Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 11:
Mặc Doãn Hạo đánh giá Lục Tịnh Kỳ trong điện thoại, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt thì anh lập tức cho rằng cô không phải là một bình hoa đơn giản giống như lời Tần Minh Trương nói.
Anh tiếp tục dời tầm mắt xuống. Một chiếc váy liền thân màu xanh, khoác bên ngoài chiếc áo khoác đen, khí chất thế này đúng là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, kinh động đất trời.
Nhưng khi anh nhìn đôi giày thể thao màu trắng cô đang mang thì lại cảm thấy cô giống như lời Tần Minh Trương nói, chỉ thích hợp làm bình hoa.
Bà nội Trân Châu thấy anh nghiêm túc như vậy, nói: “Thằng nhóc thối, bà đã sắp xếp cho con xong rồi, hai ngày nữa là đại thọ sáu mươi của bà Chu, bà đã kêu bà Chu gửi thiệp mời tới Lục Thị, đến lúc đó con đi thay bà, dù sao bà bị bệnh cũng không đi được, cho dù con không thích cô ấy nhưng cũng phải thay bà nói cảm ơn người ta một tiếng chứ!”
Cảm ơn?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn cái gì?” Mặc Doãn Hạo chỉ hỏi trọng điểm.
“Cảm ơn người ta đã đồng ý thu nhận thằng nhóc như con.” Bà nội Trân Châu lái sang chuyện khác cũng rất thuận miệng.
Bà nói vậy, Mặc Doãn Hạo cũng không muốn hỏi tiếp. Mặc Doãn Hạo ở lại phòng bệnh của bà Trân Châu đến hai giờ thì rời khỏi bệnh viện.
Triệu Viễn Ninh chở anh quay về Ngự Cảnh Tâm Viên, lúc tới nơi, Mặc Doãn Hạo mới mở miệng nói: “Triệu Viễn Ninh, lùi tất cả lịch trình ngày mai, chúng ta cần xin chỉ giáo từ tổng giám đốc mới của Lục Thị.”
Mặc Doãn Hạo nói xong thì xuống xe, mà Triệu Viễn Ninh vẫn chưa kịp phản ứng thì ông chủ Mặc nhà mình cũng đã rời đi.
Ông… ông chủ Mặc, ý của anh là gì?
Tiêu rồi, Hải Thành sắp không ổn rồi.
Ngày hôm sau.
Lục Tịnh Kỳ đã tìm được phương pháp có thể chữa bệnh cho bà Trân Châu nhưng khi cô vừa tới tầng phòng VIP, nghe được nhóm bác sĩ thảo luận.
“Bây giờ làm sao đây? Nếu bà Dư…”
“Hừ, đừng nói nhảm, bà Dư sẽ không sao cả.”
Lục Tịnh Kỳ đứng bên cạnh cửa phòng đang mở, quan sát mọi hành động bên trong.
“Mặc, xin lỗi.” Tần Minh Trương nén nỗi ưu buồn nói với Mặc Doãn Hạo.
Bệnh tình của bà Trân Châu đang nguy kịch, âm thanh của máy trợ thở đang từ từ nhỏ dần.
Trong phòng bệnh ngoài Tần Minh Trương là bác sĩ có uy tín cao nhất thì còn có mấy vị bác sĩ khoa não, khoa ngực, và ngoại khoa cũng có uy tín cao, bọn họ đều muốn giúp bà Trân Châu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xin lỗi, ông chủ Mặc, bệnh của bà ấy, tôi chưa từng gặp qua.”
“Ông chủ Mặc, tôi đã từng gặp qua loại bệnh nghiêm trọng hơn loại này, nhưng không ngờ…”
“Ông chủ Mặc, tôi chịu thua rồi!”
Lục Tịnh Kỳ nghe thấy đám bác sĩ đó nói, lại nhìn thoáng qua máy trợ thở của bà Trân Châu, âm thanh lạnh lẽo truyền đến tai bọn họ.
“Dùng châm cứu, uống thuốc đông y.”
Mọi người nghe được giọng cô thì lập tức nhìn qua, bác sĩ Lý của khoa não phủ nhận cách trị liệu của cô: “Hoang đường, sao có thể sử dụng phương pháp mê tín này lên người bà Dư hả.”
Bác sĩ Vương của khoa ngực: “Con nhỏ quê mùa này từ đâu tới, không biết gì về y học thì đừng nói lung tung, ông chủ Mặc, hay là chúng ta để bà Dư làm giải phẫu não đi!”
Bác sĩ Trần của khoa ngoại: “Ông chủ Mặc, có lẽ châm cứu sẽ thật sự có tác dụng, ngài…”
Tần Minh Trương nhìn bà nội Trân Châu đang hôn mê, nâng cặp đồng tử khác thường nhìn Lục Tịnh Kỳ, hỏi: “Cô chắc chắn châm cứu sẽ ổn chứ?”
Sở dĩ Tần Minh Trương hỏi vậy, là bởi vì trước đây anh ta cũng từng thử qua nhưng không thành công.
“Mất bao lâu, khi nào sẽ tỉnh lại?” Lúc này Mặc Doãn Hạo mới lên tiếng.
Mặc Doãn Hạo biết cô là Lục Tịnh Kỳ, nhưng bây giờ anh chỉ có thể cược một ván.
“Châm cứu một tiếng, mười phút sẽ tỉnh lại, hai ngày sẽ khỏi hẳn.” Cô đi tới giường bệnh của bà Trân Châu, không nhanh không chậm nói.
“Mười phút sẽ khôi phục ý thức? Cô gái này này, cô đang nói giỡn à! Trong sách y học từng nói, ý thức của con người đều do đại não kiểm soát, cho dù châm cứu được, nhưng tuyệt đối không thể tỉnh lại trong mười phút.” Bác sĩ Lý của khoa não tiến tới phủ nhận phương án trị liệu của cô.
Vốn dĩ Lục Tịnh Kỳ không thèm để tâm đến ông ta. Khóe môi hơi cong lên, nhớ tới vài lời của sư phụ.
Trong sách y học không hề ghi chép không được dùng châm cứu, nhưng con vĩnh viễn phải nhớ rằng, cho dù là bệnh gì thì lúc nào cách châm cứu cũng tốt hơn cách sử dụng công nghệ cao cấp.
“Ông chủ Mặc, cái này…” Bác sĩ Lý lấy hết can đảm để nói.
Bác sĩ Lý của khoa não dám bác bỏ phương án trị liệu trước mặt Mặc Doãn Hạo, đó là vì ông ta có ô dù, mà ô dù của ông ta chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm Thị – Thẩm Phi Phong.
Mặc Doãn Hạo giơ tay, đôi mắt lạnh lùng, môi mỏng phun ra ba chữ: “Triệu Viễn Ninh.”
Theo bản năng, Triệu Viễn Ninh hiểu được lời của ông chủ Mặc, đi tới trước mặt ba vị bác sĩ có quyền uy nhất: “Ba vị viện sĩ, nơi này tạm thời không cần các ông, mời mọi người ra ngoài chờ.”
Hai bác sĩ trong số họ nghe thấy lời của Triệu Viễn Ninh thì liếc mắt nhìn nhau, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Còn bác sĩ Lý thì thở dài, nhìn thoáng qua Lục Tịnh Kỳ, hừ lạnh một tiếng, nói: “Hừ, cô gái lỗ mãng này, cho dù châm cứu có thể khôi phục lại ý thức của bà Dư nhưng cũng không thể nào khỏi hẳn.”
Bác sĩ Lý nói xong câu đó thì cũng rời khỏi phòng.
Lục Tịnh Kỳ đặt ba lô màu đen xuống.
Từ trong đó lấy ra một chiếc hộp màu vàng, tiếp theo là hai chiếc bình nhỏ có màu sắc khác nhau.
Cô mở hộp ra, bên trong có rất nhiều ngân châm mảnh nhỏ tinh tế dài ngắn khác nhau hiện ra trước mắt họ.
Bây giờ trong phòng chỉ có Mặc Doãn Hạo, Tần Minh Trương và bốn y tá.
Đầu tiên, Lục Tịnh Kỳ cho bà Trân Châu uống một viên thuốc nhỏ.
Sau đó cô lấy ngân châm dài nhẹ nhàng châm vào huyệt vị não của bà Trân Châu, sau đó từ từ đẩy mạnh ngân châm.
Giữ lại một phút rồi thả tay ra, lại tiếp tục châm huyệt thứ hai. Cô châm vài huyệt vị quan trọng trên người bà Trân Châu, bây giờ chỉ còn lại một châm ở lòng bàn chân.
Một châm cuối cùng không được quá nhanh cũng không được quá chậm, phải đưa vào từ từ, chỉ cần châm đúng góc độ ổn định thì bệnh sẽ dần dần khỏi hẳn.
Cô cầm ngân châm ngắn, đi tới cuối giường bệnh, tìm được huyệt vị ở lòng bàn chân.
Theo lời sư phụ nói với cô, góc độ phải ổn định, một châm cuối cùng không được vội vàng, nóng nảy.
Mặc Doãn Hạo và Tần Minh Trương chứng kiến toàn bộ quá trình cô châm cứu cho bà nội Trân Châu, Tần Minh Trương vuốt cằm, giương môi nói: “Chỉ vậy… là được rồi?”
Lục Tịnh Kỳ không quay đầu nhìn anh ta, âm thanh lạnh lùng nói: “Phải, mười phút nữa bà ấy sẽ tỉnh lại.”
Mặc Doãn Hạo tính thời gian, vừa hết mười phút, bà nội Trân Châu đã hé môi nói ra chữ đầu tiên “Kỳ.”
Chữ này lại vừa vặn trùng với chữ Kỳ trong tên của Lục Tịnh Kỳ, Mặc Doãn Hạo nhanh chóng bước tới bên cạnh giường bệnh, nhẹ giọng gọi bà: “Bà nội, bà nội.”
Bà Trân Châu mở hai mắt, khẽ cười nói: “Bà nội… không… sao.”
Lại qua mười phút nữa.
Lục Tịnh Kỳ mới rút ngân châm trên người bà Trân Châu, mà lúc này, bà Trân Châu thật sự đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Cô Lục, phiền cô rồi.” Giọng nói bà Trân Châu hơi yếu ớt.
Cô vẫn giống như mọi khi, lấy ra một chiếc bút máy có vỏ màu xanh da trời, cùng một tờ giấy trắng toát để viết đơn thuốc đông y.
Sau đó, cô xoay người nói với Mặc Doãn Hạo đang ngồi trên ghế: “Đây là đơn thuốc, trên đó có viết cách nấu thuốc và phân lượng, uống liên tục hai ngày sẽ khỏi hẳn.”