Anh Yêu Em, Một Mét Bốn Lăm Ạ

Chương 29: 29


Bạn đang đọc Anh Yêu Em, Một Mét Bốn Lăm Ạ – Chương 29: 29

Chap 29: Gẫy cánh.
Ừ thì… Mặc kệ ngoài kia biển đời rộng lớn đến mức chẳng ai biết được ngày mai sẽ ra sao nhưng hãy cứ bước đi cho đến khi nào bản thân thấy nên dừng lại…
Hãy cứ cho đi yêu thương đừng ngần ngại…!
Mấy ngày sau, không thể diễn tả được Nó đã vui sướng đến thế nào khi cầm trên tay tờ giấy xuất viện. Nhìn con bạn thân lăng xăng thu dọn đồ đạc và làm thủ tục cho mình Nó không khỏi chạnh lòng khi hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng Ngài xuất hiện.. Đơn giản là Ngài bận! Bận và bận!
Nó quyết định đi làm ngay ngày hôm sau mặc cho Mr P đã nói như đinh đóng cột rằng Ngài cho phép Nó được nghỉ tới hết tuần để lấy lại sức.
Lao ra khỏi nhà trên con ngựa sắt quen thuộc và hòa vào dòng người ồn ào đông đúc xung quanh, Nó không ngăn nổi mình nhe ra một nụ cười tươi hết cỡ.. Sài Gòn hôm nay nắng dường như cũng rực rỡ hơn thì phải.
Dắt con chiến mã thân yêu vào tầng hầm, Nó gật gù như một con mèo say ngủ và lý nhí nói câu cảm ơn để đáp lại những lời hỏi thăm của hai người trông xe mà cho đến tận bây giờ, có đôi chỗ Nó vẫn nghe nhưng không hiểu.
Chị Bích Hân và mọi người trong công ty chào đón sự quay trở lại của Nó bằng những câu chúc mừng và những nụ cười tươi như hoa nở khiến cho niềm vui dường như ngự trị trong tâm hồn Nó cả ngày.
Nhưng tất nhiên là cuộc sống cho dù có tốt đến thế nào thì vẫn luôn tồn tại những hạt sạn nhỏ..
Đó là ánh mắt mang hình viên đạn của bà chị thư ký xinh đẹp Bảo Trâm khi nhìn thấy cái mặt bánh bao của Nó xuất hiện sau cánh cửa. Nó biết, một cơn giông tố giữa chị và Nó sẽ lại bắt đầu.
Là trong bữa ăn trưa Nó buồn bã phát hiện ra rằng.. Thiên thần đã không còn làm ở Công ty này nữa … Chợt thấy thật buồn! “Có phải tại Nó không?” Câu hỏi này cứ vang lên không ngừng khiến lòng Nó nặng trĩu.
Và hạt sạn cuối cùng chính là trạng thái mệt mỏi của bản thân. Nó cứ nghĩ buổi đi làm đầu tiên sau quãng thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức sẽ vô cùng thuận lợi và sảng khoái nhưng đâu ngờ đó dường như lại là cực hình đối với cái cơ thể đã quen được nuông chiều của Nó.
Đấy là chưa kể đến thái độ quan tâm thái quá của Ngài tổng giám đốc khiến cho Nó cảm thấy mình như là một con búp bê chỉ biết đần mặt và nhe răng ra cười trong tủ kính.
Nó cau có phản ứng lại với Mr P sau giờ nghỉ trưa và mỉm cười thật trẻ con khi Ngài quyết định nhường cho Nó một phần công việc của Hợp đồng mới. Thế là lại cắm mặt vào những con số cho dù có hơi mệt.. Nhưng Nó lại cảm thấy rất vui.
Thời gian lặng lẽ trôi và cơ thể Nó cũng đã quen dần với quỹ đạo công việc. Nhưng cho dù có phải bận rộn chạy đua theo tiến độ kế hoạch hay những con số thay đổi không ngừng thì vẫn luôn có những khoảng dừng đủ để đảm bảo cho mối quan hệ giữa Nó và Ngài tổng giám đốc vẫn tiến triển từng ngày.
Giống như việc tối hôm nay Nó được Ngài hộ tống về tận nhà và tất nhiên là khi chia tay, cả hai người sẽ có một nụ hôn dài ơi là dài nữa….
Nó khoan khoái bước chân trên con đường ngoằn nghèo dẫn vào nhà trọ, ngẩng đầu ngắm những vì sao lấp lánh như hàng vạn mảnh vỡ của thủy tinh, chẳng hiểu sao trên môi bất giác bật ra một nụ cười.. Có lẽ là…Nó đã điên thật rồi.. Điên vì yêu!
Bỗng, trước mắt Nó, ngay bên cạnh chiếc cổng dẫn vào xóm trọ thân quen rõ ràng hiện ra một bóng đen đang dựa vào tường như chờ đợi ai đó. Căn cứ vào dáng vẻ và quần áo, Nó lờ mờ nhận ra hình như đó là một người đàn ông.. Một cảm giác quen thuộc chợt nhen lên khiến Nó phải căng mắt để được nhìn người đàn ông kia rõ hơn.
– Jackson! – Nó hét lên, sự bất ngờ chất đầy trong giọng nói.
Người đàn ông nghe thấy tiếng kêu liền lập tức đứng thẳng dậy, quay mặt về phía vừa phát ra âm thanh, nhìn thấy Nó đang vô thức bước về phía mình rất nhanh nên chỉ khẽ đứng yên, khoanh tay chờ đợi.
Ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn bảo vệ không đủ để xua đuổi màn đêm khiến cho cái dáng cao gầy kia có phần ma quái…
– Jackson! – Nó khẽ nói khi khoảng cách giữa anh và Nó được thu ngắn lại chỉ còn hai bước chân – Anh..Làm em bất ngờ quá!.. Anh… chờ em lâu chưa?
– Uhm… Cũng không lâu lắm đâu – Thiên thần khẽ mỉm cười dịu dàng nói.

Chất giọng ám áp thân quen mà lâu lắm rồi mới lại được nghe khiến trái tim Nó như bị hẫng một nhịp, Nó nghẹn ngào nói:
– Sao đột nhiên anh lại nghỉ việc vậy? Có phải là do em không? Anh nghỉ việc mà cũng chẳng thèm nói với em một câu làm em cứ tưởng là sẽ không còn được gặp anh nữa chứ.. – Bao ấm ức băn khoăn đột nhiên trào lên khiến Nó tuôn ra một tràng không nghỉ.
– Từ từ đã nào cô bé! Trước sau gì em cũng được biết mà – Jackson vẫn mỉm cười dịu dàng – Hay chúng ta đi đâu đó uống nước rồi anh sẽ kể cho em nghe.. Chịu không?
Nó ngước lên nhìn đôi mắt biển xanh bị bóng đêm nhuộm thành một màu thâm đen kỳ quái, vẫn gương mặt tuấn tú, vẫn mái tóc óng ả rực rỡ như mặt trời.. vẫn cái dáng người “chuẩn từng centimet” nhưng chả hiểu tại sao.. Trong Nó đột nhiên lại vang lên câu hỏi: “Liệu Jackson có còn là hiện thân của Thiên thần như lúc trước?”
Nhưng mà.. Dẫu cho có hoài nghi Jackson bao nhiêu, cuối cùng Nó vẫn cứ gật đầu..
Vậy là trên con đường nhỏ ngoằn nghèo có hai cái bóng nhỏ đan xen vào nhau.. Họ cứ thế bước đi.. Bỏ lại phía sau bóng đêm và ánh sáng vàng vọt toát ra từ ngọn đèn cao áp.
Ra khỏi khu phố nhỏ, vẻ sầm uất, nhộn nhịp và hoa lệ của Sài Gòn ban đêm lại hiện ra sống động như một thế giới khác biệt. Nó lặng lẽ đi bên cạnh Jackson, có chút bối rối và không tự nhiên khiến cho không khí xung quanh trở nên hơi ngột ngạt. Giả vờ đem sự chú tâm quan sát dòng xe qua lại đông đúc trên đường, Nó khẽ giấu tiếng thở dài vào cơn gió vừa thoáng qua, chợt thấy có cái gì đó gợn lên trong tim khi đầu nhói lên một câu hỏi: “Cảm giác xa lạ này xuất hiện từ bao giờ?”
Nhưng tất nhiên là Nó vẫn tỏ ra thờ ơ và anh cũng thế..
Một khoảng không lặng lẽ đối lập hoàn toàn với thế giới xung quanh ồn ào, gấp gáp những toan tính.
– Chúng ta vào tạm đây nha? – Thiên thần đột ngột nói.
– Ơ.. Dạ! Tùy.. Tùy anh thôi. – Nó đáp lại một cách ấp úng.
Nó cúi đầu bước đi theo Jackson, ngoan ngoãn như một chú gà con lon ton theo mẹ nhưng vẫn không quên ngước cặp mắt dài tò mò nhìn lên tấm bảng hiệu được trang trí bằng đủ thứ đèn có màu sắc rực rỡ, Nó chợt mỉm cười khi phát hiện ra quán có cái tên rất ngắn gọn và lạ chỉ vẻn vẹn có ba chữ cái: “Cóc”
Không gian của “Cóc” khá thoáng. Sự kết hợp hài hòa giữa bàn ghế, cây xanh và những đồ trang trí khác tạo nên một cảm giác vừa hiện đại vừa trẻ trung nhưng cũng không kém phần ấm cúng. Bình lặng đi theo Jackson lên những bậc cầu thang được kết cấu theo hình trôn ốc ngoằn nghèo, lắng nghe tiếng nhạc dìu dịu phát ra từ những chiếc loa công suất lớn Nó chợt cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút.
– Mình ngồi ở đây nhé? – Jackson nói với Nó khi cả hai đang đứng trên tầng cao nhất của quán.
– Dạ! – Nó khẽ gật đầu, chợt vui khi nhận ra hình như giữa anh và Nó đâu đó vẫn còn có một sự tương đồng.
Sân thượng không được bố trí nhiều bóng đèn như những tầng khác mà phần lớn chỉ tập trung ở nơi quầy bar và từ đó, ánh sáng vàng dịu nhẹ len lỏi vào bóng đêm dày đặc tạo nên một không gian âm u nhưng cũng đủ để khách có thể quan sát thấy vị trí để lựa chọn chỗ ngồi. Nó khẽ đưa mắt lên trên cao, cảm giác bầu trời thật gần tựa như chỉ cần đưa tay ra là với được những vì tinh tú.
Một cơn gió mát lạnh của màn đêm khẽ lùa qua thổi tung mái tóc ngắn choằn khiến cho Nó đột nhiên như thấy lại hình ảnh chính Nó một năm trước đây, khi mà Nó vẫn còn sống tại ngôi nhà nơi tỉnh lẻ bình yên với những buổi tối cùng nhỏ em nghển cổ lên trời dõi theo ánh đèn lấp lánh phát ra từ những chiếc máy bay ngang qua rồi tự nhủ: “Nhất định có ngày mình sẽ được ngồi trên đó”. Chợt chạnh lòng vu vơ… Nhớ quá!
– Em uống gì? – Âm thanh trầm ấm lại vang lên đánh thức Nó khỏi những suy tưởng quen thuộc.
– Cà phê đen không đường ạ! Nó bối rối nói khi bắt gặp ánh mắt chờ đợi của người phục vụ. Chỉ mất khoảng mấy giây cho việc ghi chép, anh chàng bồi bàn thẳng tiến về phía quầy bar sau khi buông ra một câu nói ngọt ngào kèm theo nụ cười dễ thương hết sức:
– Anh chị vui lòng chờ trong chốc lát. Đồ uống của anh chị sẽ tới ngay ạ!
Nó vui vẻ gật đầu rồi đợi đến khi chỉ còn lại hai người mới bắt đầu cất giọng lý nhí:
– Jackson! Em xin lỗi…! Không hiểu tại sao tối nay em lại mất tập trung như thế!
– Ồ có gì đâu! – Thiên thần khẽ cười – Dù sao thì… Anh cũng quen với cái kiểu chết bất thình lình của em rồi cô bé ạ!

– Chết bất thình lình á?Anh có nói quá không đấy? – Nó cũng bật cười hỏi lại.
– Ừ! Không hề! Nhưng.. Có lẽ đó chính là điều làm cho em trở nên đặc biệt trong mắt anh. – Jackson đột nhiên trở nên nghiêm túc.
– Ơ… Uhm…
Câu nói bất ngờ của Thiên thần khiến Nó hơi khựng lại.Vơ vội ly nước trắng trên bàn, Nó giả vờ đưa lên miệng mong sao cái vị mát lạnh kia sẽ làm cho những cảm xúc hỗn độn này đông cứng thành một khối. Nhưng rồi Nó nhận ra mình chẳng còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục lựa chọn sở trường đổi chủ đề như thường lệ..
– Uhm.. Sao đột nhiên anh lại nghỉ việc vậy?
Jackson bật cười và cũng thôi không đề cập đến cái đề tài còn giang dở kia nữa.. Có lẽ là do anh đã quá hiểu và nhường nhịn Nó chăng?
– Uhm.. – Thiên thần khẽ hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp – Thật ra cũng chẳng có gì to tát cả.. Chỉ là.. Đột nhiên … Anh muốn thay đổi, muốn làm một cái gì đó mới mẻ hơn..
Nó đưa đôi mắt dài nhìn người đàn ông đối diện. Cảm thấy rõ ràng có chút gì đó hơi nghẹn lại trong lồng ngực như một lời nhắc nhở Nó rằng mình nên lặng im.. Nhưng rồi.. Cái bản tính tò mò lại nổi lên khiến Nó không kịp ngăn những câu nói tự động chạy ra khỏi cái miệng rộng ngoác:
– … Có phải là … Tại em không?
Thiên thần khẽ ngẩng đầu, Nó bất lực không đoán được anh đang nghĩ gì vì biển sâu đã giấu mình vào trong bóng tối.. Hình như.. Có chút gì đó gọi là.. Bối rối?
– Tại sao em lại nghĩ thế? – Jackson dịu dàng hỏi.
– Uhm…. – Bị phỏng vấn một cách bất ngờ, Nó ấp úng, đầu óc bỗng chốc căng như dây đàn khiến cho từ ngữ cũng đột nhiên biến đi đâu mất hết.
Nó nhớ đã từng đọc được ở đâu đó rằng: Những người thuộc cung Nhân Mã thường có giác quan khá nhạy bén. Vì thế cho nên Nó biết, Nó hiểu và Nó hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảm mà Jackson dành cho mình.. Nhưng điều đó đâu có nghĩa là những tình cảm kia đủ đậm và đủ sâu đến mức khiến anh phải từ bỏ công việc mà bao người mơ ước? Hình như… Nó đang quá tự tin vào bản thân thì phải…
Đang suy nghĩ miên man, Nó hơi giật mình khi bên tai vang lên một âm thanh trầm ấm:
– Đồ uống của anh chị đã có rồi ạ! Chúc anh chị một buổi tối vui vẻ!
Người phục vụ vừa nói vừa đặt hai ly cà phê xuống bàn, sau đó khẽ gật đầu chào rồi quay đi với tác phong vô cùng nhanh nhẹn và chuyên nghiệp.
Nó và Jackson vẫn không ai chịu mở lời… Giữa hai người là một khoảng không gian lặng im, chỉ có gió tự do độc thoại.
Thiên thần hình như có thừa sự kiên nhẫn để chờ đợi một câu trả lời từ phía Nó..
Còn Nó thì.. Dường như cũng có thừa sự bướng bỉnh để nhất quyết khước từ quyền được phản hồi.
Nó giả vờ giấu những suy tư bộn bề bằng cách dùng tay khuấy nhẹ ly nước trước mặt mình, tiếng thìa va vào ly lanh canh, mùi cà phê nồng nàn lan tỏa trong không gian khiến cho tâm trạng của Nó khá hơn một chút.
– Anh muốn nghe câu trả lời của em! – Cuối cùng, Jackson, vẫn như thường lệ, luôn là người bắt đầu trước.
– Câu trả lời gì cơ? – Nó giả vờ ngây ngô hỏi.

Hai khuỷu tay chạm nhẹ trên mặt bàn, những ngón thon dài đan chặt vào nhau làm điểm tựa cho gương mặt hoàn hảo của Thiên sứ, đôi mắt biển liên tục chiếu những ánh nhìn như muốn xoáy thật sâu vào trái tim Nó, Jackson dịu dàng nói:
– Tại sao em lại nghĩ rằng anh nghỉ việc là vì em?
“Giời ạ! Đúng là cái miệng nó hại cái thân.. ai bảo không uốn lưỡi bảy lần trước khi nói cơ chứ… Linh ơi là Linh ơi! – Nó đau khổ than thầm rồi lại tự nhủ – Giờ ngồi oán trách thì cũng có được ích lợi gì đâu.. Thôi thì.. Đã trót đâm lao thì nhất quyết phải theo cho đến khi nào lao gẫy vậy!” Nghĩ là làm, sau khi hít một hơi thật sâu, Nó vừa nói vừa cố gắng nhe ra một nụ cười kinh dị nhất:
– Ơ Thì.. Em.. Đoán.. “Tiên trách kỷ, hậu trách nhân” ông bà ta xưa nay chẳng đúc kết như thế là gì.. Nhưng mà.. Có lẽ là em tự đề cao mình quá nhỉ? Anh bỏ qua những lời em vừa nói đi nhé!
Không gian lại chìm vào yên ắng, chỉ có tiếng hát của Cẩm Vân vang lên đều đều khắc vào bóng đêm nỗi buồn da diết: “Chiều nay còn mưa.. sao anh không lại? Nhớ quá trong cơn đau vùi.. Làm sao có nhau? Hằn lên nỗi đau… Bước chân em xin về mau….”
Sau thoáng lặng im, Jackson đột ngột thay đổi tư thế. Anh khẽ ngả người ra phía sau, hai bàn tay đan chéo vào nhau đặt trên đùi một cách ngay ngắn. Thiên thần vẫn dịu dàng nói nhưng phản ứng của Jackson khiến cho Nó có cảm giác câu trả lời của mình trở nên “vô duyên” như chủ.
– Đừng cố tỏ ra mình không biết trong khi lại hiểu rõ mọi chuyện.. Anh biết em là người có thừa trí thông minh để đoán được lý do anh nghỉ việc.. Chỉ là.. Em nhất quyết không chịu thừa nhận phải không?
Thật lòng mà nói thì căn cứ vào những gì đang xảy ra, Nó biết rằng.. Hình như những suy nghĩ vẩn vơ của Nó là chính xác.. Nhưng.. Hiện tại, để đối diện với anh, ngoài việc giả ngây giả ngô ra thì Nó thật sự chả còn cách nào khác. Và thế là, Nó thấy mình chọn cách trố mắt ngạc nhiên hỏi:
– Thừa nhận cái gì cơ?
– Tình cảm anh dành cho em, sự quan tâm anh dành cho em… Mọi thứ anh đã, đang và sẽ dành cho em! Em có thể cảm nhận được điều đó đúng không?
Câu chuyện đột nhiên chuyển hướng một cách bất ngờ đúng như Nó đã lo sợ, có vẻ như đêm nay Nó sẽ buộc phải đối diện với đáy biển nhưng Nó cũng nhất quyết không trốn chạy. Nó khẽ gật đầu rồi cất giọng nhẹ như gió thoảng:
– Cái anh sẽ dành cho em vì ở thời tương lai nên em không thể nói được nhưng còn những hành động và sự quan tâm của anh trong thời gian qua thì em có thể cảm nhận được và trong thâm tâm em vô cùng biết ơn điều đó. Tuy nhiên…
Nó dừng lại, đưa tay với lấy chiếc ly trên bàn khẽ đưa lên môi, lặng lẽ cảm nhận vị đắng tê nơi đầu lưỡi, hương thơm nồng của cà phê dìu dịu lan tỏa ra xung quanh khiến tâm trạng Nó trở nên khá hơn một chút. Nó biết, rất biết rằng sau đêm nay, mối quan hệ giữa Nó và Thiên thần sẽ không còn như trước.
– Em không thể dành tình cảm cho anh? – Jackson lên tiếng phá vỡ không gian im lặng đang bao trùm lấy hai người.. Giọng anh nghe sao thật buồn khiến Nó bỗng có cảm giác nhói đau nơi ngực trái.
Tội lỗi.. Tội lỗi và tội lỗi chính là thứ đang không ngừng dày vò tâm trạng của Nó lúc này. Nó có cảm giác như thể mình vừa tuột tay đánh rơi một cái gì đó vô cùng quý giá và từ nơi ấy, những mảnh vỡ cứ không ngừng lao tới, ghim chặt vào cơ thể rồi rạch lên trái tim Nó những vết xước loang lổ máu. Chỉ biết cúi đầu bối rối, Nó lý nhí nói:
– Em… Xin lỗi..
– Đó không phải là điều anh muốn nghe! – Âm thanh ấm áp vang lên tuy dịu dàng nhưng dường như Nó lại đọc được trong đó có cái gì đang tan vỡ.
Không muốn bị nhấn chìm trong sự thẳm sâu của biển, Nó nhất quyết cắm mặt vào những vệt nước chạy dài trên bàn, cảm nhận nỗi u buồn khiến cho giọng Nó trở nên méo mó:
– Em.. Xin … Lỗi….
– Em đừng có nói những lời đó được không? – Thiên thần tiếp tục nói – Em có biết từng câu, từng chữ của em khiến trái tim anh đau lắm không?
Quả đúng như người ta vẫn thường nói: “Tình yêu giống như một con chó. Khi ta đuổi thì nó chạy, khi ta chạy nó lại đuổi theo và khi ta đứng yên thì nó sủa” Cuộc đời vốn có nhiều sự trớ trêu như thế đấy!
Lặng nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình, gương mặt hoàn toàn bị che lấp bởi bóng đêm nhưng giọng nói lại phảng phất một nỗi đau cùng cực. Tự nhiên Nó thấy ghét sự bất lực của chính mình và ghét lây cả cái trò đùa “chả vui chút nào” của Ông Tơ bà Nguyệt.
– Em.. Xin.. lỗi.. – Nó dường như đang rất quyết tâm đóng vai một con chiên ngoan đạo cúi đầu nguyện cầu Chúa tha thứ cho tội lỗi mà mình đã trót gây ra.
– Em hãy ngẩng mặt lên và nhìn anh này! Linh! – Jackson nghiêm giọng nói – Anh không cần và không muốn nghe thêm bất kỳ lời xin lỗi nào nữa. Làm ơn!
– Em … Xin lỗi! – Nó lặp lại như một cái máy, đâu đó bên trong, một cơn đau bất chợt nhói lên khiến cho hàm lượng nước của đôi mắt Nó vì thế mà đột nhiên trở nên dư thừa.
– Anh không cần! Thứ anh muốn là những lời nói khác hoặc ít ra là một lời giải thích. Rõ ràng anh là người đến trước, là người quan tâm và chăm sóc em trước. Anh chưa bao giờ làm em phải tổn thương.. Vậy thì tại sao? TẠI SAO? TẠI SAO NGƯỜI MÀ EM LỰA CHỌN KHÔNG PHẢI LÀ ANH?
Từng lời nói của Thiên thần quất vào mặt Nó như những cái tát nảy lửa. Quãng thời gian khi Nó và anh ở bên nhau bỗng chốc ùa về sống động như những thước phim quay chậm. Này là đôi mắt biển xanh đã có lúc đi theo Nó vào trong cả giấc ngủ, này là nụ cười rạng rỡ, này là những cảm xúc vu vơ, này là những nỗi lo sợ mơ hồ và cả sự cảm thông của những đứa con có một gia đình không đầy đủ… Nó biết, giữa Nó và anh có một sự đồng điệu rất khó lý giải nhưng lại không phải là tình yêu.. Nghĩ đến đây, Nó chợt thấy tâm hồn mình loảng xoảng những mảnh vỡ. Sau phút đắn đo, Nó ngập ngừng nói:

– Anh biết đấy! Trái tim… Vốn có tiếng nói rất riêng và đủ bướng bỉnh để không bị sắp đặt bởi lý trí… Việc anh quan tâm cũng như tình cảm chân thành của anh dành cho em.. Em… uhm.. Hoàn toàn có thể cảm nhận được.. Nhưng… Trái tim em.. Hình như lại lạc nhịp so với trái tim anh, anh ạ!… Em.. Em xin lỗi!
Jackson không nói gì, lại một khoảng lặng im. Không gian xung quanh trở nên đông đặc một cách khó chịu đến mức dường như ngay cả Gió cũng không còn muốn ghé đến nữa. Nó đưa tay với lấy ly cà phê cố gắng nhờ chất cafein xua đi cảm giác nhức nhối nghẹt thở.
Đột nhiên, Nó thấy quang cảnh trước mắt mình như mờ đi, Nó cố nheo mắt nhìn, cảm thấy đầu mình có chút váng vất.
– Anh.. – Nó cố gắng nói – Em… Em thấy lạ lắm.. Hình như.. Em bị trúng gió rồi…
Ánh sáng vàng nơi quầy bar đột ngột chuyển sang màu xanh. Một vài bóng đèn nhỏ được thắp lên và những người phục vụ hình như đã bắt đầu công cuộc thu dọn. Cảnh vật trước mắt Nó nhờ thế mà trở nên rõ hơn nhưng cũng nhòe nhoẹt hơn..
– Em không sao chứ? – Jackson lo lắng nói.
– Em không biết nữa – Nó cúi mặt, cố gắng kiềm chế cái cảm giác mất thăng bằng khiến mọi thứ trước mắt trở nên quay cuồng – Em hơi chóng mặt…Có lẽ… Em bị trúng gió.
Nó đột ngột ngước mắt lên và vô tình nhìn thấy một thứ mà Nó không bao giờ muốn thấy.
Đó chính là… Nụ cười của Jackson…
Vâng! Giữa cái ánh sáng lờ mờ kia, giữa những hình ảnh nhập nhòe biến động, Nó nhìn thấy đôi môi hoàn mĩ ấy đang nở một nụ cười khiến cho khuôn mặt Thiên thần trở nên ma quái một cách đáng sợ..
Anh đang cười? Cười gì?
Tại sao Nó lại có cảm giác.. Nụ cười của anh giống như nụ cười nở trên môi của một gã thợ săn sung sướng khi nhìn thấy con mồi của mình mắc bẫy?
“Khoan đã… Thợ săn… Bẫy?” – Một suy nghĩ bất chợt lóe lên khiến sống lưng Nó ớn lạnh.
Nó cố gắng đưa đôi mắt dài nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đối diện. Không gian xung quanh đột nhiên trở nên tối đen và quay cuồng một cách đáng sợ.. Người Nó chợt run lên..
– Cà phê… Anh… Có phải…?
Từng câu chữ lộn xộn được Nó thốt ra một cách khó nhọc bởi vì cơ thể Nó dường như đã không còn thuộc về Nó nữa rồi. Nhưng cho dù như thế thì bộ não bé nhỏ của Nó vẫn đủ sự tỉnh táo để có thể phán đoán được điều bất thường đang xảy ra..
Trước hoàn cảnh này, thật lòng mà nói thì Nó thấy đau hơn là thấy sợ.
Thiên thần… Thiên thần.. Thiên thần… Lẽ nào… Đã quyết định trút bỏ đi bộ cánh?
– Jackson… – Nó lắp bắp gọi tên anh với hi vọng mỏng manh rằng anh sẽ thức tỉnh và ngừng ngay cái ý định dại dột này. Nó hoàn toàn không muốn anh phạm sai lầm, cho dù thế nào, trong thâm tâm mình, Nó vẫn tin anh là người tốt.
Mi mắt Nó như thể đang bị treo một viên đá tảng nặng cả trăm tấn khiến cho việc mở mắt ra mà nhìn Jackson thôi cũng đã là quá sức. Nhưng dường như những tình cảm tốt đẹp từng có giữa anh và Nó đã tiếp thêm sinh khí khiến cho Nó đủ sức gồng mình lên và tiếp tục nói:
– Em biết anh … Không … Không.. Phải.. Là.. Là.. Người như thế… Như thế… Jackson!.. Tỉnh lại đi… Làm.. ơn..!
Câu nói đứt quãng kết thúc cũng chính là lúc Nó không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ ập đến. Cảnh vật đột nhiên trở nên tối đen và trước khi gục xuống, hình như bên tai Nó loáng thoáng nghe thấy âm thanh trầm ấm:
– Anh.. Xin lỗi!
Người ta vẫn thường nói: “Tình yêu có thể là thần dược diệu kỳ với người này những cũng có thể là liều thuốc độc sẽ giết chết trái tim người khác”
Đôi khi, chỉ là vô tình… Hạnh phúc của mình lại được tạo nên từ nỗi đau của người khác…
Bởi đời vốn là một chuỗi dài của những trò chơi cút bắt… Phải không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.