Âu Thần

Chương 233: Có phải là bảo bối không ta?


Đọc truyện Âu Thần – Chương 233: Có phải là bảo bối không ta?

Editor: Nguyetmai

Không khí buổi sáng tươi mát vô cùng, ánh nắng xuyên qua tán cây trong khu rừng chiếu xuống mặt đất những vệt nắng.

Hôm qua có Hồng Tiểu Phúc canh gác cả đêm, có thêm khỉ đột ở một bên bảo vệ, tất cả mọi người đều ngủ rất ngon.

Kết quả đến khi tỉnh dậy lúc sáng sớm, nhìn xung quanh thấy cái cây bị dọa sợ run rẩy trốn trong góc tường, bọn họ đều đơ cả người ra!

“Anh Phúc, mấy cái cây này?…” Triệu Minh nuốt nước bọt “ực” một tiếng: “Bị cậu dọa đấy à?”

“Ừ.” Lúc này Hồng Tiểu Phúc đang cầm cây kiếm trường có thể thu ngắn kéo dài của cậu, dạy dỗ đám cây này: “Đàng hoàng một chút cho tao nghe không? Không tao đâm đấy!”

Đám cây: “U u u…!!!”

Đám cây kêu rên một hồi.

Trong đó có một cây run rẩy duỗi một cành muốn chạy trốn.

Hồng Tiểu Phúc nhanh chóng phát hiện ra, vung trường kiếm co giãn được kia ra, nói: “Làm sao, mày còn muốn chạy à?”

Cây kia: “U u u… Uu u u…”

Mọi người: “…”

Tiểu Phúc lúc nổi giận thật đáng sợ!

“Được rồi, Tiểu Phúc, chúng ta nên xuất phát thôi.” Lúc này Tô Oánh ở một bên khuyên nhủ: “Những cái cây này nhìn cũng thật đáng thương đấy…” Sau đó rút vũ khí ra đâm một nhát: “Tuy nhiên lại dám thừa dịp chúng ta ngủ mà đánh lén, tớ cũng đâm một nhát!”

Mấy người nhao nhao lên: “Tớ cũng đâm, tớ cũng đâm!”

Mỗi người hung hăng đâm mấy cái cho bõ ghét, khiến đám cây đó đau đến mức cành cây cũng run lẩy bẩy!

“Được rồi.” Cuối cùng cũng xả được giận rồi, Hồng Tiểu Phúc lấy ra một quả đào dị cảnh gặm hai miếng, nói: “Bây giờ chúng ta lên đường thôi, vừa đi vừa ăn.”

Lần này bọn họ tiến vào đã chuẩn bị đầy đủ để ở lại đây một khoảng thời gian dài tìm kiếm linh quả LV3, cho nên những đồ đạc cần thiết đều mang đi không ít, đặc biệt là nước và thức ăn.


Nước đều là nước khoáng đóng chai, đeo ở ba lô sau lưng, mỗi người mang lượng nước đủ cho năm ngày.

Đồ ăn thì tương đối đơn giản, đào dị cảnh ngon lành mọng nước, cơ bản ăn một quả là có thể đảm bảo nửa ngày không đói, vì vậy mỗi người đem theo khoảng hai mươi quả.

Thời gian nghỉ ngơi ăn uống đã kết thúc, mọi người thu dọn lều bạt rồi lên đường đi vào sâu trong rừng.

Càng đi sâu vào trong rừng, cây cối càng dày đặc.

Có lẽ là vì đã đi sâu vào núi, mọi người bắt đầu không ngừng gặp các loại dã thú, có điều những dã thú này chỉ là LV1 hoặc LV2, Luna thuận tay xử lý hết.

Nhưng có một hiện tượng trong đó lại gây sự chú ý của Hồng Tiểu Phúc, dường như… Pphương hướng của những dã thú này giống với bọn họ sao?

Dường như bọn chúng đều đến từ phía sau, tức là đều từ bìa rừng đi vào sâu trong khu rừng?

“TiểuAnh Phúc!.” Hiển nhiên Triệu Minh cũng phát hiện ra hiện tượng này, nói: “Hình như đám dã thú này đang tiến vào sâu bên trong khu rừng, không biết ở đó có đồ vật gì nhỉ, có phải là bảo bối không ta?”

“Cái này cũng không nói trước được.” Hồng Tiểu Phúc tiện tay hái trái anh đào máu gặp trên đường xuống rồi bỏ vào ba lô sau lưng, nói: “Đi đến nơi mà khỉ đột nói trước đã, không được suy nghĩ linh tinh nữa.”

Mấy người cùng nhau gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ hái thuốc mới là quan trọng!”

Dựa theo mô tả của khỉ đột, cánh rừng cây đó phải ở xung quanh con sông gần vách núi, có cả một quần thể…

Chắc là có một con sông, phải qua sông mới tìm thấy quả nham phong đó.

Thực ra dựa theo tư liệu mà Lưu Hoa Quân cung cấp, quả nham phong thường là ngẫu nhiên xuất hiện một cây, có thể kết được bốn, năm mươi quả chính là vận may ngất trời rồi.

Có điều dù sao nơi này cũng là dị cảnh, chẳng ai nói trước được sẽ gặp phải chuyện gì?.

Cho nên trong lòng mọi người vẫn tràn đầy hy vọng. Đương nhiên, dựa theo quy luật thông thường của sinh vật trong dị cảnh, nếu thật sự có số lượng lớn cây mang quả nham phong, lúc đó động vật bảo vệ cây ít nhất cũng là cấp LV3, ví dụ như khỉ đột ngân giáp… tTtheo bầy đàn.

Nguy hiểm và cơ hội song hành với nhau, mọi người cũng không thể lựa chọn, nên chỉ còn cách tiến về phía trước.

Suốt đoạn đường đi, động vật gặp phải càng ngày càng nhiều, nhưng điều khiến mọi người kinh hãi chính là, những động vật đi đến đây ít nhất cũng là cấp LV2, trong đó lại có khoảng hai mươi phần trăm động vật là cấp LV3.


Nào là gấu thiết giáp giống Gấu Lớn, khỉ đột ngân giáp, thậm chí mọi người còn nhìn thấy mãng xà khổng lồ dài hơn hai mươi mét, to khoảng một mét.!

Mắt những động vật này con nào con nấy đều đỏ như máu, nhưng lại chẳng thèm nhìn bọn Hồng Tiểu Phúc lấy một cái mà lại liều mạng chạy như điên về hướng Đđông Bbắc!

Mọi người càng cảm thấy kỳ quái hơn.

Rõ ràng là có cảm giác có cái gì đó sắp xuất thế ở mảnh rừng này…

“Tớ luôn cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra.” Triệu Minh vừa đi vừa thấy kỳ quái bèn nói: “Lúc đầu động vật còn có địch ý với chúng ta, còn bây giờ thì hoàn toàn coi như chúng ta không tồn tại…”

“Quả thật là như vậy.” Hồng Tiểu Phúc gật đầu: “Đi hái quả trước đã, sau đó chúng ta đi xem rốt cuộc là cái gì?. Dù sao thì tuy những động vật này trông có vẻ điên cuồng, nhưng chúng lại không quan tâm gì đến chuyện bên ngoài, chắc chắn trong khu rừng này có điều quái dị.”

Mấy người đi theo sự chỉ dẫn của khỉ đột, thẳng tiến về phía đỉnh núi kia, càng đi về phía trước càng nhìn thấy nhiều động vật điên cuồng chạy sâu vào trong rừng như không có ý thức vậy.

“Hú hú hú…”

Đến dưới chân núi đó, khỉ đột bỗng nhiên dùng tay chỉ lên núi, điên cuồng gào lên.

Bên này nó gào lên, liền nghe thấy tiếng mãnh thú gào thét truyền đến từ trên núi!

“Gào…! Gào gào…!”

Tiếng gầm gừ kinh thiên động địa, mọi người nghe thấy liền nổi da gà toàn thân.

“Tiếng gào này không đúng.” Luna nhíu mày, nói: “Trong tiếng gào chỉ có một phần nhỏ là tức giận, càng nhiều hơn chính là cảm giác đau đớn.” Cô nhìn Hồng Tiểu Phúc: “Cậu có muốn đến xem không?”

“Được.” Hồng Tiểu Phúc gật đầu, nói: “Bây giờ rõ ràng khu rừng này không giống trước nữa, chúng ta càng phải tăng cường quan sát những biến hóa của động vật, như vậy khi có chuyện gì xảy ra mới kịp ứng phó.”

Mọi người đều biểu thị tán thành: “Hiểu.”

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đây là câu nói được truyền lại từ các lão tổ tông của Trung Quốc.

Rất nhiều lúc tình báo còn quan trọng hơn cả kết quả trận chiến.


Đặc biệt là ở nơi nguy hiểm này, nếu như không biết gì về xung quanh mà chỉ lo cắm đầu tiến về phía trước, khi thật sự gặp phải chuyện gì sợ là chạy cũng không kịp.

Mọi người cẩn thận mò mẫm đi lên chỗ phát ra âm thanh trên núi.

Đi được đoạn đường khoảng hơn hai trăm mét, rõ ràng khỉ đột nóng nảy lên, nói gì cũng không dám tiếp tục đi về phía trước nữa. Rất rõ ràng, con quái vật chưa rõ danh tính ở phía trước đã gây ra ám ảnh lớn đối với nó.

“Khỉ đột, mày ở đây đợi bọn tao.” Hồng Tiểu Phúc nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi xem nhanh rồi về.”

Khỉ đột liều mạng gật đầu: “Hú hú hú…”

Trên con đường hướng lên đỉnh núi trong khu rừng, mấy người Hồng Tiểu Phúc lại đi thêm khoảng một trăm mét, phía trước bỗng nhiên truyền đến từng đợt âm thanh rầm rầm!

“Có đánh nhau sao?” Hồng Tiểu Phúc vội vàng hỏi Luna: “Chị có thể nghe ra cái gì không?”

“Không giống đánh nhau.” Luna nhíu mày, nói: “Nhưng hình như là một con dã thú tự đánh nhau với chính mình.”

Mọi người: “Hả?”

Tự đánh nhau với chính mình? Con thú này luyện kỹ năng bên trái đánh bên phải hay sao vậy?

Mấy người lại càng tò mò hơn, mò mẫm đi về phía trước. Đi được chừng năm mươi mét đột nhiên thấy mặt đất trống trải hẳn ra, ở đó có một con khỉ đột khổng lồ cao khoảng bốn mét đang phát cuồng!

Con khỉ đột đó nhìn bề ngoài rõ ràng là cùng một loài với khỉ đột dẫn đường, nhưng cơ thể lại cao hơn khỉ đột một mét mấy, khắp người đầy máu, chỗ nào cũng là miệng vết thương. Giáp cốt toàn thân đều vì sự sinh trưởng cuồng bạo mà trở nên vặn vẹo, nó đứng ở trung tâm bãi đất trống, không ngừng điên cuồng nhảy lên xuống.

Nhảy một hồi, đập đầu vào tường, sau đó thi thoảng lại còn rút một cái cây đánh vào đầu mình!

“Trời ơi!.” Triệu Minh nhìn rồi hít một ngụm khí lạnh: “Cái tên này điên rồi sao?”

“Rõ ràng không bình thường.” Hồng Tiểu Phúc nhìn kỹ càng một hồi, nói: “Mọi người có phát hiện nó điên cuồng hơn khỉ đột lúc trước nhiều không, tớ cảm thấy rất có khả năng có nguyên nhân khác.”

Mọi người cùng gật đầu: “Có thể là vậy.”

Lúc này con khỉ đột kia điên cuồng quay lòng vòng, không ngừng gào thét, mọi người đều nổi da gà toàn thân, Hồng Tiểu Phúc nói: “Rút lui theo đường cũ, hiện giờ tên này căn bản là không còn ý thức nữa, nếu nó phát hiện ra chúng ta, sợ là không dễ đối phó.”

Thế là mấy người theo đường cũ mà xuống núi.

Đến chân núi, Tô Oánh mới vỗ ngực, sợ hãi nói: “Thật đáng sợ, khu rừng này điên rồi! Đại thụ biết chạy, động vật biết điên, lần này lại xuất hiện một con khỉ đột tự đánh mình!”

“Đúng vậy.” Hồng Tiểu Phúc gật đầu, nói: “Trong lòng mọi người biết là được rồi, gặp phải những con thú thân thể lớn đột biến và cơ thể căng nứt thì điều đầu tiên cần làm là chạy.”


Mọi người: “Hiểu.”

Đây chính là tầm quan trọng của thông tin.

Trải qua khúc rẽ ngang ngắn ngủi này, ít nhất mọi người đã biết được gặp dã thú dạng nào có thể đánh một trận, dã thú dạng gì sẽ phải bỏ chạy…

Gặp phải tên ngay cả chính mình cũng đánh như vậy, có cần thiết phải chiến đấu không? Đương nhiên chạy là trên hết rồi…

Tìm được khỉ đột, mấy người tiếp tục đi về phía trước.

Đi nửa vòng chỗ chân núi, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nước chảy.

“TiểuAnh Phúc, đó liệu có phải con sông mà khỉ đột chỉ không?” Triệu Minh hỏi: “Chúng ta nhảy qua là đến nơi rồi?”

“Có thể lắm.” Hồng Tiểu Phúc nhìn khỉ đột: “Chính là chỗ này phải không?”

“Hú hú hú…” Khỉ đột không ngừng gật đầu, điên cuồng làm động tác nhảy qua bằng tay, sau đó hai ngón tay làm động tác đi lại, sau khi đi vài bước thì bạt một tiếng vỗ tay, mắt sáng hẳn lên.

Mọi người: “…”

Cách biểu đạt vô cùng xuất sắc.

Đây ý là qua sông không bao lâu sẽ tới hả?

Lúc này mọi người bắt đầu bước nhanh hơn.

Rất nhanh đã tới bờ sông.

Đây là con sông lớn có chiều rộng gần mười mét, nước sông vẩn đục, thậm chí trên bề mặt còn nổi lên tầng hơi nước màu đen.

Vừa nhìn là biết đây chính là một con sông bị ô nhiễm!

“Có lẽ con sông này bị ma vật đó làm ô nhiễm?” Hồng Tiểu Phúc sờ cằm.

Nước con sông này nhìn thế nào cũng thấy không đáng tin, nếu không cẩn thận uống phải một ngụm nước, cái khác thì không nói, chỉ nói đến tiêu chảy thôi chắc cũng bị cả mấy ngày ấy chứ?

“Hú hú hú…” Khỉ đột làm động tác nhảy qua, ý là nhất định phải nhảy qua sông…

“Không dễ rồi.” Mọi người đều nghĩ rằng nước con sông này đen như vậy, cho dù có Lam mậpbéo ở đây cũng chưa chắc đã làm được! Lam mậpbéo là sinh vật nguyên tố nước đấy, có trời mới biết xuống loại nước này có bị “hắc hóa” hay không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.