Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 9:
Thông tin về tổng tài mới của tập đoàn Lục Thị vẫn chưa được công bố ra ngoài, nhưng bây giờ Mặc Doãn Hạo đã nhận được thông tin về những động thái mới nhất của Lục Thị.
Quả nhiên, không thể xem thường thái tử gia Hải Thành.
“Bình hoa? Ha, có chút thú vị.” Khóe môi Mặc Doãn Hạo cong lên, lạnh lùng cười một cái rồi vụt tắt ngay.
Tần Minh Trương thấy nụ cười của Mặc Doãn Hạo, cau mày, trầm giọng nói: “Mặc, cô gái vừa rồi bà Trân Châu nhắc tới chính là Lục Tịnh Kỳ của tập đoàn Lục Thị.”
Tần Minh Trương nhận ra anh muốn mượn sức của Lục Thị, cho nên Tần Minh Trương vẫn nên nói cho anh biết tên của người con dâu nhà họ Mặc mà bà Trân Châu đã xác định.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thì sao? Cậu coi trọng cô ấy.” Mặc Doãn Hạo kẹp điếu thuốc lá giữa đầu ngón tay.
Sau khi động nhẹ hai cái thì lại bỏ vào trong hộp thuốc lá màu vàng.
Vẻ mặt Tần Minh Trương phức tạp nói: “Không có, chỉ là không biết tại sao bà Trân Châu lại có ảnh của cô ấy.”
“Mặc, vẫn chưa tìm được thiên tài y thủ sao?” Bỗng nhiên Tần Minh Trương nghĩ tới bệnh tình của bà Trân Châu, mở miệng nhắc tới.
Mặc Doãn Hạo đứng lên, liếc nhìn đoạn video giám sát lần nữa, cười như không cười nói: “Ừ, nhưng tôi chắc chắn người đó vẫn còn ở Hải Thành.”
Tần Minh Trương nhìn thấy ý cười của Mặc Doãn Hạo, bỗng nhiên, anh ta không thể nhìn thấu tâm tư lúc này của Mặc Doãn Hạo.
Trong video giám sát không có cảnh ra vào của người kia, nhưng anh phát hiện được một chút sơ hở.
Đó chính là trong video giám sát có một bóng dáng nhỏ nhắn nhưng rất mơ hồ.
Tuy chỉ xuất hiện trong nháy mắt nhưng anh có thể chắc chắn đó là bóng dáng của một cô gái.
Mặc Doãn Hạo không nói gì, xoay người bước chân ra khỏi phòng giám sát. Tần Minh Trương cũng rời đi ngay sau đó.
*****
Sau khi rời khỏi bệnh viện nhân dân số một Hải Thành, cô đeo ba lô trở về căn cứ.
Đúng lúc người của tổ chức bên London đã được Cố Cảnh Nghiên sắp xếp về nước, Lục Tịnh Kỳ lại trùng hợp đi ngang qua anh ta.
“K, lão… lão đại về rồi kìa.”
“Chị Kỳ? Uầy, lão đại đang xử lý chuyện khẩn cấp, sao có thể trở lại lúc này, Dạ Tinh Tư, đừng dọa anh em chứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“K, phía sau.” Người đàn ông trong video trên máy tính là sát thủ đắc lực hạng nhì kiêm hacker của tổ chức Hắc Ám – Dạ Tinh Tư.
Người của tổ chức Hắc Ám không nhiều, cũng chỉ hơn năm trăm người, nhưng hơn một nửa đã được Lục Tịnh Kỳ bồi dưỡng làm hacker.
Năm năm trước, khi cô vừa tới London, bố của Dạ Tinh Tư đã cứu cô.
Ngay lúc cô đang hấp hối, chính Dạ Tinh Tư đã cầu xin bố cậu ấy giúp đỡ cô.
Cho nên đây là người em trai mà Lục Tịnh Kỳ yêu quý nhất.
Năm năm trước ở London thật sự rất hỗn loạn.
Lục Tịnh Kỳ vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên cô đến nước đó, xung quanh đều là tiếng súng, đường phố thì giống như đã bị bỏ hoang từ lâu.
Đặc biệt là khi màn đêm buông xuống, London giống như một thành phố hoang tàn, bởi vì bên trong, khắp mọi nẻo đường đều có những trận ẩu đả hỗn chiến của lão đại và đám đàn em.
Mà bố của Dạ Tinh Tư – Dạ Bắc Minh cũng thuộc tổ chức Hắc Ám lớn mạnh nhất.
Nếu năm năm trước cô không gặp Dạ Tinh Tư.
Thì có lẽ sẽ không có Lục Tịnh Kỳ bây giờ, cũng sẽ không có thân phận Diệp Tử Huyên, con nuôi nhà họ Diệp.
Khó có thể tưởng tượng được, Lục Tịnh Kỳ 16 tuổi lại có thể sống sót ở một thành phố khắp nơi đều là sát thủ, cô cũng không dễ dàng gì.
Có lẽ khi đó, chính sự thù hận thúc đẩy cô, cô muốn đoạt lại tất cả những gì mình đã mất.
“Cố Cảnh Nghiên, tổ chức 812 giao cho cậu.” Cô đứng phía sau Cố Cảnh Nghiên, nhìn máy tính một cái, lạnh lùng nói.
Tổ chức 812?
“Chị Kỳ, tên Y hết hy vọng rồi sao?”
“À… vâng! Chị Kỳ, yên tâm! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Sau khi Cố Cảnh Nghiên nghe được giọng nói đáng sợ đó thì lập tức đứng lên, anh ta biết rất rõ về tổ chức 812.
Trước đây khi anh ta chưa gia nhập tổ chức Hắc Ám, tổ chức 812 đã từng tìm đến anh ta, tuy rằng tổ chức 812 đưa ra điều kiện rất tốt nhưng điều duy nhất là không thể chinh phục anh ta.
Anh ta gia nhập tổ chức Hắc Ám, đó là vì Lục Tịnh Kỳ đã hoàn toàn chinh phục anh ta, khiến anh ta thua tâm phục khẩu phục.
Cố Cảnh Nghiên chỉ biết cô tên là Diệp Tử Huyên, hơn nữa, Cố Cảnh Nghiên gia nhập tổ chức Hắc Ám vào hai năm trước, lúc đó cô vẫn dùng thân phận con nuôi nhà họ Diệp, Diệp Tử Huyên.
Cho nên Cố Cảnh Nghiên không biết thân phận thật sự của cô, anh ta vẫn tưởng cô là thiên kim tiểu thư của nhà họ Diệp.
Sau khi anh ta gia nhập tổ chức, mới biết lão đại mà anh ta kính nể thật sự là một người lợi hại.
“Này… cái này…” Chỉ trong phút chốc, Cố Cảnh Nghiêng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy sự sắc bén trong ánh mắt cô.
Lục Tịnh Kỳ lơ đãng nâng mắt nhìn thoáng qua, mím môi nói: “Qua máy kia đi.”
Cố Cảnh Nghiên quay đầu nhìn máy tính phía sau. Cho Dạ Tinh Tư một ánh mắt tự cầu phúc đi bé, rồi anh ta đi tới mở rộng cửa sổ.
“Chị, em rất nhớ chị.” Tiếng nói non nớt của Dạ Tinh Tư mang theo chút xấu xa đùa giỡn.
“Dạ Tinh Tư, mẹ Mẫn…” Cô nói chưa xong thì Dạ Tinh Tư nói tiếp.
Dạ Tinh Tư: “Chị, mẹ Mẫn không sao cả, chỉ là mẹ rất nhớ chị, ừm… ông Diệp lải nhải khá nhiều, nhưng em biết ông ấy đã hết giận chị.”
Lục Tịnh Kỳ nghe được câu “ông ấy đã hết giận” thì rũ mắt xuống, đôi mắt lại tối sầm lại, một lúc sau, cô mới nhẹ giọng đáp lại: “Ừ, em phải ở lại chăm sóc họ thêm hai ngày nữa, chờ cảm xúc của họ ổn định rồi mới được qua đây.”
Dạ Tinh Tư nghe xong, lập tức sửng sốt: “Không cần đâu! Chị, phải chờ hai ngày nữa sao! Hơ hơ… thật ra, chị, căn bản ông Diệp không giận chị, tính tình ông ấy vốn là như vậy, chị cũng đâu phải không biết.”
Sau khi bố của Dạ Tinh Tư qua đời, Dạ Tinh Tư cũng theo cô vào nhà họ Diệp.
Lấy thân phận là con nuôi của nhà họ Diệp để sinh sống, nhưng Dạ Tinh Tư không đổi tên.
Cho nên thỉnh thoảng giáo viên trên trường vẫn gọi cậu ấy thành Diệp Tinh Tư.
Dạ Tinh Tư đã 16 tuổi, trước mắt vẫn đang học ở London.
Có lẽ chỉ số thông minh của cậu ấy được di truyền từ Dạ Bắc Minh. Khi bố Diệp đăng ký cho cậu ấy đi học thì bài kiểm tra năng lực trước khi nhập học của Dạ Tinh Tư cao tới mức dọa người.
Chỉ số thông minh là 310.
Điểm số cao như vậy ở trường trung học London, thật sự chính là thiên tài trong thiên tài.
Chỉ số thông minh của Lục Tịnh Kỳ còn cao hơn Dạ Tinh Tư.
Nhưng cô vẫn luôn khiêm tốn không làm kiểm tra mấy thứ này, còn chưa học xong đại học đã về nước báo thù.
Mọi người không thể tưởng tượng được đâu, năm năm trước, khi chuẩn bị thi đại học, tay cô đã bị thương trong lúc chấp nhận nhiệm vụ.
Hiệu trưởng khuyên cô không nên đến thi, nhưng cô vẫn cứ khăng khăng đi thi.
Tuy cô đã kiên trì hoàn thành hết bài thi, nhưng cuối cùng lại té xỉu ngay tại chỗ.
Đến khi cô tỉnh lại thì đã là một tuần sau, đúng lúc hôm sau chính là ngày công bố kết quả.
Nhưng cô lại kêu mẹ Mẫn và bố Diệp nói với hiệu trưởng, thành tích của cô khiêm tốn nên không muốn để bạn bè biết.
Lục Tịnh Kỳ biết thành tích của mình cho nên cô không muốn công bố ra ngoài.
Có thể vì nguyên do cá nhân, cô không muốn chia sẻ niềm vui sướng này với người khác.
Nhưng lần này cô một mình về nước, bố Diệp rất tức giận.
Bố Diệp tức giận vì cuộc sống của cô đang rất sung túc, tại sao cô lại không chịu nhận bọn họ.