Đọc truyện Âu Thần – Chương 234:
Editor: Nguyetmai
Đoàn người Hồng Tiểu Phúc đứng bên bờ sông suy nghĩ một lúc lâu, không ai dám khẳng định con sông này có vấn đề gì không.
Kết quả đúng lúc đó lại có một giọng nói điên cuồng vang lên…
“Yamete…”
“Tasukete…”* (*)
(*) Trong tiếng Nhật Bản, Yamete có nghĩa là: đừng mà; Ttasukete có nghĩa là: cứu tôi với.
Sau đó đám người Hồng Tiểu Phúc thấy một người Nhật Bản chạy phía đằng trước mình nước mắt nước mũi sắp chảy dài ra rồi. Sau lưng gã là hai con khỉ đột cầm theo cái cây điên cuồng đuổi theo!
Mọi người: “!!!”
“Hít…” Trương Dương hít một ngụm khí lạnh, nói: “Anh ta bị đuổi suốt đêm sao?”
Mọi người: “…”
“Trời ơi!” Đôi mắt bồ câu của Tô Oánh cũng trợn tròn lên: “Tớ nhớ lúc bọn họ mới vào đây có tận năm người cơ mà, sao giờ chỉ còn lại một mình anh ta?”
Mọi người: “…”
Sau đó tất cả đều cầu nguyện cho bọn họ: “Thần may mắn hãy phù hộ cho anh ta!”
Đang cầu nguyện thì lại thấy người Nhật Bản đó chạy như điên nguyên đoạn đường. Lúc này, tên đó đã chạy đến mức tinh thần không bình thường, nhìn thấy con sông đen ngòm phía trước cũng không thèm nghĩ nữa mà nhảy thẳng xuốngvào!
Một tiếng “tùm” vang lên, sau khi gã người Nhật Bản nhảy xuống dòng sông đen thì bỗng nhiên hai mắt trợn tròn, liều mạng hét lớn: “Tasukete…”, “Tasukete…”.
Vừa nhảy xuống dòng sông đen, đôi tay vốn trắng nõn nà của tên đó đã nhanh chóng chuyển từ trắng sang đen, mạch máu đen như mực. Không bao lâu cả người đã nổi lềnh bềnh trên nước, làn da khắp toàn thân đều trở nên mục nát.
Mọi người đều cảm thấy tóc gáy sắp dựng ngược lên luôn rồi!
May mà không làm liều!
Nếu không lần này thật sự là rắc rối to rồi!
“May quá, may quá.” Im lặng một lúc lâu, mọi người lại cùng chắp tay: “Ông trời hãy sắp xếp cho người Nhật Bản này thật tốt, dù sao anh ta cũng đã hy sinh tính mạng để làm gương cho chúng con rồi.”
“Lên đường bình an, lên đường bình an!”
Luna: “…”
Thật lòng thì suy nghĩ lúc này của Luna là mọi chuyện đều rất kỳ quái!
Tên người Nhật Bản này đã dùng tính mạng để làm gương cho bọn cô!
Tiểu”Anh Phúc, giờ phải làm thế nào đây, chúng ta phải làm sao để vượt qua con sông này?” Triệu Minh nhìn xung quanh.
Vì con sông này thật sự quá độc, cho nên ở bên bờ, đừng nói là động vật, đến cả một cái cây cũng không có. Muốn làm cầu bắc qua cũng không được!
Bởi vậy, mọi người đều nhìn về phía khỉ đột…
Mày có thể nhảy qua đúng không? Vậy thì cũng có thể nhảy trở lại!
Khỉ đột: “!!!”
Tại sao mấy con động vật hai chân này lại nhìn nó với ánh mắt dữ dằn như vậy nhỉ?!
Khỉ đột rất sợ hãi!
“Khỉ đột à.” Hồng Tiểu Phúc vỗ vỗ cánh tay khỏe mạnh của khỉ đột, cười he he nói: “Tao biết mày có thể nhảy qua, chuyện đó… Mmày xem việc đưa chúng tao qua đó thì sao nhỉ?”
Khỉ đột cảm nhận khí chất vương giả toát ra trên người Hồng Tiểu Phúc mà sắp khóc ròng đến nơi!
Thần may mắn thật đáng sợ!
“Ồ ồ ồ…”
Khỉ đột gật đầu thật mạnh, sau đó hai tay cong lại, cánh tay trái ở phía dưới, cánh tay phải chỉ lên trên tay rồi chỉ sang bên bờ đối diện: “Ồ ồ ồ…”
“Nó đang kêu chúng ta ngồi lên trên đó?” Mọi người nhìn nhau, chắc không hiểu sai ý đâu nhỉ?
“Tớ lên trước!” Trương Dương nhảy thẳng và ngồi lên cánh tay của khỉ đột, nói: “Dù sao tớ cũng là một sát thủ hệ tổng hợp, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì vẫn còn hy vọng chạy thoát.”
Sau đó khỉ đột bắt đầu chuẩn bị nhảy.
Lúc này đột nhiên Trương Dương lại hét lên như một thằng điên: “Anh em ơi, chăm sóc tốt cho bố mẹ tớ nhé, Lam mậpbéo, cậu chuẩn bị đi nha, nếu tớanh rơi xuống thì cậu nhớ phải dùng nước đỡ tớanh… A a a a a a!”
Cậu ta còn chưa nói hết câu thì khỉ đột đã chạy lấy đà, bàn chân như chiếc thuyền nhỏ của nó gidẫm lên mặt đất tạo thành những cái lỗ to, sau đó cả người bay lên trời!
Lần nhảy xa này nhảy xa hơn hai mươi mét, lúc đáp xuống phía bên kia gương mặt nó bày ra kiểu “chuyện nhỏ, dễ như trở bàn tay”!
Mọi người: “Wow!”
Khỉ đột giỏi quá!
Vỗ tay!
Nhìn thấy đám người Hồng Tiểu Phúc vỗ tay cho mình, khỉ đột đặt Trương Dương xuống rồi cười ngây ngô gãi gãi đầu.
“Ồ ồ…” Khỉ đột vỗ ngực đầy đắc ý, khỉ đột giỏi nhất!
Giờ đã có kinh nghiệm lần đầu rồi, những lần tiếp theo cũng dễ dàng hơn.
Khỉ đột nhảy qua lại liên tục năm lần, đưa cả đám Hồng Tiểu Phúc sang bờ bên kia.
Mọi người ngồi trên đất, không ngừng thở hổn hển.
Cũng dễ hiểu thôi, chỉ cần nghĩ đến con sông đó độc như vậy ít nhiều gì cũng sợ chứ.
“Ôi trời ơi.” Triệu Minh không ngừng hít thở sâu: “TiểuAnh Phúc, cả cuộc đời tớ chưa từng trải qua “cảm giác mạnh” như vậy bao giờ! Đáng sợ quá! Cậu không biết đâu, khi tớ nhìn con sông đó từ phía trên suýt chút nữa là hồn bay ra ngoài luôn rồi!”
“Có ai không thế đâu?” Tô Oánh buồn bực nói: “Con sông đó nhìn là thấy độc rồi, may mà cái tên người Nhật Bản kia lấy mình làm gương cho chúng ta…”
Mọi người nhìn nhau, cùng cầu nguyện cho gã: “Lên đường bình an, lên đường bình an…”
Bây giờ đã qua sông rồi, quãng đường phía trước cũng sẽ không còn nhiều nguy hiểm nữa.
Lúc này khỉ đột đi đầu dẫn đường, mấy người Hồng Tiểu Phúc bước theo phía sau, đi được khoảng nửa tiếng rồi rẽ vào một con đường, điều trước mắt mọi người lập tức khiến họ hiểu ra mọi thứ.
“Wow!” Nhìn cảnh tượng trước mặt, mấy người Hồng Tiểu Phúc đều ngạc nhiên!
Vì trước mặt bọn họ lúc này là một vùng cây nham phong rộng lớn!
Đó là một mảnh rừng cây nham phong, loại cây hầu như chỉ sinh trưởng ở trong khu rừng u ám như thế này.
Đoàn người Hồng Tiểu Phúc nhìn thấy cảnh tượng này thì đâu nhịn nổi nữa?
Tô Oánh là người đầu tiên xông lên và đếm: “Một, hai, ba… Hai mươi lăm, hai mươi sáu, hai mươi bảy… Tiểu Phúc, Tiểu Phúc, có tất cả hai mươi bảy cây quả nham phong! Hai mươi bảy cây đó!”
“TiểuAnh Phúc!” Triệu Minh ngơ ngác hỏi: “Tớ… Kkhông phải tớ đang nằm mơ chứ?”
Trương Dương ngắt mạnh lên đùi của Lý Thiên Kỳ: “Đau không?”
Lý Thiên Kỳ: “Đau!”
“Tuyệt quá!” Tất cả mọi người đều vui mừng đến nhảy cẫng lên: “Ha ha ha ha ha! Hai mươi bảy cây!”
Hai mươi bảy cây nham phong, dù chỉ cho một cây có ba mươi quả thì cũng đã có khoảng một nghìn quả rồi!
Một nghìn linh quả LV3 đó!
Tính ra là bao nhiêu tiền?! Tính trên giá thị trường hai triệu bây giờ thì là hai tỉỷ đó!
Hơn nữa, cây ăn quả nham phong ở đây hầu như toàn cao đến tận bảy, tám mét, trên cây trĩu đầy quả nham phong, mọi người kiếm đại một cây nào đó đếm thử thì thấy có tận bốn mươi sáu quả!
Bội thu! Lần này thật sự là bội thu rồi!
“Ha ha ha ha! Tuyệt quá, hơn một nghìn quả đó!” Hồng Tiểu Phúc vui mừng đến mức cánh tay cũng run rẩy, nói: “Lần này số lượng linh quả cho Tiểu Linh được bổ sung không ít đấy! Hơn một nghìn quả, không chừng có thể còn tới cả một nghìn năm trăm quả ấy chứ!”
Mọi người đều gật đầu: “Đúng đúng đúng, có khi được cả một nghìn năm trăm quả ấy!”
Thế là họ bắt đầu hái.
Khỉ đột đứng cạnh nhìn với vẻ mặt rất buồn rầu… Đám người này đã cướp trái cây của “mo” rồi lại còn muốn lấy hết hay sao…
Quá trình hái trái cây diễn ra rất chậm, dù sao cây này cũng phải cao đến bảy, tám mét, đám người Hồng Tiểu Phúc, Tô Oánh và Triệu Minh đều không phải hệ cường hóa nên lên trên cao lại khá phiền phức.
Bởi vậy chỉ có Trương Dương, Lý Thiên Kỳ và Luna mới giúp được.
Bây giờ đã đến nơi, Hồng Tiểu Phúc cũng hiểu mọi người đã đi cả ngày trời nên cũng khá mệt mỏi, cậu nói: “Hôm nay chúng ta dựng trại ở đây trước đã, ngày mai chúng ta đi vào trong xem sao, nếu phát hiện thì hái thêm chút, không có thì cứ đưa số linh quả này ra ngoài trước rồi tính tiếp.”
Đương nhiên mọi người không có ý kiến gì với lời của cậu nên đều gật đầu: “Được!”
Do đó họ đã bắt đầu dựng lều, Chuột Bự và Husky vui mừng chạy vòng. Chạy được một lúc, đột nhiên mắt Chuột Bự sáng lên, bắt đầu đào hố lầm rầm.
“Ấy, Tiểuanh Phúc.” Triệu Minh nhìn thấy cảnh tượng này thì khẽ chọc vào người Hồng Tiểu Phúc, cười nói: “Chuột Bự lại đào hố rồi, không biết lần này lại đào được thứ gì hay ho đây?.”
Mọi người đều bật cười.
Đúng là chủ nào thì thú cưng nấy. Chuột Bự với Hồng Tiểu Phúc giống như sinh ra từ một nơi vậy, Chuột Bự ra tay, không bao giờ trắng tay!
“Ừ, để nó đào xem sao!” Lúc này, vừa tìm được một rừng cây nham phong lớn như vậy nên đương nhiên tâm trạng Hồng Tiểu Phúc cũng cực kỳ tốt.
Sắp xếp xong lều trại, dọn hết đồ trong ba lô xong rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, Hồng Tiểu Phúc nói: “Lát nữa sau khi hái linh quả xong, chúng ta sẽ thống kê lại tổng số.”
Mọi người đều gật đầu: “Được.”
Linh quả được hái rất nhanh.
Sau khoảng bốn giờ đồng hồ thì tất cả số quả nham phong trên cây đều được hái xuống.
Lúc này mọi người mới bắt đầu đếm: “Một, hai, ba…”
Đếm khoảng nửa tiếng, cộng thêm số linh quả tìm được dọc đường, cuối cùng mắt Tô Oánh sáng rực hẳn lên: “Một nghìn năm trăm ba mươi hai quả! Tiểu Phúc, chúng ta tìm được một nghìn năm trăm ba mươi hai quả!”
Tận một nghìn năm trăm ba mươi hai quả!
Mọi người cùng nhìn nhau rồi tiếng hoan hô vang lên: “Ha ha ha ha! Tuyệt quá!”
Một nghìn năm trăm ba mươi hai quả, tính trên giá thị trường hiện nay thì khoảng hơn ba tỉỷ!
“U u… Hhu hu hu hu…” Khỉ đột đứng cạnh nhìn thấy mà nước miếng chảy ròng, tay chân không ngừng chỉ trỏ và… Cchỉ là chỉ trỏ…
Khỉ đột: ╥﹏╥
Sau này hết đồ để ăn rồi, hu hu hu…
“Khỉ đột, cho mày.” Hồng Tiểu Phúc lấy một quả nham phong bước đến đưa cho khỉ đột rồi nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay nó, nói: “Rất xin lỗi, không phải bọn tao muốn cướp số linh quả này của mày, chỉ là bây giờ bọn tao thật sự rất cần chúng. Nhưng mày yên tâm, sau khi bọn tao trở về sẽ nghĩ cách đưa đến cho mày rất rất nhiều trái cây khác để mày ăn, ví dụ như táo, chuối tiêu, thơm… Đđều là những loại mày chưa từng ăn trước đây, mày có thể ăn thử.”
Khỉ đột: (✪▽✪)
Tuy nó không biết táo hay chuối tiêu hay thơm mà Hồng Tiểu Phúc nói là gì nhưng nó vẫn cảm nhận được thiện ý của Hồng Tiểu Phúc.
“Ồ ồ ồ!” Khỉ đột vui mừng Khuhoa chân múa taytay múa chân, vui vẻ xoay vòng ngay tại chỗ!
Nói thật, loại quả nham phong này là linh quả bứt phá LV4 đối với con người nhưng lại không quan trọng đến mức đó đối với nó. Đây cũng chỉ là trái cây lót dạ với nó mà thôi.
Dù sao những động vật hoang dã như chúng nó hầu như là có giới hạn về cấp bậc. Khi tới cấp bậc cao nhất này, bọn nó ăn gì cũng giống nhau thôi…
Mọi người nhìn thấy khỉ đột vui mừng như vậy thì cũng cười ha hả với nhau.
Bây giờ tìm được nhiều quả nham phong như vậy, tâm trạng mọi người cũng tốt lên nhiều.
“A hu…”
Mọi người đang cười vui vẻ thì nghe thấy một tiếng kêu quái dị phát ra từ Husky bên cạnh, tất cả cùng quay đầu lại nhìn thì ngẩn người ra ngay lập tức.
Vì Chuột Bự đột nhiên lại dùng hai chân trước ôm một cục đá chạy về!
Phải nói rằng mọi người cũng không phải ngạc nhiên đến mức đó, con chuột đào bảo vật Chuột Bự này tìm được gì cũng không phải chuyện quá bất ngờ đúng không?
Nhưng kỳ lạ là lúc này hai mắt Chuột Bự lại đỏ lè, rõ ràng đang ở trạng thái cuồng bạo hóa!
Cái quái gì vậy?
Chuột Bự cũng cuồng bạo sao?
“Chít chít chít…” Chuột Bự ôm cục đá bực bội kêu lên, rồi bỗng chốc chạy lại vị trí cách Hồng Tiểu Phúc ba mét rồi điên cuồng chạy vòng quanh viên đá kia!