Áo choàng của lão đại không giữ nổi

Chương 13


Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 13:

Lâm Dao Nhi gật đầu đáp: “Vâng, chị Kỳ.”
Chỉ sau chốc lát, điện thoại của Lục Tịnh Kỳ lại reo lên.
Mẹ Mẫn?
“Huyên Huyên, con ở Hải Thành vẫn ổn chứ?” Trong điện thoại vang lên một giọng nói chậm rãi trầm thấp.
Huyên Huyên, cái tên này chỉ có người nhà họ Diệp gọi cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tốt lắm ạ, mẹ… con xin lỗi.” Bây giờ cô chỉ có thể nói xin lỗi với mẹ Mẫn.
Xin lỗi vì công ơn nuôi dưỡng mấy năm nay, xin lỗi vì kỳ vọng họ đã đặt lên cô.
“Con bé ngốc, cho dù con làm gì thì con vẫn luôn là bảo bối của mẹ Mẫn.” Mẫn Châu Yên cúi đầu, thanh âm khàn khàn truyền tới tai Lục Tịnh Kỳ.
Năm đó, khi Mẫn Châu Yên nhận nuôi cô, Mẫn Châu Yên đã sớm đoán được có ngày này, chỉ là bà ấy không ngờ lại đến nhanh như vậy.
“Dạ Tinh Tư có nói với mẹ, con giúp nó việc chuyển trường đúng không?”
“Vâng, chỗ trường học đều thu xếp xong rồi ạ.”
Lục Tịnh Kỳ kiềm chế cảm xúc, rũ mắt, hàng mi dày che khuất đáy mắt cô.
Mẫn Châu Yên đứng trong vườn hoa.
Nhớ tới năm năm trước, khi Lục Tịnh Kỳ bước vào nhà họ Diệp, trồng những bông hoa bách hợp đầu tiên: “Được, Huyên Huyên, cửa lớn nhà họ Diệp vẫn luôn chào đón hai chị em con.”

“Mẹ Mẫn, cảm ơn mẹ.” Cô trầm mặc một hồi, mím môi nói ra lời này.
Cô vẫn xem mẹ Mẫn là người thân cận nhất, tuy cô rất ít khi trò chuyện tâm sự với Mẫn Châu Yên. Nhưng hai người lại giống như mẹ con ruột, có thể đoán được tâm tư của đối phương.
Hai người nói chuyện thêm mấy câu nữa thì cúp máy.
Ngón tay mảnh khảnh của Lục Tịnh Kỳ mở máy tính, cô cúi đầu: “Dao Nhi, điều tra rõ nhân viên của công ty, đặc biệt là tư liệu về bối cảnh của bọn họ, toàn bộ những người có quan hệ với Lục Thành Nam thì sa thải.”
“Bên cảnh sát Trần thế nào rồi?”
“Chị Kỳ, dường như Lục Thành Nam đã đắc tội người khác, sau khi có người gửi thứ gì đó cho cảnh sát Trần thì tội danh của Lục Thành Nam đã được định đoạt, ngày mai xử bắn chết.” Lâm Dao Nhi báo cáo tin tức mà cô ấy đã thu thập được vào tối hôm qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thứ gì đó?
Ha, bắn chết thì quá tiện nghi cho ông ta rồi.
Lục Tịnh Kỳ thu lại tầm mắt, không nhanh không chậm nói: “Ừ, em làm việc kia đi!”
Sau khi đợi Lâm Dao Nhi ra ngoài, cô kết nối cuộc gọi video của Diệp Quân Tiêu ở màn hình bên kia.
Diệp Quân Tiêu đang ở khách sạn Ánh Sao của nước M, ánh nắng hoàng hôn chiếu qua ô cửa sổ rọi vào dáng người anh ta.
Vốn dĩ anh ta muốn trở về Hải Thành với Lục Tịnh Kỳ, nhưng sư phụ muốn anh ta chạy tới nước M để cứu người.
Hơn nữa, với tính cách của Diệp Quân Tiêu, anh ta không thể không đi, chí hướng của anh ta là cứu được càng nhiều người càng tốt.

“Chào em, Kỳ Kỳ.” Bên kia màn hình truyền đến một giọng nam quyến rũ, thuần hậu.
Chỉ có trước mặt Diệp Quân Tiêu, cô mới lộ ra dịu dàng như vậy, thêm cả nụ cười say đắm.
Lục Tịnh Kỳ dựa lưng vào ghế, dáng vẻ biếng nhác nhìn Diệp Quân Tiêu trong máy tính: “Ừm, chuyện bên đó của anh thế nào rồi?”
“Cũng tàm tạm, ngoại trừ việc bệnh nhân hơi nhiều thì mọi thứ đều ổn.”
Thủ đô nước M đã thành khu nhiễm bệnh, sư phụ nhận được thư của sư bá ở nước M.
Nói thủ đô nước M đang có hàng loạt người bị nhiễm bệnh độc, mà khởi nguồn của bệnh độc lần này, sư bá chưa từng gặp bao giờ.
“Kỳ Kỳ, chờ anh từ nước M trở về thì em gả cho anh nhé, được không?”
Diệp Quân Tiêu từng nói với cô, anh ta thích cô, muốn bên cạnh cô cả đời, nửa quãng đời còn lại chỉ có thể là cô.
Nhưng lần nào Lục Tịnh Kỳ cũng từ chối anh ta, mà Diệp Quân Tiêu vẫn khăng khăng đứng đó chờ cô quay đầu.
“Anh trở về bình an là được rồi.” Cô biết ý tứ trong câu nói của Diệp Quân Tiêu.
Lục Tịnh Kỳ cau mày, nói tiếp: “Có phải chuyện bên đó không được tốt lắm không? Anh có báo lại với sư phụ chưa?”
Cô tạm dừng một chút, suy nghĩ rồi mở miệng nói: “Sáng mai em tới nước M.”
“Được rồi mà, vẫn rất tốt, Kỳ Kỳ, chỗ này anh lo được, em không cần đến, chẳng lẽ em không tin sư huynh sao?” Sắc mặt Diệp Quân Tiêu vẫn như vậy, giọng điệu rất ôn hòa.
Hai chữ sư huynh này, đã rất lâu rồi Diệp Quân Tiêu vẫn chưa nghe Lục Tịnh Kỳ gọi.

Có lẽ năm ấy anh ta hay nói giỡn với cô, anh ta sẽ chờ cô quay đầu.
Hoặc có lẽ vì năm ấy cô bệnh nặng, cô nói rằng, cả đời này chỉ có anh ta là sư huynh của cô.
Hoặc có lẽ vì sự kiện 253 năm ấy, cô nói rằng, cả đời này anh ta là người mà cô có lỗi nhiều nhất.
Nhưng cho dù Lục Tịnh Kỳ từ chối anh ta bao nhiêu lần, anh ta vẫn sẽ nói: “Cho dù em vất vả thế nào, đi xa thế nào, nửa quãng đời còn lại của anh chỉ có thể là em, anh sẽ đứng đây chờ em.”
Lục Tịnh Kỳ tin anh ta, chỉ là…
Có thể là cô không muốn nhìn những người thân yêu nhất của mình lần lượt rời đi trước mắt cô.
Khóe môi Lục Tịnh Kỳ hơi cong lên một nụ cười: “Được, chờ anh về, em sẽ cho anh một bất ngờ.”
“Ừm, Kỳ Kỳ, anh yên tâm rồi, có những lời này của em, đương nhiên anh phải trở về để đứng trước mặt em chứ.” Diệp Quân Tiêu cảm thấy rất hài lòng trả lời cô.
Sau khi họ cúp video, Lục Tịnh Kỳ lập tức gọi cho Cố Cảnh Nghiên.
Kêu cậu ta nói với Mộc Tiêu Dương của tổ chức 812, hai ngày sau, gặp nhau ở trung học Hải Thành.
Chuyện hai năm trước, đó là một vết sẹo của Lục Tịnh Kỳ, là chuyện mà cả đời này cô không muốn đối mặt nhất.
Lục Tịnh Kỳ nâng tay phải, một số hình ảnh lại hiện ra trước mắt cô.
“Tử Huyên, chạy mau.”
“Tử Huyên, có thể quen biết cậu đã quá đủ với mình rồi, cảm ơn cậu, chính cậu đã cứu vớt sinh mạng mình.”
Một tiếng nổ vang lên oanh toạc đất trời, sở nghiên cứu của Mục Diêu Vũ bị san bằng trong nháy mắt.
Lục Tịnh Kỳ đã trải qua rất nhiều chuyện, năm 18 tuổi ấy, cô biệt tăm biệt tích một năm, cho dù là ai cũng không biết được cô đang ở đâu. Năm ấy cũng là khoảng thời gian cô hạnh phúc nhất, nhưng cũng là khoảng thời gian cô đau khổ nhất.
Cho nên khi nghe Mộc Tiêu Dương của tổ chức 812 nhắc tới chuyện hai năm trước, cô không muốn nhớ lại. Sự kiện đó vẫn luôn đè nén cô, phòng thí nghiệm nổ tung khiến cô mất đi người bạn thân của mình.

Thế nhưng vì sao phòng thí nghiệm lại nổ tung, cô lại không rõ. Bây giờ Mộc Tiêu Dương của tổ chức 812 lại biết chuyện năm đó, điều này khiến cô càng muốn biết chân tướng hơn.
“Diệp Tử Huyên biến mất một năm rồi trở về tham gia kỳ thi đại học.”
“Thật sao? Trời ạ! Diệp Tử Huyên đúng là lợi hại!”
“Một năm không nghe giảng gì mà còn dám tới kỳ thi đại học, e là kết quả sẽ đội sổ toàn bộ nước C cho coi.”
Cô là học sinh lớn tuổi nhất của trường trung học số một ở London nhưng cô không tham dự kỳ kiểm tra đầu vào, bất kể là ai cũng cho rằng cô là học sinh có chỉ số thông minh thấp nhất.
Cho rằng cô là dựa vào quan hệ của bố Diệp mới có tư cách vào trường trung học số một London.
Họ cho rằng một đứa con nuôi không rõ lai lịch lại chỉ biết dựa dẫm vào nhà họ Diệp thì e là chỉ số thông minh của cô không cao, hơn nữa còn là một cô gái vụng về.
Người ở London không lạnh tâm như ở Hải Thành, nhưng đều là dạng người cao cao tại thượng, không xem ai ra gì.
Lục Tịnh Kỳ lấy lại tinh thần, bỗng nhiên cô nhìn thứ gì đó trên bàn rồi nở nụ cười lạnh lẽo.
Ha, cho dù ở chỗ nào, sâu thẳm trong mỗi người đều là vì lợi ích cá nhân.
Qua một lúc sau, cô thu xếp lại vài thứ trên bàn rồi bỏ vào trong ba lô màu đen.
Một cuộc gọi thoại hiện lên trên màn hình máy tính.
Cô hơi cau mày, nhìn mục ghi chú.
M thần bí. Tên thú vị này đã tới đây rồi.
M thần bí là ghi chú bốn năm trước của cô, điểm thú vị nhất của tên đó chính là anh ta đã mang đến cho cô rất nhiều đơn hàng lớn.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.