Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 37:
Tần Minh Trương lấy điện thoại từ trong túi ra, định gọi cho Mặc Doãn Hạo ở thành phố C, London, nhưng vừa nhìn điện thoại thì phát hiện không có tín hiệu.
“Chết tiệt, người phụ nữ này thật sự không hề đơn giản.”
Tần Minh Trương nhanh chóng xoay người, đi dọc theo chiếc hành lang tối tăm, muốn tìm kiếm dấu vết của cô gái vừa rồi.
Lục Tịnh Kỳ đã trở về trên chiếc thuyền buồm, trong khi đó, Lâm Dao Nhi và Dạ Tinh Tư đưa các đội viên theo, từng bước một tới gần vị trí của thuyền buồm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Cảnh Nghiên nghe được tiếng vang, ngước mắt lên nhìn về phía cửa phòng, thấp giọng nói: “Chị Kỳ, tín hiệu internet của đối phương đã bị cắt đứt.”
“Ừ.”
Cô chỉ ừ một tiếng rồi lại ngồi với dáng vẻ kiêu ngạo khó gần trên chiếc ghế sô pha nhỏ.
Bỗng nhiên, Cố Cảnh Nghiên nhận được tin tức Lâm Dao Nhi truyền tới: Cố Cảnh Nghiên, nói với chị Kỳ, chúng tôi ở bên này phải xử lý một số vấn đề, bảo chị Kỳ đừng đi tìm chúng tôi.
Cố Cảnh Nghiên nắm chặt điện thoại rồi ngẩng đầu, ánh mắt toát lên vẻ vô cùng lo lắng, giọng nói nhàn nhạt vang lên từ cổ họng: “Chị Kỳ, Dao Nhi, bọn họ… bọn họ…”
Khẽ nuốt nước bọt, anh ta lại nói lần nữa: “Hình như bọn họ đang gặp nguy hiểm.”
Ánh mắt Lục Tịnh Kỳ vẫn bình tĩnh, khóe miệng nở một nụ cười lành lạnh: “Ừ, vậy thì sao?”
Vậy thì sao? Ôi, chị Kỳ không hề lo lắng ư?
Dao Nhi chính là trợ thủ đắc lực nhất của chị Kỳ… Ôi trời, đúng là đồ xấu xa.
Cố Cảnh Nghiên đứng lên, có chút kích động nói: “Chị Kỳ, bọn họ sẽ không…”
“Sẽ không.”
Chị Kỳ lạnh giọng trả lời.
Lục Tịnh Kỳ không hề lo lắng điều gì, bởi vì Dạ Tinh Tư cũng ở bên cạnh bọn họ.
Nếu bọn họ phải đánh nhau trực diện thì đám người của tổ chức Hắc Ám đó cũng không phải một lũ vô dụng.
Cố Cảnh Nghiên nhìn chị Kỳ nhà mình, bỗng nhiên đã hiểu ra điều gì đó. Gượng cười hai tiếng: “Ha ha, chị Kỳ, em đã hiểu rồi, bây giờ chúng ta … ”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn chưa nói hết câu, Lục Tịnh Kỳ đã lạnh lùng nói: “Chờ bọn họ.”
Cố Cảnh Nghiên khẽ gật đầu, nhìn về phía cửa sổ, thoáng nhìn một cái đến đảo Phúc Kim, những âm thanh lãnh đạm mang theo cả sương khói bay trong không trung của rừng cây.
Khói mù vây xung quanh rừng cây. Dạ Tinh Tư và mọi người dường như đã đi vào hang ổ của sói tuyết, nơi này không có tín hiệu, cũng không có những căn nhà gỗ nhỏ.
Ở bên này, dường như giống với nơi của Lăng Ưng Các. Một bên yên tĩnh rét lạnh, lại là địa hình băng tuyết, bên còn lại tràn ngập vẻ thần bí, lại mang theo sương khói bao vây xung quanh sườn núi.
Dạ Tinh Tư nhìn cảnh sắc trước mắt, không chỉ cau mày mà trong lòng còn dâng trào nỗi bất an bực bội, khó chịu bồn chồn.
Đảo Phúc Kim đúng là… một hòn đảo vừa thú vị vừa tràn ngập nguy hiểm.
Lâm Dao Nhi đi đến bên người Dạ Tinh Tư, nhìn núi tuyết rộng mênh mông vô bờ, cất giọng rõ ràng dễ nghe: “Dạ Tinh Tư, nơi này không thích hợp, chúng ta nên mau chóng rời đi.”
Nói rồi, cô ấy xoay người, nhìn những đội viên phía sau, đôi mày cau nhẹ lại, nói: “Chị Kỳ vẫn còn đang chờ chúng ta.”
Đột nhiên, khóe môi Dạ Tinh Tư bỗng khẽ cười, một giọng nói lạnh lùng mang theo cảm giác nguy hiểm đang tới gần:
“Không kịp nữa rồi, đám động vật nguy hiểm đã tiến gần tới chỗ chúng ta.”
Không sai, bọn họ lúc này đã rơi vào tầm nhìn của đám động vật nguy hiểm, trở thành thức ăn cho chúng.
Lâm Dao Nhi khẽ nhíu mắt, nhìn về phía cách đó không xa, bên kia có vô số chấm xanh ở hướng 11 giờ.
Bỗng nhiên, trong lòng cô ấy trở nên kinh sợ, cảm thấy bất an, đó đều là những con sói tuyết hung ác.
Trong mắt Dạ Tinh Tư, những con sói này đối với cậu ấy mà nói, đều không có gì đáng sợ.
Chỉ là cậu không hiểu, giống sói tuyết đáng sợ này, vốn chỉ có ở châu Nam Cực, tại sao lại xuất hiện trên đảo Phúc Kim ở Hải Thành.
**
Thành phố C, Luân Đôn.
Vào sáng sớm.
Mặc Doãn Hạo ngồi cùng Giang Nhất Minh trên chiếc xe hơi nhỏ mà giáo sư Tiễn đã sắp xếp từ trước, đi tới thăm nơi ở của giáo sư Tiễn.
Dọc đường đi, hai người bọn họ đều không nói chuyện, không khí yên lặng đến đáng sợ.
Hai mươi phút sau.
Tài xế lái xe tiến vào một tòa thôn trang nhỏ, đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này giống như một thiên đường. Hoa thơm chim hót, một nơi thanh tịnh mang theo tầm nhìn thư thái.
Xe dừng ở một biệt thự nhỏ mới mẻ và vô cùng tráng lệ, tài xế quay đầu nhìn bọn họ nói: “Ngài Mặc, ngài Giang, chúng ta tới nơi rồi.”
Mặc Doãn Hạo nâng đôi mắt lạnh nhạt lên, lịch sự đáp: “Cảm ơn.”
Anh đẩy cửa xe, duỗi đôi chân dài, ngôi biệt thự nhỏ xuất hiện ngay trước mắt.
Giang Nhất Minh cũng xuống xe, đi vòng qua trước xe đứng cùng anh, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Ông chủ Mặc, cậu nói xem, lần này đến thăm giáo sư, ông ta sẽ không kiểm tra chúng ta nữa đúng không?”
Mang theo hơi thở lạnh lùng, trong mắt tràn ngập ý cười tà mị, khóe miệng chậm rãi cong lên phát ra giọng nói trầm ấm: “Cũng có khả năng.”
Anh quay đầu nhìn Giang Nhất Minh, đưa tay trái lên vỗ bả vai Giang Nhất Minh, khẽ cười.
Giang Nhất Minh không rõ trong nụ cười kia của anh có chứa hàm ý gì, nhưng cũng thấy rõ vẻ ớn lạnh sau khuôn mặt tươi cười đó.
Bọn họ vừa tiến đến vài bước, phía trước đã có một người mặc một bộ trang phục quản gia màu nâu thẫm khoan thai đi ra, nghênh đón hai người Mặc Doãn Hạo.
Quản gia với râu bạc trên cằm, khuôn mặt già nua, cười khanh khách nhìn bọn họ, nhìn qua có thể thấy đây là bộ dạng dễ gần, thân thiện.
“Ngài Mặc, ngài Giang, mời đi bên này, ông chủ chờ ở bên trong đã lâu.”
Chờ lâu? Ha.
Mặc Doãn Hạo lặng lẽ cười một tiếng, trong lòng nghĩ thầm.
Giang Nhất Minh tới gần anh, nói nhỏ bên tai: “Ông chủ Mặc, thật không ngờ chúng ta lại được đón tiếp nhẹ nhàng như vậy, hi hi.”
Ánh mắt anh vẫn lãnh đạm, khẽ nhìn, đôi môi thốt lên mấy chữ: “Cẩn thận đấy.”
Cẩn thận?
Giang Nhất Minh: “Cẩn thận cái gì?”
Mặc Doãn Hạo: “Có chút khả nghi.”
Nói rồi, anh lại sải đôi chân dài bước về phía trước.
Giang Nhất Minh như thể vừa bị giáng trúng một đòn, sững sờ đứng ngây người tại chỗ.
Nhìn bóng dáng đi xa, trong lòng anh ta băn khoăn suy nghĩ: Quả nhiên là ông chủ Mặc, nói chuyện không bao giờ liền mạch, quả đúng là một ác ma.
Giang Nhất Minh: “…”
Không bao lâu, bọn họ đi qua vườn hoa, đi qua phòng khách, đi qua một con kênh nhỏ, cuối cùng mới đến phòng của giáo sư Tiễn.
Giang Nhất Minh nhìn căn phòng lộng lẫy như vậy, trong lòng lại thầm mắng: Ôi, giáo sư Tiễn về hưu rồi sao? So với mình vẫn còn tốt hơn nhiều mà.
Quản gia chỉ phụ trách đưa bọn họ đến phòng chính, nói một câu rồi rời đi: “Phiền hai vị chờ một lát.”
Giang Nhất Minh còn định mở lời nhưng người đã đi xa: “Ông chủ Mặc, chẳng phải khi nãy vừa nói là giáo sư Tiễn đợi chúng ta lâu rồi sao? Sao bây giờ… làm gì có ai ở đây?”
Nói rồi, Giang Nhất Minh nóng nảy, đá chân một cái vào tượng đá bên cạnh, trút giận lên tượng đá.
Khi Mặc Doãn Hạo định lên tiếng thì Tần Minh Trương lại gọi đến, báo cho anh một tin tức.
“Ông chủ Mặc, Lang Ưng Các bị người khác đột nhập, kho hàng dược phẩm, tất cả đều đã bị thiêu cháy.”
Một tin tức của Tần Minh Trương đã trực tiếp chọc giận Mặc Doãn Hạo đang ở nước khác.
Ánh mắt anh mang theo lửa giận, cau chặt mày, xoay người đi tới bên cạnh Giang Nhất Minh, nói nhỏ vài câu.
Sau đó anh sải bước rời khỏi phòng chính.
Tuy rằng là một biệt thự nhỏ, à không! Là một cung điện với kiến trúc phức tạp, nhưng đối với anh, một chút cũng không thể làm khó anh.