Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 19:
Khóe môi Lục Tịnh Kỳ cong lên, lông mi dày che khuất đáy mắt cô, môi đỏ hé mở: “Ngài mặc, chỉ là tôi may mắn trị được bệnh của bà ấy, vậy thôi.”
Danh môn thế gia ở Hải Thành đều biết năm năm trước, Lục Tịnh Kỳ được mệnh danh là người đẹp nhất Hải Thành, nhưng đó chỉ là mối quan hệ lợi ích được những gia tộc giàu có dùng để liên hôn.
Bây giờ, những hào môn ở Hải Thành đều cho rằng cô là bình hoa, à không! Chắc chắn là bình hoa vô dụng.
Trong đám đông, Lâm Dao Nhi dùng sức bẻ ngược tay Tần Minh Trương.
Mảnh vải màu trắng trên cánh tay phải anh ta lập tức thấm đỏ nhưng Tần Minh Trương chỉ hơi nhíu mày, nhìn ánh mắt Lâm Dao Nhi có chút khác thường: “Buông ra, tôi không đánh phụ nữ.”
Nếu hai người họ thật sự đánh nhau thì có thể ngang ngửa đấy.
Lâm Dao Nhi tinh xảo thu lại vài phần hàn ý: “Tôi cũng không phải dạng dễ chọc, tốt nhất là…”
Lời còn chưa nói xong, ánh mắt cô rơi xuống chỗ bị thương trên cánh tay của Tần Minh Trương, cau mày nghĩ thầm: Tối nay chị Kỳ muốn ám sát anh ta?
Lâm Dao Nhi biết rõ kỹ thuật bắn súng của chị Kỳ nhà cô, cho tới bây giờ cô chưa từng ám sát thất bại.
Trừ khi có người lợi hại hơn chị Kỳ nhà cô, có thể né được kỹ thuật bắn súng của chị Kỳ.
Theo bản năng, Lâm Dao Nhi buông tay, xoay người bỏ lại một câu: “Xử lý miệng vết thương.”
Tần Minh Trương ngây người, nhìn bóng dáng cô ấy nhưng lại cảm thấy cô ấy còn có ý khác, lập tức nghĩ thầm: “Mặc, tôi đã cố hết sức rồi.”
Mười một giờ tối.
Lục Tịnh Kỳ và Lâm Dao Nhi rời khỏi khách sạn Danh Đô, bước vào chiếc Maserati, trở về tập đoàn Lục Thị.
Mặc Doãn Hạo đứng ở cửa sổ sát đất phòng 5006, nhìn chiếc xe bên dưới đang dần dần rời đi, khóe môi cong lên nụ cười, nhưng nụ cười đó khiến người ta không đoán được, nhưng lại khiến người ta cam tâm phục tùng.
Vẻ mặt Hạ Khang Vũ nghiêm túc nhìn Tần Minh Trương, quan tâm hỏi: “Minh Trương, miệng vết thương của anh vẫn ổn chứ?”
Tần Minh Trương cúi đầu nhìn cánh tay đáp lại: “Vết thương nhỏ thôi, không sao cả.”
Bầu không khí trầm lặng được một lúc thì Hạ Khang Vũ lên tiếng phá vỡ nó: “Tiểu Trương, anh cả của anh nhận hối lộ gì à?”
Tần Minh Trương lắc đầu, suy nghĩ một hồi rồi lại khẳng định nói: “Chắc chắn anh ta sẽ không nhúng tay vào những chuyện tham ô hối lộ, tôi tin anh ta.”
Mặc Doãn Hạo nheo mắt, khóe môi bất giác giương lên: “Tần Thừa Tuấn không có.”
Anh đã điều tra Tần Thừa Tuấn, thật sự không có chuyện tham ô hối lộ.
Điều này anh cũng hơi khó hiểu, những người mà sát thủ G ám sát đều là kẻ không sạch sẽ, tội ác tày trời.
Nhưng mục tiêu ám sát lần này không giống phong cách của tên đó, lại còn thất bại, e là bên trọng vẫn còn tồn tại bí mật gì đó không muốn để người khác biết.
Hạ Khang Vũ bắt chéo chân, trầm giọng nói: “Tiểu Trương, xem ra ông già nhà anh đang giấu anh chuyện gì đó.”
Khi Mặc Doãn Hạo nói “Tần Thừa Tuấn không có”, Hạ Khang Vũ đã đoán được có gì đó không hợp lý.
Cho nên bây giờ anh ta muốn nhắc nhở Tần Minh Trương, nhà họ Tần sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Tiếng Triệu Viễn Ninh mở cửa làm gián đoạn cuộc hội thoại của bọn họ, nhưng cũng khiến Mặc Doãn Hạo lấy lại tinh thần.
Mặc Doãn Hạo xoay người, trở lại sô pha ngồi xuống, tựa lưng và ghế, con ngươi đen láy che khuất sự lạnh lẽo trong đáy mắt.
Giọng nói điềm tĩnh truyền vào tai họ: “Triệu Viễn Ninh, thông báo với tất cả hào môn thế gia ở Hải Thành.”
Anh suy nghĩ một phút rồi lại mở miệng nói tiếp: “Vị hôn thê của tôi là bình hoa, không hiểu quy tắc của giới thương nghiệp, người thì xinh đẹp, cũng rất tốt bụng nhưng tính tình khá gắt gỏng, kêu bọn họ phải biết chừng mực…”
Hạ Khang Vũ nghe xong lời này thì muốn rớt tròng mắt xuống đất, kích động chụp lấy tay của Mặc Doãn hạo, tò mò hỏi: “Ông chủ Mặc, bình hoa? Có phải là cô gái trẻ tuổi mà tối nay anh đã nói chuyện không.”
Tuy anh ta chỉ ngồi ở góc xem biểu diễn nhưng trò hay qua rồi thì anh ta vẫn chú ý tới hướng đi của ông chủ Mặc nhà mình.
Chỉ là anh ta không ngờ Mặc Doãn Hạo lại chủ động bắt chuyện với phụ nữ, à không đúng, đó là một cô gái trẻ trung xinh xắn, nhìn có vẻ rất nhỏ tuổi, chỉ là… vóc dáng thì phát triển nhanh hơn một chút.
Mặc Doãn Hạo lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, chỉ nói ba chữ: “Buông tay ra.”
Hạ Khang Vũ nâng mắt, đối diện với con ngươi đầy sát khí của Mặc Doãn Hạo, anh ta lập tức rụt cổ thu tay, bĩu môi nói: “Được được, anh không nói thì thôi, tôi hỏi tiểu Trương.”
Anh ta quay đầu nhìn Tần Minh Trường, nháy máy mấy cái với vẻ mặt mong chờ: “Tiểu Trương, anh nói đi.”
Tần Minh Trương gật đầu, đôi mắt khác thường lộ ra vẻ lạnh lẽo, thanh âm khàn khàn, chậm rãi nói: “Là người đẹp nhất Hải Thành năm năm trước, thiên kim của Lục Châu Nam, tổng giám đốc của tập đoàn Lục Thị.”
Hạ Khang Vũ hơi nghi ngờ hỏi nhỏ: “Thiên kim của Lục Châu Nam? Còn được mệnh danh là người đẹp nhất Hải Thành? Là ai vậy!”
Tần Minh Trương đã nói rõ như vậy mà anh ta vẫn không đoán được nên đành nói luôn: “Cháu gái của Lục Thành Nam, Lục Tịnh Kỳ, chính là tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Lục Thị.”
Hạ Khang Vũ nghe vậy, không biết là đang kinh ngạc hay là khiếp sợ, trong lòng thầm nghĩ: Trời, là người đẹp đấy! Vẻ đẹp 16 tuổi gây điên đảo năm năm trước, tại buổi tiệc đã khiến mọi người kinh ngạc bởi vẻ ngoài ấy, chính là thiên kim bình hoa của nhà họ Lục sao?
Triệu Viễn Ninh nghe xong đoạn hội thoại của bọn họ thì nhìn thoáng qua Tần Minh Trương, thanh âm hơi khàn khàn: “Tất cả máy theo dõi của khách sạn đã bị phá hủy trước năm giờ chiều, sau đó đã liên tục được sửa chữa đến tận bây giờ nhưng vẫn… vẫn chưa sửa xong.”
Nói xong, anh ta nâng mắt nhìn sắc mặt của Mặc Doãn Hạo, ấp a ấp úng nói hết câu.
Mặc Doãn Hạo cau mày, trong lòng mắng thầm: “Chết tiệt, xem ra tên đó đã sớm khống chế phòng điều kiển hệ thống của khách sạn Danh Đô.”
Anh phất tay trả lời: “Ừm, trước sáng mai, chuyện tôi vừa dặn dò lúc nãy, phải được hoàn thành.”
Triệu Viễn Ninh cúi đầu, vô cảm nói: “Vâng, thưa ông chủ Mặc.”
Hạ Khang Vũ lấy lại tinh thần, không đứng đắn nói: “Ông chủ Mặc, tối nay tôi ngủ với anh nhé?”
Ngay lúc Mặc Doãn Hạo đang buồn bực mà Hạ Khang Vũ lại nói những lời này, đúng là muốn chết rồi: “Khang Vũ, phòng sói tuyết nói nhớ cậu.”
Hạ Khang Vũ chợt lạnh sống lưng, bỗng trong đầu hiện ra vài ký ức.
“Ông chủ Mặc, ông chủ Mặc, chỗ này lạnh quá, sẽ chết người đấy.”
“Ông chủ Mặc, cứu mạng! Sao lại có sói nữa!”
“Ôi chúa ơi! Là sói thật kìa! Cứu… cứu mạng.”
Hạ Khang Vũ lắc đầu, cười cười nói: “Đừng, đừng mà, cái chỗ đó, cả đời này tôi không bao giờ muốn tới đó đâu, xem như tôi chưa nói gì nhé, tôi qua phòng kế bên nghỉ ngơi đây.”
Anh ta đứng dậy, lúc gần ra ngoài còn không quên để lại một câu: “Ngủ ngon, moah moah ta.”
Đột nhiên Tần Minh Trương gọi Hạ Khang Vũ lại: “Chờ tôi, Khang Vũ.”
Anh ta đứng dậy, đôi dị đồng lạnh lẽo, vẻ mặt điềm đạm nói: “Mặc, nghỉ ngơi sớm một chút! Chuyện của gia đình tôi, tôi sẽ tự xử lý.”
Hạ Khang Vũ không hề xoay người, dáng đứng lười nhác nói: “Tiểu Trương, anh nói nhiều làm gì, chuyện của gia đình anh, tất nhiên anh phải xử lý rồi, đây chẳng phải lời vô nghĩa sao?”
Tần Minh Trương bước qua Hạ Khang Vũ mà không thèm liếc mắt nhìn anh ta.
Khí chất của hai bóng dáng rời khỏi phòng 5006 hoàn toàn khác nhau.
Thật ra Mặc Doãn Hạo có chút phiền muộn, anh đi vào phòng ngủ, nới lỏng cà vạt.