Đọc truyện Ánh trăng nghe lén – Chương 46:
Chương 46: Đầu thu
Kể từ hôm Gia Duẫn bị té xuống bậc thềm, trán đập vào một mảnh đá vụn sắc nhọn, rách một vết thương chảy máu ròng ròng, ngất xỉu tại chỗ và được đưa đến bệnh viện khâu sáu mũi.
Khi cô tỉnh lại, đập vào mắt là gương mặt sáng ngời đẹp trai của Thiên Hòa, cô nhếch môi lên cười, giọng nói sau một giấc ngủ dài đặc biệt khàn: “Anh…”
Thiên Hòa ngước mắt lên, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi, nhỏ giọng đáp lại cô một tiếng. PASS CHƯƠNG 48: camda
Nước ấm đã được rót để bên cạnh, cắm ống hút đưa đến bên miệng cô, cánh môi khô khốc lại lần nữa được thấm ướt, trở về trạng thái đỏ tươi mềm mại như trước kia.
Khi Gia Duẫn nâng tay đỡ lấy đáy ly, mới nhận ra tay trái mình được quấn rất nhiều lớp băng gạc, cô nhìn bàn tay mình và sững sờ một lúc rất lâu.
Mãi cho đến khi cô nghe Thiên Hòa hỏi mình: “Em đau hả?”
Khi này tâm trí mới quay trở lại.
Gia Duẫn ngẫm nghĩ thật lâu, lớp băng gạc bên ngoài bị máu thấm ướt đẫm, thời gian lâu dần, màu sắc cũng trở nên xỉn đen.
Có đau không? Hình như chẳng cảm thấy gì cả.
Nhưng Thiên Hòa ở trước mặt đột nhiên lại tỏ ra quan tâm, khóe môi Gia Duẫn cong một đường, hàng mi dày sống động rũ thấp xuống, càu nhàu một câu: “Đau nè…”
Anh ta im lặng một hồi lâu, sau đó đột nhiên đứng lên, “Vậy anh giúp em thay miếng băng gạc.”
Sau khi Thiên Hòa rời đi, Gia Duẫn mới thu hồi lại trạng thái giả vờ cố tỏ ra không đau của mình, tỉ mỉ đánh giá căn phòng của anh ta, rèm cửa màu sáng được treo một nửa, ánh nắng mùa hè chiếu vào với vẻ dịu dàng ấm áp hiếm có.
Từng ngóc ngách trong phòng đều được sắp xếp ngay ngắn trật tự, khác hẳn với tính cách ngỗ ngược của anh ta. Thành tích của Thiên Hòa luôn luôn dẫn đầu, sách học chất từng chồng trên bàn.
Ở góc nhà mà tầm mắt không chú ý tới, có một chiếc găng tay bóng chày được giấu ở đó.
Găng tay bóng chày lõm da màu nâu nhạt, vị trí ném bóng tay trái.(1)
Khi Thiên Hòa bước vào, anh thấy Gia Duẫn đang sững sờ nhìn chằm chằm về góc phòng, anh đặt hộp thuốc xuống, ném đôi găng tay vào ngăn kéo.
Lúc băng gạc được gỡ ra, dính theo cả máu thịt, Thiên Hòa hít một hơi, động tác liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Anh.”
Thiên Hòa ngẩng đầu lên, nhúng tăm bông vào một ít i-ốt giúp cô lau vết thương, “Sao nào?”
“Lâu lắm rồi không thấy anh chơi bóng chày.”
Thiên Hòa dừng lại một chút, khẽ ừ một tiếng, lại nói: “Găng tay đó là của bạn bỏ lại ở đây, để lần sau anh bảo nó tới lấy về.”
“Người bạn nào vậy?”
“À… Thẩm Sơ Trần.”
“Em nhớ anh Sơ Trần đâu có thuận tay trái.”
Bàn tay trái cầm tăm bông của Thiên Hòa dừng lại, ngước mắt lên nhìn cô một lúc lâu, “Em cũng còn nhớ rõ ha…”
Gia Duẫn chớp chớp mắt rồi cười nói: “Sơ Trần rất đẹp trai.”
Sau khi băng bó xong, Thiên Hòa nhẹ nhàng dùng ngón tay kẹp mũi Gia Duẫn, nhỏ giọng trách cứ cô: “Cô nhóc mê trai.”
Cô gái nhỏ nghiêng đầu mỉm cười, ánh mắt thấm nhuần lấp lánh, cặp má trắng tuyết lộ ra nét tức giận của những ngày trước, vết sẹo trên trán đặc biệt rõ ràng.
Gia Duẫn chuyển về nhà họ Cố để dưỡng thương, chào đón tháng chín, mặc dù lúc hai anh em ở nhà cãi nhau, Thiên Hòa sẽ luôn buông ra câu nói: “Đi học đừng nói là em gái của anh mày, anh mày chỉ có mỗi một cái mặt, mày bớt làm anh mày mất mặt chút đi.”
Nhưng ngày đầu tiên khi đi điểm danh, Thiên Hòa vẫn đi theo lo trước lo sau, anh ta cao gần một mét chín, đứng giữa một đám học sinh mới lên lớp mười trông cực kỳ bắt mắt.
Nhận xong tài liệu học tập giáo viên chủ nhiệm mở ra một buổi họp lớp đơn giản, cô bé ngồi cùng bạn chọt chọt cánh tay Gia Duẫn, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, tiến sát lại gần rồi thì thầm: “Người ở bên ngoài là anh trai bạn hả?”
Gia Duẫn nghiêng đầu nhìn ra ngoài, “Ừm, đúng rồi.”
Bạn cùng bàn trầm trồ khen ngợi khá khoa trương, đưa tay lên lau khóe miệng, “Wow, thật là đẹp trai! Đẹp y chang người mẫu.”
“Người mẫu?” Gia Duẫn dừng lại một chút, đánh giá cái người đừng bên ngoài cửa từ đầu xuống chân một lượt, bĩu môi nói: “Cũng chỉ tương tương người mẫu nam KTV thôi.”
Cô gái tóc ngắn hiển nhiên không hiểu người mẫu nam KTV là như thế nào, bĩu môi ồ một tiếng, mắt vẫn dán chặt phía bên ngoài lưu luyến không rời như cũ, “Dáng dấp bạn với anh trai rất giống nhau, cứ như đổ từ một khuôn mà ra vậy.”
“…”
“Này…” Bạn cùng bàn cong cong ngón tay, tiến sát đến bên tai Gia Duẫn, giọng giảm nhỏ volume nhất có thể hỏi một câu, “Anh trai bạn có bạn gái chưa?”
Tới chuyện này cũng đã hỏi Gia Duẫn luôn rồi, cô sững sờ vài giây, đầu gật gật rồi lại lắc lắc.
“Rốt cuộc ý bạn là sao hả? Có hay chưa?”
Tầm mắt Gia Duẫn quét qua cửa sổ, nhìn cái người đang đứng ngoài hành lang cúi đầu xem điện thoại Gia Duẫn nhìn qua cửa sổ, im lặng một lúc xong mạnh mẽ gật đầu, “Có rồi.”
Anh ta cũng là một dạng si tình.
Nhưng lại không để ai phát hiện.
Chút khí nóng oi ả cuối cùng khi thay đổi tiết khí cũng bị cơn gió mùa thu thổi cho tiêu tan, những chiếc lá rơi xào xạc đầy đường. Tiếng ve sầu dần biến mất, một mùa thu nữa lại đến, cuộc sống hàng ngày của cấp ba cũng chỉ là những vụn vặt rải rác.
Mặc dù Gia Duẫn đã khôi phục lại tính cách vui vẻ nói cười hô hố thường ngày, nhưng cũng không đi kiếm chuyện, an phận đi học rồi về nhà cùng với Thiên Hòa. Thỉnh thoảng Gia Kiến Thanh cũng sẽ đến nhà họ Cố thăm cô, người một nhà êm ấm sống với nhau như trước. Cố Thiển vẫn sống ở biệt thự lưng chừng núi như cũ, một tuần ba lần sẽ đến lớp họp nhận thức về người nghiện rượu, nói lời xin lỗi với Gia Duẫn, hai bên cũng chỉ bình thản ậm ừ với nhau.
Đầu thu là khoảng thời gian đẹp nhất trong năm, thổi bay cái nóng ẩm oi bức khi trời chưa mưa trong mùa hè, gió thu mang theo chút khí lạnh man mát nhè nhẹ, từ trên cành những chiếc lá vàng tao nhã rơi rụng.
Tết Trung thu được nghỉ ba ngày, Cố Dũng và Bạch Y bận rộn chuẩn bị sinh nhật cho Gia Duẫn, Thiên Hòa là người đầu tiên từ chối ý định mời bạn học mới của cô đến tham dự.
“Cũng không phải sinh nhật của con, con chen vô đây la làng cái gì?” Cố Dũng cáu kỉnh với anh ta.
“Con nói không được là không được, ba bảo nó mời bạn bè đến, nó có thể mời cả nửa trường đến đây, trong nhà có chỗ đủ lớn để người ta đứng sao?”
“Thôi thôi.” Bạch Y đứng giữa cười ha ha, “Thế chỉ cần mời vài người bạn thân nhất là được rồi, nhân tiện, qua đối diện gọi Sơ Trần và Sơ Ngữ qua luôn.”
Gia Duẫn liếc nhìn Thiên Hòa, miệng lầm bầm: “Con không gọi, ai đồng ý gọi thì người đi mà làm.”
Thiên Hòa trừng mắt nhìn qua, hiếm khi im lặng.
Mặc dù đây là ngày trọng đại nhất của gia đình trong một năm nhưng chập choạng tối chỉ có một vị khách là Gia Kiến Thanh đến dự. Bên nhà họ Cố chỉ có hai anh em Cố Dũng và Cố Thiển, ông ngoại đã mất mấy năm nay rồi, quan hệ của họ với những người họ hàng thân thích ở quê nhà cũng không sâu sắc.
Rốt cuộc cũng chẳng ai đi gọi Sơ Trần và Sơ Ngữ nhà đối diện, dù gì cũng là Tết Trung thu nhà nào mà không tổ chức buổi sum vầy đoàn viên cùng nhau ngắm trăng, làm gì có chuyện đi gọi người ta mà sang nhà ăn sinh nhật kia chứ.
Ăn bữa tối đoàn viên, thưởng thức bánh kem.
Tắt đèn, thắp nến cầu nguyện.
Gia Duẫn nhắm mắt lại, ngọn nến vàng mờ ảo đang lập lòe mê hoặc trong đêm thu này.
Cô mở mắt và thổi tắt ngọn nến.
“Tiểu Duẫn đã cầu nguyện điều gì?” Bạch Y cười híp mắt hỏi.
Điều ước gì… Gia Duẫn dừng lại, Thiên Hòa vội vàng xen vào một câu: “Nói ra là không còn kinh nghiệm nữa.”
“Ây da, trách mợ trách mợ, chúng ta cùng nhau ăn bánh kem nào.”
Bánh kem do Cố Thiển đặt, lớp vỏ bằng fondant, hương vị không béo ngậy mềm mịn, chỉ nhìn đẹp mắt, đuôi nàng tiên cá màu xanh da trời rất chói mắt.
Gia Duẫn Thiên Hòa chả ăn bao nhiêu thì nói muốn ra ngoài đi dạo.
Người lớn đồng ý, hai anh em vội chuồn ra ngoài.
Vừa mở cửa, gió đêm lạnh lẽo trực tiếp ập đến, Thiên Hòa cởi áo khoác khoác lên người Gia Duẫn, bên trong chỉ còn lại một chiếc áo thun T-shirt ngắn tay, cánh tay lộ ra bên ngoài, Gia Duẫn trực tiếp ôm lấy cánh tay anh ta: “Giữ ấm cho anh.”
“Đi đi đi! Tránh xa anh mày chút.” Thiên Hòa kéo tuột tay Gia Duẫn ra, trách mắng: “Học thói hư học ở đâu ra vậy hả?”
Gia Duẫn cười hì hì, lại dựa sát vào anh ta hơn: “Đề phòng em thế, là sợ bị ai nhìn thấy hả?”
“Cút”
Hai anh em đi dạo một vòng đường Thất Giang, cuối cùng đi đến bức tường sau nhà Sơ Trần, Gia Duẫn ngay lập tức nháy mắt đánh chuông cảnh báo, Thiên Hòa bắt đầu quan sát bốn phía xung quanh.
Mắt nhìn thấy Thiên Hòa lấy một chiếc ghế kê chân từ trong đống cỏ khô ở bên cạnh, Gia Duẫn chạy tới bổ nhào ôm lấy eo anh ta: “Anh, anh, anh!”
“Kêu tía mày á.” Thiên Hòa tách ngón tay cô ra, la mắng: “Cút sang bên cạnh mà gào rú, đừng cản trở việc của anh mày.”
“Anh, chúng ta có thể là loại người đó hả?”
“Ừm… hả?” Người Thiên Hòa dừng lại, sau đó đảo mắt nhìn sang, “Em đang nói cái gì vậy?
Gia Duẫn chỉ vào căn phòng nhỏ sáng đèn trên tầng hai sau bức tường trong sân, nhún vai: “Người ta cũng đâu để ý tới anh, mà anh cứ sấn mặt dán sát tới, hay ho lắm sao?”
“Không đi đúng không.” Thiên Hòa xoay người, kéo cô đến cạnh bên người mình, “Được, không đi thì làm đệm cho anh, nếu lát nữa anh bị phát hiện thì nhớ chạy về báo với ông bố của anh làm đám ma cho anh, để ổng tới nhặt xác anh.”
“Vậy thì anh tự mình mà đi chịu chết đi.”Gia Duẫn lùi lại hai bước, háo hức nhìn anh ta: “Anh à, anh leo từ từ, đừng ngã nha.”
Lời vừa nói ra đã thấy anh ta giẫm lên những bậc đá, tay dài chân dài leo lên tường rồi nhảy qua sân nhà người ta.
Cũng may lúc tiếp đất âm thanh không chói tai lắm, trái tim treo lơ lửng của Gia Duẫn cuối cùng cũng rơi xuống.
Dù sao lúc ăn bánh kem cũng chẳng có ước nguyện gì, thế thì cứ để ước nguyện mười sáu tuổi của cô đề dành cho anh Thiên Hòa vậy.
Hy vọng đêm nay anh ta có thể sống sót trở về nhà.
—-
(1)