Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 17:
Trong phòng 5006 chỉ còn lại Mặc Doãn Hạo và Tần Minh Trương.
Tần Minh Trương mân mê tay áo trái, một chiếc đồng hồ Omi xa xỉ hiện ra dưới ngọn đèn, giọng nói trầm thấp: “Mặc, hy vọng quyết định của cậu là đúng.”
Mặc Doãn Hạo đi tới bên cạnh bàn, dập tàn thuốc ở đầu ngón tay vào gạt tàn, cầm lấy tây trang được vắc tùy tiện trên sô pha, khoác vào, ngón tay thon dài cài khuy áo rồi bước chân rời khỏi phòng.
Tần Minh Trương cũng mặc lại áo vest, đút một tay vào túi quần rồi tiêu sái rời khỏi phòng, cùng Mặc Doãn Hạo rời đi.
Phòng tiệc ở tầng hai mươi.
Mặc Doãn Hạo và Tần Minh Trương đi thang máy xuống, cả hai đều cho tay vào túi quần, khi nhân viên an ninh và vị tiểu thư nhà giàu thấy họ thì đều xoay người, nhìn họ bằng ánh mắt sùng bái.
“A… ông… ông chủ Mặc kìa!”
“Làm sao đây, ông chủ Mặc đẹp trai quá, cho dù ở góc độ nào thì ông chủ Mặc đều quyến rũ chết đi được.”
“Uầy, cậu ba nhà họ Tần cũng không tệ nha, dáng vẻ đẹp trai, lạnh lùng, cao quý, cũng không kém cạnh gì!”
“Đáng tiếc, ông chủ Mặc chỉ thích đàn ông…”
…
Mặc Doãn Hạo thích đàn ông? Ha…
Họ không cần thiệp mời, nhân viên an ninh vừa nhìn thấy đã lập tức xoay người mời họ vào.
Hai nhân viên an ninh cúi đầu, thấp giọng nói: “Ông chủ Mặc, cậu ba nhà họ Tần.”
Mặc Doãn Hạo bước vào phòng tiệc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Hạ Khang Vũ đứng một góc trên sân khấu, đang nói chuyện với Triệu Viễn Ninh.
Theo bản năng, Triệu Viễn Ninh đi tới bên cạnh Mặc Doãn Hạo, nhỏ giọng nói: “Ông chủ Mặc.”
Mặc Doãn Hạo chỉ đáp lại: “Ừ.” và không còn gì nữa.
Anh nhìn thấy phục vụ đang tới nghênh đón họ, tay người phục vụ bưng một cái khay màu nâu, trên khay đặt hai ly rượu đỏ vừa được ủ từ đồn điền rượu vang Flagg.
Mặc Doãn Hạo cầm ly rượu, chầm chậm đi tới chỗ bàn bên phải.
Vốn dĩ Tần Minh Trương vẫn đang đi theo Mặc Doãn Hạo nhưng không biết tại sao, ông già nhà mình lại kêu người tới chuyển lời cho anh ta.
Tần Minh Trương xoay người, hơi nheo mắt lại, mở miệng nói: “Trợ lý Triệu, giúp tôi nói với ông chủ Mặc một tiếng, tôi phải xử lý vài chuyện.”
Triệu Viễn Ninh hiểu ý gật đầu nói: “Được, bác sĩ Tần.”
Người kính nể anh ta thì sẽ gọi anh ta là bác sĩ Tần, còn kẻ nịnh bợ anh ta thì sẽ gọi anh ta là cậu ba nhà họ Tần.
Cho nên Triệu Viễn Ninh là người kính nể anh ta, giống như ông chủ Mặc, Triệu Viễn Ninh cũng nghe theo lời dặn dò của anh ta.
Tần Minh Trương theo sự dẫn dắt của thuộc hạ, xuyên qua đám người đi vào một căn phòng riêng xa hoa.
Trong phòng có gia chủ nhà họ Tần, Tần Quốc Bình, vợ của ông ta, Lộ An Vũ, cậu cả nhà họ Tần, Tần Thừa Tuấn.
Ba người ngồi trên sô pha, nghiêm túc nhìn Tần Minh Trương, bà Tần chỉ là mẹ kế của ba anh em họ.
Nhìn bà ta rất trẻ nhưng thật ra bà ta đã năm mươi mốt tuổi rồi.
Tần Minh Trương đứng đại một chỗ nào đó, giọng điệu chẳng mảy may quan tâm, nói: “Nói đi! Có chuyện lớn gì mà cần tôi tới đây.”
Tần Quốc Bình nghe thấy giọng điệu này của anh ta, tức đến đỏ mắt, gân xanh hằn lên trên cổ, chỉ tay vào Tần Minh Trương nói: “Mày, mày… khốn nạn, nói chuyện đàng hoàng cho tao.”
Khóe môi Tần Minh Trương cười lạnh, rũ mắt xuống: “À bố thân yêu, rốt cuộc bố có nói hay không đây.”
Bầu không khí trong căn phòng đột nhiên tràn ngập mùi thuốc súng, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Tần Thừa Tuấn bắt chéo hai chân, đeo kính gọng vàng, làn da trắng trẻo hơn cả phụ nữ, ánh mắt thâm thúy lại ngoan độc, lông mi dày rậm, trên mũi có một nốt ruồi đen không lớn không nhỏ nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ ngoài đẹp trai của anh ta, khuôn môi hình quả đào mật.
Tần Thừa Tuấn đẩy kính, giọng nói ấm áp phá vỡ bầu không khí đầy mùi thuốc súng: “Tần Minh Trương, đừng quậy nữa, ngồi xuống đi.”
Trước mặt anh cả, Tần Minh Trương cũng khá nghe lời, nhưng đôi khi lời nói của Tần Thừa Tuấn cũng không có tác dụng với Tần Minh Trương.
Ví dụ như công việc bác sĩ của Tần Minh Trương, lúc ấy, Tần Thừa Tuấn đã chặt đứt mọi nguồn kinh tế của Tần Minh Trương nhưng cũng không thể thuyết phục được anh ta.
Tần Minh Trương phất tay, nhíu mi tâm, tiếp tục duy trì bộ dáng không liên quan đến mình: “Có việc gì thì mau nói đi.”
Bà Tần cười như không cười giành nói trước: “Tiểu Trương à, không có việc lớn gì cả, bố con muốn cùng con và tiểu Tuấn lên sân khấu, cho nên, …”
Tần Minh Trương chưa nghe hết lời của bà Tần thì đã lập tức từ chối: “Mơ tưởng.”
Tần Quốc Bình chưa nguôi giận được bao lâu thì câu nói của Tần Minh Trương lại khiến ông ta tức nghẹn cổ.
Cầm cây gậy đặt bên cạnh sô pha, ông ta muốn đứng dậy qua đánh Tần Minh Trương. Bà Tần thấy thế thì lập tức ngăn Tần Quốc Bình lại, vỗ vỗ tay ông ta, trấn an nói: “Ôi trời, lão gia, không được, không được như vậy.”
Bà Tần lấy lại cây gậy, tiếp tục nói: “Lão gia, xin bớt giận, tiểu Trương không muốn lên sân khấu chắc là có nguyên nhân riêng, tiểu Tuấn, con nói thử xem!”
Bà Tần quay đầu nhìn thoáng qua Tần Thừa Tuấn vẫn đang ngồi yên không nhúc nhích, cho anh ta một ánh mắt, ý bảo anh ta nói tốt giúp Tần Minh Trương.
Từ đầu đến cuối Tần Thừa Tuấn đều không ngẩng đầu nhìn bà Tần, vẫn bắt chéo hai chân, lãnh đạm nói: “Bố, chuyện mà Tần Minh Trương không thích làm thì cho dù bố ép buộc nó cũng không được đâu.”
Tần Minh Trương lén bật ngón cái cho anh ta, mặt vẫn không chút thay đổi, nói với Tần Quốc Bình: “Bố, sức khỏe bố không tốt, đừng lo lắng về đứa con trai không tốt này.”
Tần Minh Trương buông ra câu này, sau đó cũng không quay đầu mà nhanh chóng rời khỏi phòng riêng.
Tần Quốc Bình càng tức giận hơn khi nghe câu nói này của anh ta, suýt chút nữa bị tắc nghẽn cơ tim.
“Mày… mày cái thằng bất hiếu, được lắm! Khụ khụ, thân thể của tao đều bị mày làm cho tức chết, mày…” Hai mắt Tần Quốc Bình đỏ tươi, trên trán và trên cổ đều hằn gân xanh, tức đến run người.
Tần Thừa Tuấn quay đầu, nhìn bóng dáng đang rời đi, đẩy kính lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Tính cách này của em thật giống bà ấy.”
Tần Quốc Bình và bà Tần nghe vậy thì đều quay lại bộ dạng nghiêm túc như ban đầu.
Năm phút sau.
Ngọn đèn trên sân khấu của phòng tiệc đều rọi vào một chỗ, nơi đó chính là trung tâm sân khấu.
Người chủ trì mặc bộ tây trang đen xuất hiện ở trung tâm sân khấu, cầm micro nói: “Chào các quý ông và quý bà, hoan nghênh mọi người đến tham dự buổi tiệc khai trương của đồn điền rượu vang Flagg tập đoàn Tần Thị.”
“Kính mời tổng giám đốc của tập đoàn Tần Thị bước lên sân khấu phát biểu đôi lời.”
Khi Lục Tịnh Kỳ ở căn phòng riêng lầu hai nghe được chữ tập đoàn Tần Thị, khóe môi cô mang theo nụ cười lạnh lẽo, nhìn trung tâm sân khấu.
Ánh mắt hung tàn lúc này của cô khác hẳn hoàn toàn so với Lục Tịnh Kỳ bình thường.
Cô nâng tay trái, lấy ra chiếc đồng hồ máy tự động, mở nắp lấy hai cây trong số ngân châm trong đó, rồi lại cầm cây súng lục trên bàn, đặt hai cây ngân châm vào lỗ nhỏ dưới họng súng.
Thông qua khe hở cửa sổ, nhắm thẳng xuống trung tâm sân khấu.
Tần Thừa Tuấn đứng bên trái sân khấu, bỗng nhiên, ngọn đèn sân khấu rọi vào người anh ta, thân hình cao ráo hiện ra trước mắt mọi người.
Những thiên kim tiểu thư cực kỳ mê đắm Tần Thừa Tuấn, dù sao con người Tần Thừa Tuấn cũng là hình mẫu lý tưởng của nhiều tiểu thư con nhà quyền quý.
Đôi chân thon dài của Tần Thừa Tuấn bước từng bước tới trung tâm sân khấu. Nhưng khi anh ta vừa nhận micro từ tay người chủ trì thì Tần Minh Trương đứng bên dưới sân khấu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh ta lập tức chạy lên sân khấu, đẩy Tần Thừa Tuấn rồi cả hai đều ngã xuống đất.
“Á…”
Hiện trường của buổi tiệc trở nên hỗn loạn.
Lục Tịnh Kỳ bắn viên đạn thứ hai, tiếng súng đã tiêu âm rất nhiều.
Viên đạn nhanh chóng bay về phía Tần Minh Trương và Tần Thừa Tuấn.