Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 14:
Lục Tịnh Kỳ nhận cuộc gọi: “Bắt máy rất nhanh.”
“Có đơn nào thú vị sao?”
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói trầm ổn: “Mười triệu.”
Giá tiền để riêng cá nhân Lục Tịnh Kỳ tiếp nhận đơn phải cao, nhưng nếu mười triệu mà lấy danh nghĩa của tổ chức Hắc Ám thì tuyệt đối không có nhận tiếp nhận.
“Là người nào? Địa chỉ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu cả nhà họ Tần của tập đoàn Tần Thị, Tần Thừa Tuấn, khách sạn Danh Đô, chín giờ tối nay.”
“Sau khi hoàn thành, vẫn như thường lệ.”
M thần bí hài lòng đáp lại rồi ngắt máy.
Chỉ trong chốc lát, M thần bí đã gửi cho cô thân phận của đối phương và cả ảnh chụp.
Lục Tịnh Kỳ nhìn ảnh chụp trên máy tính, khóe môi cong lên nụ cười vừa ngông cuồng vừa ngang ngược.
Bốn giờ chiều.
Lục Tịnh Kỳ ở lại công ty suốt mấy tiếng đồng hồ để xử lý xong đống văn kiện đã chất thành núi. Lâm Dao Nhi cầm hai quyển hồ sơ, đẩy cửa văn phòng.
“Chị Kỳ, đây là một số người mà Tần đổng sự sắp xếp vào, ông ta và Lục Thành Nam có quan hệ mật thiết nhất.”
Lâm Dao Nhi đặt hồ sơ lên bàn, không đè lên báo cáo.
Vẻ mặt cô cuồng ngạo, nhướng mày, tức giận nói: “Ừ, em nói với ông ta rằng, những thứ không thuộc về ông ta thì dù có cố gắng tranh giành thế nào cũng không bao giờ thuộc về ông ta đâu.”
Lâm Dao Nhi định mở miệng trả lời thì Lục Tịnh Kỳ lại nói tiếp: “Dao Nhi, em về căn cứ đi! Ngày mai Dạ Tinh Tư sẽ tới đây.”
Bàn tay trắng trẻo tinh tế đặt trên nắp máy tính, lập tức đậy xuống.
Lâm Dao Nhi gật đầu, nói: “Chị Kỳ, vậy tổ chức…”
Lục Tịnh Kỳ nâng mắt, đôi mắt hình hạnh nhân có vài phần xấu xa, nhưng lại lạnh lẽo chết người, cô vẫn còn đang tức giận.
Lục Tịnh Kỳ đứng lên rời khỏi ghế ngồi, đôi chân thon dài, đeo ba lô trên lưng, bước tới bên cạnh Lâm Dao Nhi, nói: “Chiếu Nặc Lâm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ ba chữ nhưng Lâm Dao Nhi lập tức hiểu được ngay.
Lục Tịnh Kỳ rời khỏi văn phòng. Trong lúc đợi thang máy thì cô phát hiện con gái Lục Thành Nam, Lục Kiều Yên và vợ của ông ta, Tang Uyển Nhu đang đứng phía sau cô.
Tuổi của Lục Kiều Yên cũng xấp xỉ cô. Cô chỉ lớn hơn Lục Kiều Yên một tuổi nên trước đây, Lục Kiều Yên muốn gì thì cô đều tặng cho cô ta. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy ghê tởm người nhà của Lục Thành Nam.
Lục Kiều Yên nhướng mày, có chút ghét bỏ mà liếc mắt một cái: “Ha, Lục Tịnh Kỳ, cô vẫn như vậy nhỉ.”
“Kỳ Kỳ, chuyện của chú con…”
Tang Uyển Nhu đến công ty là vì muốn xin cô tha cho Lục Thành Nam.
Lục Tịnh Kỳ cúi đầu, khóe môi vẫn cong lên, cười nham hiểm: “Kiều Yên, à không, Lục Kiều Yên, cảm ơn lời khen của cô.”
Khi nói chuyện, cô còn không thèm ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái. Lục Kiều Yên bị câu nói này của cô chọc giận, cô ta giậm chân, chỉ tay vào cô, một lúc sau vẫn không nói nên lời: “Cô, cô, cô…”
Tang Uyển Nhu xoay người, đánh vào tay Lục Kiều Yên, tức giận nói: “Kiều Yên, đừng lộn xộn.”
Lục Kiều Yên cau mày, giống như cô ta thật sự rất oan ức: “Mẹ, con không lộn xộn, chúng ta không cần cầu xin giúp ông ta.”
Lục Kiều Yên rất ghét Lục Thành Nam, nguyên nhân vì ông ta không phải là bố ruột của cô ta.
Lục Tịnh Kỳ không muốn tiếp tục nghe họ nói nhảm, trên mặt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn nhìn thang máy.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Cô bước vào trong thang máy, nâng cánh tay mảnh khảnh bấm số.
Trong thang máy, hàng mi dài giấu đi tầm mắt của cô, thoải mái tựa lưng vào thang máy.
Cô lấy điện thoại và dây tai nghe màu đen, quấn dây tai nghe quanh chiếc cổ trắng ngần của mình, sau đó bấm vài cái trên điện thoại.
Chưa đến năm phút, cô đã vào game “Cửu châu thần du ký”. Ngón tay trắng trẻo tinh tế xinh đẹp, chạm vào màn hình điện thoại, soạt soạt hai cái đã hạ gục đối phương.
*****
Khách sạn Danh Đô.
Buổi tiệc rượu tối nay trên tầng hai mươi chính là tiệc chúc mừng khai trương đồn điền rượu vang Flagg của tập đoàn Tần Thị, những người tai to mặt lớn, những gia đình giàu có trong Hải Thành đều được mời tới tham dự.
Đương nhiên, Mặc Doãn Hạo của tập đoàn tài chính Mặc Thị đã có mặt bên trong khách sạn và anh đang ở trong phòng 5006 trên tầng 50.
Trong phòng còn có hai người khác là Tần Minh Trương và Hạ Khang Vũ.
Tần Minh Trương buông mắt xuống, lạnh lùng nói: “Mặc, nguyên nhân cậu gọi tôi tới đây là….”
Chưa nói hết câu thì Hạ Khang Vũ đã chen vào: “Tiểu Trương, thì ra anh muốn tới vậy à.”
Tần Minh Trương ghét nhất là tham dự buổi tiệc có liên quan đến gia đình mình.
Nhưng cho dù vậy thì Mặc Doãn Hạo cũng sẽ lôi kéo anh ta tới.
Mối quan hệ giữa bố anh ta và ông chủ Mặc không được tốt lắm, nhưng chuyện làm ăn thì vẫn qua lại rất mật thiết.
Sở nghiên cứu của Tần Minh Trương cũng do Mặc Doãn Hạo tài trợ, cho nên có rất nhiều nguyên nhân khiến Tần Minh Trương đồng ý đi theo Mặc Doãn Hạo.
Nhưng cái quan trọng nhất là do anh ta cảm thấy Mặc Doãn Hạo là một con người rất đáng để tín nhiệm, thậm chí có thể hình thành một tình bạn lâu dài.
Tần Minh Trương liếc nhìn Hạ Khang Vũ một cái, trầm giọng nói: “Suỵt, câm miệng.”
Mặc Doãn Hạo biếng nhác tựa lưng vào sô pha, tay đánh rối tóc: “Đêm nay, sát thủ G bí ẩn sẽ ra tay.”
Anh nhận được tin từ Lang Ưng Các, sát thủ bí ẩn khiến cả thế giới khiếp sợ, rốt cuộc tên đó chuẩn bị ám sát ai.
Hạ Khang Vũ nghe vậy, lập tức thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ vừa rồi, nghiêm túc hỏi: “Ông chủ Mặc, tên đó sẽ ám sát ai?”
Sát thủ G bí ẩn, giới tính không rõ, tuổi tác không rõ, mặt mũi cũng không rõ, lai lịch của tên đó rất thần bí.
Nhưng tên đó chỉ ám sát những kẻ mang tội danh tham ô, nhận hối lộ các loại.
Tên sát thủ đó và hacker W giống nhau, họ đều rất bí ẩn, đều là người mà đội trinh thám của toàn thế giới luôn dõi mắt theo.
Đội trinh thám đã từng tốn cả năm trời để điều tra hai người bí ẩn này, nhưng đã bỏ công vô ích.
Mặc Doãn Hạo bắt chéo hai chân, ngậm một điếu thuốc lá trong miệng: “Trước mắt vẫn chưa có tin tức gì.”
Tần Minh Trương chống cằm, một lúc sau mới mở miệng: “Mặc, ra tay ở chỗ này của ông già nhà, e là…”
Anh ta không dám nói tiếp, tên sát thủ đó dám ra tay trong địa bàn của nhà họ Tần thì e là ít nhiều gì cũng liên quan đến ông ta.
Hạ Khang Vũ lập tức trở mặt, mệt mỏi nói: “Tiểu Trương, anh suy nghĩ nhiều quá rồi, làm sao tên sát thủ G cả gan ám sát ông già nhà anh chứ.”
Có lẽ đúng là Tần Minh Trương lo lắng quá nhiều rồi.
Mặc Doãn Hạo cầm ly rượu đỏ trên bàn, khẽ nhếch môi, trầm giọng nói: “Tần Minh Trương, không cần lo lắng.”
Khóe môi anh cong lên, chậm rãi nở một nụ cười mê hoặc lòng người.
Dường như nếu tên đó dám đến thì anh sẽ không bao giờ cho tên đó cơ hội để trốn thoát.
Hạ Khang Vũ nhìn nụ cười của ông chủ Mặc, hơi thở rét lạnh trực tiếp ùa tới.
Anh ta quay đầu, đôi mắt cười thành hình trăng khuyết, không đứng đắn nói: “Tiểu Trương, có ông chủ Mặc nhà anh rồi thì sợ gì chứ, cho dù là tên đó là đàn ông thì cũng sẽ bị ông chủ Mặc giày vò đến chết.”
Tần Minh Trương: “…”
Rầm rầm hai tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Triệu Viễn Ninh: “Ông chủ Mặc, ông chủ Mặc.”
Hạ Khang Vũ đứng dậy, lắc đầu nghĩ thầm, sao anh trai này vẫn cứ làm việc không có chừng mực vậy cà.
Hạ Khang Vũ mở cửa, anh ta nhìn Triệu Viễn Ninh, nhướng mày: “Tiểu Ninh, sau này làm việc phải biết có chừng có mực, được chứ?”
Triệu Viễn Ninh ngây người, khó hiểu hỏi: “Cậu Hạ, chẳng lẽ tôi làm gì sai ư?”
Hạ Khang Vũ hả hê cười lớn khi nhìn thấy biểu cảm của Triệu Viễn Ninh, nhỏ giọng nói: “Tâm trạng của ông chủ Mặc nhà cậu không được tốt.”
Tâm trạng của ông chủ Mặc không tốt?
Xem ra Hạ Khang Vũ muốn chỉnh Triệu Viễn Ninh rồi đây, anh ta rất nhàm chán à!
Tuy Hạ Khang Vũ là loại người này… à, mọi người truyền tai nhau rằng, anh ta là một kẻ mê nam sắc, không có hứng thú với phụ nữ, nhưng thật ra không phải, đó chỉ là tin đồn vớ vẩn thôi nhưng anh ta đã quen rồi.