Đọc truyện Âu Thần – Chương 235: Dorae-Minh, là cậu à, Dorae-Minh?
Editor: Nguyetmai
Đó là một cục đá màu đen cao khoảng nửa thước.
Nhìn thoáng qua thì thấy cục đá đó vô cùng kỳ quái, màu đen kia giống như một cái hố đen, cục đá đặt trên mặt đất không ngừng tỏa ra một luồng khí tức tối gớm ghiếc.
“Tiểu Phúc, cục đá đó trông đáng sợ quá!” Tô Oánh chỉ vừa lướt ngang qua cục đá đó thì đã cảm thấy cả linh hồn mình như sắp bị hút vào, cô vội vàng nhắm chặt mắt lại, nói: “Tớ cảm giác như nó muốn ăn tớ!”
“Đúng là cục đá đó rất quái dị!” Hồng Tiểu Phúc nhíu mày rồi cầm lấy ba lô, nhất thời xông lên muốn bọc cục đá đó lại, nhưng không ngờ đúng lúc này con Chuột Bự vốn luôn vô cùng ngoan ngoãn lại nhe răng với cậu!
“Tiểu Phúc, cậu cẩn thận một chút!” Mấy người Trương Dương đều nhắm chặt mắt, nói: “Rõ ràng cục đá đó có thể làm rối loạn tinh thần con người!”
“Hả?” Hồng Tiểu Phúc nghiêng đầu sang nhìn mọi người rồi hỏi với vẻ kỳ lạ: “Sao tớ không cảm thấy có gì bất ổn nhỉ…”
Triệu Minh buồn bực nói: “Cậu là Tthần may mắn, đương nhiên cậu sẽ không cảm nhận được. Cậu mau nghĩ cách vứt thứ này đi. Tớ cảm thấy khó chịu khắp người, giống như muốn nhìn thấy máu vậy!”
Phía bên kia, cả người Luna càng run rẩy hơn, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế tinh thần cuồng bạo.
Hồng Tiểu Phúc cũng giật mình, thứ này cũng thật đáng sợ, rốt cuộc nó là gì vậy chứ?
“Chuột Bự, tránh ra!” Hồng Tiểu Phúc chau mày: “Tránh ra nhanh lên, tao phải vứt thứ này đi!”
“Chít chít chít!” Chuột Bự đứng thẳng lên, đưa ra cả bốn móng vuốt sáng chói ra, không ngừng gào thét với Hồng Tiểu Phúc, rõ ràng nó đang đấu tranh rất kịch liệt.
Nó đã đi theo Hồng Tiểu Phúc rất lâu rồi nên tận sâu trong lòng đã xem Hồng Tiểu Phúc là chủ nhân.
Tuy rằng hiện giờ tinh thần đang cuồng bạo nhưng nó vẫn không muốn tấn công Hồng Tiểu Phúc, chỉ liều mạng nhẫn nhịn và chịu đựng.
“Thứ gì mà quái quỷ vậy trời?!” Hồng Tiểu Phúc nhìn xung quanh. Lúc này, đám người Tô Oánh đang nhắm chặt mắt lại, cố gắng chống lại sự tấn công tinh thần của hòn đá đó đối với mọi người. Còn Husky thì lại hoàn toàn bình thường, chỉ tò mò nhìn cục đá đó, rõ ràng nó không bị ảnh hưởng giống như cậu.
Quái quỷ gì đây?
Hồng Tiểu Phúc hơi sửng sốt, lại nghĩ đến lần trước Husky ăn xong một linh quả màu đỏ đã thăng cấp với Tam Pháo, chẳng lẽ…
Cục đá đó không có ảnh hưởng với sinh vật đã thăng cấp?
“Husky! Nhanh lên! Ăn nó đi!” Trước hết Hồng Tiểu Phúc chỉ huy Husky: “Tao sẽ bắt Chuột Bự!”
Husky nghiêng đầu nhìn Hồng Tiểu Phúc rồi lại nhìn sang cục đá kia.
Ý chủ nhân là muốn tôi… Ăăn cục đá kia?
Mà nói ra thì thực sự cục đá đen như mực đó trông cũng ngon lắm nhỉ…
Husky tung tăng chạy tới, cúi đầu nhìn cục đá rồi cắn “răng rắc” một miếng!
Ồ? Mùi vị cũng khá đấy chứ, hơi giống mùi cá mặn – một loại thức ăn cho chó…
Tôi thích rồi!
Đừng nói là một cục đá, đến cả chân của một con nhện cấp LV3 mà Husky vẫn ăn như thường. Bởi vậy, nó chỉ ngoạm vài miếng là đã ăn hết cục đá này.
“Phù, may quá, may quá, vừa rồi tớ sợ chết khiếp!” Tô Oánh vỗ vỗ ngực, vẻ mặt chỉ cần nghĩ là sợ: “Vừa rồi tớ cứ có cảm giác bị kích thích đến muốn giết người đó!”
“Chị cũng vậy.” Luna nói: “Vừa rồi không hiểu sao chị nhìn thấy thứ gì cũng muốn dùng đao chém cho vài nhát! Cục đá đó đáng sợ quá.”
Một đám người lao nhao bày tỏ cảm giác kinh khủng đối với cục đá khi tinh thần bị cục đá đó ảnh hưởng.
“Chít chít chít!”
Đúng lúc đó, Chuột Bự nhìn thấy cục đá đó bị ăn hết lại bực bội kêu lên, sau đó “soạt” một tiếng chạy mất dạng vào trong rừng!
“Chuột Bự, quay lại!” Hồng Tiểu Phúc bỗng mở to hai mắt.
Cục đá đó bị ăn rồi nên cũng không phát huy tác dụng được. Tuy rằng mấy người bọn họ đều không bị ảnh hưởng nhưng Chuột Bự vẫn không trở lại trạng thái bình thường!
Nó muốn đi đâu vậy chứ?
“Tiểu Phúc, bây giờ đã có thể chắc chắn được khu rừng này bị như vậy là do loại đá đó đấy.” Mấy người Tô Oánh đều cảm thấy lo lắng, cô nói: “Chắc chắn Chuột Bự chạy về nơi bắt nguồn của cục đá này!”
“Chắc chắn là vậy.” Hồng Tiểu Phúc nhìn mọi người rồi nói: “Tớ muốn đi cứu nó trở lại, ý mọi người thế nào?”
“Chuyện này còn phải hỏi sao?” Triệu Minh nhún vai đi đến bên cạnh rồi nói: “Chuột Bự đã đi cùng chúng ta lâu như vậy, cống hiến cho chúng ta nhiều như vậy rồi, chúng ta bảo vứt bỏ là vứt bỏ thì có còn là người không?”
Những người khác cũng đều gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, chắc chắn phải cứu nó trở lại!”
“Vấn đề hiện tại là…” Luna đứng cạnh nói: “Chúng ta phải nghĩ cách để không bị ảnh hưởng bởi thứ đó mới được. Nếu không đến khi chúng ta tiếp xúc với nó, tinh thần mọi người đều bị kích thích đến cuồng bạo thì toi.”
Điều Luna nói đúng là mấu chốt của vấn đề hiện tại. Mọi người nhìn nhau, tất cả đều chìm vào trong suy nghĩ.
Bây giờ thì nhất định phải đi cứu Chuột Bự, nhưng mà vấn đề là phải cứu thế nào?.
Nếu không có gì bất ngờ, nhất định khu rừng này biến thành tình trạng như hiện nay là do loại đá màu đen đó gây ra. Hơn nữa nó có thể ảnh hưởng đến toàn bộ khu rừng thì chắc chắn thể tích đá màu đen đó không nhỏ, hơn nữa có thể còn mạnh hơn hòn đá vừa rồi vô số lần.
Hòn đá vừa rồi nhỏ như vậy mà mọi người cũng suýt chút nữa bị ảnh hưởng, nếu gặp phải hòn đá lớn hơn…
Vậy không phải chết ngủm luôn sao?
“Được rồi.” Hồng Tiểu Phúc suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vừa rồi mọi người đều cảm thấy tinh thần bị tấn công là bởi vì nó khá gần chúng ta hay vì nhìn thấy nó?”
Điều Hồng Tiểu Phúc nói rất quan trọng.
Nếu vì nhìn thấy nên bị cuồng bạo thì chỉ có thể rút lui. Nhưng bọn họ còn phải tìm Chuột Bự, không thể nhìn thì tìm thế nào được?
Nhưng nếu tới gần mới bị cuồng bạo thì cũng đã thể hiện rõ ràng cục đá đó chỉ là một kiểu bức xạ làm rối loạn tinh thần. Chỉ cần nghĩ cách ngăn lại sự bức xạ này thì sẽ ổn thôi.
“Để tớ nghĩ xem…” Tô Oánh cẩn thận nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Vừa rồi khi Chuột Bự ôm cục đá đến, cô chỉ cảm thấy cả cơ thể rất bực bội, da gà nổi đầy người.
Sau đó tới tận khi cục đá đó đặt ngay phía trước thì mới cảm thấy toàn thân càng khó chịu hơn…
“Chắc là do khoảng cách.” Tô Oánh gật đầu rồi khẳng định: “Khi Chuột Bự ôm thứ đó đến, tớ mới cảm thấy khó chịu.”
Những người khác cũng đều gật đầu: “Đúng vậy, cảm nhận được rất rõ ràng! Nó giống như… Ccó một nguồn bức xạ bên người mình vậy.”
Nguồn bức xạ…
Hồng Tiểu Phúc xoa cằm suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía Triệu Minh: “Có cách nào ngăn nó lại không?”
“Đương nhiên là dùng trang phục chống bức xạ…” Cậu ta nói đến đây đột nhiên ngẩn người rồi vỗ mạnh vào đùi: “Đúng rồi, sao tớ lại quên chứ? Trong ba lô tớ còn có thứ này mà!”
Mọi người: “!!!”
Dorae-Minh, là cậu à, Dorae-Minh?
Cậu mang theo cả loại đồ đó ra ngoài sao?
“Sao mọi người lại nhìn tớ như vậy? “” Triệu Minh cười hì hì: “Đây là dị cảnh, dị cảnh đó. Có trời mới biết ở đây có nguyên tố bức xạ không chứ? Vì vậy tớ mua sẵn vài bộ đề phòng thôi!”
Mọi người đều gật đầu: “Có lý!”
Lúc này Triệu Minh bắt đầu lục chiếc ba lô lớn đó.
Mà khi để ý thì mới biết, lần này vào trong dị cảnh, ba lô của những người khác cũng chỉ dài rộng cao khoảng nửa mét, nhưng cái ba lô của Triệu Minh lại rất đỉnh, dài rộng cao đến khoảng một mét!
Lúc trước mấy người Hồng Tiểu Phúc đều tò mò không biết bên trong ba lô đó có gì mà lại lớn như vậy, bây giờ thì biết rồi, ngoài trang phục chống bức xạ còn có cả pin, nồi cơm điện, kính lúp, máy tính xách tay, máy bay không người lái, áo trong, quần sịp… Đậu xanh rau má, khoa trương nhất là trong đó còn có cả bỉm! Bỉm đó! Mà còn là size bự!
“Vãi đạn vậy Triệuanh Minh?… Ccả bỉm mà cậu cũng mang theo sao?.” Vẻ mặt Trương Dương nhìn cậu ta như nhìn thấy ma: “Cái quái quỷ gì vậy?”
“Mọi người đúng là không biết gì hết?” Triệu Minh đắc ý nói: “Lần này chúng ta đi thám hiểm, đi thám hiểm đó. Có trời mới biết sẽ gặp chuyện gì, chuẩn bị trước cho đỡ lo ấy mà, đúng không? Nếu chúng ta gặp chuyện gì không thể đi vệ sinh được trong một thời gian dài thì sao? Không phải cái này sẽ phát huy tác dụng à?”
Mọi người: “…”
Lời cậu ta nói có lý thật, không thể nào cãi lại được luôn!
Mọi người nhanh chóng thay hết trang phục chống bức xạ. Đây là trang phục mà quân đội Trung Quốc đặc biệt chuẩn bị riêng cho những người thức tỉnh vì lo lắng gặp phải nguyên tố bức xạ trong dị cảnh. Bởi vậy, hiệu quả của nó không tồi.
Mọi người thay đồ xong, Hồng Tiểu Phúc vỗ vỗ cánh tay của khỉ đột, nói: “Khỉ đột, mày chờ bọn tao ở đây nhé. Đợi lần sau bọn tao đến sẽ mang cho mày rất nhiều trái cây ngon.”
Khỉ đột: “Ồ ồ ồ!”
Sau đó nó không ngừng vẫy tay với bọn họ.
“Được rồi, mọi người chuẩn bị đi!” Hồng Tiểu Phúc nhìn hướng Chuột Bự vừa biến mất rồi nói: “Nhiệm vụ lần này là cứu được Chuột Bự, phải nhớ an toàn là trên hết, không cần phải quá gắng gượng, tất cả đều phải tùy cơ ứng biến.”
Mọi người mặc hết trang phục chống bức xạ: “Đã hiểu!”
Bây giờ bọn họ đều đã biết thứ phía trước đang đợi bọn họ là thứ gì, vậy nên tất cả đều cẩn thận từng li từng tí trên con đường này.
Càng đi sâu vào trong khu rừng bọn họ càng nhận ra, hiện tại động vật trong rừng U Ám này luôn tụ tập thành một nhóm rồi đi về phía Đđông Bbắc.
Những động vật này có đủ tất cả các chủng loại, có những loài là khắc tinh của nhau, nhưng lúc này đều không hề có hành động đối đầu gì với nhau.
Càng đến gần mục tiêu, trong lòng mọi người lại càng run sợ. Nhìn cảnh tượng muôn loài lao như điên hoành tráng như vậy, không cần nghĩ nhiều cũng biết chắc chắn tảng đá lần này sẽ lớn vô đối!
Có điều tình hình hiện tại cũng có lợi… Ít nhất Chuột Bự sẽ không bị những động vật hoang dã khác gây tổn thương…
“Chuột Bự, mày phải cố gắng chịu đựng đấy!” Đối với Chuột Bự đã đi theo mình một khoảng thời gian dài như vậy, không thể nói tình cảm của Hồng Tiểu Phúc dành cho nó là bình thường được.
Cậu và Thẩm Tiểu Linh sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, sau khi có Chuột Bự gia nhập, cuộc sống đã có thêm rất nhiều niềm vui.
Đặc biệt là ngay lần đầu tiên gặp mặt, Chuột Bự đã cho cậu đồ ăn rồi lại tặng cậu thỏi vàng…
“Tớ mặc kệ cục đá đó có là gì.” Hồng Tiểu Phúc âm thầm siết chặt bàn tay: “Ai dám khiến Chuột Bự của tớ bị thương, tớ sẽ nện kẻ đó!”
Một lúc sau, mọi người đứng trên sườn núi nhìn xung quanh.
Núi ở đây đều là núi đá nên cây cối khá là thưa thớt, đến nơi này thì tầm nhìn trước mắt cũng sáng rộng hẳn lên. Hồng Tiểu Phúc chỉ vừa liếc nhìn đã thấy rất nhiều động vật hoang dã chạy dồn xuống chân núi, còn thấy được rất nhiều động vật hoang dã trên đỉnh núi đối diện cũng đang chạy xuống nơi đó.
“Hoành… Hhoành tráng quá!” Tô Oánh ngơ ngác nói.
Trong khu rừng núi lúc này nhìn thế nào cũng giống đang mở đại hội yêu quái gì đó, nhìn lên nhìn xuống toàn là những động vật hoang dã, mọi người đang suy nghĩ thì một con bò bốn sừng đột nhiên chạy qua, lao rầm rầm về phía trước như điên.
“TiểuAnh Phúc.” Triệu Minh rùng mình: “Tớ thật sự cảm thấy toàn thân nổi đầy da gà rồi! Đáng sợ quá đi!”