Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 39
Các đội viên nghe được lời của Lâm Dao Nhi, ráo riết bỏ chạy.
Phía sau đàn sói không ngừng đuổi theo, Dạ Tinh Tư cắm đầu chạy thẳng, thỉnh thoảng quay người lại giơ súng nhắm vào đàn sói hoang phía sau, “Ầm” một tiếng, kim bạc theo chiều gió lạnh, xuyên qua con sói đầu đàn.
Sau đó, con sói thứ ba thứ tư chắn phía trước đều ngã xuống.
Thành Nhất Cửu chạm vào hông, toan rút ra khẩu súng lục, nhưng khi anh ta vừa định nổ súng thì Dạ Tinh Tư đã mở miệng ngăn cản.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bỏ súng xuống.”
Nói xong, quay đầu gào lên với Lâm Dao Nhi, “Dẫn bọn họ rời khỏi đây ngay lập tức, tôi ở phía sau yểm trợ cho mọi người.”
Thành Nhất Cửu không hiểu sao Dạ Tinh Tư lại không để cậu ta nổ súng, nóng nảy nhổ một ngụm nước miếng, trong mắt hiện rõ sự không hài lòng với cậu: “Vì sao? Cậu có thể nổ súng, sao tôi lại không?”
Nghe lời chất vấn, đôi mắt Dạ Tinh Tư mang theo ý lạnh, so với băng tuyết còn lạnh hơn, cậu gằn từng chữ: “Không có sao chăng gì cả. Đây là mệnh lệnh.”
Dạ Tinh Tư liếc nhìn dòng chữ trên trang bị của Thành Nhất Cửu, nói lại lần nữa: “Thành Nhất Cửu, tôi là phó thủ lĩnh của tổ chức Ám Dạ, bây giờ lệnh cho cậu, không được bắn mấy con sói đó.”
Nói xong cậu lại quay người, nhìn đội viên phía sau rồi giơ tay trái lên chỉ vào các đội viên: “Các cậu cũng vậy, không có lệnh của tôi, không được phép nổ súng.”
Lâm Dao Nhi hiểu rõ lý do cậu làm vậy, cây súng trên tay cậu, khác với súng của các đội viên khác, nó đã được chị Kỳ cải tạo qua.
Thế nên cô ấy mới hiểu rõ, cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, các người đã rõ chưa?”
Các đội viên gật đầu, vừa cất giọng lanh lảnh vừa tạo tư thế nghiêm: “Thưa, rõ!”
Lâm Dao Nhi kéo Thành Nhất Cửu quay đầu tiếp tục chạy.
Ở một nơi khác, trong chiếc thuyền buồm nhỏ.
Lục Tịnh Kỳ nghe được mấy tiếng súng truyền từ phía đảo, lòng không khỏi run lên.
Cất điện thoại di động, cô đứng lên kéo rèm bằng vải bố ra, thò đầu qua cửa sổ nhìn về phía đảo nhỏ.
Lông mày cô nhíu chặt, nghĩ thầm: nhầm hướng rồi, mà bọn họ lại đang gặp nguy hiểm.
Cô cụp mắt, quay đầu vào trong thuyền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thoạt nhìn cô rất lo lắng cho an nguy của họ, nhưng thật ra cô không vội cũng không hoảng hốt, bình tĩnh đứng dậy.
Lia mắt qua Cố Cảnh Nghiên, cô thấp giọng bảo: “Cố Cảnh Nghiên, tra vị trí hiện tại của bọn họ, sau đó gửi qua đây cho chị.”
Cố Cảnh Nghiên vừa mới ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói câu nào thì Lục Tịnh Kỳ đã biến mất không còn tung tích.
“Không phải chứ! Chị Kỳ chạy nhanh như vậy là ý gì, trước đó không phải nói là không lo lắng chút nào sao?”
Anh ta nhìn chăm chăm cửa ra vào, bên trong khoang thuyền vẫn còn vương lại hơi thở của Lục Tịnh Kỳ, Cố Cảnh Nghiên lại lẩm bẩm:
“Quả nhiên tâm tư của chị Kỳ, đúng là không phải người bình thường có thể đoán được.”
Cố Cảnh Nghiên cúi đầu, yên lặng thở dài một hơi: “Ôi!”
Ngón tay thon dài mảnh khảnh, cầm điện thoại di động trên bàn lên, đó là một chiếc điện thoại khác biệt so với những cái thông thường.
Anh ta là hacker, điện thoại di động cũng được cải tạo qua rồi, có điều điện thoại của anh ta so với điện thoại của mấy vị lão đại kia, đúng là còn lâu mới có cửa.
Anh ta mở di động lên, ấn vào một dòng chữ tiếng Anh, chốc lát sau trên màn hình hiện lên mấy cái chấm đỏ.
Cố Cảnh Nghiên nhìn chấm đỏ trên điện thoại di động, định gửi vị trí của bọn họ cho Lục Tịnh Kỳ, nhưng khi thấy điểm đỏ cứ đứng yên một chỗ, mới phát hiện ra vị trí của bọn họ có điều không thích hợp.
Thậm chí còn xuất hiện ở nơi không thể tưởng tượng được.
Anh ta khẽ nhíu mày, vẻ mặt nặng nề phức tạp, “Không đúng, Dao Nhi nói bọn họ bị thứ gì đó vây hãm.”
“Mình phải nhanh nói cho chị Kỳ, bằng không thì…”
Nửa câu sau anh ta không nói nên lời, vì anh ta sợ. Cố Cảnh Nghiên vẫn luôn nghĩ bản thân chỉ xem Lâm Dao Nhi như anh em tốt, nhưng đó là do anh ta vẫn luôn phủ nhận tiếng lòng mình.
Anh ta thích Lâm Dao Nhi, không chỉ dừng lại ở thích. Tình yêu của anh ta với Lâm Dao Nhi đã cắm rễ trong lòng từ lúc nào, không chấp nhận được chuyện sẽ mất đi cô ấy.
Cố Cảnh Nghiên sợ hãi, tay run run lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại chuyên dụng, gọi cho Lục Tịnh Kỳ.
Điện thoại vừa thông, âm thanh run rẩy của Cố Cảnh Nghiên đã truyền đến: “Chị Kỳ, dường như họ đi nhầm vào nơi quỷ quái nào đó, em không có cách nào liên lạc với họ.”
Ánh mắt Lục Tịnh Kỳ tối lại, đáy mắt chỉ có ý cười lạnh lùng cùng với sự lo lắng cho an nguy của họ.
“Chị biết rồi, em gửi vị trí lúc nãy của họ cho chị.”
Nói xong, cô cúp điện thoại, ngước mắt nhìn rừng cây trên đảo bị sương mù bao quanh.
Dạ Tinh Tư là em trai duy nhất của cô, không phải cô không lo lắng, chỉ là cô tin tưởng năng lực của em mình.
Bước chân cô tiến thẳng về phía trước, mới bước được hai bước, Cố Cảnh Nghiên đã phát vị trí của họ đến.
Lục Tịnh Kỳ nhìn vị trí hiển thị trên màn hình di động, con mắt nheo lại, trong lòng lại nổi lên sự bất an.
Vị trí này?
Cô ngẩng đầu, nhìn về rừng cây rậm rạp, khóe miệng nhếch lên một tia cười khẽ, nghĩ thầm: Ồ, thú vị thật, hòn đảo này còn thiết lập một cơ quan bí ẩn như vậy.
Cô cất điện thoại di động, đôi chân thon dài xinh đẹp từng bước tiến về phía rừng cây rậm rậm.
Nửa tiếng sau.
Lục Tịnh Kỳ đã vào trong rừng, cô đến trước một cây đại thụ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấn một cái, lối vào trời băng đất tuyết đã hiện ra trước mặt.
Khóe môi cô chậm rãi giương lên, trong mắt tất cả đều là ý lạnh, tiến về vùng tuyết trắng phía trước.
Ánh mắt của cô như thể đang nói: Ồ, Lang Ưng Các, được lắm? Chờ đó.
Xong rồi, xong rồi, Mặc Doãn Hạo đã hoàn toàn đắc tội cô.
Chẳng lẽ chị Kỳ muốn cho nổ hòn đảo nhỏ này đấy chứ!
—————–
Cùng lúc đó, trên bầu trời thủ đô London nước Anh, Mặc Doãn Hạo đang ngồi trên phi cơ. Thoạt nhìn tâm trạng của anh không tốt, lửa giận trong lòng vẫn đang cháy hừng hực.
Đôi mắt chỉ có sự tức giận, còn thoáng vài tơ máu đỏ sậm.
Mặc Doãn Hạo ngồi máy bay tư nhân, là bản giới hạn trên thế giới, dòng SDK78 chỉ có duy nhất một chiếc này.
Phi công ngồi hàng ghế trước không dám hé răng, bầu không khí lúc này vừa nguy hiểm vừa lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp mang theo ý lạnh vang lên, gằn từng chữ: “Tăng tốc đi, cho cậu hai mươi phút, nhất định phải về đến trong nước.”
Hai mươi phút?
Tay phi công vì hoảng mà run lên, trong lòng kinh hãi, ai có thể dùng hai mươi phút bay về Hải Thành chứ! Lão đạià, đây không phải làm khó tôi sao?
“Lão đại, cái đó….. có thể …”
“Không thể.”
Phi công lạnh cả sống lưng, một cơn gió lạnh từ từ thổi qua khiến tài xế càng thêm sợ hãi.
Ba chữ Mặc Doãn Hạo, cũng đủ để tài xế cảm nhận được nhiệt độ vùng núi băng.
Nếu hiện tại tài xế quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Mặc Doãn Hạo, cũng không biết là đã chết bao nhiêu lần.
Tài xế cố hết sức muốn dùng thời gian hai mươi phút, bay về Hải Thành.
Nhưng cuối cùng vẫn phải mất đến nửa tiếng, hơn nữa còn dừng lại trên khoảng không của đảo Phúc Kim.
Tài xế biết mình đã vượt quá thời gian, nhưng vẫn gắng nhỏ giọng hỏi một câu: “Đại ca, về các Lang Ưng, hay là…..”
Lời còn chưa dứt, Mặc Doãn Hạo đã nâng đôi mắt đen như mực, ánh mắt sâu sa nhìn tài xế, hương gỗ quen thuộc thoảng thoảng không khí.
“Đậu ở bãi đất trống trên bến tàu đi.”
Tài xế nghe thấy bèn đáp: “Vâng, đại ca.”
Chốc lát sau, máy bay trực thăng đã dừng trên bãi đất trống.
Lúc này, con thuyền buồm nhỏ trên bến tàu, đã rời khỏi đảo nhỏ từ bao giờ.
Khi Mặc Doãn Hạo bước từ máy bay tư nhân xuống, chỉ thấy bóng dáng mờ ảo của con thuyền.