Áo choàng của lão đại không giữ nổi

Chương 32


Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 32:

 
Khóe môi Lục Tịnh Kỳ mỉm cười, đáy mắt lộ vẻ thích thú nói: “Biết thân phận của tôi mà còn dám cả gan gửi thư khiêu chiến, ha!”
Nói xong cô cũng trả về một dãy mật mã tương tự: Tôi chấp nhận lời khiêu chiến của anh.
Chỉ vài chữ đã đủ thể hiện sự ngông cuồng tự tin của cô.
Bên nước C, London.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khóe môi Mute Fusi hơi cong lên, nhìn chằm chằm vào dãy mật mã trên màn hình, đôi môi nhẹ nhàng nhả ra hai chữ.
“Thú vị.”
Anh ta nói xong thì lấy từ trong ngăn kéo một quyển sổ ghi chép. Vừa lật ra, trên sổ đều chi chít chữ.
Quyển sổ ghi lại trình độ kỹ thuật hacker, không chỉ có vậy, dường như còn ghi lại những chuyện khác của hacker W.
Mute Fusi là con riêng của gia đình giàu có ở nơi này, cuộc sống mà anh ta trải qua không quá khác biệt so với cuộc sống của Lục Tịnh Kỳ.
Chỉ có điều, năm anh ta mười lăm tuổi, mẹ anh ta ngã bệnh, khi sắp qua đời bà ấy đã giao anh ta cho bố ruột nuôi dưỡng.
Từ khi anh ta vào nhà họ Thương, ông Thương đối xử với anh ta vô cùng nghiêm khắc. Trường trung học số 1 London là một ngôi trường rất tốt, nhưng người ở đó chỉ dạy học vì lợi ích.
Khách sạn Frank.
Mặc Doãn Hạo và Giang Nhất Minh ai nấy tự mình nghỉ ngơi tới tám giờ tối.

Giang Nhất Minh khoác áo choàng tắm lỏng lẻo, nằm nghiêng dậy đi ra ngoài.
Nụ cười ấm áp mê người, giọng nói trầm thấp lại từ tính: “Ngài Mặc… không phải anh sẽ không nghĩ ngơi đấy chứ?”
Nói xong anh ta đi đến sô pha, tiện tay cầm hộp thuốc lá trên bàn, liếc mắt vài cái.
Mặc Doãn Hạo tùy ý ngồi thản nhiên khiến cho người ta có cảm giác khí thế quanh người anh tựa như một bậc đế vương.
Trên tay anh cầm di động, lật xem tài liệu do Triệu Viễn Ninh gửi tới.
Anh cúi mắt, giọng nói thuần hậu vang lên: “Nghỉ ngơi rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba chữ nghe rất lạnh lùng nhưng đây là giọng điệu tốt nhất khi nói chuyện với Giang Nhất Minh.
Giang lập cầm hộp thuốc lá, tiện tay ném nó lên không trung hết lần này đến lần khác theo chuyển động của bàn tay anh ta.
Phòng khách rất yên lặng, chỉ có tiếng Giang Nhất Minh chơi đùa hộp thuốc lá trong tay, từng tiếng truyền vào trong tai Mặc Doãn Hạo. 
Mặc Doãn Hạo nhìn thấy tài liệu này, lông mày nhíu lại, trong con ngươi tràn ngập sát khí tàn nhẫn.
Giang Nhất Minh ngồi bên cạnh anh bỗng nhiên cảm thấy hơi thở có chút khác thường.
Động tác trong tay dừng lại anh ta chậm rãi quay đầu, nhìn thấy ánh mắt ảm đạm không biểu lộ gì của Mặc Doãn Hạo, nhẹ giọng nói: “Ông chủ Mặc, cậu… làm sao vậy?”
Mặc Doãn Hạo chỉ đáp một tiếng: “Ừ.”

Tiếp đó không nói gì thêm nữa nhưng anh như vậy lại khiến cho Giang Nhất Minh rất tò mò.
Giang Nhất Minh đứng dậy đi tới phía sau sofa, ngồi xuống sau lưng Mặc Doãn Hạo ló đầu ra, bám vào lưng ghế nhìn những tài liệu trong di động của Mặc Doãn Hạo.
Tập đoàn Lục thị?
Giang Nhất Minh giơ ngón tay thon dài nhìn rõ những khớp xương, vươn ra đoạt lấy di động của Mặc Doãn Hạo, thản nhiên đọc lên.
“Tổng giám đốc Tập đoàn Lục thị – Lục Tịnh Kỳ bị các cổ đông bỏ phiếu bãi miễn chức tổng giám đốc. Không chỉ có vậy, chú của cô ấy – Lục Thành Nam năm năm trước đã bày kế sát hại anh hai cũng chính là bố mẹ của Lục Tịnh Kỳ. Hiện tại đã bị chủ tịch Hàn Triệu Bân của tập đoàn Hàn Z đưa vào cục Cảnh sát…”
Mặc Doãn Hạo không có chút dấu hiệu nào muốn giấu giếm, nghe Giang Nhất Minh đọc to những tài liệu trong điện thoại, khóe môi anh hơi nhếch lên, con ngươi đen láy dần dần trở nên u ám, nhìn có vẻ muốn nói điều gì. 
Muốn bắt nạt người phụ nữ của tôi, vậy thì cho bọn họ nếm thử cảm giác xuống địa ngục.
Giang Nhất Minh đọc xong liếc mắt nhìn Mặc Doãn Hạo, ngồi ở cạnh tay vịn ghế sofa tùy ý khoanh hai chân lên, tay phải anh ta khoác lên bả vai anh, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào anh hỏi: “Ông chủ Mặc, vợ chưa cưới của anh? Lục Tịnh Kỳ? Là người ở trường học?”
Mặc Doãn Hạo không đáp, giơ bàn tay trái thon dài ngoắc ngoắc ngón tay.
Giang Nhất Minh nhận ra được hơi thở không bình thường trên người anh, cúi đầu nhích lên phía trước tiến lại gần, cái mũi nhạy bén thoáng ngửi được mùi nguy hiểm.
“Ông chủ Mặc, chúng ta là chiến hữu cách mạng, lại là anh em tốt, mấy vấn đề này mà cũng không trả lời sao? Hả?”
Qua lúc lâu, Mặc Doãn Hạo ngước mắt lên, trong đáy mắt tràn ngập màu đỏ tươi, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Giang Nhất Minh.
Giang Nhất Minh không khỏi rùng mình một cái, cười gượng nói: “Đùa thôi, đùa thôi mà. Này, trả cho anh.”
Nói xong ngoan ngoãn trả di động lại cho Mặc Doãn Hạo.

Mặc Doãn Hạo thoát khỏi hộp tin nhắn, mở wechat trực tiếp gọi video cho Lục Tịnh Kỳ.
***
Căn cứ FM.
Lục Tịnh Kỳ còn đang từng bước bẻ khóa lỗ hổng, lúc Mặc Doãn Hạo gọi video đến, cô hoàn toàn không chú ý tới.
Lần này người có thể xâm nhập vào hệ thống chống trộm của tổ chức Hắc Ám dường như là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh đối với Lục Tịnh Kỳ.
Lúc Lâm Dao Nhi ở sân huấn luyện ngầm, chiếc đồng hồ cơ đeo trên tay bỗng nhiên nhận được cảnh báo của hệ thống, cô ấy lập tức giơ tay trái lên mở nắp đồng hồ cơ.
Nhìn thấy hệ thống thông báo: “Có người xâm nhập, hãy mau chóng tìm ra vấn đề.”
Lâm Dao Nhi nhíu mày, trong lòng hoảng hốt nói: Không ổn, có người xâm lấn tổ chức, thực lực của đối phương dường như còn mạnh hơn chị Kỳ.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng cũng bình tĩnh nói với đội viên huấn luyện: “Huấn luyện đấu súng.”
Nói xong nhìn về phía Thành Nhất Cửu lại nói: “Thành Nhất Cửu, cậu giám sát toàn bộ hành trình. Một tiếng sau tôi qua đây kiểm tra kết quả.”
Thành Nhất Cửu bước lên trước một bước, tư thế đứng nghiêm, làm thủ thế ôm quyền của tổ chức Hắc Ám: “Đã rõ.”
Lâm Dao Nhi xoay người rời khỏi sân huấn luyện ngầm.
Cạch một tiếng, cửa tầng hầm mở ra. Cố Cảnh Nghiên vẫn đối diện với màn hình máy tính nghiêm túc xem tài liệu, căn bản không rõ về chuyện hệ thống chống trộm của tổ chức Hắc Ám bị người ta xâm nhập vào.
Lâm Dao Nhi liếc mắt nhìn Cố Cảnh Nghiên một cái, giọng nói trong trẻo lành lạnh từ phía sau lưng anh ta truyền đến.
“Cố Cảnh Nghiên, đi lên đó giúp chị Kỳ đi.”
Cố Cảnh Nghiên nghe thấy giọng của cô ấy thì nhíu mày lại ngước nhìn về phía Lâm Dao Nhi đang đứng ở cầu thang, nghi ngờ hỏi: “Chị Kỳ? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc Lâm Dao Nhi nói ra lời này, Cố Cảnh Nghiên ngẩn ngơ hồi lâu, đầu óc cũng nghĩ tới việc chị Kỳ gặp chuyện không hài lòng.
Nhưng anh ta vẫn muốn Lâm Dao Nhi chính miệng nói ra mới có thể khẳng định phán đoán của mình.
Lâm Dao Nhi xoay người tiếp tục nói: “Đừng có nói nhảm nữa, đi lên đi.”
Cố Cảnh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất tầng hai, nghĩ thầm: Chị Kỳ gặp phải cao thủ không giải quyết được? Đại lão mà mình kính nể lại gặp phải kẻ non tay mà không giải quyết được sao?
Đôi mắt to xinh đẹp của Lục Tịnh Kỳ, hàng mi dài che đi nụ cười tà ác dưới đáy mắt, nhìn từ cửa sổ sát đất, nó thực sự rất ngầu, ngông cuồng đến cực điểm.
Sườn mặt của cô được chiếu sáng bởi ánh sáng màn hình trước mặt, chiếu ra một bông hồng lạnh giá trông có vẻ vừa xinh xắn vừa mang một vẻ ngoài tuyệt đẹp.
Tầng thứ mười lăm của lỗ hổng đã bị bẻ khóa, bây giờ chỉ còn một tầng cuối cùng.
Lục Tịnh Kỳ nhíu chặt lông mày, động tác trên tay mỗi lần lại càng nhanh hơn.
Suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên đôi môi đỏ mọng tuyệt đẹp khẽ lóe lên nụ cười nhàn nhạt.
Những ngón tay dài trắng như sứ chỉ mất chưa đầy một lúc đã gõ bàn phím ra hai chuỗi số hiệu.
Lỗ hổng bị bẻ khóa, hệ thống chống trộm được khôi phục nhưng cùng với đó, một chuỗi số hiệu khác lại xuất hiện trên màn hình.
Trông có vẻ nó vẫn rất thú vị.
Bản dịch số hiệu như sau:
Chúc mừng bạn đã bẻ khóa thành công, tôi sẽ tuân thủ thỏa thuận của chúng ta và hết sức hi vọng hacker W sẽ giữ lời hứa.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.