Bạn đang đọc Anh Yêu Em, Một Mét Bốn Lăm Ạ – Chương 31: 31 phần 1
Chap 31: Đoạn kết.
Thời gian như đứng yên lại, Nó chỉ biết lặng im, bối rối đưa đôi mắt dài nhìn về phía người đàn ông mà Nó vô cùng yêu thương.
– Tôi hỏi em vừa nói gì? – Mr P nghiêm giọng nói sau đó chiếu đôi mắt rực lửa sang phía người đàn ông đối diện mình, nhíu mày hỏi:
– Những gì cô ấy vừa nói là sự thực?
– …………
Không gian tiếp tục lặng yên một cách đáng sợ. Jackson không nói gì, chỉ khẽ gật đầu như một lời xác nhận.
“Bốp” Âm thanh chát chúa vang lên khiến Nó chợt sực tỉnh. Nó ngây người nhìn Jackson nằm sõng soài trên bậc thềm, nơi khóe miệng vương dài một dòng máu nhỏ.
– Anh là thằng khốn nạn! – Mr P vừa nói vừa nắm cổ áo của kẻ đang nằm bất động dưới đất, tiếp tục đưa ra một cú đấm như trời giáng
“Bốp” “Bốp” Bốp” Những âm thanh liên tiếp vang lên nhưng dường như kẻ bị hại vẫn không có ý định phản kháng.
– Đồ tồi! Đồ đốn mạt! – Mr P tiếp tục trút sự tức giận lên người Jackson – Anh nói gì đi chứ! Anh đã trả thù được tôi rồi đấy! Anh vui chưa? Hài lòng chưa?
– ……………..
Những câu hỏi và tiếng nấc xé lòng của Mr P rơi tõm vào không gian. Jackson vẫn lặng im, chỉ có đôi mắt biển xanh dịu dàng hướng những cái nhìn nhói buốt về phía Nó.
– Cô ấy chỉ là một người con gái yếu đuối và nhỏ bé.. Tại sao anh lại nỡ làm hại cô ấy? Nếu anh oán hận tôi thì hãy chỉ trút lên tôi đây này.. Thằng hèn! – Mr P vẫn không ngừng nói, dường như Nó thấy giọng anh có gì đó vụn vỡ..
Ngài Tổng giám đốc đã thôi không đánh nữa, Nó thấy anh gục xuống, những lọn tóc đen ủ rũ che mất đi gương mặt thân thương.
Nó nhói lòng, Nó buốt tim,.. Nó không thể ngăn những dòng nước mắt trào ra như nước vỡ bờ.. Cảnh vật trước mặt nhòe đi và Nó òa khóc…
Không gian yên tĩnh xung quanh dường như trở nên chao đảo bởi tiếng nấc xé lòng của Nó. Chỉ mấy phút trước đây thôi Nó vẫn còn đủ sự kiêu hãnh để chứng minh với Jackson rằng mình mạnh mẽ lắm, kiên cường lắm nhưng khi nhìn thấy Mr P rồi thì lớp mặt nạ ngụy trang kia đột nhiên lại bị lột tung ra khiến Nó trở nên yếu đuối. Nó biết bộ dạng của Nó bây giờ vô cùng thảm hại và đáng thương nhưng biết làm sao đây khi con gái lúc nào cũng cần lắm được người mình yêu vỗ về an ủi?
Vụng về, bối rối và tuyệt vọng đến kiệt cùng, hai người đàn ông chỉ còn biết đứng yên bất lực nhìn người con gái nhỏ bé đang run rẩy..
Jackson vẫn lặng yên, đôi mắt biển xanh bị màn đêm phủ một lớp màng âm u nhất quyết bám chặt lấy từng cử động của Nó.
– Tôi.. Xin.. Lỗi – Mr P đột nhiên hướng ánh mắt nâu đen thẫm dịu dàng về phía Nó xót xa nói.
– Anh đừng nói thế! – Nó vội vã lắc đầu – Người.. Xin lỗi.. phải là em chứ.. Em.. xin lỗi.. Vì.. Em… Em không còn xứng đáng với anh nữa.. – Nói đến đây, Nó lại không ngăn được mình nức nở.
– Em đừng bao giờ nói như thế! – Mr P cất giọng dịu dàng nhưng cũng vô cùng nghiêm túc – Tôi đã nói là chỉ cần em muốn, tôi sẽ ở bên em, sẽ nắm chặt lấy tay em và sẽ đi cùng em dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.
– Nhưng.. Em.. Không còn.. Em.. Em không xứng đáng… – Nỗi đau vỡ òa khiến cho những từ ngữ chưa kịp tuôn ra đã bị tiếng nấc làm cho ngắt quãng.
– Điều đó với tôi không quan trọng! Khi thật lòng yêu một người thì ta sẽ biết cách yêu tất cả những gì thuộc về người đó. Hơn nữa, sự trong trắng của một người con gái được thể hiện ở tâm hồn chứ không phải là ở việc “Cái đó” còn hay mất. Em hiểu không?
– Em.. Em …
Đột nhiên Nó trở nên bối rối. Những lời nói của Mr P thấm sâu vào tai Nó như chất adrenaline khiến Nó phần nào bừng tỉnh..
– Tôi biết em là cô gái thông minh và em sẽ tin những điều tôi vừa nói. – Dứt lời, Mr P hướng đôi mắt sâu về phía Nó chờ đợi.
Nó ngây người, cố kéo hai mi mắt nặng nề để nhìn người đàn ông đang đứng đối diện, phía sâu bên trong bộ não, những nơ ron thần kinh không ngừng hoạt động hết công suất..
Đúng! Từ trước tới nay, quan niệm của Nó về vấn đề này hoàn toàn giống như suy nghĩ của Ngài tổng giám đốc.
Nó đã từng cười nhạo những người con gái chỉ vì phút giây ngu ngốc mà phải chấp nhận trói buộc cuộc đời với một người không có khả năng mang lại cho họ hạnh phúc. Nó ghét sự bất lực và buông xuôi. Nó luôn cho rằng: Một lần đã trót có lỗi với bản thân thì càng không nên tiếp tục phạm thêm những sai lầm khác..
Con người ta, khi sinh ra trên đời này vốn dĩ đã là một điều đặc biệt, vì thế, hơn ai hết, ta phải biết trân trọng chính bản thân mình.
Cái quy chuẩn của “chữ trinh” cơ bản được đặt ra là để cho những người con gái biết nâng niu, bảo vệ bản thân và để cho những người con trai biết tôn trọng hơn, yêu thương hơn người phụ nữ của đời mình.
Nhưng điều đó không có nghĩa là bất kỳ ai, ngay cả chính bản thân những người phụ nữ được phép tự cho mình cái quyền miệt thị người khác và khinh rẻ bản thân chỉ vì chữ trinh kia trót mất đi do vô tình hoặc hữu ý.
Bởi vì bất kỳ ai trên đời này cũng xứng đáng được nâng niu và có quyền hưởng hạnh phúc…
– Cái em cần – Sau một hồi suy ngẫm thật lâu, Nó nhìn sâu vào đôi mắt thân thương khẽ nói – Người em cần là một người yêu em bởi chính con người em.. Em đủ mạnh mẽ để đứng lên, đủ kiêu hãnh để tiếp tục ngẩng cao đầu bước tiếp, cho dù có phải đơn độc một mình… Điều mà em không muốn và cũng không bao giờ cần chính là lòng thương hại… Liệu… Anh có đủ tự tin để ở bên cạnh em không?
– Tất nhiên là có! – Mr P nhanh chóng gật đầu rồi vội vã nói thêm – Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ thương hại em và tôi sẽ chứng minh cho em bằng tất cả quãng đời còn lại. Cô bé ngốc ạ!
Nó cảm thấy trái tim mình đột nhiên trở nên ấm áp lạ kỳ và dường như những đau đớn kia cũng đã biến đi đâu mất. Nó biết rất rõ rằng tình cảm mà Mr P dành cho Nó là chân thành và những lời nói kia cũng xuất phát từ một trái tim luôn yêu thương Nó. Chỉ có điều, với những cảm xúc lẫn lộn đan xen như thế này, Nó thật sự rất mệt mỏi và cần có thời gian để suy nghĩ.
– Hiện tại, em rất mệt! – Nó nói sau tiếng thở dài – Em rất cần một khoảng riêng tư để có thể đưa ra những quyết định.. Em muốn được ở một mình..
Ngài Tổng giám đốc gật đầu ra chiều thấu hiểu, sau đó ngài bước tới, dùng bàn tay với những ngón thon dài khẽ siết chặt đôi bàn tay nhỏ bé của Nó như thể muốn truyền hết tất cả sức mạnh mà Ngài có sang cho Nó khiến Nó bỗng thấy mình trở nên nhỏ bé và thèm được che chở biết bao..
– Em cứ làm những gì em thích nhưng hãy nhớ rằng tôi sẽ luôn ở bên em trong bất cứ hoàn cảnh nào và cũng đừng biến mất quá lâu, “thành ý” của tôi lúc nào cũng cần có người tiếp nhận – Mr P thì thầm.
Nó khẽ cúi đầu như một lời đồng ý thiếu mất âm thanh, trái tim lại vô tình nhảy loạn xạ lên trong lồng ngực…
Đã có lúc tuyệt vọng tưởng như rớt xuống thật sâu nơi địa ngục để rồi bây giờ lại rạng ngời như trên triên đường của hạnh phúc. Ngày hôm nay của Nó quả thật đã có quá nhiều cảm xúc..
Có cái gì đó nhói lên thôi thúc Nó đưa đôi mắt nhìn về phía người đàn ông vẫn ngồi bất động từ nãy tới giờ, biển vẫn xanh.. Nhưng cơn bão vừa qua khiến biển chẳng còn đáng yêu như trước nữa..
– Jackson! – Nó nói khẽ – Hiện tại, tôi không đủ tự tin và bao dung để có thể chấp nhận lời xin lỗi của anh… Việc làm của anh… Quả thật.. đã vượt quá sức chịu đựng của tôi… Tôi biết, tôi có thể cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho tôi nhưng.. Lần sau.. Khi anh yêu bất kỳ cô gái nào.. Trước khi có bất cứ hành động gì.. Làm ơn hãy đặt mình vào vị trí của cô ấy. Tình yêu là bao dung chứ không phải là ích kỷ!
– ………… Jackson không nói gì vẫn chỉ âm thầm đưa mắt nhìn Nó.
– Những gì đã qua..Hãy để cho nó qua đi.. – Nó tiếp tục – Rất mong sau này khi gặp lại chúng ta vẫn có thể trở thành bạn.. Dù sao đi nữa.. Vẫn muốn nói lời cảm ơn anh.
– Cảm.. Cảm ơn! – Jackson bây giờ mới chịu mở miệng, âm thanh trầm ấm hàng ngày nay trở nên run rẩy một cách đáng thương. Sau khi hít một hơi thật sâu, Jackson nheo mắt dò hỏi – Tại sao..tại sao em lại cảm ơn tôi trong khi tôi chính là người đã làm hại em?
Nó mỉm cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
– Tôi cám ơn anh vì những tình cảm đã qua, những sự quan tâm đã qua và vì nhờ có anh tôi mới phát hiện ra ai là người nâng niu và trân trọng chính con người mình.
Vừa nói Nó vừa khẽ dựa đầu vào người đàn ông đang đứng kế bên cảm thấy bình yên quá đỗi.
– Nhưng… Anh là người đã lấy đi… lấy đi… Của em.. – Jackson ấp úng nói.
– Điều đó với tôi không quan trọng – Mr P đột ngột lên tiếng – Với tôi! Cô ấy là người con gái đáng được tôn trọng và yêu thương hơn bất kỳ ai và chỉ cần còn tồn tại trên đời, tôi sẽ không bao giờ buông tay cô ấy!
Nó đưa ánh mắt tràn đầy sự biết ơn nhìn ngài tổng giám đốc. Cảm giác tự hào và hạnh phúc ngập tràn trong tâm hồn khiến môi Nó bỗng vô thức nở một nụ cười thật nhẹ..
– Đó chỉ là tình cảm đơn phương từ một phía – Jackson vẫn bướng bỉnh nói – còn em thì sao? Liệu em có thể cho anh cơ hội để chịu trách nhiệm về việc mình đã làm không?
Đôi mắt biển xanh nhìn Nó nồng nàn và hình như có chút gì đó chất chứa hi vọng nhưng dường như chẳng hề mảy may để ý đến biểu hiện đó, Nó trầm giọng nói một cách nghiêm túc:
– Tôi hoàn toàn không có ý định trói buộc cuộc đời với một người mà mình không thích chỉ vì trót mất đi sự trinh tiết.. Tôi nghĩ, cho dù đã xảy ra chuyện gì thì mình vẫn xứng đáng được trân trọng và nâng niu.. Tôi luôn tin rằng sẽ có người nhận ra giá trị của tôi là thẳm sâu bên trong tâm hồn chứ không phải chỉ chăm chăm để tâm việc còn hay không một cái màng mỏng. Cái tôi cần một tình cảm thật lòng, không phải là trách nhiệm.
– Tình cảm anh dành cho em là thật! – Jackson vội vã nói.
– Tôi biết! Nhưng xin lỗi.. Tôi không thể nhận!
– Vậy là.. Anh thật sự không còn cơ hội nữa sao? Giọng Jackson tha thiết.
– Tất nhiên là không! – Mr P chen vào – Sau tất cả những gì đã xảy ra, loại người hèn hạ như anh hoàn toàn không xứng đáng với cô ấy.
Ánh đèn cao áp tiếp tục chiếu những ánh sáng vàng vọt vào màn đêm, không gian xung quanh lại rơi tõm vào lặng yên ngột ngạt đến nghẹt thở. Mọi thứ dường như ngưng đọng chỉ có thời gian mải miết trôi..
Jackson đưa đôi mắt biển xanh nhìn về phía Mr P và Nó, ánh mắt chuyển động không ngừng từ người này sang người khác rồi nấn ná thật lâu nơi hai bàn tay đang đan chặt vào nhau.. Hình như.. Nó cảm nhận được nỗi đau và tuyệt vọng..
– Linh! Câu nói sáng nay của em quả thật đã khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều! Và anh nhận ra.. Có lẽ anh đã quá đớn hèn và ích kỷ… – Jackson đột nhiên nói.
– …………….
Bây giờ đến phiên Nó đóng vai người câm. Nó lặng im, chỉ đưa đôi mắt dài nhìn về phía người đàn ông đối diện.
– Anh biết anh đã phạm sai lầm, rất nhiều sai lầm nghiêm trọng và anh sẽ phải chịu sự dày vò cho đến hết quãng đời còn lại.. Hôm nay, anh đã định sẽ cứ thế này mà ra đi.. Dù sao thì anh cũng đã là kẻ xấu xa rồi… Nhưng.. Em nói đúng! Yêu một người là làm tất cả những gì để người đó được hạnh phúc..
– ……………..
Nó vẫn kiên quyết lặng yên chờ đợi Jackson tiếp tục màn độc thoại:
– Anh biết… Hiện tại em cũng đang mãn nguyện khi tìm được thứ mà em muốn.. Nhưng thẳm sâu trong trái tim vẫn có một vết sẹo dài xấu xí do chính anh gây ra.. Đó là điều khiếnanh day dứt muốn nói ra sự thật.. Không phải để biện minh hay cố gắng vớt vát chút ân tình mà chỉ là anh muốn hạnh phúc của em thật sự trọn vẹn..
– Ý anh là sao? – Nó không ngăn nổi sự tò mò buột miệng hỏi – Anh muốn nói sự thật nào?
– uhm .. – Jackson ngập ngừng, khẽ hít một hơi thật sâu để lấy quyết tâm, tiếp tục nói – Sự thật là… Tối hôm qua.. Giữa anh và em.. Chưa hề có chuyện gì xảy ra…!
– Dạ? ANh… Anh nói.. Nói gì cơ? – Nó lặp lại câu hỏi một cách khó khăn, bộ não của Nó dường như tê liệt vì quá tải.
– Anh muốn nói là: Em vẫn là em, vẹn nguyên cả tâm hồn và thể xác!
Thượng Đế ơi! Có phải Ngài thấy ngày hôm nay của con chưa đủ bão giông nên muốn thêm chút mưa vào cho tăng phần bi thảm không? Có phải con nghe nhầm không? Trái tim Nó cứ vô thức đập dồn dập trong lồng ngực… Nó lắp bắp hỏi lại, dường như vẫn chưa tin vào tai mình.
– Nhưng… Nhưng.. Còn ly cafe…Còn quần áo của em… Và.. Và.. Còn lời xin lỗi của anh nữa?
– Ly cafe có thuốc là sự thật, Anh định làm hại em cũng là sự thật.. – Jackson khẽ thở dài, đưa bàn tay đỡ lấy gương mặt và giọng nói vỡ òa trong sự ăn năn, đau khổ – Nhưng.. Khi đưa em về nhà mình, đặt em trên giường mình và đối diện với em… Anh.. Anh không thể…
Jackson dừng lại, dường như cảm xúc dâng trào khiến câu nói của anh bị đứt quãng:
– Anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình chỉ biết rằng có thứ gì đó bên trong buộc anh phải dừng lại… Thật sự.. Lúc ấy anh rất ghét bản thân vô dụng và yếu đuối của mình..
– Anh không làm gì? Vậy.. Sao.. Em.. Em… Quần áo…? – Nó hấp tấp hỏi, tia sáng mong manh nhen lên khiến trái tim Nó đập nhanh khủng khiếp..
– ANh không thể làm gì nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẵn sàng buông tay.. Anh chỉ muốn có em và hoàn toàn không muốn mất em.. Anh biết em yêu hắn – Jackson ném ánh nhìn về phía Mr P tiếp tục nói – Và anh hận hắn, tại sao một kẻ như hắn luôn luôn dễ dàng có được thứ mà mình muốn.. Hắn cướp ba anh, gia đình anh.. Cướp Uyển Phương và bây giờ là em… Anh không chấp nhận được điều đó…
– Rút cuộc chuyện này là thế nào? Anh nói mau đi! – Mr P nãy giờ ở bên ngoài cũng không ngăn được tò mò mà lên tiếng.
– Nghĩa là tối hôm qua giữa tôi và cô ấy chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cô ấy hoàn toàn xứng đáng với cậu!- Jackson điềm tĩnh trả lời Ngài tổng giám đốc rồi lại quay sang nhìn Nó bằng đôi mắt biển xanh sâu biêng biếc tiếp tục nói:
– Đêm qua, sau khi đưa em về nhà.. Nhìn gương mặt đang say ngủ của em.. Nhìn những giọt nước mắt còn đọng trong khóe mắt em.. Anh chợt nhớ lại Uyển Phương.. Nhớ đến cái dáng vẻ tuyệt vọng và ánh mắt căm hận của cô ấy.. Nhớ đến cái chết của cô ấy.. Anh bỗng sợ hãi.. Thật sự.. Anh không biết có chuyện gì đã xảy ra trong anh nữa.. Lúc ấy.. Anh thấy sợ, sợ lắm.. Sợ mình sẽ mất em.. Và chính điều đó đã ngăn anh lại…
-…………… Nó không còn biết phải nói gì nữa, tai ù đi, mắt trợn tròn còn cái miệng thì há hốc ra như một con ngốc.
– Anh không thể làm gì em nhưng anh cũng biết được rằng chỉ cần qua đêm nay thôi là anh sẽ mất đi cơ hội để có em.. Anh không cam tâm.. Anh cũng yêu em.. Thậm chí có thể còn yêu em hơn hắn nữa.. Tại sao hết lần này đến lần khác anh không có được hạnh phúc? Anh không muốn.. Anh không đành lòng.. Đúng lúc đó thì bà giúp việc bước vào và anh nảy ra một quyết định…
– Anh nhờ bà ấy.. Cời.. Cởi… – Một ý nghĩ xoẹt qua đầu khiến câu nói buột ra khỏi miệng Nó.
Jackson gật đầu như thể khẳng định: “Đó chính xác là điều đã xảy ra” rồi tiếp tục chiếu đôi mắt biển xanh long lanh những tia buồn xơ xác về phía Nó.
– Anh cứ nghĩ chỉ cần làm ra “việc đã rồi” thì cho dù có đau khổ thế nào em cũng sẽ phải chấp nhận ở bên anh và anh sẽ có cơ hội làm tất cả để khiến em yêu anh… Nhưng anh không thể ngờ rằng.. Em mạnh mẽ hơn anh tưởng…
– Vậy … Vậy là…Giữa.. Giữa anh và em… KHông có chuyện gì xảy ra? – Nó lắp bắp hỏi, cảm thấy niềm vui bỗng vỡ òa khiến Nó như nghẹt thở.
Lại một cái gật đầu như lời xác nhận thiếu mất âm thanh. Jackson lặng lẽ ghim chặt đôi mắt của mình vào mũi bàn chân dường như đang cố nén một tiếng thở dài ai oán..
Còn Nó? Nó đang vui.. Nghe có vẻ không được lịch sự cho lắm nhưng đúng là Nó đang ngập trong niềm vui vì cảm giác được giải thoát.
À thì ra cuộc đời này còn đẹp lắm! Còn đáng tin lắm!
Và Thiên thần của Nó kia.. Dù có thế nào.. Cũng đã trao cho Nó vẹn nguyên trái tim của một Thiên thần.. Một niềm tự hào vì niềm tin vẫn còn nguyên không vết xước..
Vậy là Nó vẫn là Nó.. Hồn nhiên và trong sáng….
Vui chán, hạnh phúc chán.. Trái tim Nó lại nhói lên một cảm giác tội lỗi bởi đã vì hiểu lầm mà trót nói những câu không hay với Jackson. Nụ cười tắt ngấm trên môi, Nó cúi mặt lúng túng nói:
– Những câu em nói từ sáng tới giờ mong anh bỏ qua cho.. Em… Em xin lỗi.. Em đã quá nặng lời.. Em..
– KHông sao đâu – Jackson nở nụ cười buồn – Anh hiểu! Đó là lỗi do anh mà… Những chuyện đã qua cũng giúp anh nhận ra rằng.. Em sẽ chẳng bao giờ yêu anh. Chẳng bao giờ chấp nhận đi cùng anh… Anh xin lỗi.. Anh quá ích kỷ phải không?
– KHông.. KHông đâu – Nó lắc đầu như một con ngốc.. Tâm hồn Nó không hiểu sao lại trào lên một nỗi xót xa và cảm giác tội lỗi.
Jackson nhìn Nó bằng đôi mắt xanh dịu hiền và tha thiết nhưng Nó biết, thẳm sâu nơi trái tim anh.. Có rất nhiều mảnh vỡ..
– Sau khi em bỏ đi, anh đã suy nghĩ rất nhiều về những lời em nói.. Về những chuyện đã xảy ra.. Về mẹ, về ba, về Jay, về Uyển Phương và về em…Có lẽ em nói đúng.. Anh quá ích kỷ… Yêu không phải là phải chiếm được người mình yêu mà yêu là làm tất cả để người mình yêu được hạnh phúc.. Tối nay, anh chỉ muốn đến và nói với em rằng.. Tuần sau.. Anh sẽ đi Mỹ…