Anh Yêu Em, Một Mét Bốn Lăm Ạ

Chương 30: 30


Bạn đang đọc Anh Yêu Em, Một Mét Bốn Lăm Ạ – Chương 30: 30

Chap 30: Khoảng tối.
Nó giật mình mở mắt, khẽ nhíu mày khi cảm thấy đầu óc vẫn còn váng vất và cơ thể thì vừa đau vừa rệu rã đến mức khó chịu. Nó ghét cái cảm giác không rõ thời gian trôi qua đã bao lâu và cũng hoàn toàn không có bất cứ ý niệm nào trong suốt quãng thời gian đó. Rồi bỗng chốc mọi thứ ùa về khiến Nó sực tỉnh…
Nó đưa mắt nhìn lên trần và phát hiện ra.. Đây không phải là nhà của Nó. Khung cửa sổ rộng lớn kia, tấm rèm che màu trắng đang bay phất phơ kia, chiếc tủ kia, chiếc bàn nhỏ đặt cạnh khung cửa kia, bức tranh treo trên tường kia, chiếc giường Nó đang nằm đây và ngay cả chiếc chăn êm ấm này cũng hoàn toàn xa lạ với Nó. Đột nhiên, Nó bỗng thấy lạnh sống lưng và lập tức nhìn lại cơ thể mình theo phản xạ..
Nó không nhớ mình đã cảm thấy ra sao bởi chẳng có ngôn từ nào có thể miêu tả được chính xác những gì đang xảy ra trong tâm hồn Nó.
Nỗi đau vì niềm tin bị vỡ?
Sự uất hận vì đã trót nhìn lầm người?
Cảm giác tội lỗi vì đã không còn xứng đáng với một người hay là xót xa cho bản thân đang rã rời, tuyệt vọng?
Giờ phút này Nó không còn biết gì hết, không còn muốn gì hết…
Nó cố gắng lết dậy, nhếch mép cười khi nhìn thấy mớ quần áo của mình được gấp gọn gàng trên chiếc bàn cạnh giường. Tự nhủ: “Trong cuộc đời này liệu có cái gì đáng buồn cười hơn thế? Khốn nạn hơn thế?”
Vuốt mớ tóc ngắn choằn vốn đã mất trật tự nay lại càng trở nên xơ xác, Nó có cảm giác trái tim và cả cái cơ thể của mình đau một cách khó tả.. Đau, đau, đau lắm! Đau đến mức Nó đột nhiên muốn biến mất…
Nó sẽ phải làm gì đây? Phải sống sao đây nếu mẹ Nó, em Nó và những người thân yêu của Nó biết được sự thật này?
Phút chốc, người Nó như run lên…
Trái tim Nó, cơ thể Nó vốn yếu ớt lắm.. Làm sao có thể chịu được nỗi đau quá lớn này?
Ngọc hoàng thượng đế ơi! Con đã làm gì sai? Tại sao lại đối xử với con như thế? Rồi sau này.. Con sẽ phải làm gì đây?
Từng giọt nước mắt vô thức lăn dài trên gò má bánh bao.. Nhưng Nó chẳng để tâm.. Nó thấy rất đau! Rất đau nơi ngực trái…
Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, Nó cứ ngồi đó, những hạt nước mặn chát vẫn lã chã rơi và trong đầu thì không ngừng quay cuồng câu hỏi: “Tại sao? Tại sao? Tại sao?”
“ Cốc.. cốc… cốc” Ba tiếng gõ cửa khô khốc đột ngột vang lên. Nó giật mình, lau vội dòng nước mắt đang ào ạt rơi rồi cố gắng phủ lên gương mặt mình chiếc mặt nạ lạnh lùng không cảm xúc. “Kẻ đó” cuối cùng cũng đã tới.
– Mời vào! – Nó nói mà nghe giọng mình khản đặc.
Cánh cửa hé mở và Jackson luống cuống bước vào, đôi mắt biển xanh có vẻ bối rối khi nhìn thấy gương mặt vô hồn của Nó. Rồi sau đó, hắn cúi đầu, lặng lẽ cất những bước dài tiến về chiếc giường nơi Nó ngồi với cái dáng vẻ như kẻ tội đồ đang khẩn cầu sự tha thứ… Một lời xin lỗi bị thiếu mất âm thanh… Không gian xung quanh đột nhiên trở nên ngột ngạt và yên lặng đến khó chịu.
Một cảm giác ghê tởm bất chợt gợn lên khiến dạ dày Nó trở nên nhộn nhạo. Cơ thể vô thức run rẩy trong cơn uất hận dâng trào, Nó hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế nỗi đau đang phủ mờ cả đôi mắt.
– Anh .. có thể cho em biết tối qua có chuyện gì đã xảy ra được không? Tại sao em lại ở đây? – Nó nheo đôi mắt dài dò hỏi. Đâu đó trong lòng, Nó vẫn nhen nhóm một chút hi vọng rằng biết đâu.. Thẳm sâu nơi tâm hồn kia vẫn còn chút lương tri sót lại.
Nhưng, Nó như người bị treo trên vách núi chưa kịp sung sướng vì tưởng mình đã được cứu thoát khi bám vào được một thân cây thì đã lại tuyệt vọng nhận ra cái cây kia cũng đang dần dần bật gốc, Nó suýt bật khóc khi nghe Jackson cuống quýt nói:
– Linh… Anh xin lỗi.. Anh không cố ý… Chỉ vì không muốn mất em… Anh.. Anh sẽ..

– Anh muốn nói là anh sẽ chịu trách nhiệm? – Nó ngắt ngang câu nói, cảm thấy dòng máu nóng đang chạy dồn dập lên đỉnh đầu.
– Tất nhiên – “Kẻ đó” khẽ gật đầu – Anh sẽ làm tất cả để em được hạnh phúc.. Anh… Anh sẽ chứng minh cho em thấy.
– Xin lỗi! – Nó gay gắt nói, cố gắng kìm chế những giọt nước mắt đang muốn tuôn rơi như thác lũ – Tôi không cần cái gọi là trách nhiệm. Tôi đủ lớn và đủ trí thông minh để có thể tự chăm sóc chính bản thân mình. Đừng nghĩ rằng chỉ vì cái màng trinh mà tôi phải chịu bó buộc cuộc đời của bản thân với một kẻ hoàn toàn không xứng!
Nó dừng lại, khẽ hít một hơi thật sâu, cảm nhận những chiếc móng nhỏ xinh đang không ngừng cứa sâu vào lớp da mỏng manh khiến cho bàn tay tưởng như bật máu. Nỗi đau bên trong điên loạn gào thét thôi thúc đôi môi Nó tiếp tục:
– Anh nói anh sẽ làm tất cả những gì để tôi được hạnh phúc phải không? Nếu thế thì.. Thật sự tôi rất mong.. Sau ngày hôm nay, anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi càng nhanh càng tốt..
Jackson ngây người nhìn Nó, đôi mắt biển xanh dường như ngập tràn một nỗi đau khó tả nhưng giờ phút này Nó chỉ thấy hận, hận và hận.. Nó ghét đôi mắt ấy cũng như ghét tất cả những gì thuộc về con người ấy.
– Anh.. – “Kẻ đó” lắp bắp – Anh biết bây giờ em đang bị đả kích rất lớn. Anh.. Anh xin lỗi.. Nhưng … Làm ơn hãy tin rằng.. Anh thật lòng yêu em!
– Thật lòng yêu tôi? – Nó nheo mắt, nở nụ cười nhạo báng trên môi tiếp tục nói – Xin lỗi! Không phải đâu! Anh ích kỷ đến nỗi Anh chỉ có thể yêu chính bản thân mình thôi!
– Tại sao em lại nói thế?
– Anh hận mẹ Jay, anh nghĩ bác ấy đã cướp bố anh ra khỏi tay mẹ anh, rồi khi bác ấy mất đi, anh lại trút mối hận thù của mình lên đầu anh ấy. Anh biết Jay và Uyển Phương là một đôi, anh tìm cách chia rẽ họ.. Đến bây giờ, khi anh biết tôi và anh ấy yêu nhau, anh lại tìm cách làm hại tôi. Tôi và Uyển Phương chỉ là công cụ trả thù của anh phải không? Anh quả thật là một thằng hèn.. Hèn đến đáng thương! Jackson ạ!
Giờ phút này, Nó bỗng nhận ra tất cả… Dường như Nó đã biết rất rõ đêm đó chuyện gì xảy ra khiến cho Uyển Phương phải chạy đi trong nước mắt và ngay cả nguyên nhân của vụ tai nạn kia cũng trở nên sáng tỏ. Nhưng trớ trêu làm sao, cái giá phải trả cho phát hiện đó quả thật không hề nhỏ một chút nào.
Nó đưa đôi mắt dài nhìn người đàn ông với bộ mặt giống như của những kẻ tử tù khi đối diện với vành móng ngựa bỗng dưng có cảm giác muốn cầm dao mà đâm cho hắn một nhát. Nhưng tất nhiên là Nó không thể làm như thế bởi vì hắn … Chẳng đáng.
– Vậy là em đã biết rõ mọi chuyện! – Jackson khẽ nói trong tiếng thở dài – Không sai! Anh đã dùng Uyển Phương để trả thù Jay và ban đầu anh tiếp cận em cũng là vì mục đích ấy.. Nhưng sau đó, dần dần, anh bị em cuốn vào từ lúc nào cũng không rõ nữa.. Bất luận em có tin hay không thì.. Thật lòng, anh rất yêu em!
– Yêu tôi? – Nó lại khẽ nhếch môi, cơn tức giận dâng trào khiến cho giọng nó bị bóp méo thành một tiếng rít chói tai – Yêu tôi… Yêu tôi mà anh làm hại tôi? Xin lỗi! Cho dù tôi còn non nớt nhưng cũng đủ chín chắn để biết rằng yêu một người không phải là cố gắng có được người đó bằng mọi giá mà là sẽ làm tất cả để người mình yêu được hạnh phúc. Anh đừng làm hoen ố thứ tình cảm cao đẹp ấy bằng cách đem nó làm lá chắn cho hành động xấu xa, bì ổi của chính mình.. Đừng làm tôi thấy ghê tởm anh hơn nữa…
Jackson dường như gục xuống sau câu nói của Nó. Nó đưa mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông ấy, mái tóc vàng vốn mượt mà nay bị bàn tay với những ngón thon dài không ngừng dày vò khiến chúng trở nên rối bời, xơ xác; ngay cả đôi mắt biển xanh vốn rực rỡ cũng bị chủ nhân nhuộm cho một màu u buồn tuyệt vọng, thân hình cao lớn run rẩy tưởng như có thể bị ngã xuống bất cứ lúc nào. Tất cả toát lên một vẻ thảm thương và thiếu sức sống khiến cho ai nhìn thấy cũng phải mủi lòng. Có lẽ.. Nó cũng sẽ chia sẻ và cảm thông nhưng.. Đấy là khi điều đó xảy ra vào một hoàn cảnh khác, trong một thời điểm khác..
Còn bây giờ, trong hoàn cảnh này, khi nhìn thấy cái vẻ đáng thương kia trong lòng Nó chỉ có sự ghê tởm và khinh miệt.
Những cử chỉ quan tâm, thái độ ân cần, những lời nói dịu dàng trước đây khiến Nó ấm lòng bao nhiêu thì giờ đây lại trở thành những lưỡi dao cứa vào tâm hồn khiến trái tim Nó rỉ máu..
Một người đã từng là Thiên thần bỗng chốc trở thành một con Ác quỷ..
Cảm giác bị phản bội, bị lừa dối, bị tổn thương khiến Nó chỉ muốn làm tất cả để buộc cái kẻ đang quỳ gối trước mặt mình kia phải bị dày vò, hành hạ và phải chịu đựng tất cả những hình phạt đau đớn nhất.
Đã có những khoảnh khắc, để xoa dịu những tổn thương đang không ngừng tấy đỏ nơi tâm hồn, trong Nó bỗng trỗi lên một khao khát là được tự tay đâm, chém, dày xéo và thậm chí là băm cái kẻ đáng ghét kia thành trăm mảnh nhưng rồi đến cuối cùng, Nó lại chọn cách đối diện với hắn bằng một thái độ “bình yên” nhất có thể.
Không phải vì sự chênh lệch quá rõ ràng về sức khỏe khiến Nó lo sợ, càng chẳng phải vì Nó thiếu can đảm mà không thể xuống tay. Lý do giúp cho Nó đối mặt với hắn một cách thản nhiên như vậy đơn giản là vì Nó nhớ tới câu mà người ta vẫn thường rỉ tai nhau: “Đỉnh cao của sự trả thù chính là tha thứ”
Thật lòng mà nói thì Nó biết mình chưa đủ sự bác ái, vị tha để có thể dẹp bỏ được hết những oán hận sân si kia nhưng… Nó vẫn tin… Tòa án lương tâm chính là nơi sẽ đưa ra phán quyết chính xác nhất.
Đôi khi… Việc ta chẳng làm gì lại khiến cho kẻ tội đồ trở nên khiếp sợ.

– Anh.. Xin lỗi! – Jackson ngước đôi mắt màu nước biển tha thiết nói. Nó nhận ra biển dường như đang bị che mờ sau lớp sương mù trở nên mờ đục.
Một khoảng im lặng kéo dài… Nó cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, Nó muốn thoát khỏi nơi này ngay lập tức. Nó vội vã đứng lên, bước những bước chân về phía cửa.
– Để anh đưa em về! – Jackson vội vã nói khi nhận thấy động thái của Nó.
– Tôi có chân! Tôi tự đi được – Nó đáp trả và ném lại một câu nói trước khi khuất sau cánh cửa – Lần sau, trước khi cởi quần áo của bất kỳ người phụ nữ nào.. Làm ơn hãy cầu xin sự đồng ý của họ chứ đừng tự biến bản thân thành một kẻ đê tiện. Đó mới chính là phong cách của một người đàn ông biết tôn trọng chính mình.
Bỏ lại tất cả những gì vừa diễn ra lại phía sau, Nó lao như bay về phía thang máy, điên cuồng bấm nút gọi, giờ phút này Nó muốn thoát khỏi cái địa ngục tăm tối đang bủa vây mình càng nhanh càng tốt.
Bước ra khỏi tòa nhà, Nó lang thang bước những bước chân vô định trên đường, không biết phải đi đâu về đâu..
Điện thoại bất chợt đổ chuông, Nó ghé mắt vào màn hình, nhói lòng khi nhìn thấy dòng chữ: “Ác ma” không ngừng nhấp nháy…
Trái tim Nó như muốn vỡ tan ra… Hạnh phúc dường như chỉ mới đâu đây thôi giờ lại đột nhiên trở nên xa xôi quá…
Mr P, Jay, Phong.. Em phải làm gì đây? Làm gì đây?
Đưa tay tắt nguồn điện thoại, Nó biết.. Ở đâu đó có một người sẽ trở nên điên loạn…
Nhưng Nó mệt mỏi lắm và Nó cần có một khoảng tĩnh lặng để đối thoại với chính mình..
Thế là đôi chân cứ mải miết đi, đôi mắt cứ thu hình những dòng người lướt qua vội vã nhưng chẳng có bất cứ thứ gì được lưu lại bên trong bộ não đã trở nên trống rỗng. Cứ như thế, Nó hòa vào đám đông ồn ào nhưng lại thấy bản thân mình trở nên cô độc hơn bao giờ hết.
Nó cũng chẳng nhớ mình về nhà bằng cách nào, và mất bao lâu.. Nó chỉ biết việc đầu tiên mà Nó làm khi trở về là lao vào nhà tắm. Nó cứ ở trong đó, dưới làn nước chảy không ngừng, kỳ cọ cho đến khi làn da tấy đỏ lên bỏng rát.. Nó muốn gột sạch hết những nhơ nhớp, ghê tởm kia.. Muốn được quay về là Nó khi chưa hoen vết ố… Nhưng, gương đã vỡ sao lành được nữa?
Nó nằm vật xuống giường, đầu óc trống rỗng. Hai con mắt nhức nhối vì khóc quá nhiều vẫn không ngừng tuôn rơi những giọt nước mặn chát… Nó có cảm giác để xoa dịu nỗi đau đang dày vò thì ngay cả dòng máu trong người cũng muốn chảy ra thành thác.
Thật sự thì Nó tuyệt vọng đến mức muốn chết, muốn biến mất vĩnh viễn..
Nhưng.. Nghĩ đến mẹ, đến em, đến những người xung quanh.. Nó lại đắn đo, ngập ngừng…
Nó còn nợ mẹ Nó rất nhiều, nợ cuộc sống này rất nhiều và nợ cả ai đó nữa cũng rất nhiều…
Nhiều đến mức Nó không thể buông xuôi! Nó phải tiếp tục cố gắng!
Số phận có thể ném cho Nó một quả đắng nhưng cũng chẳng bao giờ chặn hết con đường để đi tìm trái ngọt…
Đâu đó trong Nó vẫn tin rằng… Sẽ luôn có ánh sáng nơi cuối đường hầm..
Nó mở điện thoại, giờ phút này Nó bỗng thèm nghe giọng nói của mẹ và khi đầu dây bên kia có tiếng trả lời, Nó không kịp ngăn mình òa khóc nức nở.
– Có chuyện gì thế con? – Mẹ Nó cuống quýt hỏi khi nghe thấy tiếng nấc của con gái mình.

– Không.. KHông có gì đâu.. – Nó cố gắng lấy lại bình tĩnh – Chỉ.. Chỉ là.. Con nhớ mẹ thôi!
– Con ngốc này! Nhớ thì về đây đi – Mẹ Nó dịu dàng nói.
– Con về thật nhé?
– Ừ! Về đây!
………………
– Công việc áp lực lắm hả con? – Mẹ Nó đột nhiên nói – Nếu khó khăn quá thì trở về, mẹ con mình có rau ăn rau, có cháo ăn cháo con ạ!
Lời nói của mẹ như một liều thuốc thần kỳ khiến trái tim Nó đột nhiên trở nên ấm áp. Đấy! Trên đời này không có nơi nào bình yên như gia đình và cũng chẳng có bất cứ thứ gì lớn lao bằng tấm lòng của cha mẹ. Nỗi đau trong Nó nhờ thế mà dịu đi rất nhiều.. Tự hào biết bao nhiêu khi cho dù ngoài kia sóng đời có vùi dập đến thế nào ta vẫn tự tin bước đi vì biết rằng mình luôn có một tấm khiên vững chắc.
– Con không sao đâu! – Lau đi những hạt nước đọng trên mi, Nó khẽ mỉm cười nói tiếp – Con sẽ ổn thôi! Mẹ yên tâm!
– Có cần mẹ vào đó không? – Giọng mẹ Nó vẫn còn gợn lên chút lo lắng.
– Dạ không! Không cần đâu! Con tự lo được.. Con gái mẹ giỏi mà!
– Ừ! Cô thì lúc nào chả giỏi!- Mẹ Nó bật cười – Giữ gìn sức khỏe nhé! Con gái ở một mình phải cẩn thận, biết chưa?
– Dạ! Con biết rồi! Mẹ giữ gìn sức khỏe ạ! Khi nào công việc rảnh con về.
– Ừ!
Buông điện thoại xuống, Nó khẽ mỉm cười, cảm thấy lòng mình có chút gì đó bình an.
Màn hình lại lóe sáng, âm thanh của Blue vang lên tha thiết, chẳng cần nhìn, Nó cũng biết đó là ai…
– A lô! – Nó khẽ ngăn tiếng thở dài, Nó hiểu mình sẽ phải đối diện với hiện thực.
– Em ở đâu từ tối hôm qua tới giờ? Tại sao tôi gọi cho em không được? Có chuyện gì đã xảy ra? Em có biết tôi lo lắng đến thế nào không hả?
– Em xin lỗi… Nó run giọng nói, nỗi đau tưởng như vừa được xoa dịu kia bỗng chốc lại nhói lên khiến trái tim Nó dường như muốn tan ra thành trăm mảnh..
– Tôi không muốn nghe những lời đó. Em đang ở đâu, nói mau để tôi tới!– Mr P gào lên qua ống nghe, Nó nhói lòng khi biết chắc hẳn anh đang lo lắng lắm.
– Anh.. Anh đừng tới.. – Nó cuống quýt nói, cho dù đã quyết định sẽ phải đối diện với hiện thực nhưng thật sự Nó vẫn chưa có đủ tự tin..
– Chuyện gì đã xảy ra? Em đang ở đâu? – Mr P vẫn kiên quyết hỏi.
– Kh.. Không có chuyện gì cả.. – Nó nói dối – Em.. Em có chút việc riêng cần phải làm… Uhm.. Xong.. Xong việc em sẽ gọi lại cho anh.
Nói xong, không để cho đầu dây bên kia có cơ hội nói thêm, Nó vội vã cụp máy. Người Nó run lên bởi những nỗi đau.. Nó òa khóc nức nở như đứa trẻ bị đánh đòn oan.. Phong ơi! Jay ơi! Mr P ơi! Em phải làm gì đây? Phải đối diện với anh thế nào đây?
Điện thoại rung lên, một tin nhắn vừa được gửi đến. Nó nhìn vào màn hình, nhói đau khi nhận ra tên người gửi:
“ Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với em.. Tôi thật sự rất lo nhưng tôi cũng có đủ kiên nhẫn để chờ tới khi em sẵn sàng chia sẻ.. Chỉ xin em hãy nhớ rằng.. Bất cứ khi nào em cần, tôi nhất định sẽ ở bên em, nhất định sẽ luôn nắm thật chặt tay em dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Cô bé ngốc!”
Trái tim Nó quặn thắt và nước mắt lại ào ạt tuôn rơi…

Giờ đây, Nó muốn nói với một người rằng Nó đang đau, đau lắm. Nó nhận ra mình cần gặp người ta lắm, thèm được lao vào vòng tay và được tựa vào vòm ngực rắn chắc để được chở che, để được vỗ về lắm.. Nhưng rồi cũng tuyệt vọng lắm vì Nó biết điều đó là không thể.
Có còn nỗi đau nào hơn thế này không?
Nó dùng hai tay ôm lấy đầu gối như thể muốn bảo bọc lấy chút sự sống mong manh khi mà mọi thứ trong Nó dường như tan ra vỡ nát.
Nó đã quá mệt mỏi rồi… Nó muốn buông xuôi.. Nó thèm biến mất..
Một khoảng tối đen ùa vào đôi mắt…
Nó thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn…
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa kéo Nó khỏi những cơn mơ thì Nó mới giật mình nhận ra xung quanh đã trở nên tối thẫm.
Nó nhìn chăm chăm lên trần nhà, đôi mắt sau một thời gian lao động quá đà đã trở nên sưng húp khiến cho việc tách hai cái mi ra thôi cũng là cả một sự khó khăn. Bên tai vẫn vang lên tiếng gõ cửa đều đều khiến Nó không khỏi nhăn mặt tự hỏi: “Liệu đó có thể là ai?”
Mà dù cho đó có là ai… Thì hiện tại.. Nó cũng chẳng có nhu cầu gặp gỡ. Bởi vì, bây giờ, Nó chỉ cần được một mình để có thể tự hàn gắn lại những mảnh vỡ..
Nó sẵn sàng mang nụ cười phân phát cho rất nhiều người nhưng với những nỗi đau trong lòng thì lại chỉ muốn tự bản thân cặm cụi khâu vá. Nhân Mã vốn lạ lùng như thế đấy!
– Linh! Anh biết em đang ở bên trong.. Làm ơn hãy mở cửa ra đi! – Âm thanh trầm đột ngột vang lên.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến đôi bàn tay Nó bỗng nhiên thu vào theo phản xạ. Là “gã”.
– Làm ơn hãy để cho tôi được yên. Tôi đã nói là không muốn gặp anh thêm bất cứ một lần nào nữa mà. – Nó vừa nói vừa ném ánh mắt căm phẫn nhìn về phía cửa.
– Anh biết.. Anh có lỗi với em.. Nhưng.. Xin em.. Hãy mở cửa ra đi… Cho anh cơ hội được giải thích – Jackson tha thiết nói.
– Tôi không muốn nghe giải thích. Anh hành hạ tôi như thế vẫn chưa đủ hay sao? Anh muốn nhìn thấy bộ dạng thảm thương của tôi hay là muốn tôi cầu xin cái gọi là trách nhiệm? Xin lỗi! Anh đừng có mơ! Anh về đi và làm ơn từ nay về sau hãy biến mất khỏi cuộc đời tôi càng nhanh càng tốt.. Đừng để đánh mất nốt chút tình cảm cuối cùng.
Nỗi uất hận trong Nó lại dâng trào lên như thác lũ cho dù Nó đã rất cố gắng kìm chế. Nó rất sợ, nếu cứ dây dưa thế này rất có thể Nó sẽ gây ra án mạng.
– Anh chỉ làm phiền em một lần này nữa thôi.. – “Kẻ đó” vẫn tiếp tục nài nỉ -Anh xin hứa.. Sau đêm nay, anh sẽ hoàn toàn biến mất.
Nó khẽ thở dài, Nó biết Nó và Jackson trước sau gì cũng cần có một cuộc nói chuyện cuối cùng. Hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, Nó cất những bước chân và đưa tay mở cửa.
– Anh muốn nói gì? – Nó lạnh lùng hỏi khi màu xanh ùa vào mắt Nó nhức nhối.
– Anh.. Anh muốn giải thích.. – Jackson ấp úng nói..
– Anh muốn giải thích cái gì? Nếu là về việc anh ngủ với tôi không phải là sự trả thù mà là vì tình yêu thì xin lỗi, tôi không có thời gian và cũng chẳng có tâm trạng để nghe! – Nó cao giọng nói.
– Em.. Em vừa nói gì? – Một âm thanh quen thuộc đột ngột vang lên khiến trái tim Nó nhói lên một cái…
Cái dáng vẻ thân quen kia, giọng nói dịu dàng kia và cả cái nhìn thảng thốt kia cho dù có chết đi Nó vẫn không thể nào quên được. Cả thế giới của Nó đang ở đây.. Nhưng tại sao lại xuất hiện trong hoàn cảnh này?
– Mr P… Anh… Anh… Anh đến bao giờ thế? – Nó ấp úng, cảm nhận phía sâu trong lồng ngực dường như có một bàn tay đang lùa vào bóp nghẹt.
Ánh đèn đường buồn thảm rắc những sắc màu vàng vọt len lỏi vào bóng đêm, không gian xung quanh dường như đông đặc thành một khối..
Hận thù và yêu thương đan xen với nhau tạo thành một vòng tròn hiểm ác không ngừng đày đọa những con người bé nhỏ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.