Đọc truyện Bách Bộ Ma Ảnh – Chương 32: Giang vi tử lan hoa sứ
Giang Vi Tử Lan Hoa Sứ
Hai hàng cấm vệ quân đồng loạt quỳ xuống khi từ ngoài cửa đại điện Giang Vi Tử bước vào. Tất cả đồng loạt xướng lên :
– Khấu kiến bái tài nhân.
Trong bộ cánh cung trang đính những viên dạ minh châu lấp lánh, biểu thị một phong thái uy quyền, Giang Vi Tử bước qua giữa hai hàng cấm vệ quân rồi dừng bước lia mắt nhìn qua cục trường bề bộn trong đại điện Thái Hòa. Nàng không biểu lộ chút cảm xúc gì khi chứng nghiệm cục trường hỗn độn trong đại diện Thái Hòa.
Giang Vì tử điểm một nụ cười mỉm nhẩm nói :
– Ngươi không được chọn đồ vật nào để trộm mà lại chọn điện Thái Hòa. Ngươi định đùa cợt với Giang Vi Tử ư?
Nàng nói rồi quay lại hàng cấm vệ quân.
– Các ngươi lui ra :
Hai hàng cấm vệ quân ôm quyền :
– Tuân lệnh quý nương.
– Canh phòng cẩn mật.
Bọn cấm vệ quân trở ra ngoài đại điện Thái Hòa. Cửa điện Thái hòa được đóng lại.
Tài nhân Giang Vi Tử rảo bước đi chậm rãi quanh đại đường. Nàng lớn tiếng nói :
– Ngươi định lấy thứ gì trong điện Thái Hòa. Điện Thái Hòa chỉ được dùng cho Thiên tử đăng cơ, ngươi dám mạo phạm xâm nhập vào đây đã phạm tội khi quân. Ngươi có ba đầu sáu tay cũng không tránh nổi sự trừng phạt này đâu.
Chẳng có ai đáp lời nàng, ngoài sự im vắng lặng. Giang Vi Tử nhìn lại nóc điện Thái Hòa. Nàng nhẹ điểm mũi hài, thân pháp phiêu bồng quay tít như một con vụ lướt lên cao, đảo quanh một vòng nhưng cũng không tìm ra ai.
Giang Vi Tử hạ thân xuống trước chiếc đầu rồng đặt ngay chính điện Thái Hòa.
Giang Vi Tử chấp tay sau lưng, thản nhiên nói :
– Đạo Soái Dương Châu. Nếu ngươi muốn lấy Ngọc ấn trong điện Thái Hòa thì hãy xuất đầu lộ diện. Ngươi có đủ bản lĩnh đối phó với Giang Vi Tử, ngươi thắng bổn cô nương, Giang Vi Tử sẽ trao ngay Ngọc ấn cho ngươi.
Chẳng có ai trả lời Giang vi Tử.
Không thấy ai trả lời mình, Giang Vi Tử gắt giọng nói :
– Đạo Soái Dương Châu. Ngươi nghe bổn cô nương nói chứ. Ngươi chỉ biết ẩn náu thôi ư. Đừng làm con rùa rút cổ như vậy, đã dám vào điện Thái Hòa sục sạo, ngươi có bản lĩnh lắm đó, gan của ngươi cũng lớn đấy. Hãy xuất đầu lộ diện đi chứ đừng làm cơn rùa rút có trốn chui trốn nhủi.
Cũng không có ai đáp lời nàng ngoài sự vắng lặng mênh mông trong điện Thái Hòa.
Giang Vi Tử mỉm cười, rồi bước đến trước đầu rồng bằng vàng phản chiếu ánh sáng từ hai hàng chân đèn dựng đọc theo hai bên cánh điện Thái Hòa.
Nàng đặt tay vào đỉnh đầu Kim long.
Miệng đầu rồng từ từ chuyển động rồi há rộng ra. Từ trong miệng kim long một vầng hào quang ngũ sắc phát ra. Giang Vi Tử nhìn chằm chằm vào miệng rồng.
Cạch…
Sau âm thanh đó, từ trong miệng kim long một khối ngọc từ từ trượt ra ngoài.
Giang Vi Tử cầm lấy Ngọc ấn.
Nàng quay mặt nhìn lại cửa điện Thái Hòa rồi nói.
– Đạo Soái Dương Châu. Phải ngươi muốn lấy Ngọc ấn. Ngọc ấn đang ở trong tay Giang Vi Tử, ngươi còn chờ gì chưa xuất hiện để lấy Ngọc ấn.
Vẫn không có ai trả lời nàng.
Giang Vi Tử nói tiếp :
– Giang Vi Tử rất muốn biết Đạo Soái Dương Châu là ai đó. Ngươi có đủ bản lĩnh vào đây thì hẳn cũng có đủ bản lĩnh lấy Ngọc ấn từ tay Giang Vi Tử chứ.
Vẫn không có ai đáp lời nàng.
Giang Vi Tử đặt Ngọc ấn lên đỉnh đầu kim long, rồi từ tốn nói tiếp :
– Nếu như ngươi không xuất đầu lộ diện, bổn cô nương sẽ trả Ngọc ấn vào trong kim long. Ngươi sẽ không có cơ hội để lấy Ngọc ấn đâu. Ngươi có thể đột nhập vào điện Thái hòa nhưng sẽ không bao giờ chạm tay được đến Ngọc ấn một khi ta trả Ngọc ấn trở lại vào trong kim long.
Giang Vi Tử nhìn quanh.
Giang Vi Tử tài nhân nói tiếp :
– Đã thấy Ngọc ấn rồi sao còn chưa xuất đầu lộ diện để lấy. Ngươi định làm con rùa rụt cổ ẩn mình trong điện Thái Hòa mãi sao?
Giang Vi Tử vừa nói dứt lời thì chớp thấy bóng phất phơ phía trước mình.
Giang Vi Tử điểm mũi hài, thân ảnh nàng tợ cánh chim cắt lao vụt về phía đó.
Cùng với thân ảnh siêu phàm xuất chúng, một chớp sáng xanh rờn thoát ra từ ngọc thủ của nàng bổ tới bóng người lập lờ.
– Ngươi không thoát khỏi Thiên Cương chỉ của bổn cô nương đâu.
Đạo sát quang xanh rờn chém xã đến chiếc bóng lập lờ, nhưng chẳng có tiếng thét đau đớn nào phát ra mặc dù nàng thấy rõ mồn một chiếc bóng lập lờ đó bị đạo “Thiên Cương chỉ” cắt ra làm hai.
Giang Vi Tử lướt tới. Nàng sững bước, bởi đập vào mắt nàng chẳng có ai ngoại trừ một bộ trang phục nam nhân bị đạo “Thiên Cương chỉ” chém đứt đôi.
Giang Vi Tử buột miệng nói :
– Tại sao thế này.
Giang Vi Tử giật mình nghĩ đến Ngọc ấn. Nàng toan quay lại thì một giọng nói ôn nhu từ tốn cất lên từ phía đầu Kim long.
– Giang tài nhân đừng quay mặt nhìn lại kẻo lại trách ta không nói trước với Giang tài nhân.
– Đạo Soái Dương Châu! Ngươi khá lắm, nhưng ngươi đâu có quyền ra lịnh cho bổn cô nương.
– Tại hạ nói trước rồi đấy nhé.
Giang Vi Tử hừ nhạt một tiếng rồi quay ngoắt lại Nàng vừa quay lại đối mặt với Kim Tiêu thì thét lên :
– A…
Cùng với tiếng thét đó nàng đưa tay che mắt lại.
Làm sao Giang Vi Tử không che mắt được, bởi đập vào mắt nàng là một tráng niên khôi ngô anh tuấn, ôm khư khư Ngọc ấn, nhưng lại chẳng có mảnh vải nào che thân.
Giang Vi Tử gắt giọng nói :
– Đạo Soái Dương Châu… Ngươi làm cái trò gì vậy. Sao ngươi không vận trang phục lại cỡi trần cỡi truồng như vậy chứ?
Nàng thét lớn :
– Ngươi làm nhơ bẩn cả mắt ta.
Kim Tiêu mỉm cười nói :
– Tại hạ có làm dơ thu nhãn của quý cô nương đâu mà tại cô nương tự nhìn tại hạ đấy chứ. Đã được chiêm ngưỡng thể pháp của Đạo Soái Dương Châu rồi còn chửi tại hạ nữa.
Giang Vi tử thét lớn :
– Bổn cô nương sẽ giết ngươi. Ngươi đúng là kẻ bỉ ổi, một nam tử như ngươi mà lại hành động càn rỡ như vậy.
Kim Tiêu khoát tay :
– Hê… Giang tài nhân đừng có buông tay xuống đó nhé, kẻo thu nhãn của tài nhân sẽ bị ô uế vẩn đục. Không chừng lại còn phạm vào điều cấm ky của nữ nhân. Khi đã nhìn thấy cái ấy của tại hạ rồi sẽ phải làm người nâng khăn sửa túi đó.
Giang Vi Tử rít một luồng chân khí đè nén tức giận nhưng không đám buông tay khỏi mặt mình :
– Ngươi vận trang phục lại đi.
– Tại hạ là người thích cởi truồng mà. Tại hạ mạo phạm vào đây mượn tạm Ngọc ấn. Khi nào xong việc tại hạ sẽ mang trả lại.
– Ngươi không được mang Ngọc ấn đi. Ngọc ấn liên quan đến vận mệnh của bá tánh.
– Tại hạ biết, nhưng lúc này thì không thể không mượn được. Tại hạ sẽ cố giữ gìn Ngọc ấn cẩn thận. Quý nương cứ yên tâm, sau này quý nương có gặp lại Đạo Soái Dương Châu, nhớ cẩn thận trước khi nhìn tại hạ đó.
Chàng nói rồi thi triển “Bách Bộ Hư Tướng” lướt vụt lên nóc tòa đại điện Thái Hòa.
Kim Tiêu đã bỏ đi mà Giang Vi Tử vản còn đứng chôn chân dưới đất, hai tay vẫn bịt kín mắt mình.
Nàng gắt giọng nói :
– Ngươi còn ở đó không?
Nàng không nghe ai trả lời mình.
Vi Tử hỏi lại một lần nữa :
– Ngươi còn ở đó không sao không trả lời ta?
Vẫn không có tiếng trả lời, Giang Vi Tử từ từ bỏ tay xuống. Nàng không còn thấy Đạo Soái Dương Châu và cả Ngọc ấn nữa. Giang Vi Tử thét lớn :
– Người đâu?
Cửa điện thái Hòa lại mở ra, cấm vệ quân ào à bước vào quỳ xuống trước mặt nàng.
Bọn cấm vệ quân xướng lên :
– Khấu kiến tàn nhân quý nương.
– Đứng lên.
Bọn cấm vệ quân đồng loạt đứng lên.
Giang Vi Tử nói :
– Các ngươi có thấy ai ra khỏi điện Thái Hòa không?
Bọn cấm vệ quân lắc đầu.
Giang vi Tử nhìn quanh :
– Không thể như vậy được. Lục soát tất cả mọi nơi này cho ta.
Bọn cấm vệ quân lục soát khắp nơi không chừa ngóc ngách nào, nhưng tuyệt nhiên chẳng phát hiện được gì, ngoài bộ trang phục bị chẻ đôi.
Bọn chúng quay lại :
– Tài nhân! Chúng tôi không tìm thấy gì cả.
– Không thể như vậy được.
Giang Vi Tử vừa nói vừa bước lại đầu Kim long.
– Ta phải làm sao bây giờ. Ngọc ấn đã mất rồi, Đạo Soái Dương Châu đích thân ta sẽ đi tìm ngươi lấy lại Ngọc ấn.
Nàng nói rồi quay bước ra cửa điện Thái Hòa, trở về biệt cung của mình, Giang Vi Tử bước đến biệt phòng. Nàng tiến đến trước tấm gương đồng nhìn dung diện mình trong tấm gương đồng, Vi Tử nói :
– Đạo Soái Dương Châu. Ngươi có thăng thiên hay độn thổ xuống a tỳ, Giang Vi Tử cũng sẽ tìm ra ngươi.
Nàng ấn tay xoay chiếc gương đồng.
Một vòm cửa bí mật dịch chuyển. Giang Vi Tử bước qua vòm cửa đó. Phía sau vòm cửa là một thạch thất, trong đó chứa đầy những binh khí và những bộ giáp trụ.
Giang Vi Tử chọn lấy một bộ kim tỵ giáp và đôi tiểu kiếm vàng ửng. Nàng múa tít đôi tiểu kiếm trong tay mình rồi đặt trở lại.
Lia mắt nhìn lướt qua những thứ binh khí có trong biệt thất, hại cánh môi của nàng mím lại.
Nàng nhón tay lấy một cánh hoa lan bằng ngọc bích. Nhìn cánh hoa lan đó Giang Vi Tử khẽ nói :
– Cuối cùng Lan Hoa Sứ cũng tái xuất giang hồ.
Vừa nói Giang Vi Tử vừa định nhãn nhìn chiếc mặt nạ vàng treo trên vách.
Nàng cầm lấy chiếc mặt nạ bằng vàng đó, khoát vào mặt mình. Giang Vi tử chồng ngọc thủ lên nhau. Một quả cầu vàng óng xuất hiện giữa đôi bản thủ của nàng.
Giang Vi Tử quay gót, thân ảnh như chiếc bông vụ. Một lốc màn khí hộ công xuất hiện bao bọc khắp thể pháp nàng, bộ cánh cung trang thoát ra khỏi người nàng và liền, theo đó là bộ trang phục bó chẽn, Lan Hoa Sứ bị hút vào vòng tròn ảo khí. Khi Vi Tử dừng thi triển thì nàng đã là một con người khác với chiếc mặt nạ dát vàng che dung diện, cùng bộ huỳnh y bó sát lấy người. Giang Vi Tử quay lại biệt phòng. Nàng nhìn mình trong tấm gương đồng. Nàng nhẩm nói :
– Đạo soái Dương Châu.
* * * * *
Thần thâu Bửu Chính Tư tựa lưng vào thành ghế, vừa choàng tay qua vai hai ả kỹ nữ. Lão đắc ý nói :
– Lão Bửu chỉ thích cứ mãi như thế này.
Lão vừa nói dứt lời thì một giọng nói nhỏ nhẻ đập vào thính nhỉ.
– Còn bổn sứ thì không thích hạng người truy hoan như lão.
Nghe giọng nói nhỏ nhẻ, ngọt ngào đó, lão Bửu Chỉnh Tư không một chút hứng khởi mà ngược lại còn xô ngay hai ả kỹ ra khỏi mình rồi đứng phắt dậy, quay mặt nhìn ra cửa.
Lừng lững đứng ngay ngưỡng cửa là một người vận kim y bó chẽn với chiếc mặt nạ dát vàng che mặt. Trên ngựa kim y là đóa hoa lan trắng nõn. Lão Bửu Chỉnh Tư tái mặt, những thớ thịt trên mặt lão không ngừng động đậy.
Lão Bửu Chỉnh Tư miễn cưỡng nói :
– Lan Hoa Sứ.
Lan Hoa Sứ nghiêm giọng nói với hai ả kỹ nữ.
– Hai người lui ra.
Không vào, Giang Vi tử nói lời thư thái, hai ả kỹ nữ vội vã rời ngay khỏi gian thượng khách phòng.
Trong bộ lốt Lan Hoa Sứ, Giang Vi Tử bước đến trước mặt Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư :
– Đạo Soái Dương Châu đang ở đâu. Y là ai?
Nhìn Lan Hoa Sứ, hai cánh môi của lão Bửu Chỉnh Tư cứ mấp ma mấp máy nhưng không thốt được thành lời.
Lan Hoa Sứ Giang Vi Tử trầm giọng hỏi :
– Lão Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư không nói được ư?
Lời còn đọng nên miệng Lan Hoa Sứ Giang Vi Tử thì bất thình lình Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư vỗ chưởng vào ngực nàng.
Gang Vi Tử không né tránh cũng không đón đỡ thẳng mà ngang nhiên hứng trọn lấy đạo chưởng tập kích bất ngờ của Bửu Chỉnh Tư.
Chát…
Lan Hoa Sứ hứng trọn một chưởng của Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư, nhưng chẳng hề hấn gì, ngược lại chính lão Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư phải rú lên :
– A…
Cùng với tiếng rú đó, lão rút phắt song thủ lại, nhảy đổng lên cứ như có cả một lò than bồng dưới chân lão.
Lan Hoa Sứ vươn trảo thộp ngay lấy hữu thủ của Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư.
Hơi rùng mình, Lan hoa sử đã nhấc bổng lão Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư quăng về phía vách thượng khách sảnh.
Thân ảnh của lão Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư ví như một viên cuội bị Giang Vi Tử ném vào vách tường.
Thân lão va vào tường rồi rơi xuống sàn gạch.
– Huỵch…
Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư ngồi bệt dưới sàn gạch không gượng đứng lên nổi sau cái quẳng của Giang Vi Tử. Nàng lừng lững bước đến đứng trước mặt lão.
Giang Vi Tử lập lại câu hỏi của mình :
– Đạo Soái Dương Châu là ai. Y đang ở đâu?
Lão Bửu Chỉnh Tư nhìn nàng, mồ hôi tuôn ra ớt đẫm mặt. Lão chưa kịp trả lời Giang Vi Tử thì hai gã đại lực võ sĩ xồng xộc xông vào.
Một gã gắt giọng nói :
– Ma nữ… ngươi định làm loạn Dương Châu kỹ lầu à?
Giang Vi Tử không nhìn lại sau lưng mình, mà giũ mạnh song thủ về phía sau.
Hai đoạn xoáy kình thoát ra từ tấm trung bảo thủ của nàng, vỗ thẳng đến hai gã đại lực võ sĩ Dương Châu Kỹ lầu.
Chát… chát…
Cả hai gã đó bị đạo nhu kình của Lan Hoa Sứ Giang Vi Tử đánh bật khỏi cửa gian thượng khách phòng. Nằm duỗi dài ngoài hành lang bất tỉnh.
Giang Vi Tử nhìn lại lão Bửu :
– Bổn sứ hỏi lại một lần nữa, Đạo Soái Dương Châu đang ở đâu, y là ai?
Cùng với lời nói đó, Lan Hoa Sứ chụp đôi ngọc thủ biến thành trảo bóp vào hai bờ vai Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư.
Lão Bửu há hốc miện thét lên :
– A…
Cùng với tiếng thét của lão là những âm thanh răn rắc phát ra từ hai bờ vai.
Lão Bửu nhãn mặt gồng mình.
Lan Hoa Sứ rút trảo công lại nhìn lão :
– Lão trả lời chứ?
Lão Bửu Chỉnh Tư lắc đầu.
Lan Hoa Sứ hừ nhạt rồi điểm chỉ vào đúng huyệt nhân trung của lão Bửu. Chỉ pháp của Giang Vi Tử nhấc từ từ vào. Mồ hôi tuôn ra khắp người Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư.
Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư lại rống lên :
– A…
Mặc cho Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư gào thét, chỉ phá của Giang Vi Tử vẫn tiếp túc đâm vào đại huyệt nhân trung.
Lão Thần thâu giang hai chân trong khi đôi thủ pháp buông thõng theo hai bên hông.
Lan Hoa Sứ Giang Vi Tử rút chỉ pháp lại :
– Lão nói chứ?
Mặc dù giọng nói của Giang Vi Tử rất ôn nhu từ tốn, nếu không muốn nói là ngọt ngào, thanh tao nhưng nó vẫn tạo ra trong xương sống của lão Bửu luồng hàn khí gay người chạy dọc lên đến tận đỉnh đầu.
Lan Hoa Sứ nói tiếp :
– Bổn sứ không chờ đợi lâu được đâu.
Vừa nói chỉ pháp của nàng vừa gia tăng nội lực nhấn mạnh hơn vào đại huyệt nhân trung của Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư.
Thân pháp của lão Bửu Chỉnh Tư run bần bật như người lên cơn sốt. Lão miễn cưỡng nói :
– Lão Bửu nói… Lão Bửu nói…
Lan Hoa Sứ rút ngay chỉ pháp lại, chấp tay sau lưng. Lão Bửu nhìn lên. Chiếc mặt nạ dát vàng đập vào mắt lão, tạo ra trong lão nỗi bồn chồn không làm chủ được mình.
Lão Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư chưa kịp nói thì Lan Hoa Sứ rút ngọn kim châm dài trên một tấc, lóng lánh sắc vàng ửng.
Lão vừa thấy cây trâm liền nói ngay.
– Lão Bửu nói.
Lão rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi hổn hển nói :
– Lan Hoa Sứ hứa với lão phu… Đừng sát hại Đạo Soái Dương Châu.
– Bổn sứ cần lấy lại Ngọc ấn.
Đổi chất giọng the thé, Giang Vi Tử nói tiếp :
– Đạo Soái Dương Châu là ai? Y đang ở đâu?
Lão Bửu cúi mặt nhìn xuống mũi giày lí nhí nói :
– Ngạn Kim Tiêu… Kim Tiêu đang ở tại Đổng gia.
Giang Vi Tử hừ nhạt một tiếng rồi quay bước bỏ đi thẳng ra ngoài cửa. Lão Bửu Chỉnh Tư vội đứng lên bước theo :
– Lan Hoa Sứ.
Lão bước ra cửa nhưng chẳng còn thấy nhân dạng Lan Hoa Sứ đâu nữa. Lão Bửu Chỉnh Tư đứng tần ngần ngay ngưỡng cửa. Lão nghĩ thầm :
– “Phải báo ngay cho Kim Tiêu biết… Đại họa đang giáng xuống đầu y rồi”.
Lão Bửu Chỉnh Tư nghĩ rồi dợm bước thì thấy một gã kiếm thủ lừng lững tiến về phía mình. Nhìn chân điện của gã kiếm thủ đó, lão Bửu không khỏi lo lắng bồn chồn.
Gã kiếm thủ đừng bước nhìn Bửu Chỉnh Tư, từ tốn nói :
– Tiên sinh là Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư?
– Chính là ta.
– Tại hạ là Thập Nhất Lang Sương Điền Bảo. Sương Điền Bảo nghe tiếng lão Bửu Chỉnh Tư võ công tái thế, nên muốn thỉnh giáo.
Lão Bửu có võ công cao cường gì đâu chứ mà các hạ muốn thỉnh giáo.
– Nếu lão Bửu không chịu để tại hạ thỉnh giáo thì tại hạ rửa kiếm bằng máu của tiên sinh.
Miệng thì nói, Thập Nhất Lang Sương Điền Bảo vừa rút soạt thanh trường kiếm sáng ngời ra khỏi vỏ. Sát khí từ lưỡi kiếm của Thập Nhất Lang Sương Điền Báo toát ra khiến toàn thân lão Bửu nổi đầy gai óc. Lão thối bộ vào trong gian thượng sảnh, rồi bất ngờ đóng sập cửa lại.
Cửa thượng sảnh vừa được đóng lại thì một nhát kiếm chém xả vào nó. Lưỡi kiếm với một uy lực khủng khiếp chẻ đôi cánh cửa ra làm hai. Cánh cửa gian phòng thượng khách sảnh tung ra. Trước khi cánh cửa bật ra thì lão Bửu Chỉnh Tư cũng kịp mở cửa sổ.
Thập Nhất Lang Sương Điền Bảo bước vào gian thượng khách phòng, trong khi lão Bửu lướt người qua cửa sổ.
Thập Nhất Lang chớp thấy lão Bửu đào thoát, nhưng như chớp phóng trường kiếm về phía lão.
Lưỡi kiếm sáng ngời ánh thép, tợ vầng tinh sa xẹt đến sau lưng Bửu Chỉnh Tư.
Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư chỉ còn cách cái chết trong đường tơ kẽ tóc thì một đóa hoa lan từ ngoài cửa sổ lướt vào đón lấy đầu mũi kiếm.
Keng…
Thanh trường kiếm sựng lại.
Lão Bửu thoát ra ngoài cửa sổ mà vẫn còn cảm nhận tử khí sau lưng mình.
Lan Hoa Sứ đứng đón lão bên ngoài cửa sổ. Bửu Chỉnh Tư vừa thoát ra thì Lan Hoa Sứ thộp lấy tay lão, rồi thi triển khinh công kéo theo lão băng vào hoa viên.
Thập Nhất Lang Sương Điền Bảo lướt ra ngoài cửa sổ. Y chỉ còn biết đứng nhìn theo hai người đang mất dần vào khu hoa viên Dương Châu kỹ lầu. Thập Nhất Lang Sương Điền Bảo dùng hai ngón tay gỡ đóa Lan Hoa Sứ trên mũi kiếm.
Y ngắm nghía cánh hoa lan một lúc rồi lại định nhãn nhìn về phía khu hoa viên.
– Đáng là đối thủ của ta lắm.