Áo choàng của lão đại không giữ nổi

Chương 6


Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 6:

Mặc Doãn Hạo bóp mi tâm, nhìn bộ dáng thở dốc của Triệu Viễn Ninh, dường như đã hiểu ra chuyện gì đó.
Đi tới trước mặt Triệu Viễn Ninh, vỗ bả vai anh ta, thản nhiên nở nụ cười.
“Đi lấy đồ lại đây!” Một câu của anh khiến cả ba người đồng thời cảm thấy nghi ngờ.
Sau một lúc, Triệu Viễn Ninh mới hiểu được câu nói của Mặc Doãn Hạo: “Vâng, ông chủ Mặc, tôi đi ngay.”
Chỉ số thông minh của Tần Minh Trương không có vấn đề nhưng anh ta cũng không đoán được ý tứ trong câu nói kia của Mặc Doãn Hạo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế, Hạ Khang Vũ thì càng khỏi phải nói.
Chỉ trong chốc lát, Triệu Viễn Ninh cầm theo hai chiếc hộp bước vào phòng bao. Nhưng chưa đến năm phút sau, Mặc Doãn Hạo đã dẫn người rời khỏi Thiên Lang Các.
*****
Sau khi Lục Tịnh Kỳ ra khỏi Thiên Lang Các, cô đi tới một khu gác nhỏ cực kỳ bí ẩn.
Đừng nhìn nó xấu xí mà chê bai, sự trang hoàng bên trong có thể khiến người khác chấn động đấy.
“Chị Kỳ, đây là…”
“Đây cái gì? Địa bàn của chị Kỳ, anh còn muốn ghét bỏ à? Đi thôi!”
Mỗi ngày Cố Cảnh Nghiên và Lâm Dao Nhi đều cãi nhau nên cô đã quen với cảnh tượng này rồi.
Nghiêm túc nói: “Cố Cảnh Nghiên, lại đây.”
Cô quay đầu nhìn thoáng qua bọn họ, lập tức bước vào khu gác nhỏ.
Cố Cảnh Nghiên đi theo Lục Tịnh Kỳ vào trong.

Vừa bước vào, quả thật đã khiến Cố Cảnh Nghiên sợ ngây người.
“Ôi trời ạ! Chị Kỳ, nơi… nơi này đúng là dành cho em nha!”
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, gì mà dành cho anh, đây là địa bàn của chị Kỳ, tất nhiên là phải dành riêng cho chị Kỳ rồi.”
Chưa được bao lâu, hai người lại cãi nhau lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tịnh Kỳ lắc đầu, cũng không nói gì tiếp tục đi vào trong.
Cố Cảnh Nghiên thấy chị Kỳ nhà mình đi vào trong, cũng không muốn tiếp tục cãi nhau với Lâm Dao Nhi.
Đẩy cô ấy ra, đi theo phía sau chị Kỳ.
Cố Cảnh Nghiên đi tới trước một chiếc máy tính, nhẹ nhàng ấn nút khởi động.
Tất cả thiết bị được lắp đặt trong khu gác nhỏ đều là công nghệ cao, thật ra trước khi cô về nước, cô đã kêu Lâm Dao Nhi sắp xếp ổn thỏa.
Cho nên, Lâm Dao Nhi vừa nói đây là địa bàn của cô, cũng không sai.
Cố Cảnh Nghiên ngồi trước máy tính, sau một hồi bận rộn, lại thu hoạch được địa chỉ IP của kẻ đột nhập vào tổ chức Hắc Ám.
“Chị Kỳ, tên đó lại tới.”
Dường như Lục Tịnh Kỳ đã đoán được, khóe môi cong lên cười nhạt: “Cho từng người bọn họ chơi trốn tìm đi.”
“Được! Ha ha, để anh đây cho mấy cưng chơi thỏa thích.”
Sau khi Cố Cảnh Nghiên nghe được chỉ thị của cô, anh ta thật sự chơi trốn tìm cùng đối phương.

Chưa đến năm phút mà đối phương đã bị Cố Cảnh Nghiên chơi tới mức không còn thấy rõ phương hướng.
Cuối cùng, Cố Cảnh Nghiên còn tặng bọn họ một con vi rút, khiến đối phương không kịp trở tay. Sau khi giải quyết vi rút xong, bên đối phương cũng gửi tới một email.
Cố Cảnh Nghiên mở hòm thư ra, nhanh chóng nhìn qua một lượt, sau đó mới đọc thành tiếng.
“Thiên tài y thủ, xin chào, tôi chỉ muốn cô xem bệnh giúp bà nội tôi, việc theo dõi hành tung của cô không hề có ác ý, nhưng tôi chỉ nóng lòng muốn cứu bà nên mới có chuyện sau đó, hy vọng thiên tài y thủ trả lời tôi.”
Lâm Dao Nhi nghe xong email, cảm giác hơi kỳ quái, nhìn cô: “Chị Kỳ, chuyện này không hợp lý, nếu…”
“Không nhận đơn hàng này.”
Thiên tài y thủ cô nói không nhận đơn thì chính là không nhận đơn, đơn này còn đề cập tới một số lợi ích khác.
“Dao Nhi, cô không hiểu ý của chị Kỳ rồi, cô xem trong email này nói, đây là chữa bệnh cứu người, nhất định là có chỗ lợi ích khác.”
Cố Cảnh Nghiên phân tích từng câu từng chữ trong email cho Lâm Dao Nhi.
Để cô hiểu được không phải chị Kỳ nhà mình không muốn cứu người, mà là có nguyên nhân khác.
Lục Tịnh Kỳ đi tới ghế sô pha bằng da ngồi xuống, đúng lúc điện thoại cô reo lên.
Không cần nhìn màn hình cũng biết là ai gọi.
“Kỳ Kỳ, anh vừa gửi cho em tư liệu của đối phương, dường như anh ta vẫn còn theo dõi em, anh sợ em gặp nguy hiểm nên mới quyết định gửi tư liệu cho em, như vậy thì em có thể tự đề phòng một chút.” Đầu bên kia điện thoại vẫn là giọng nói của Tư Vân Hàn.
Cô nhỏ giọng trả lời: “Được.”
Cứ như vậy nói thêm mấy câu rồi cúp máy.

Chỉ trong chốc lát, điện thoại của cô lại reo lên.
Nhưng lần này không phải cuộc gọi mà là thông báo hòm thư.
Cô gác hai chân lên sô pha, tựa lưng vào ghế.
Mở hòm thư, bấm vào email của Tư Vân Hàn vừa gửi tới.
Mặc Doãn Hạo, nam, 25 tuổi, là lão đại Long Thủ của giới thương nghiệp toàn cầu, là tổng tài tiếng tăm lừng lẫy của tập đoàn tài chính Mặc Thị, còn được gọi là thái tử gia của Hải Thành.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại, cau mày lại.
Trong lòng cũng không ngờ Tư Vân Hàn lại gửi đống tư liệu cho cô.
Chỉ nhiêu đây thôi sao? Hay anh ta gửi thiếu?
“Cố Cảnh Nghiên, điều tra tư liệu của Mặc Doãn Hạo, chị muốn toàn bộ.” Một tiếng “toàn bộ” của cô đã khiến Cố Cảnh Nghiên biết rằng, chị Kỳ nhà mình gặp được cao thủ rồi.
“Vâng.”
Cố Cảnh Nghiên lại bận rộn trước máy tính một hồi, nhưng thông tin anh ta tìm được cũng giống với tư liệu mà Tư Vân Hàn đã gửi.
“Chị Kỳ, tra xong rồi, ừm… Người này tên là Mặc Doãn Hạo, là thái tử gia của Hải Thành, mọi người đều gọi anh ta là ông chủ Mặc…”
“Nói trọng điểm.” Những cái này cô đều đã biết, cho nên thứ cô cần chính là trọng điểm.
Cố Cảnh Nghiên giật mình bấm chuột, chuyển tới phần thông tin mới nhất.
Nhưng thông tin này lại khiến anh ta vừa khiếp sợ lại vừa tức giận.
“Chị Kỳ, trọng điểm là, tối nay, chính người này đã giành được hai bảo vật kia, Thanh Hà đại ngọc và vòng tay ngọc bích.”
“Cái gì? Chính hắn ta giành được hai bảo vật đó?”
“Đúng vậy, thông tin mới nhất không hề giả.”
Hai người này mỗi người một câu, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Lục Tịnh Kỳ.

Mặc Doãn Hạo, ha, có chút thú vị.
Cô cầm điện thoại, đáy mắt lóe lên tia sáng, khóe môi lại nở nụ cười nhạt.
“Cố Cảnh Nghiên, ngày mai sắp xếp một số người của tổ chức về nước.” Cô nói xong câu đó, lập tức đứng dậy lên phòng.
Đám người Lục Tịnh Kỳ ở trong căn cứ một đêm.
Sáng hôm sau, cô dựa theo địa chỉ của mẹ Mẫn đưa cho cô để đến thăm người bà bệnh nặng.
CÒn Lâm Dao Nhi đã tới tập đoàn Lục Thị, thay cô xử lý một vài chuyện quan trọng.
Cố Cảnh Nghiên vẫn như thường ngày cắm đầu vào máy tính, nhưng anh ta luôn để ý tới người theo dõi cô.
Cô mặc một chiếc váy liền thân màu xanh, bên ngoài mặc áo khoác, trên chân mang đôi giày thể thao.
Trước đây cô rất ghét mang giày thể thao, bởi vì cảm giác nó không phù hợp với quần áo của cô.
Nhưng vài năm nay, cô lại thích nhất là giày thể thao, có lẽ là do thuận tiện.
Cũng có lẽ đó là một nỗi đau khó tả, nhưng đa phần có lẽ là, cô không còn là Lục Tịnh Kỳ mà chính là Diệp Tử Huyên.
Cô vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai thân yêu, dọc theo hành lang xuyên vào trong đám đông.
Đi thang máy lên phòng bệnh VIP ở lầu tám.
Đứng trước cửa phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn số phòng, ngẫm lại trong lòng một chút. VIP8013, Dư Trân Châu.
Cô không nghĩ thêm nữa mà đẩy cửa bước vào.
Lục Tịnh Kỳ cho rằng sẽ nhìn thấy một bà cụ bệnh tình rất tệ nằm trên giường, nhưng không ngờ, trên khuôn mặt sáng sủa của bà ấy lại còn đang tươi cười.
Hả, bà ấy đang bệnh nặng sao? E là mẹ Mẫn đã nhầm rồi!
Nhìn thấy bà Trân Châu không còn cười nữa, cô bước tới trước mặt bà ấy, lấy ra tấm ảnh mà lúc đi mẹ Mẫn đã nhét vào tay cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.