Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 7:
Bà Trân Châu ngồi trên giường bệnh đang nói chuyện điện thoại với Hạ Khang Vũ.
Lúc này trong lòng bà Trân Châu đang cực kỳ vui mừng: “Tiểu Khang à, lần sau đến thăm bà, con nhớ mang thêm một vài ảnh chụp phụ nữ nhé, bà sẽ lựa chọn thật kỹ.”
“Vâng, bà yên tâm, nhất định con sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Hạ Khang Vũ ngồi trên sô pha ở phòng làm việc, hai chân bắt chéo, khóe môi cong lên một nụ cười.
Lục Tịnh Kỳ đi tới trước mặt bà Trân Châu, kéo ghế ngồi bên cạnh.
Hai ngày trước, bà Trân Châu có nhận được cuộc gọi của mẹ Mẫn, nhưng mẹ Mẫn chỉ nói rằng bà ấy về nước thăm người bạn già này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên, sự xuất hiện của Lục Tịnh Kỳ khiến bà Trân Châu hơi nghi ngờ.
Sau khi bà Trân Châu cúp điện thoại, mới đánh giá Lục Tịnh Kỳ từ đầu tới chân, mở miệng nói: “Cô gái, con là…”
Cô không chờ bà Trân Châu nói xong đã lấy ảnh chụp đưa ra trước mắt bà: “Bà Dư, chào bà! Tôi là bác sĩ mà Mẫn Châu Yên mời đến để xem bệnh cho bà, Lục Tịnh Kỳ.”
Cô chính là như vậy, khi ở London, cuộc sống của cô cũng khiêm tốn như vậy.
Cô không muốn dùng thân phận con nuôi nhà họ Diệp xuất hiện trước mặt mọi người.
Mấy năm ở London, cô dùng tên Diệp Tử Huyên để sinh sống, nhưng cô cũng không phách lối.
Nhà họ Diệp ở London là một gia tộc nổi tiếng giàu có nhưng cô lại muốn một cuộc sống khiêm tốn.
Chỉ cần nói với mẹ Mẫn một tiếng, mọi người trong nhà đều nghe theo bà.
Bà Trân Châu nhận lấy tấm ảnh rồi lại nhìn cô một cái, đẩy kính rồi lại cúi đầu nhìn ảnh chụp, trong lòng đã chấm Lục Tịnh Kỳ.
Hừm… nhìn cũng xinh đẹp, mình chọn cô gái này.
Bà Trân Châu cất ảnh chụp rồi ngẩng đầu nhìn cô.
Tuy có chút nghiêm túc nhưng nụ cười của bà Trân Châu rất tỏa nắng, như vậy càng khiến người ta không thể chối từ: “Cô Lục, tôi có thể một cô vài vấn đề không?”
Sau khi thấy bà Trân Châu cất ảnh chụp, Lục Tịnh Kỳ chuẩn bị đứng dậy thì nhận được câu hỏi này.
Cô hơi cau mày, có chút không vui nói: “Bà Dư, bà cứ nói!”
Điều cô không thích nhất chính là người bệnh hỏi chuyện cô. Trong suốt năm năm, mỗi lần cô chữa bệnh đều dùng khăn che mặt, hơn nữa, khi nhận đơn cô đều nói rõ cô sẽ không tiếp nhận bất kỳ câu hỏi nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng bây giờ, cô không thể từ chối sự cởi mở của bà Dư.
Huống hồ, cô có cảm giác rất đặc biệt với bà ấy, dường như hai người đã từng gặp nhau.
Bà ấy còn là chị em thân thiết với mẹ Mẫn, cô cũng khó mở lời từ chối.
Bà Trân Châu suy nghĩ một hồi, mỉm cười nhìn cô: “Cô Lục, cô… đã kết hôn chứ?”
Đây là vấn đề gì vậy?
Cô không muốn trả lời câu này, nhưng miệng lại thành thật hơn lòng: “Vẫn chưa.”
Lục Tịnh Kỳ đáp lại rất nhanh, giống như không cần suy nghĩ.
Trên mặt cũng dần xuất hiện sự thiếu kiên nhẫn.
Bà Trân Châu vừa nghe thấy thì lập tức vui mừng, thậm chí còn rút cả kim tiêm trên tay ra: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi.”
“Bà Dư, trước tiên bà nằm xuống đi, tôi đi lấy dụng cụ.”
Trong thời gian bà Dư đặt câu hỏi, cô đã gửi cho Cố Cảnh Nghiên một tin nhắn.
Kêu anh ta lên phòng ở lầu hai, lấy ba lô của cô đưa tới bệnh viện nhân dân số một Hải Thành.
“Hả, cô Lục, chờ đã…” Bà Trân Châu còn muốn nói tiếp nhưng cô gái đi quá nhanh, quay đi quay lại đã không thấy bóng dáng.
Chỉ trong chốc lát, Lục Tịnh Kỳ trở lại phòng bệnh của bà Trân Châu, lần này trên tay cô cầm một cái ba lô.
Bà Trân Châu thấy cô xách ba lô bước vào, trong lòng lại buồn bực.
Hình như ba lô này rất nặng! Sao cô gái này có thể xách nhẹ nhàng vậy chứ.
Cô đặt ba lô lên sô pha, “roẹt” một tiếng, dây kéo được mở ra. Cô tùy tiện lấy ra từ bên trong một chiếc hộp kim loại đơn giản không được đẹp lắm.
Tiếp theo là một cái lọ có dán nhãn nhỏ viết bằng tiếng Anh.
“Bà Dư, xin hỏi, bà bao nhiêu tuổi.” Cô không xoay người, đôi tay trắng trẻo tinh tế vẫn đang kiếm đồ trong ba lô.
“Sáu mươi chín tuổi.” Bà Trân Châu nhìn bóng dáng của cô, lặng lẽ nói ra tuổi của mình.
Sáu mươi chín?
Cô hơi cau mày, cầm một cây kẹo mút, sau khi tháo vỏ thì cho vào trong miệng.
Xoay người, suy nghĩ một chút rồi lại đi tới ngồi xuống chiếc ghế vừa nãy.
Thì ra mẹ Mẫn nói ở Hải Thành còn có một người hơn bà, là nhân vật làm mưa làm gió ở Hải Thành, còn được người ta đặt cho danh hiệu “đệ nhất mỹ nhân”, người đó chính là bà Dư sao?
Ở những năm bảy mươi, bà Trân Châu thật sự là người có ảnh hưởng rất lớn.
Hải Thành lúc đó chỉ có nhà họ Dư, là hào môn thế gia mà ai ai cũng kính nể, nhà họ Dư chỉ có bà Trân Châu là con gái một.
Nhưng Hải Thành lúc đó rất hỗn loạn, khắp nơi trong thành phố đều có tổ chức hắc bang.
Năm đó bà Trân Châu hai mươi mốt tuổi đã xông pha hỗn chiến khiến nhiều người phải gọi bà ấy một tiếng “chị Dư.”
Cho nên khi Lục Tịnh Kỳ nghe bà ấy nói “sáu mươi chín tuổi”, không phải cô không tin mà chỉ là có hơi ngạc nhiên!
Cô vừa vào cửa đã nhận ra khí chất tao nhã của bà Trân Châu không giống người bình thường.
Khiến cô rất nghi ngờ, mẹ Mẫn nói bà Trân Châu bệnh nặng, nhưng cô nhìn thấy…
“Cô Lục, bố mẹ cô đều mất rồi sao?” Bà Trân Châu vẫn còn toan tính chuyện gì đó.
Miệng Lục Tịnh Kỳ ngậm kẹo, bắt mạch cho bà Trân Châu.
Trong đầu cô chỉ nghĩ tới việc chữa bệnh, đầu óc cũng chỉ suy nghĩ đến bệnh tình, nên kê đơn thuốc thế nào.
“Bà Dư, bệnh của bà không quá nghiêm trọng, không cần ở trong bệnh viện quá lâu, ra ngoài hóng gió sẽ tốt hơn.” Vẻ mặt của cô mỗi khi chữa bệnh đều trước sau như một.
Nghiêm túc nhưng rất có trách nhiệm, nói rõ bệnh tình cho người bệnh.
Cho nên, không phải cô coi nhẹ câu hỏi của bà Trân Châu, mà cô chỉ đang thực hiện trách nhiệm với người bệnh.
*****
Hầm để xe của bệnh viện nhân dân số một Hải Thành.
Một chiếc Rolls-Royce Phantom chậm rãi tiến vào.
Phía sau còn có một chiếc Land Rover mang biển số H.78D, người trên xe này chính là bác sĩ Tần Minh Trương.
Chiếc Rolls-Royce Phantom đậu rất gần vị trí thang máy, Triệu Viễn Ninh ngồi ở ghế lái quay đầu lại: “Ông chủ Mặc, bên tập đoàn Thẩm Thị có vài chuyển biến.”
Mặc Doãn Hạo hơi cau mày.
Anh nâng cặp mắt thâm thúy lạnh lùng, khóe môi cũng cong lên một nụ cười đáng sợ: “Chỉ cần là vật cản thì đều có thể ra tay.”
Sau khi Mặc Doãn Hạo nói xong câu đó, anh lập tức mở cửa xuống xe.
Bên trong xe chỉ còn lại Triệu Viễn Ninh đang ngây ngốc.
Vậy rốt cuộc là ông chủ Mặc kêu anh ra tay luôn, hay là chờ bọn họ có vài biến động nhỏ nữa rồi mới ra tay?
Haiz, loại tâm tư này của ông chủ Mặc, người bình thường không thể nào hiểu được, ngay cả cách nói chuyện cũng khiến người ta ngờ vực không thôi.
Chiếc Land Rover bên kia, Tần Minh Trương không lái xe mà để cho tài xế nhà họ Tần phụ trách.
Không phải anh ta không muốn lái, nhưng vì sáng nay anh ta vừa mới cãi nhau với ông già nhà một trận. Vốn dĩ anh ta đang trên đường tới viện nghiên cứu, nhưng đang đi thì Mặc Doãn Hạo gọi tới, nên anh ta đành phải đến bệnh viện cùng Mặc Doãn Hạo.
Tần Minh Trương là bác sĩ có quyền lực và uy tín cao nhất ở bệnh viện nhân dân số một Hải Thành.
Ừ… nói thế nào nhỉ, nếu anh ta và thiên tài y thủ Lục Tịnh Kỳ đấu với nhau, thì anh ta chỉ có thể đứng thứ ba toàn cầu.