Áo choàng của lão đại không giữ nổi

Chương 12


Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 12:

Mặc Doãn Hạo tùy ý nâng mắt liếc nhìn cô một cái: “Cô Lục, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Lúc này, Tần Minh Trương mới thật sự để ý đến cô, người mà anh ta cho là bình hoa.
Cô gái này rất có tài, nhìn bề ngoài thì không thấy bản lĩnh nhưng dù sao cũng không ngờ cô lại biết y thuật. Tuy vậy Tần Minh Trương cũng không thay đổi thái độ, anh ta vẫn cho rằng cô chỉ thích hợp làm bình hoa.
Lục Tịnh Kỳ quay lưng với anh ta, cô đang thu dọn dụng cụ.
Lời của Mặc Doãn Hạo khiến cô hơi cau mày: “Anh Mặc, chúng ta không có gì để nói cả.”
Trong mắt anh có một tia lạnh lẽo, nhìn bóng dáng của cô, nói: “Vòng tay ngọc bích.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên.
Cô định trả lời thì giọng nói yếu ớt của bà Trân Châu nhanh hơn cô một bước: “Cô Lục, tôi muốn cảm ơn cô đàng hoàng, nhưng tôi… nếu không thì để cháu tôi mời cô ăn một bữa để thay tôi cảm ơn cô, có được không?”
Vừa dứt lời, điện thoại Lục Tịnh Kỳ reo lên, cô không nhìn màn hình hiển thị nhưng cũng biết được là ai.
“Chị Kỳ, lão đại Mộc Tiêu Dương của tổ chức 812 muốn gặp chị.”
“Chị Kỳ, anh ta còn nói một câu, chuyện hai năm trước.”
Sau khi Cố Cảnh Nghiên nói vài câu trong điện thoại thì cô chỉ đáp lại một chữ: “Ừ.”
Cô cúp điện thoại, xoay người nói với bà Trân Châu: “Bà Dư, thật ngại quá, tôi có chút chuyện gấp cần phải xử lý.”
Cô xách ba lô rời đi, bước chân tiêu sái ra khỏi phòng.
Tuy bà Trân Châu bị cô từ chối nhưng bà đã cho Mặc Doãn Hạo một ánh mắt, ý bảo anh đuổi theo cô.
Đây là lần đầu tiên Mặc Doãn Hạo bị người ta từ chối, cho nên anh hơi khó chịu ngồi trên ghế.
“Soạt” một tiếng, cô mở cửa phòng bệnh, Triệu Viễn Ninh nhìn cô bằng ánh mắt khiếp sợ.

Mấy y tá trong phòng bệnh cũng dõi theo bóng dáng của Lục Tịnh Kỳ.
Họ nhìn nhau bắt đầu thán phục.
“A… cô ấy đúng là thần y nha!”
“Phải… quá giỏi, quá đỉnh luôn, làm sao bây giờ? Đột nhiên tôi lại phát hiện thêm một thần y trong giới y học.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chuẩn chuẩn! Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Ba vị bác sĩ bên ngoài nghe thấy những lời này của y tá, họ lại nhìn thoáng qua bóng dáng vừa rời đi.
Trị… trị khỏi rồi?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Bác sĩ Lý kiên quyết không tin rằng bệnh tình của bà Trân Châu lại dễ dàng trị liệu như vậy.
Ông ta là bác sĩ có tiếng tăm lừng lẫy trong giới y học.
Cho dù là chứng bệnh khó nhằn thế nào thì ông ta đều có thể trị được, nhưng duy nhất lần này…
Chỉ là bác sĩ Lý không tin bản thân ông đã bại dưới tay một cô gái quê mùa không rõ lai lịch.
Mặc Doãn Hạo nhìn đơn thuốc trên bàn, khóe môi hơi cong lên.
Anh cảm thấy Lục Tịnh Kỳ rất thần bí, càng ngày lại càng thú vị.
“Tần Minh Trương, còn lại giao cho cậu.”

“Hả? À, tôi biết rồi.” Tần Minh Trương bị câu nói của anh làm cho ngơ ngác.
Nhưng anh ta nhanh chóng hiểu được ý tứ trong đó, vẻ mặt phức tạp nói: “Mặc, người đó thật sự là Lục Tịnh Kỳ? So với cô ấy của năm năm trước, thật sự… Tóm lại là có cảm giác rất bí ẩn.”
Cảm giác bí ẩn?
Ha, chỉ là một cô gái nhỏ gắt gỏng, bản lĩnh không tệ.
Ở trong mắt Mặc Doãn Hạo, anh chỉ cảm thấy Lục Tịnh Kỳ là một cô gái rất có bản lĩnh.
Căn bản là anh không quan tâm y thuật của cô giỏi tới mức nào.
“Bà nội, bà nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Mặc Doãn Hạo cầm tay bà, âm thanh nhỏ nhẹ.
Bà Trân Châu định nói gì đó nhưng Mặc Doãn Hạo đã đứng lên rời khỏi phòng.
Ngoài cửa phòng bệnh, Triệu Viễn Ninh thấy ông chủ Mặc bước ra thì lập tức đi tới: “Ông chủ Mặc, chẳng lẽ cô ấy là…”
“Triệu Viễn Ninh, lùi lịch trình lại.” Mặc Doãn Hạo nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói.
Mắt anh trầm xuống lạnh lẽo, tay nắm thành quyền đút vào túi, dáng người thẳng tắp.
Nhìn bác sĩ Lý phía sau Triệu Viễn Ninh: “Bác sĩ Lý, lần sau khi gặp lại ông, tôi hy vọng ông sẽ châm cứu.”
Thật ra câu nói đầu tiên của anh có thể khiến bác sĩ Lý bị mất hết tiền đồ.
Nhưng Mặc Doãn Hạo không làm vậy, bởi vì bác sĩ Lý vẫn còn giá trị lợi dụng.
*****

Tập đoàn Lục Thị.
Sau khi Lục Tịnh Kỳ rời khỏi bệnh viện, cô không về thẳng căn cứ mà đến Lục Thị. Lục Thành Nam vẫn có thể trở về cho nên cô phải nhanh chóng thanh lý môn hộ.
Môn hộ? Không! Là xử lý kẻ đã phản bội gia tộc.
Lục Thành Nam vì lợi ích mà bán đứng gia tộc, làm sao có thể xứng đáng với hai chữ môn hộ.
“Chị Kỳ, những cổ đông khác đang chờ chị trong phòng họp.”
Lâm Dao Nhi đứng trước bàn làm việc.
Trên tay cầm chiếc máy tính bảng mới nhất của hãng Apple, không nhanh không chậm nói: “Chị Kỳ, bà Chu của tập đoàn Chu Thị gửi thiệp mời cho chị, nói là đại thọ sáu mươi của bà ấy.
“Nhưng thật kỳ lạ, công ty chúng ta vẫn chưa tuyên bố chuyện thay đổi tổng giám đốc, nhưng trên thiệp mời của bà Chu lại viết tên chị.”
Vẻ mặt Lâm Dao Nhi nghiêm túc nhìn chằm chằm tấm thiệp mời, nói ra sự nghi ngờ của cô ấy.
Lục Tịnh Kỳ chậm rãi lật xấp văn kiện trên bàn: “Cổ đông của công ty.”
Cô vừa nói thì Lâm Dao Nhi lập tức hiểu ngay. Đúng vậy, trong số những cổ đông vẫn có vài người là thuộc hạ của Lục Thành Nam.
Chỉ cần bọn họ thuận miệng nhả ra chút tin tức thì cả Hải Thành đều biết được chuyện của Lục Thị.
“Cô Lục, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“Vòng tay ngọc bích.”
Anh ta là cháu của bà Dư? Thái tử gia của Hải Thành? Ha.
“Dao Nhi, sắp xếp một chút, chị muốn nói vài chuyện với người được gọi là “ông chủ Mặc.” Cô muốn biết trong hồ lô của anh chứa thuốc gì.
“Chị Kỳ, chị muốn giành lại hai bảo vật kia sao? Nếu chị muốn vậy thì phải mang em theo đấy.”
Nói tới Mặc Doãn Hạo, Lâm Dao Nhi cũng rất tức giận.
Dù sao hai món đồ kia, hình như chị Kỳ nhà cô rất muốn có.

Lục Tịnh Kỳ ngừng tay một chút, cô nhướng mày nhưng không nói gì cả.
Bỗng nhiên, từ trong ba lô, cô bắt đầu lấy ra một chiếc laptop không nhãn hiệu.
Thoạt nhìn rất mới nhưng thật ra đều do cô tự thay đổi lớp vỏ ngoài. Và tất nhiên không phải người nào cũng có thể chạm vào máy tính của cô.
Sau đó lại lấy ra một chiếc đồng hồ máy tự động, một chiếc súng lục rất giống mô hình.
Tiếp theo là năm loại di động khác nhau, ba cái loại nắp trượt, hai cái loại cảm ứng.
Một chiếc hộp màu vàng đựng cây ngân châm 15cm được quấn vải đen xung quanh.
Một chiếc hộp bằng kim loại màu trắng không lớn không nhỏ.
Một hộp thuốc lá rất khác biệt và một cái túi chỉ to như cái túi thơm.
Thêm 5 cây kẹo mút đủ màu sắc.
Lục Tịnh Kỳ cầm cái túi nhỏ, mở ra lấy một cọng dây chun.
Mái tóc dài bồng bệnh được cô thuận tay buộc cao thành tóc đuôi ngựa.
Mà Lâm Dao Nhi vẫn đang luyên thuyên nói đến chuyện tối hôm đó.
“Dao Nhi, nói bọn họ, nếu cảm thấy chị không có khả năng đảm nhiệm trọng trách này, thì cứ mời đám vô lại đó đến đây, nhưng điều kiện tiên quyết là, người tiếp theo vào đồn cảnh sát, chính là bọn họ.”
Khuôn mặt Lục Tịnh Kỳ hiện lên một tia lạnh lẽo, dường như khóe môi còn xẹt qua ý cười.
Lâm Dao Nhi nghe thấy câu nói của chị Kỳ, cô ấy lập tức im miệng.
Trầm mặc một hồi, cô ấy xoay người rời khỏi phòng, cảm nhận được sự ớn lạnh thấu xương của chị Kỳ.
Từ góc độ của Lâm Dao Nhi, chị Kỳ là loại người sát phạt quyết đoán, trong ánh mắt lúc nào cũng mang theo ý cười muốn giết người.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.