Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 8:
Tần Minh Trương ngồi trong xe từ từ nhắm hai mắt, tài xế quay đầu nhìn anh ta nói: “Cậu chủ, ông chủ Mặc đã xuống xe rồi.”
Theo bản năng, anh ta mở đôi mắt khác biệt với người thường, đôi đồng tử màu xanh nhìn thoáng qua ghế lái, trả lời: “Ừ, tiểu Hà, cậu để xe lại đây đi!”
Tần Minh Trương nói xong thì kéo ngăn tủ nhỏ ở bên cạnh, lấy ra tờ tiền mặt màu đỏ đưa cho tài xế.
Người tài xế thấy vậy, đành phải nhận tiền, chỉ nói một câu: “Cậu chủ, tôi biết nên làm thế nào.”
Sở dĩ Tần Minh Trương cho cậu ta tiền, bởi vì người tài xế này là do ông già nhà sắp xếp đi theo anh ta, hơn nữa còn dặn cậu ta một nhiệm vụ khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai chân thon dài bước xuống xe, sau đó “rầm” một tiếng, cửa xe cứ như vậy đóng lại.
Tần Minh Trương nhìn Mặc Doãn Hạo đang đợi thang máy, trên mặt không có chút cảm xúc nào.
Hai chân thẳng tắp đi tới, chỉ vài bước đã đến bên cạnh Mặc Doãn Hạo.
“Mặc, thuốc đã được nghiên cứu chế tạo ra rồi, nhưng vẫn chưa thử nghiệm, cậu…” Tần Minh Trương mới nói được nửa câu, Mặc Doãn Hạo đã ngắt lời anh ta.
“Y tá gọi điện nói bệnh tình của bà lại tái phát.”
Tần Minh Trương vừa nghe thấy, hơi cau mày, dường như đã hiểu được ý anh: “Được, tôi hiểu ý cậu.”
Họ đi thang máy lên phòng VIP ở lầu tám.
Bước đi của Mặc Doãn Hạo càng lúc càng nhanh, một bước của anh bằng hai bước của người bình thường.
Anh rất lo lắng cho bệnh tình của bà Trân Châu, bởi vì bà Trân Châu chính là người thân duy nhất của anh.
Tần Minh Trương đã từng nói, bệnh tình của bà nội đã tái phát hai lần, đến thần tiên cũng không cứu được.
Khi Mặc Doãn Hạo mở cửa phòng bệnh, chỉ nhìn thấy bà Trân Châu ngồi trên giường, trong tay còn cầm tấm ảnh chụp mà Lục Tịnh Kỳ đưa cho bà ấy.
Bà nội Trân Châu cúi đầu, khẽ cười.
Lục Tịnh Kỳ đã sớm biết sẽ có người tới đây, cho nên sau khi cho bà Trân Châu uống thuốc thì cô nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
“Bà nội, bà có sao không?” Mặc Doãn Hạo nhẹ nhàng đi tới, ngồi bên giường của bà ấy.
Bà Trân Châu ngẩng đầu nhìn anh một cái, cũng không nói gì, chỉ là không còn tươi cười như lúc nãy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Minh Trương cười cười, đi tới một bên khác của giường bệnh: “Bà Trân Châu, để tiểu Trương xem bệnh cho bà trước nhé, được không?”
Lúc này bà nội Trân Châu mới mở miệng: “Được, tiểu Trương à! Con thấy cô gái này thế nào?”
Bà nội Trân Châu cầm điện thoại, tìm kiếm ảnh của Lục Tịnh Kỳ mà bà vừa chụp trộm lúc nãy, đưa tới trước mặt Tần Minh Trương.
Sau khi Tần Minh Trương nhìn thấy ảnh chụp thì ngây người.
Anh ta đã từng gặp cô gái trong điện thoại, nhưng anh ta chỉ thấy một bên mặt.
Ở Hải Thành rất khó tìm được người đẹp có mỹ mạo như Lục Tịnh Kỳ.
Mặc Doãn Hạo thấy Tần Minh Trương ngây ngốc nhìn điện thoại, anh mở miệng nói vài câu mới kéo Tần Minh Trương hoàn hồn trở lại.
“Bà nội, con thấy Tần Minh Trương thích cô gái này, nếu không thì bà làm mai cho cậu ta đi!”
Bà Trân Châu nghe được câu nói của Mặc Doãn Hạo thì lập tức xoay đầu đánh tay anh một cái “bốp”, sau đó mở miệng nói: “Thằng nhóc xấu xa, bà nội nói cho con biết, cô gái này, bà đã xác định là con dâu của nhà họ Mặc, đợi lát nữa bà gọi điện hỏi rõ ràng, sau đó sẽ cho các con hẹn gặp mặt.”
Mặc Doãn Hạo vừa nghe xong thì sắc mặt lập tức trầm xuống, không kiên nhẫn nói: “Bà nội, trước tiên xem bệnh đã, được không?”
“Tần Minh Trương, xem bệnh cho bà đi.”
Mặc Doãn Hạo nâng mắt nhìn Tần Minh Trương, nhưng trong ánh mắt còn lộ ra vẻ lạnh lẽo dọa người.
Tần Minh trương đặt điện thoại lên giường bệnh, kéo ghế ngồi bên cạnh.
Sau khi thực hiện một số bước kiểm tra cho bà Trân Châu thì Tần Minh Trương nhíu mày, trong lòng có vô số nghi ngờ.
Kỳ quái, sao bệnh tình của bà Trân Châu lại chuyển biến tốt hơn rồi?
Bệnh của bà thế nào, Tần Minh Trương là người hiểu rõ nhất.
Nhưng anh ta biết thuốc của mình sẽ không được hiệu quả như vậy.
“Bà Trân Châu, có phải đã có người khác tới đây không?” Ánh mắt Tần Minh Trương kiên định, mở miệng hỏi bà Trân Châu.
Mặc Doãn Hạo nghe được những lời này của Tần Minh Trương, lập tức hiểu được ý anh ta: “Có người khác tới xem bệnh cho bà?”
“Không hề! Không có người nào cả.” Bà Trân Châu đã đồng ý với Lục Tịnh Kỳ, sẽ không nói cho ai biết sự xuất hiện của cô.
“À, không sao cả, bà nội, bà cứ nghỉ ngơi trước đi, con với Mặc nói chuyện một chút…” Tần Minh Trương thấy bà Trân Châu cố tình che dấu.
Cho nên anh ta cũng không định tra hỏi tiếp.
Dù sao, những chuyện này có thể điều tra được.
Sau khi nghe bà Trân Châu nói vậy, Mặc Doãn Hạo cũng biết bà nội đang nói dối, cho nên anh cũng có suy nghĩ giống như Tần Minh Trương.
Máy giám sát có thể tra được toàn bộ nhưng Mặc Doãn Hạo không thể nghĩ ra được, rốt cuộc là ai chữa bệnh cho bà?
Mà còn là cao thủ giỏi hơn Tần Minh Trương? Ngoại trừ người xưng là “thiên tài y thủ.”
Họ rời khỏi phòng bệnh của bà Trân Châu, đi tới phòng theo dõi phía bên trái.
Mỗi tầng của bệnh viện nhân dân số một Hải Thành đều có phòng giám sát, hơn nữa, cách bố trí như vậy là do Mặc Doãn Hạo đề xuất xây dựng.
Cho nên có thể nói, bệnh viện này cũng thuộc quyền sở hữu của tập đoàn tài chính Mặc Thị.
Trong phòng giám sát chỉ có hai nhân viên, họ thấy Mặc Doãn Hạo đứng ngoài cửa, lập tức tươi cười bước lên đón tiếp.
“Mở máy giám sát phòng VIP 8013.” Câu đầu tiên của Mặc Doãn Hạo đã khiến hai người đàn ông run rẩy.
“Vâng, thưa ông chủ Mặc.” Hai người đàn ông cố gắng giữ bình tĩnh nhìn Mặc Doãn Hạo. Tuy giọng nói hơi run nhưng bọn họ vẫn rất nghe lời Mặc Doãn Hạo.
Hai người ngồi vào trước thiết bị, sau một vài thao tác thì máy giám sát hành lang VIP 8013 đã được mở, tiếc là không có gì cả.
Chỉ có hình ảnh của Mặc Doãn Hạo và Tần Minh Trương xuất hiện.
Cảnh ra vào của người mà họ muốn tìm, một chút bóng dáng cũng không thấy.
“Mặc, có vẻ người này có ích với chúng ta.” Tần Minh Trương ngồi trên sô pha mềm mại, nhìn thoáng qua đoạn video trên máy giám sát, chậm rãi mở miệng.
Mặc Doãn Hạo nhíu chặt mi tâm, cũng đi tới sô pha ngồi xuống.
Lấy từ trong túi một bao thuốc lá màu vàng, ngón tay rút ra một điếu thuốc.
Mặc Doãn Hạo không châm thuốc lá mà chỉ cầm trong tay, khóe môi cũng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
“Tần Minh Trương, tổng giám đốc mới của tập đoàn Lục Thị, Lục Tình Kỳ là người thế nào?”
“Tổng giám đốc mới của tập đoàn Lục Thị?”
Khi Tần Minh Trương nghe thấy bốn chữ “tập đoàn Lục Thị”, anh ta ngây ra một lúc, nhưng nhanh chóng trả lời Mặc Doãn Hạo.
“Mặc, tôi chỉ có thể nói với cậu, Lục Tịnh Kỳ thật sự là một người tuyệt đẹp, nhưng cô ấy không thích hợp làm tổng giám đốc của Lục Thị, một bình hoa không biết bất cứ thứ gì mà làm tổng giám đốc thì e là… Lục Thị sắp phá sản rồi.”
“Không đúng, Mặc, chắc không phải cậu đang muốn mượn sức mạnh của Lục Thị chứ?”
Tần Minh Trương biết Lục Tịnh Kỳ, nhưng biết cô của năm năm trước chứ không phải cô của năm năm sau.
Anh ta nói đúng, Lục Tịnh Kỳ năm năm trước thật sự không thích hợp với vị trí tổng giám đốc, nhưng nói là bình hoa thì có vẻ không hợp lý.
Dù sao, Lục Tịnh Kỳ năm năm trước cũng đã có chút năng lực, chỉ là cô khiêm tốn mà thôi.
Mọi người chỉ biết cô là thiên kim của tập đoàn Lục Thị, là người đẹp nhất Hải Thành, là Lục Tịnh Kỳ mà vợ chồng Lục Châu Nam cưng chiều nhất.