Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 33:
Khóe miệng Lục Tịnh Kỳ hơi lộ ra nụ cười trong trẻo lại lạnh lùng, ngón tay nhẵn nhụi thon dài dao động trên bàn phím, ở trước màn hình gõ ra một đoạn số hiệu.
Chỉ chốc lát sau. Lâm Dao Nhi và Cố Cảnh Nghiên đẩy cửa bước vào.
Người mở lời trước là Cố Cảnh Nghiên, giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Chị Kỳ, chị…”
Lời mới nói được một nửa, nhìn thấy ánh mắt chị Kỳ nhà mình, nháy mắt anh ta đã ngậm chặt miệng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tịnh Kỳ ngước mắt nhìn bọn họ, giọng điệu không lạnh không nhạt nói ra hai chữ: “Có việc?”
Cố Cảnh Nghiên ấp úng đáp: “A? À, cái đó… thì… thật ra… em…”
Nói xong, anh ta đẩy Lâm Dao Nhi bên cạnh, ngoảnh mặt về phía cô ấy nháy mắt mấy cái ý bảo để Lâm Dao Nhi nói chuyện.
Lâm Dao Nhi cúi mắt nhìn xuống, con ngươi từ từ ảm đạm, nói với giọng điệu có chút ôn hoà:
“Chị Kỳ, có phải có người xâm nhập hệ thống chống trộm của tổ chức không?”
Lục Tịnh Kỳ cũng không giấu giếm bọn họ, giọng nói lạnh lùng đáp lại: “Ừ.”
Cúi đầu nhìn về phía màn hình, lại thiết kế thêm một hệ thống chống trộm mới.
Hệ thống chống trộm lần này tăng cường về mạng lưới chống trộm và hệ thống phản truy tung, đồng thời gây tổn hại xâm phạm vào địa chỉ IP virus của đối phương.
Cố Cảnh Nghiên nghe vậy lập tức không kiềm chế được đi tới bên cạnh Lục Tịnh Kỳ, ngón tay thon dài cực trắng lại thô ráp chống lên mặt bàn, đôi mắt tà mị nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Chị Kỳ, âm mưu của đối phương có hơi không đúng lắm, dường như là nhằm vào chị.”
Hàng mi dài của Lục Tịnh Kỳ làm thế nào cũng không che đậy được sự lạnh lùng trong trẻo chỉ phút chốc thoáng qua nơi đáy mắt, khóe miệng từ từ lộ ra nụ cười tùy ý: “Cố Cảnh Nghiên, tránh ra.”
Cố Cảnh Nghiên nghe thấy lời này, quay đầu nhìn lại Lục Tịnh Kỳ, lúng túng mà không hề vô phép đáp lại: “Ồ, hiểu rồi, chị Kỳ. Nhưng mà…”
Vừa dứt lời, giọng nói lãnh đạm của Lâm Dao Nhi đã truyền vào tai bọn họ: “Cố Cảnh Nghiên, chị Kỳ thu phục đối phương rồi.”
Cố Cảnh Nghiên đứng thẳng người dậy, không kinh ngạc cho lắm, lập tức đáp lại: “Ừ… tôi biết rồi.”
Anh ta biết năng lực của lão đại nhà mình mạnh thế nào, chỉ là nghĩ rằng lão đại cần sự trợ giúp của anh ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Cảnh Nghiên lại liếc mắt nhìn màn hình một cái, nhìn thấy hệ thống chống trộm được tăng cường, quả thực đã sợ ngây người.
“Chị Kỳ, đây… đỉnh cao của trình độ kỹ thuật?”
Động tác trên tay của Lục Tịnh Kỳ còn đang lướt trên bàn phím. Từ từ ngước mắt nhìn lên, cô nhìn Lâm Dao Nhi, đôi môi mọng hơi hé mở: “Dao Nhi, thành viên tổ chức của em quản lý phải tăng cường huấn luyện. Vài ngày nữa chị cần bọn họ hỗ trợ.”
Cố Cảnh Nghiên hơi nhíu mày, đôi mắt u ám tiếp tục nhìn chằm chằm vào số hiệu trên màn hình, nghĩ thầm: Chị Kỳ giỏi thật sự. Xem ra mình phải thật lòng đi theo học tập chị Kỳ cho tốt mới được.
Lâm Dao Nhi gật đầu đáp: “Được, chị Kỳ, em hiểu rồi.”
Nói xong đang định rời đi, bỗng nhiên Cố Cảnh Nghiên nói một câu gì đó khiến cho ánh mắt chết người của chị Kỳ giết chết anh ta ngay lập tức.
“Chị Kỳ, có nhiệm vụ mới sao?”
Lâm Dao Nhi xoay người lại liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt cạn lời, thấp giọng nói: “Cố Cảnh Nghiên, không phải anh không thích đánh nhau sao?”
Cố Cảnh Nghiên ngẩng đầu trong ánh mắt tràn ngập sự kiên định, vừa nghi ngờ vừa nhìn Lâm Dao Nhi đáp lại nói: “Ừ đúng rồi. Làm sao thế?”
Nói xong anh ta đi ra bàn làm việc của Lục Tịnh Kỳ, quay lưng lại với Lâm Dao Nhi còn nói thêm: “Không phải, Dao Nhi, chuyện này và nhiệm vụ có liên quan gì đến nhau?”
Giọng nói lạnh lùng của Lục Tịnh Kỳ khác với hơi thở của người thường: “Ra ngoài đi. Cố Cảnh Nghiên, không có việc gì làm à?”
Lâm Dao Nhi nghe thấy lời chị Kỳ chỉ đáp một tiếng “vâng”, rồi rời khỏi khu làm việc tầng hai.
Cố Cảnh Nghiên đối diện với đôi mắt mang theo sự lạnh lẽo của Lục Tịnh Kỳ, vẫy tay cười gượng nói: “Hì hì… Chị Kỳ, có việc làm, có việc làm.”
Nói xong lập tức nhanh chân cất bước rời khỏi khu làm việc.
Không bao lâu sau, Mặc Doãn Hạo gọi điện thoại tới.
Lần này anh không gọi video mà gọi thẳng vào số điện thoại.
Khoé miệng Lục Tịnh Kỳ nở nụ cười, từ từ trở nên tùy ý, thậm chí có chút ngông cuồng kiêu ngạo.
Di động rung lên rất lâu cô mới nhận cuộc gọi.
“Ngài Mặc, có chuyện gì mau nói.”
Đầu dây bên kia, Mặc Doãn Hạo ngồi trên sofa, dáng vẻ tùy ý lười biếng, khóe môi hơi thấp thoáng ý cười, giọng nói trầm thấp cất lên: “Kỳ Kỳ, không quan tâm đến chồng chưa cưới của em à?”
Lông mày Lục Tịnh Kỳ nhíu chặt lại sắp dính vào nhau, không khí im lặng trong một phút đồng hồ.
Giọng điệu Mặc Doãn Hạo ôn hòa lại nói tiếp: “Kỳ Kỳ, tôi đã xem tin tức rồi. Nếu như em không để ý, tôi có thể giải quyết giúp em.”
Cô từ chối anh không chút do dự: “Không cần đâu ngài Mặc, đây là chuyện của nhà họ Lục tôi.”
“Kỳ Kỳ, chúng ta đều là vợ chồng sắp cưới rồi, em không cần khách sáo như vậy đâu. Chuyện của nhà họ Lục cũng chính là chuyện nhà họ Mặc.”
Đôi mắt đen láy của Mặc Doãn Hạo chỉ nháy mắt đã mang theo sự dịu dàng ngọt ngào. Còn đôi mắt Lục Tịnh Kỳ thì lạnh lùng, mắt to chớp chớp, dường như khóe miệng có một ý cười trong trẻo lạnh lùng xẹt qua.
Hừ, tên đàn ông ngu xuẩn, nhanh như vậy đã cắn câu rồi.
Giọng nói Mặc Doãn Hạo trầm thấp lại dễ nghe, nhẹ nhàng truyền tới từ trong di động: “Kỳ Kỳ, sau này gọi tôi là Doãn Hạo, hoặc là anh Mặc.”
Lục Tịnh Kỳ: “. . .”
Ngón tay thon dài của cô đang chuẩn bị nhấn nút cúp điện thoại, bỗng nhiên Mặc Doãn Hạo lại nói: “Kỳ Kỳ, Triệu Viễn Ninh có thể tùy em sai khiến. Hiện giờ tôi ở nước C London, một tuần sau mới trở về.”
Nước C London? Anh sẽ không phát hiện ra điều gì chứ?
Lông mày Lục Tịnh Kỳ hơi nhíu lại, cảm xúc trên mặt lại vô cùng phiền muộn.
Cô còn đang suy nghĩ, Mặc Doãn Hạo đã cúp điện thoại từ lâu.
**
Nước C London, phòng 3005, Giang Nhất Minh lười biếng ngồi trên sofa, hai tay chống cằm đôi mắt chớp chớp. Từ góc độ nào đó nhìn vào anh ta giống như một người phụ nữ gợi cảm đang ngắm nghía nhan sắc đỉnh cao của Mặc Doãn Hạo.
Giang Nhất Minh vừa nhìn trộm vừa bắt chước bộ dáng anh nói chuyện, cánh môi lẩm bẩm cuộc nói chuyện của Mặc Doãn Hạo và Lục Tịnh Kỳ.
Đợi Mặc Doãn Hạo cúp điện thoại, giọng nói trầm thấp quyến rũ của Giang Nhất Minh thản nhiên nói: “Ui chao, ông chủ Mặc nhà chúng ta không phải đang yêu đấy chứ?”
“Ừ… tôi ngửi được mùi ghen tuông nồng nặc này. Ui, chua quá đi.”
Nói xong anh ta còn lấy tay vỗ vỗ hai cái lên vai Mặc Doãn Hạo.
Giang Nhất Minh không giống Tần Minh Trương và Hạ Khang Vũ, anh ta dám nói chuyện với Mặc Doãn Hạo như vậy đó là vì bọn họ đã quen với cách ở chung với nhau như vậy rồi.
Mặc Doãn Hạo hơi híp mắt lại, sự lạnh lẽo trong đáy mắt từ từ biến thành ánh mắt tàn nhẫn, sắc mặt trầm xuống.
“Hừ, thôi đi, chỉ là cảm thấy cô ấy khá thú vị. Còn thứ gọi là động lòng, cậu cảm thấy tôi cần sao.”
Giang Nhất Minh: “Chậc chậc… ông chủ Mặc, cậu cứ giả vờ đi, giả vờ đi. Chúng ta là anh em bao nhiêu năm nay, ánh mắt của cậu đã sớm bán đứng cậu rồi.”
Đúng vậy, từ hiện trường buổi đấu giá, Mặc Doãn Hạo đã để mắt tới người ta rồi. Hiện tại sống chết không chịu thừa nhận chỉ là đến chết vẫn muốn giữ sĩ diện thôi. Dù sao người ta vẫn chưa đồng ý với anh, không thừa nhận cũng là chuyện bình thường.
Mặc Doãn Hạo cúi mắt suy ngẫm một hồi, bỗng nhiên khóe miệng anh xẹt qua một nụ cười nhẹ nhàng thản nhiên mê người.
Nghĩ đến lúc Lục Tịnh Kỳ gọi anh là anh Mặc hoặc là Doãn Hạo, đó là một câu nói mang đầy sự tinh tế và gợi cảm xiêu lòng người.
Anh lắc đầu bất đắc dĩ, đôi mắt đen láy của anh hơi nheo lại, khóe môi lại vẽ nên ý cười tà mị thản nhiên, từ từ lộ ra.
Nụ cười ấy quả thực có thể đánh thẳng vào trái tim Giang Nhất Minh, thậm chí trong mắt anh ta còn là một nụ cười ngọt ngào chết người.