Áo choàng của lão đại không giữ nổi

Chương 10


Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 10:

Tuy rằng Lục Tịnh Kỳ về nước, nhưng tổ chức Hắc Ám bên London cô đã giao cho em trai phụ trách quản lý.
Cô ngồi trước máy tính, dáng vẻ vô cùng cuồng ngạo: “Dạ Tinh Tư, nghe lời, chị vẫn còn nhiều việc chưa xử lý xong, chờ chị sắp xếp ổn thỏa, chị sẽ tự mình quay về đón em.”
Tuy cô là chị của cậu nhưng giọng điệu này, cũng giống như mệnh lệnh cho cậu.
Lục Tịnh Kỷ cưng chiều cậu, nên tất nhiên sẽ thường xuyên nói chuyện nhỏ nhẹ với cậu.
Dạ Tinh Tư nhận ra được sự nghiêm túc của chị gái nhà mình, thấp giọng trả lời: “Vâng!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dạ Tinh Tư cúi đầu, sau một lúc mới ngẩng đầu hỏi: “Chị, em có thể tự chọn trường ở Hải Thành không.”
Cô nhăn mặt nhíu mày: “Hả?”
Dạ Tinh Tư: “Cái này… thật ra… ha ha, sao cũng được ạ! Chị, em đều nghe theo chị.”
Dạ Tinh Tư muốn giải thích nguyên nhân, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của chị gái nhà mình lại đầy sát ý, cậu nào dám nói tiếp.
“Chọn xong trường nào thì nói tên cho chị, nhanh chóng.” Ngón tay trắng nõn nhẵn mịn của cô cầm chuột, mím môi nói.
Vẻ mặt Dạ Tinh Tư ngạc nhiên: “Thật sao? Chị.”
“Một ngày.” Đôi môi đỏ mọng phun ra hai chữ.
“Hehe, không cần một ngày, chị, nửa ngày thôi, à không! Hai tiếng là được.”
“Chị, tạm biệt, bắn tim chị.” Dạ Tinh Tư sợ chị gái nhà mình rút lại lời nói, lập tức đổi thành hai tiếng.

Hơn nữa, cậu cũng nhanh chóng ngắt cuộc gọi video.
Dạ Tinh Tư biết chị sẽ không rút lại lời nói. Cậu biết chị rất thương cậu nhưng cậu cũng rất hiểu ánh mắt chuyên tâm làm việc của chị.
Mỗi khi Lục Tịnh Kỳ làm việc mới xuất hiện ánh mắt tập trung cao độ như thế này, cho nên cậu phải sớm ngắt máy.
Một tuần trước, Lục Tịnh Kỳ cũng nói với bố Diệp về chuyện cô quay về Hải Thành.
Nhưng bố Diệp không đồng ý, cũng sau đêm đó, cô không trở về nhà họ Diệp nữa.
Cho nên Dạ Tinh Tư cũng không gặp mặt cô cả tuần qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi cô quay về Hải Thành, cô đã từng nói với Dạ Tinh Tư, giao cho cậu quyền quản lý Hắc Ám.
Tuy cậu chỉ mới 16 tuổi nhưng chỉ số thông minh rất cao, cho nên Lục Tịnh Kỳ tin rằng cậu có thể phụ trách việc này.
Lục Tịnh Kỳ lướt tay trên bàn phím, đăng nhập vào tài khoản hacker của cô, mở một thư mục.
Tìm kiếm tư liệu về triệu chứng bệnh “mạc nhị tư.”
Cô có chút tò mò về tình trạng bệnh của bà Trân Châu.
Bởi vì đối với loại bệnh này, đây là lần đầu tiên cô gặp phải, cô chỉ nhớ sư phụ đã từng nói với cô loại bệnh “mạc nhị tư” đặc thù này.
Thuốc cô cho bà Trân Châu uống chỉ là tạm thời giảm bớt bệnh.

Nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cho nên Tần Minh Trương có thể kiểm tra được bệnh tình của bà Trân Châu đã chuyển biến tốt hơn, vậy chỉ có thể nói rằng, viên thuốc “P58-kte” của cô có tác dụng.
*****
Mặc Doãn Hạo trở lại phòng bệnh của bà Trân Châu, anh muốn chăm sóc bà thêm một lát nữa nhưng thật ra là anh muốn nhìn ảnh của cô gái kia, chính là bình hoa Lục Tịnh Kỳ mà Tần Minh Trương nhắc tới.
Anh là thái tử gia của Hải Thành, cho dù là nhất cử nhất động của bất cứ ai ở Hải Thành, anh cũng là người biết trước.
Nhưng anh không thể tra ra được tư liệu của Lục Tịnh Kỳ.
Thân phận của Lục Tịnh Kỳ giống như bỗng dưng xuất hiện rồi bỗng dưng biến mất.
“Bà nội…” Mặc Doãn Hạo đẩy cửa ra, nhỏ giọng nói.
Khi Mặc Doãn Hạo bước vào thì nhìn thấy bà Trân Châu đang nghe điện thoại.
Được rồi! Bà nội của anh lại đang nói chuyện điện thoại với trưởng bối nhà nào đó. E rằng lát nữa sẽ lái sang chuyện chung thân đại sự của anh.
Mặc Doãn Hạo ngồi trên sô pha, lấy điện thoại từ trong túi quần.
Anh gửi một tin nhắn cho Triệu Viễn Ninh. Không lâu sau đó, Triệu Viễn Ninh lập tức gọi cho anh: “Ông chủ Mặc, bên Lang Ưng Các gửi thông báo đến.”
Mặc Doãn Hạo bắt chéo chân, điệu bộ biếng nhác, con ngươi sắc sảo hơi nâng lên, môi mỏng phun ra một chữ: “Nói.”
Từ trong điện thoại, Triệu Viễn Ninh cảm nhận được sự lạnh lẽo của Mặc Doãn Hạo, cả người bất giác run rẩy: “Tổ chức Diêm La đã cướp dược phẩm của chúng ta.”
“Kêu Khang Vũ xử lý.”

“Hả? À vâng.”
Anh không hề hoảng loạn khi dược phẩm bị cướp đi. Bởi vì chuyện nhỏ thế này, không cần anh ra tay, những chuyện cần ra mặt, trên cơ bản đều do Tần Minh Trương và Hạ Khang Vũ giải quyết.
Khi Triệu Viễn Ninh đang định cúp máy thì Mặc Doãn Hạo lại mở miệng: “Sắp xếp vài người theo dõi Lục Thị, phải điều tra rõ toàn bộ tư liệu của Lục Thị, tư liệu nào tra không được thì dùng người của Lang Ưng Các.”
Lục Thị? Ông chủ Mặc thật sự coi trọng cô gái tối hôm qua sao?
“Ông chủ… Mặc.” Triệu Viễn Ninh vừa nói tới đây thì đầu bên kia đã cúp máy.
Một tiếng “ông chủ Mặc” của Triệu Viễn Ninh chỉ vọng lại trong chiếc Rolls-Royce.
Mặc Doãn Hạo nhìn lướt qua đồng hồ rồi cất điện thoại.
Anh vừa ngẩng đầu đã thấy bà nội Trân Châu nhìn anh chằm chằm.
“Bà nội, bà…”
“Thằng nhóc thối, nói mau!”
Mặc Doãn Hạo nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Nói gì cơ? Bà nội.”
“Được rồi được rồi, không muốn nghe lời nói dối của con, bà quá hiểu rõ tính cách này của con rồi, con xem đi.” Bà Trân Châu xua tay.
Bà biết tính sĩ diện của Mặc Doãn Hạo nên đành phải thuận theo anh.
Bà Trân Châu đã sớm tìm ảnh chụp trong điện thoại đưa cho anh, dường như đã chuẩn bị xong từ lâu.
Mặc Doãn Hạo làm bộ như không muốn xem, nói: “Bà nội, chuyện chung thân đại sự của con có thể từ từ không.”
“Hửm? Từ từ à! Được… có thể.”

Bà nội Trân Châu nói xong, định thu điện thoại lại, thế nhưng Mặc Doãn Hạo lại nói: “Con chỉ xuất phát từ tính tò mò thôi, cho con nhìn một chút.”
Ha, thằng nhóc thối, bà biết con chính là khẩu thị tâm phi.
Bà Trân Châu còn phối hợp gật đầu với anh, cười nói: “Đây, cầm đi.”
Mặc Doãn Hạo đứng lên, kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, cầm điện thoại của bà Trân Châu.
“Thằng nhóc thối, bà đã giúp con hỏi rõ ràng, cô ấy là thiên kim tổng giám đốc mới của tập đoàn Lục Thị – Lục Tịnh Kỳ, cũng chính là cháu gái của tổng giám đốc đương nhiệm, hơn nữa, người ta còn là người phụ nữ đẹp nhất Hải Thành, có khí phách của bà nội con năm đó.”
Bà Trân Châu ngồi thẳng người, rất nghiêm túc nói với Mặc Doãn Hạo về bối cảnh của cô gái trong ảnh.
“Nhưng mà đáng tiếc.”
Mặc Doãn Hạo muốn nghe bà nói tiếp nhưng anh đợi một hồi cũng không nghe bà lên tiếng.
Anh nâng mắt hỏi: “Đáng tiếc điều gì?”
Bà Trân Châu lấy tay che miệng cười trộm, giọng nói trong trẻo vang lên: “Đáng tiếc là, bố mẹ con bé đã mất năm năm trước, sau đó đứa nhỏ này bị đả kích quá lớn nên Lục Thành Nam đã tống con bé ra nước ngoài.”
“Lần này con bé về nước, hình như là do Lục Thị gặp khủng hoảng tài chính, mà chú của con bé lại bị tình nghi là kẻ giết người, cho nên bây giờ con bé là tổng tài mới của tập đoàn Lục Thị.”
Bà Trân Châu không hổ danh là người làm mưa làm gió những năm bảy mươi. Mặc Doãn Hạo đều không tra ra được những tư liệu này nhưng bà Trân Châu chỉ cần một tiếng đã có thể điều tra rõ ràng thân thế của Lục Tịnh Kỳ.
Chỉ tiếc là, bà Trân Châu cũng tra ra được một số thứ khác nhưng trước đó đều bị hacker bóp méo thông tin, chỉ giữ lại được một vài tư liệu thật.
Mặc Doãn Hạo nghe bà Trân Châu nói, nhanh chóng cau mày, cúi đầu nhìn cô gái trong ảnh chụp.
Mái tóc dài bồng bềnh, lông mày lá liễu, lông mi thưa dày đã che khuất sự rét lạnh trong đáy mắt, chiếc mũi vừa thẳng tắp vừa xinh xắn.
Khuôn mặt trắng trẻo tinh tế, chỉ những điều này đã xứng với danh hiệu người phụ nữ đẹp nhất Hải Thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.