Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 15:
Triệu Viễn Ninh mơ màng đứng ở cửa, anh ta đang rối rắm không biết có nên vào hay không. Hạ Khang Vũ cười cười, tiếp tục nói: “Nói chuyện nhớ chú ý một chút, tính cách của ông chủ Mặc nhà cậu thế nào, chắc cậu cũng biết rồi.”
Hạ Khang Vũ xoay người, quay lại sô pha ngồi xuống. Mặc Doãn Hạo thay đổi tư thế, buông hai chân xuống. Bàn tay anh lắc rượu trong ly, cũng vì sự lay động đó mà màu rượu càng ngày càng đỏ tươi hơn.
Tần Minh Trương nâng mắt nhìn Hạ Khang Vũ, hỏi: “Sao cậu lại hù trợ lý Triệu nữa vậy hả?”
Hạ Khang Vũ xua tay: “Thì sao chứ.”
Một lát sau, Triệu Viễn Ninh đi tới trước mặt họ. Anh ta nhìn Tần Minh Trương rồi lại nhìn sang Mặc Doãn Hạo, nhưng ngay lập tức thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: “Ông chủ Mặc, đã sắp xếp xong rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Khang Vũ tò mò: “Sắp xếp cái gì vậy? Tiểu Ninh.”
“Có phải ông chủ Mặc nhà cậu sắp xếp quân đội Lang rồi không?”
Triệu Viễn Ninh cười trả lời: “Cậu Hạ, sao có thể dùng quân đội Lang vào những chuyện thế này chứ.”
Hạ Khang Vũ mắng thầm: “Ha, tôi nhất định phải xem thật kỹ trò hay lần này.”
Mặc Doãn Hạo đặt ly rượu xuống bàn, anh đứng dậy, đầu ngón tay cầm điếu thuốc lá đi tới bên cửa sổ sát đất, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào người anh, giống như người đàn ông bước ra từ truyện tranh.
Điếu thuốc lá trên tay đã tàn được một nửa, anh đặt lên môi, hút nhẹ một hơi, rồi nhả ra một ít khói, giọng nói trầm thấp có pha chút lãnh đạm cười nói: “Trò hay? Ha.”
Khi Triệu Viễn Ninh nghe được câu nói của ông chủ Mặc thì cảm thấy ớn lạnh cả người.
Còn Tần Minh Trương khi nghe câu nói ấy, trong mắt anh ta lại lộ ra ý cười vô cùng ngang tàn.
Chỉ có Hạ Khang Vũ mới cảm thấy trận đấu này thú vị.
*****
Lục Tịnh Kỳ rời khỏi công ty rồi bắt taxi đến khách sạn Danh Đô.
Cô đội mũ lưỡi trai, mặc áo phông trắng cùng quần jean cạp cao, khoác một cái áo bành tô đen và đeo ba lô trên vai.
Mũ lưỡi trai vẫn được kéo thấp xuống, chỉ để lộ khuôn môi tuyệt mỹ.
Hai nữ nhân viên lễ tân ở đại sảnh của khách sạn bị dáng đi ngông cuồng ngạo mạn của cô thu hút, nhìn không rời mắt.
Cô đứng trước quầy lễ tân, không nhanh không chậm nói: “Tôi muốn một căn phòng bình thường.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một nữ nhân viên lấy lại tinh thần, nở nụ cười công nghiệp nói: “Vâng, thưa cô, có thể cho chúng tôi xem chứng minh thư được không ạ.”
Lục Tịnh Kỳ lấy chứng minh thư đã được chuẩn bị sẵn từ trước đặt trên bàn lễ tân. Nữ nhân viên còn lại cũng thu hồi tầm mắt, cúi đầu làm tiếp công việc nhưng thỉnh thoảng lại nâng mắt nhìn Lục Tịnh Kỳ.
Chỉ trong chốc lát, nữ nhân viên gửi lại chứng minh thư kèm thẻ phòng cho cô, tiếp tục nở nụ cười công nghiệp: “Cô Tô, đây là thẻ phòng của cô, phòng 5106 ở tầng 51, nếu có vấn đề gì thì cô có thể gọi vào số điện thoại của quầy lễ tân, chúc cô có một kỳ nghỉ vui vẻ.”
Cô nhận lại chứng minh thư, lễ phép gật đầu.
Tuy khí chất nhìn rất ngông cuồng, lạnh nhạt với mọi người xung quanh, nhưng đối với những phép tắc cơ bản, cô vẫn luôn thể hiện ra ngoài. Muốn cô cư xử đúng mực với người nào đó thì phải xem đối phương có đáng để cô làm vậy hay không.
Sau khi hai nữ nhân viên nhìn bóng dáng của Lục Tịnh Kỳ rời đi thì đều liếc mắt nhìn nhau, nói ra suy nghĩ trong lòng của mỗi người: “Này… cô gái đó mới hai mươi tuổi sao? Khí chất ấy thật kinh khủng.”
“Cô có nhìn lầm không? Hai mươi tuổi mà có loại khí chất đó à, ôi trời ạ! Thất thủ rồi.”
Lục Tịnh Kỳ đi thang máy lên phòng 5106 ở tầng 51.
Khi vào phòng, cô đặt ba lô xuống bàn, cởi áo bành tô, thuận tay đóng rèm cửa sổ.
Cô mở ba lô, lấy từng thứ bên trong đặt lên bàn, toàn bộ dụng cụ đều hiện ra trước mắt. Từ trong đống đồ đó, cô lấy ra một thứ giống như mô hình súng lục, đặt ngay ngắn một bên, rồi lại tìm một chiếc hộp kim loại màu trắng.
Lục Tịnh Kỳ mở hộp lấy vài viên đạn. Tay phải cầm súng lục, lắp vài viên đạn dưới chỗ tay cầm. Sau khi lắp đạn xong thì đặt xuống một bên.
Sau đó lấy một lấy ra một cuộn vải đen, một đồng hồ máy tự động. Mở cuộn vải đen lấy ba cây ngân châm đặt vào trong đồng hồ. Sau khi điều chỉnh thời gian trên đồng hồ thì cũng đặt xuống một bên.
Tiếp theo, cô lấy ra một chiếc điện thoại nắp trượt, thuận tay trượt lên. Hình nền điện thoại là biển và cát, trên màn hình cũng không có bất kỳ biểu tượng ứng dụng nào.
Ngón tay tinh tế trắng trẻo ấn vài con số thì lập tức xuất hiện vài biểu tượng trắng đen trên màn hình. Cô ấn vào một số để khởi động chương trình thì điện thoại lập tức phát ra tiếng tút tút.
Đôi mắt hạnh nhân có chút xấu xa, khóe môi khẽ cười, cô đặt điện thoại lên bàn. Nụ cười của cô dưới ánh sáng của ngọn đèn lại càng thêm mê hoặc, thế nhưng vẫn pha trộn một chút hàn ý.
Bỗng nhiên điện thoại trong chiếc áo bành tô vang lên, cô với tay lấy áo, trên màn hình hiển thị người gọi đến là “Chiếu Nặc Lâm.”
Cô nhận cuộc gọi, một giọng nói trẻ con vang lên: “Chị Kỳ, chị không định quay về London nữa sao?”
Cô tùy ý ngồi trên giường, gác hai chân thon dài lên ghế dựa. Tư thế cực kỳ ngạo mạn, lạnh lùng nói: “Không phải.”
Chiếu Nặc Lâm ở bờ biển Cung Hải Ngự viên, gió nhẹ thổi lành lạnh: “Khoảng bao lâu.”
Lục Tịnh Kỳ rũ mắt, không thể nhìn rõ biểu cảm lúc bây giờ, không lạnh không nhạt nói: “Hai tháng.”
Hai tháng cũng đủ để cô xử lý mọi chuyện.
Hải Thành là nơi cô lớn lên nhưng trong lòng không hề có chút lưu luyến nào.
Chiếu Nặc Lâm hơi cau mày, hạ giọng nói: “Hai tháng? Vậy chị không nên cho Dạ Tinh Tư đến học ở Hải Thành.”
Vẻ mặt Lục Tịnh Kỳ biếng nhác, khóe môi hơi cong lên, cười một tiếng: “Đều có sắp xếp.”
Có lẽ cô chưa từng cân nhắc về việc quay lại học đại học. Trong mắt cô, đại học chính là một nơi nhàm chán.
Mi tâm của Chiếu Nặc Lâm cũng được thả lỏng, cúi đầu nhìn vỏ sò bên chân: “Hiệu trường Mạc Tư không công bố chuyện chị muốn tạm nghỉ học, nhưng…”
Lục Tịnh Kỳ thả hai chân xuống, trả lời: “Ừ.”
Chiếu Nặc Lâm cầm vỏ sò lên, mở miệng nói: “Ngày mai là sinh nhật của Mục Diêu Vũ.”
Cô hơi sững người nhưng lập tức phản ứng lại: “Ừm, giúp chị nói xin lỗi với cô ấy, nhớ mua hoa Tulip mà cô ấy thích nhất nhé.”
Chiếu Nặc Lâm nhỏ giọng đáp: “Ừm, em biết rồi.”
Chiếu Nặc Lâm ngắt điện thoại, tiếp tục ngồi xổm bên bờ biển.
Cô ta nhìn vỏ sò cầm trên tay, khóe miệng cười chua xót.
Trong đầu lại xuất hiện vài hình ảnh.
“Tiểu Lâm, cậu xem, vỏ sò nè!”
“Vỏ sò đáng yêu như vậy, sao cậu lại muốn bắt về nghiên cứu hả?”
“Huyên Huyên, tiểu Lâm điên rồi, thật sự điên rồi, không thể cứu chữa rồi.”
Mùa hè năm ấy, ba người các cô tới nơi này, còn bây giờ chỉ có một mình cô ta.
Lục Tịnh Kỳ chưa từng nói đến chuyện của Mục Diêu Vũ nhưng Chiếu Nặc Lâm biết rõ, trong lòng cô cũng rất đau xót, còn đau hơn Chiếu Nặc Lâm rất nhiều.
Ba năm nay, cô không hề tiếp xúc với những chuyện nghiên cứu gì đó. Chuyện của Mục Diêu Vũ chính là cây kim trong lòng cô và Chiếu Nặc Lâm, hung hãn chui vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng cô và Chiếu Nặc Lâm.
Chiếu Nặc Lâm cầm vỏ sò đứng dậy, xoay người tiến về trước hai bước. Khi nước biển đánh vào, cô ta nhẹ nhàng thả vỏ sò trôi về biển cả.
Vỏ sò theo sóng biển mà chầm chậm quay về nơi sâu thẳm của đại dương.
Vì Chiếu Nặc Lâm đi chân trần nên bị nước biển bao lấy khiến cô lạnh thấu xương.