Áo choàng của lão đại không giữ nổi

Chương 18


Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 18:

Trong nháy mắt khi Tần Minh Trương nhìn thấy viên đạn bay tới, anh ta nhanh chóng đẩy Tần Thừa Tuấn ra nên viên đạn chỉ sượt qua cánh tay anh ta, miệng vết thương nóng rực truyền tới cơn đau rát.
Mặc Doãn Hạo cau mày, vẻ mặt lạnh lùng gọi một tiếng: “Triệu Viễn Ninh.”
Triệu Viễn Ninh lập tức ra hiệu cho tất cả sát thủ ở buổi tiệc vây quanh phòng tiệc, cửa lớn đang cực kỳ hỗn loạn bỗng âm thầm được đóng lại.
Lục Tịnh Kỳ ở phòng riêng lầu hai cất quần áo vào ba lô, trong phòng còn có một cửa sổ khác hướng ra ngoài, cô leo từ đó dùng tay không bò lên cửa sổ tầng năm mươi mốt.
Khi tới cửa sổ phòng 5106, cô mở nắp của đồng hồ máy tự động, ấn nhẹ nút trên đồng hồ máy, ngân châm bắn ra xuyên vào khe cửa sổ.
Chưa tới năm phút, cô đã quay lại phòng 5106 và thay xong trang phục đã chuẩn bị từ trước.
Cố Cảnh Nghiên đứng ngoài cửa, gõ nhẹ hai tiếng.
Đây là mã Morse, ám hiệu của tổ chức Hắc Ám.
Lục Tịnh Kỳ đeo ba lô theo ra mở cửa, sau đó vứt ba lô cho Cố Cảnh Nghiên mà không nói bất cứ điều gì, nhưng Cố Cảnh Nghiên lập tức hiểu được toàn bộ sự việc.
Anh ta nhận ba lô, hơi cau mày nghĩ thầm: Không phải ai cũng được cầm ba lô của chị Kỳ đâu nhé!
Cố Cảnh Nghiên đi thang máy xuống hầm để xe của khách sạn, đến khi đám người kia phong tỏa toàn bộ khách sạn thì anh ta đã lái xe của chị Kỳ rời khỏi khách sạn Danh Đô.
Lục Tịnh Kỳ không nhanh không chậm rời khỏi phòng thuê, đi thang máy trở lại tầng hai mươi.
Lâm Dao Nhi đã đứng ở cửa thang máy chờ cô.
Cô mặc một bộ lễ phục cúp ngực màu xanh lam, trên mặt vẫn là vẻ ung dung bình thản. 

Vốn dĩ vẻ ngoài của cô đã rất thu hút người nhìn, còn thêm cách ăn mặc này, cùng lớp trang điểm tinh xảo đã khiến mấy tên đặc công đứng canh ở cửa có chút không thể kiềm chế.
Còn Lâm Dao Nhi chỉ mặc một bộ lễ phục đơn giản thoải mái, thoạt nhìn thì rất nghiêm chỉnh.
Khi các cô đến cửa, lấy thiệp mời cho tên đặc công xem thì họ liếc nhìn Lâm Dao Nhi một cái, nghiêng đầu, không nhận thiệp mời của các cô.
Lâm Dao Nhi cười giễu cợt một tiếng: “Ha.”
Người đàn ông phụ trách nhận thiệp mời đang ngồi trên ghế bỗng đứng dậy nhận thiệp mời của Lâm Dao Nhi, anh ta còn nói nhỏ bên tai: “Ông chủ Mặc phong tỏa toàn bộ phòng tiệc, hình như bên trong xảy ra chuyện gì đó rất kinh khủng.”
Lâm Dao Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Thật sao?”
Người đàn ông phụ trách nhận thiệp mời gật đầu, rồi lại ngồi xuống ghế.
Ông chủ Mặc, hừ.
Khóe môi Lục Tịnh Kỳ nhếch lên cười nhàn nhạt, rũ mắt, cô suy tư một hồi rồi lại mở miệng nói: “Dao Nhi, chúng ta chờ ở cửa vậy!”
Lâm Dao Nhi gật đầu, trả lời: “Vâng.”
Hai người ngồi xuống sô pha được bố trí gần đó, yên lặng chờ đợi cửa phòng tiệc mở ra.
Trong đại sảnh buổi tiệc.
Mặc Doãn Hạo không nhanh không chậm bước lên sân khấu, đi tới bên cạnh Tần Minh Trương.

Tần Minh Trương nâng mắt quay đầu nhìn về phía căn phòng ở lầu hai.
Cặp mắt khác thường nhìn chằm chằm vào căn phòng ấy: “Mặc, phòng riêng lầu hai.”
Mặc Doãn Hạo đã sớm cho người lục soát toàn bộ phòng riêng ở lầu hai: “Đã cho người lên rồi.”
Tần Minh Trương không ngờ hai phát đạn vừa rồi đều nhắm vào anh cả của anh ta, Tần Thừa Tuấn.
Triệu Viễn Ninh xuyên qua đám người đến bên cạnh Mặc Doãn Hạo, nói nhỏ vào tai anh: “Ông chủ Mặc, người đã chạy rồi.”
Mặc Doãn Hạo nhíu mày, buồn bực nói: “Một đám vô dụng.”
Tần Quốc Bình không xuất hiện trong buổi tiệc nhưng dường như ông ta cảm nhận được có gì đó không lành.
Tần Thừa Tuấn cầm lấy micro trên đất, nhặt kính lên, dưới ngọn đèn của sân khấu vẫn lộ ra vẻ đẹp trai mê hoặc lòng người.
Đứng ở trung tâm sân khấu, giọng điệu vẫn cuốn hút như vậy, không hề có chút khiếp sợ nào, điềm tĩnh thoải mái nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi là chút chuyện ngoài ý muốn, chẳng qua, bây giờ mọi thứ đã ổn, buổi tiệc vẫn được tiến hành như cũ, không nói nhiều nữa, khai tiệc thôi nào.”
Đương nhiên là các danh môn thế gia ở buổi tiệc biết chuyện vừa rồi không thể xử lý nhanh gọn như vậy được.
Tần Minh Trương giữ chặt tay anh cả, quả thật không thể hiểu nổi anh ta: “Anh, anh muốn bỏ mạng sao?”
Tần Thừa Tuấn gạt tay Tần Minh Trương ra, nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm túc nói: “Ông chủ Mặc, cảm ơn anh đã sớm bố trí đặc công ở đây.”
Mặc Doãn Hạo nghe được những lời này của Tần Thừa Tuấn thì càng cau mày, anh hất tay phải, toàn bộ đặc công đang ẩn núp đều đứng dậy.

Chỉ trong chốc lát, cửa chính của phòng tiệc đã mở ra.
Vài tên đặc công đứng canh cửa cũng đã rời đi, hai nhân viên an ninh quay về vị trí ban đầu của họ.
Khóe môi Lục Tịnh Kỳ cong lên nụ cười mê người, vẻ mặt ung dung nói: “Dao Nhi, đi thôi.”
Hai người từ từ bước vào phòng tiệc.
Hai bóng dáng quyến rũ cầm ly rượu, đi tới bàn bên cạnh cửa sổ sát đất, chậm rãi thưởng thức tiết mục trên sân khấu.
Sau khi Tần Minh Trương xử lý miệng vết thương một chút thì lập tức trở lại phòng tiệc.
Mặc Doãn Hạo hơi cong môi, đôi mắt hạnh nhân nheo lại nhìn về phía cửa sổ sát đất bên góc phải.
Từ lúc gặp chuyện không may đến bây giờ thì Hạ Khang Vũ vẫn đứng ở góc trái, lẳng lặng quan sát màn trình diễn phấn khích lúc nãy.
Tần Minh Trương đút hai tay vào túi quần, anh ta vẫn duy trì dáng vẻ lạnh lùng, đi bên cạnh Mặc Doãn Hạo: “Mặc, tôi…”
Bỗng nhiên, Mặc Doãn Hạo ngắt lời Tần Minh Trương: “Cô gái thú vị tới rồi.”
Tần Minh Trương nâng mắt, nhìn theo hướng của Mặc Doãn Hạo, anh ta kinh ngạc khi nhìn thấy hai bóng dáng xinh đẹp.
Mặc Doãn Hạo cầm ly rượu, thấp giọng nói: “Đến gặp bình hoa trong lời cậu nói nào.”
Tần Minh Trương cùng Mặc Doãn Hạo xuyên qua đám người, hướng tới hai bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp kia.
Con ngươi đen láy của Mặc Doãn Hạo dừng trên người của Lục Tịnh Kỳ, môi mỏng hé mở: “Cô Lục, chúng ta thật có duyên.”
Giọng điệu của anh mang theo chút đùa giỡn: “Buổi sáng vừa gặp mặt, buổi tối lại có thể gặp tiếp.”

Lâm Dao Nhi quay đầu, liếc mắt nhìn Mặc Doãn Hạo: “Chậc, muốn bắt chuyện thì có thể dùng cách khác, câu khác không?”
Tần Minh Trương nghe được câu nói của Lâm Dao Nhi, anh ta không nhịn được nói: “Bắt chuyện? Tổng giám đốc Lục nhà cô chỉ là bình hoa thôi, bắt chuyện là đã nể mặt cô ấy rồi.”
Lâm Dao Nhi không còn lời nào cãi lại, thẹn quá hóa giận chỉ vào Tần Minh Trương nói: “Anh… Anh, anh…”
Tần Minh Trương đút một tay vào túi quần, thân hình cao ráo, khóe môi lại bày ra nụ cười nhàn nhạt: “Anh cái gì mà anh, tôi nói lại lần nữa, tổng giám đốc Lục nhà cô cũng chỉ là một bình hoa thôi.”
Lục Tịnh Kỳ đã quen với hai chữ “bình hoa” này nên cô cũng không thèm để ý, vẫn tiếp tục uống rượu đỏ.
Sau đó không lâu, Mặc Doãn Hạo nói ra một câu khiến người ta không thể nào thông suốt: “Cô Lục, chúng ta kết hôn thế nào đây?”
Tần Minh Trương và Lâm Dao Nhi lập tức rơi vào trạng thái mộng mị, sau một hồi, cả hai đồng thanh mở miệng nói: “Không thể nào.”
Lục Tịnh Kỳ lắc nhẹ ly rượu, rũ mắt cười, lạnh lạnh từ chối: “Thật ngại quá, ngài Mặc, trong mắt bình hoa rất kinh tởm đàn ông.”
Lâm Dao Nhi uống hết nửa ly rượu đỏ rồi nói thêm: “Anh, à không, là ngài Mặc, bắt chuyện xong rồi, phiền ngài tránh ra được không? Chúng tôi vẫn muốn xem tiết mục biểu diễn trên sân khấu, cảm ơn.”
Mặc dù Tần Minh Trương không thích Mặc Doãn Hạo và Lục Tịnh Kỳ ở bên nhau, nhưng vì quyết định của anh em mình nên anh ta đành phải tận lực hỗ trợ.
Tần Minh Trương bước tới kéo cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của Lâm Dao Nhi rời đi.
Khóe môi Mặc Doãn Hạo cong lên, thấp giọng nói: “Cô Lục, cô đã cứu bà nội tôi, mà bà ấy lại xác định cô là con dâu của nhà họ Mặc, chẳng lẽ cô muốn làm tổn thương tấm lòng của bà ấy sao.”
Bây giờ theo đuổi phụ nữ mà anh cũng phải mang bà Trân Châu ra, sự thật chứng minh, thái tử gia của Hải Thành cũng chỉ có thể thôi.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.