Đọc truyện Âu Thần – Chương 232: Hội chứng sợ không đủ tài nguyên
Editor: Nguyetmai
“Cậu nói cái gì?” Nghe thấy lời này của trợ lý, Nnghị trưởng Togashi lập tức đơ người ra, chén trà trong tay “lộc cộc” một tiếng rơi trên nền tatami.
Bốn tuyển thủ hạt giống LV4, đồng thời thăng cấp rồi sao?
Điều này sao có thể được!
“Cậu đang gạt tôi đúng không? Cậu đang gạt tôi đúng không?” Nghị trưởng Togashi đứng dậy, trong nháy mắt cả người đổ mồ hôi lạnh, vươn tay túm lấy cổ áo của trợ lý lắc điên cuồng: “Bốn người bọn họ sao có thể cùng lúc thăng cấp? Sao có thể?”
Trợ lý sắp khóc tới nơi, buồn bực nói: “Cụ thể mọi chuyện xảy ra như thế nào thì chúng tôi cũng không biết, nhưng có thể khẳng định là giữa bốn người bọn họ xảy ra cộng hưởng nào đó, mới khiến cho cùng lúc thăng cấp!”
“Xong rồi, toi cả rồi!” Ánh mắt Nnghị trưởng Togashi thẫn thờ, ngồi phịch xuống đất.
Nhật Bản quả thật có bốn tên tuyển thủ hạt giống LV4.
Đây là bốn người mà bọn họ đã trải qua tầng tầng lớp lớp thẩm tra từ toàn bộ số người thức tỉnh khắp Nhật Bản, cuối cùng mới chọn được.
Hai người hệ nguyên tố, hai người hệ cường hóa.
Nhật Bản gần như đổ vào toàn bộ tài nguyên cho bốn người này mới có thể đưa chỉ số của tất cả bọn họ lên đến mức 5.8 trở lên.
Dựa theo kế hoạch thông thường, bốn người bọn họ sẽ tu luyện ổn định trước, sau đó bên Nhật Bản mới nghĩ cách tìm kiếm dị cảnh để khai thác, hoặc là mua hoặc là cướp đoạt, thu thập tài nguyên một cách từ từ, từng chút một.
Đặc biệt là lần xuất hiện dị cảnh số 23 ở nước X, ý tưởng của Nnghị trưởng Togashi là cố gắng tranh đoạt càng nhiều tài nguyên càng tốt, cho dù thật sự tranh đoạt không được bao nhiêu, thì qua việc bán cho Trung Quốc với giá gấp năm lần được 750 bảy trăm năm mươi triệu đô la Mỹ, ít nhất cũng đủ để mua tài nguyên cho hai người LV4 hoàn toàn thăng cấp.
Kết quả không ai ngờ, ngụm nước trà này còn chưa nuốt xong, bốn người đó lại cùng lúc thăng cấp!
“Đừng hoang mang, đừng hoang mang!” Nghị trưởng Togashi gấp như kiến bò trên chảo lửa, điên cuồng hít thở: “Đừng hoang mang, bây giờ dị cảnh trên thế giới vẫn còn rất nhiều, bên trong dị cảnh số 23 nghèo đến mức nào thì cũng sẽ có vài nghìn linh quả mới đúng. Đúng thế, không cần phải hoảng sợ!”
Ông ta hít thở sâu nhiều lần, tâm trạng mới bình tĩnh lại.
Sau đó ông ta nhìn trợ lý, trầm giọng hỏi: “Bên dị cảnh số 23 sao rồi? Theo kế hoạch bình thường, thế nào cũng phải thu thập được vài trăm linh quả LV3 phải không?”
Không nhắc tới cái này còn tốt, vừa nhắc tới trợ lý đã ủ dột hơn: “Thưa Nnghị trưởng, bên trong dị cảnh số 23… Llà… Llà một nơi cực kỳ cằn cỗi. Một trăm hai mươi thành viên của đội tự vệ của chúng ta tiến vào, phát sinh xung đột với Trung Quốc, chết ba mươi hai người. Sau đó đi tìm kiếm ở nơi khác, tìm trong vòng mười sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ tìm được…”
“Tìm được bao nhiêu?” Nghị trưởng Togashi vừa nghe giọng điệu này liền cảm thấy không đúng lắm, thận trọng hỏi: “Hai trăm quả? Một trăm quả?”
Trợ lý: “Chỉ tìm được một quả thưa Nnghị trưởng.”
“Bao… Bbao nhiêu?” Nghị trưởng lập tức kêu lên: “Chỉ một quả? Cậu chắc chắn chứ?”
“Tôi rất chắc chắn!” Đến nước này rồi, trợ lý không còn cách nào khác, chỉ đành gật mạnh đầu: “Bọn họ thăm dò trong bán kính gần hai mươi kilomet, chỉ tìm được có… Mmột quả.”
“Đùa gì vậy?!” Nghị trưởng Togashi lúc này không nhịn được nữa, một tay hất tung bàn trà, gào thét: “Dị cảnh lớn như thế, lại là một dị cảnh hoàn toàn mới, vừa mở ra đã có nhiều dị thú LV2, thậm chí là dị thú LV3 chạy ra như vậy, bây giờ cậu báo tôi kết quả là bán kính hai mươi kilomet chỉ tìm được một linh quả LV3?”
Trợ lý đầu đầy mồ hôi, nói: “Tin tức chắc chắn đáng tin, thưa Nnghị trưởng.”
“Xong… Lần này thật sự tiêu rồi…” Nghị trưởng Togashi ngây ngẩn đứng đó, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Lần này thật sự… Ttoi cả rồi.”
Ông ta thật sự sụp đổ rồi.
Bốn tuyển thủ hạt giống LV4, cả bốn người đó!
Lần này cùng lúc thăng cấp, tài nguyên căn bản không đủ!
Đừng nói là bốn người, thậm chí đến một người cũng không đủ!
Một khi tài nguyên không đủ, bốn người này sẽ trực tiếp biến thành nửa LV4, cả đời này chỉ số chỉ quanh quẩn ở mức 6, sẽ không còn bất kỳ khả năng trưởng thành nào nữa!
Nếu chỉ là bốn người nửa LV4 thì còn đỡ, vấn đề là nếu cơn đói của bọn họ không được thỏa mãn, chết đói cũng rất có thể xảy ra!
Nói vậy thì ngay cả nửa LV4 cũng không có nữa!
Còn về việc bồi dưỡng lại? Đùa gì thế? Có thời gian với sức lực đó sao?
“Cậu lập tức!” Nghị trưởng Togashi sốt ruột nói: “Lập tức bắt đầu mua linh quả LV3 trên toàn thế giới, bất kể giá cả! Có bao nhiêu mua bấy nhiêu! Tùy bọn họ ra giá! Bất kể ra sao thì chúng ta cũng ít nhất phải giữ lại một người LV4!”
Vừa nói đến vấn đề này, người trợ lý liền luống cuống: “Thưa… thưa Nnghị trưởng Togashi, việc… việc đó… bây giờ trên thị trường quốc tế đã không còn linh quả LV3 nữa.”
“Cậu nói cái gì? Không có nữa?” Nghị trưởng Togashi kêu lên: “Làm gì có chuyện không có! Nhiều dị cảnh như vậy, làm sao có thể không có đến một linh quả LV3!”
Trên thế giới tổng cộng có hai mươi ba dị cảnh.
Trừ ra tổng cộng mười dị cảnh của vài nước lớn, thật ra vẫn còn mười hai dị cảnh khác.
Những dị cảnh này đều được mở ra ở các nước nhỏ.
Sau đợt càn quét lúc đầu, có không ít lính đánh thuê tiến vào dị cảnh để tìm kiếm tài nguyên.
Đáng lẽ bên trong mười hai dị cảnh dù có nghèo nàn đến mức nào chăng nữa thì cũng không thể nào không tìm ra nổi một linh quả LV3 chứ?
“Thưa Nnghị trưởng.” Gương mặt trợ lý tràn đầy sắc thái bất đắc dĩ: “Lần này không biết Trung Quốc nổi điên cái gì, lại thu mua với số lượng không giới hạn. Mua theo đường lối có bao nhiêu mua bấy nhiêu. Tôi nghe nói giá mới nhất đã vượt qua một triệu Euro trên một quả. Hơn nữa còn mua không được.”
“Một… Mmột triệu Euro? Một quả?” Nghị trưởng Togashi nghe thấy con số này thì hoàn toàn ngơ ngác.
Cái giá này cũng quá là mơ mộng rồi!
“Ý của cậu là?…” Nghị trưởng Togashi sợ hãi nói: “Bây giờ đừng nói một triệu Euro một quả, cho dù hai triệu Euro một quả cũng không mua được?”
Trợ lý gật đầu: “Đúng vậy, đều bị mua cả rồi.”
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi!” Nghị trưởng Togashi gào lên: “M* kiếp, đám người chết tiệt kia thích dự trữ đồ như vậy sao! Từ xưa đã như vậy rồi! Mùa đông thì tồn trữ củ cải trắng và khoai tây, có tiền thì đầu cơ nhà ở! Bây giờ thì bắt đầu dự trữ linh quả LV3! Bọn chúng như thế là hội chứng sợ không đủ tài nguyên hay sao?”
Lời này của ông ta thật sự không sai.
Ngày trước có câu chuyện gọi là hội chứng sợ thiếu hỏa lực, cho nên đám này điên cuồng tồn trữ trang bị hỏa lực.
Bây giờ linh khí hồi phục rồi, lại sợ không đủ tài nguyên sau khi thăng cấp LV4, lại bắt đầu điên cuồng tồn trữ tài nguyên…
Thế này còn chơi cái quần què gì được!
“Bây giờ chúng ta còn bao nhiêu linh quả dự trữ?” Nghị trưởng Togashi hít thở sâu nhiều lần, hỏi: “Có đủ năm trăm quả không?”
“Không có nhiều như vậy.” Trợ lý nhìn báo cáo trong tay một chút: “Sau khi lần trước bán đi một nghìn năm trăm quả, chỉ còn lại sáu trăm quả. Hôm nay đã cho mỗi người ăn một trăm quả thưa Nnghị trưởng, cho nên bây giờ chỉ còn lại có… Hhai trăm quả.”
Nghị trưởng Togashi một tay ôm trán: “…”
Ông trời như vậy là muốn mấy tuyển thủ hạt giống LV4 chết đói hết!
“Cậu lập tức liên hệ với thủ trưởng bên Trung Quốc cho tôi.” Nghị trưởng Togashi nghiến răng nghiến lợi, nói: “Tôi xem thử đám người này có thể nhường ra chút linh quả hay không?.”
“Vâng thưa Nnghị trưởng.”
Đợi trợ lý rời khỏi, Nnghị trưởng Togashi đấm vào tường, tức giận nói: “A a a a! Đám người đáng ghét này, chúng mày cái gì cũng tồn trữ được à?”
…
Cùng lúc đó, ở Trung Quốc.
Lưu Hoa Quân mặt mày hớn hở xem báo cáo trong tay, vừa xem vừa hút thuốc, vừa hút thuốc vừa cười: “Ây da, mấy ngày hôm nay thu được không ít linh quả, ôi tim tôi, cuối cùng cũng có thể thả lỏng rồi!”
Cũng không thể trách ông vui vẻ như vậy, bởi vì trên báo cáo, giấy trắng mực đen viết như vậy: “Tổng cộng thu được 4235 bốn nghìn hai trăm ba mươi lăm linh quả, tổng tiêu hao 21.052.350.000 đồng.”
Trung bình 620.000620 nghìn Euro một quả.
Đương nhiên, giá tiền này không hề thấp, có điều đây không phải là trọng điểm, trọng điểm nằm ở câu phía sau…
“Đã mua hết sạch.”
Đã mua hết sạch linh quả LV3 có thể mua trên toàn thế giới rồi.
Cũng có nghĩa là hiện giờ có thể nói linh quả trên toàn cầu đã hoàn toàn nằm trong tay Trung Quốc!
Đây mới là cúc “nốc ao”!
“Ha ha ha, làm tốt lắm!” Thủ trưởng Phương ở một bên cười ha hả, nói: “Chúng ta mượn cơ hội lần này, trực tiếp mua hết toàn bộ linh quả, bây giờ đám người kia có hạt giống LV4 thăng cấp chỉ có thể trợn mắt nhìn mà thôi!”
“Đúng vậy.” Mạnh Đình Huy xúc động, nói: “Cũng là nhờ bọn trẻ Tiểu Phúc đấy, kiếm ra máy bay không người lái, bọn Đại Tráng vừa vào dị cảnh số 23 phát hiện tài nguyên hyi hãn đã lập tức cho người truyền tin tức về. Giờ thì hay rồi, chúng ta trực tiếp mua hết toàn bộ tài nguyên, bây giờ xem bọn chúng có hạt giống LV4 thăng cấp thì làm cách nào?!”
Một đám lão làng trong quân đội nhìn nhau, cùng lúc cười ha ha.
Trận chiến đột kích tài nguyên lần này, chiến thắng hoàn hảo.
Lúc bắt đầu bị đám người nước ngoài đó nâng giá tống tiền đến đau lòng, kết quả chúng ta dứt khoát trực tiếp mua đdứt tất cả tài nguyên!
Không phải chúng mày thích đắt sao? Không phải bọn mày thích tống tiền sao?
Lần này tao trực tiếp mua hết tài nguyên cho chúng mày, về sau cho bọn mày trơ mắt ra mà nhìn!
“Ây da, tài nguyên nắm trong tay, lập tức tâm trạng cũng khác hẳn.”
“Đúng vậy, đúng vậy, trước kia chúng ta chỉ sợ không đủ tài nguyên, bây giờ thì tốt rồi, trong lòng cũng yên tâm hơn hẳn rồi.”
“Tài nguyên toàn thế giới đang nằm trong tay chúng ta, trong dị cảnh lại có Tthần may mắn Tiểu Phúc, bây giờ chúng ta có thể nói là đứng ở thế bất bại!”
“Kế tiếp chỉ cần xem khi nào bọn chúng xuất hiện hạt giống LV4, ha ha ha, không ngờ dị cảnh số 23 lại nghèo nàn đến thế, nếu không phải như thế thì chúng ta cũng không dám làm vậy!”
Mọi người cười ha hả bàn luận, lúc này một người quân nhân vui vẻ chạy vào, vừa vào cửa đã nháy mắt nói: “Báo cáo các vị thủ trưởng, bốn tuyển thủ hạt giống LV4 của Nhật Bản cùng lúc thăng cấp rồi!”
Bốn tuyển thủ hạt giống LV4 của Nhật Bản cùng lúc thăng cấp rồi?
Nghe được tin tức này, đám ông lớn ở đó đều sửng sốt, ngay sau đó cười ầm lên một trận long trời!
“Ha ha ha ha! Làm tốt lắm! Lần này xem bọn chúng chơi ra sao?!”
“Bốn LV4 cùng lúc thăng cấp, đây là muốn ăn cạn ngân khố quốc gia của bọn chúng đó hả!”
“Lần này bọn chúng phải khóc rồi, ha ha ha ha! Ôi chao các cậu nói xem nếu bọn chúng tới tìm chúng ta để mua linh quả thì phải làm sao bây giờ?”
“Bán, đương nhiên là bán, năm triệu Euro một quả, thích thì mua không thì thôi!”
“Đúng đúng đúng, năm triệu Euro một quả, thích thì mua không thì thôi!”
Rất nhanh sau đó lại có một người lính liên lạc chạy vào, nói: “Thủ trưởng Phương, Nnghị trưởng Togashi của Nhật Bản yêu cầu gặp mặt.”
“Ha ha ha, mới đây đã tới rồi sao?” Thủ trưởng Phương nhìn mọi người ở đây, cười ha ha: “Mọi người nói xem tôi có nên gặp hắn ta hay không?”
Mọi người nháy mắt, nói: “Đương nhiên là không gặp sớm vậy rồi, cho bọn chúng đói hai ngày rồi nói tiếp! Đợi bọn chúng đói đến hoa mắt, đến lúc đó chúng ta hung hăng đâm bọn chúng một nhát! Một nhát dao này sẽ khiến bọn chúng ói ra toàn bộ cả gốc lẫn lãi!”
“Đúng!” Lưu Hoa Quân cũng vỗ mạnh lên đùi: “Hơn nữa nếu có bán, chúng ta cũng phải đợi tin tức của bên Tiểu Phúc mới tính! Bảo bối Tiểu Linh nhà chúng ta thăng cấp mới quan trọng, cô bé còn không đủ tài nguyên, Nhật Bản muốn mua sao? Một cọng lông cũng không có!”