuyện gì không thể nói thì Tống Thừa Ân sẽ không nói. Muội đừng ép Tống Thừa Ân, không chừng xá muội sẽ lại giống như lão Thất cố chấp kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.