Đọc truyện Ánh trăng nghe lén – Chương 47:
Chương 47: Sinh nhật có vui không?
Sau hai phút, Gia Duẫn nhìn thấy Thiên Hòa men theo đường ống nước ngay bờ tường nhà họ Thẩm thuận lợi trèo lên ban công phòng Sơ Ngữ, anh ta đứng trước cửa kính một lúc, trực tiếp đẩy cửa mở ra. Đằng sau tấm rèm lụa trắng bị gió thổi nâng lên, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu thướt tha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gia Duẫn tất nhiên cũng không ngốc đến nỗi ngồi ở đây để canh chừng cho Thiên Hòa, cô xoay người rời đi, bả vai cọ xát trúng bờ tường, đang tính cúi đầu phủi cho sạch, mắt quét qua một bóng dáng thiếu niên đứng dưới gốc cây ngô đồng cách đó không xa.
Gió thu thổi qua xào xạc, gương mặt thiếu niên bị một phần bóng của cây ngô đồng che khuất.
Vóc dáng cao gầy như kia, bờ vai rộng thẳng và rắn rỏi, anh từ từ bước ra khỏi bóng cây ngô đồng, ánh đèn đêm thu lướt qua đôi mắt sâu thẳm đen như mực của anh.
Còn anh thì sạch sẽ tựa như cơn gió thanh mát dưới ánh trăng.
Kế Hứa bước đến bên cô, cười đến mức khóe môi nhếch lên, ánh mắt trong veo. Đồ anh mặc trên người chỉ là chiếc áo thun T-shirt màu đen mỏng, nhưng khi anh đến gần, khung xương của anh đã thay cô che chắn làn gió thu mát lạnh.
Cô đứng trên bậc đá, nhìn thấy anh xuất hiện trong lòng không khỏi sửng sốt. Trong đêm tối như mực, một góc trời bị mây đen đè kín, ánh trăng vàng mờ ảo treo nơi đầu ngọn cây ngô đồng.
Trong tay anh cầm theo một chiếc túi ni-lông màu đỏ kém chất lượng, nhìn cô một cách vững vàng.
“Gia Duẫn.” Anh lên tiếng, trong tích tắc giọng nói bị gió thổi tiêu tán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gia Duẫn nhìn anh, ánh mắt có chút mờ mịt không biết phải làm như nào, từ đầu đến cuối chưa hề nhúc nhích bước chân.
Cảm giác này giống như một giấc mộng cũ mà bạn đã vứt bỏ và lãng quên đột nhiên quay trở lại, từ đó, một khe hở nứt ra từ cuộc sống mới, bóng dáng cậu thiếu niên lờ mờ xuất hiện từ đó.
Chưa bao giờ cô nghĩ rằng, sẽ gặp lại anh.
Vậy mà anh ấy lại có thể xuất hiện lần nữa.
Gia Duẫn dời tầm mắt, phủi sạch người rồi đi thẳng về phía trước.
Thiếu niên vội vàng đuổi theo cô, kéo cổ tay cô mà không nói lời nào.
Cô dừng lại, cổ tay vùng vẫy vài lần, nhưng lại càng bị siết chặt hơn. Một giây tiếp theo Gia Duẫn đột nhiên bật cười khúc khích, ngước mắt nhìn anh.
“Sao anh lại đến đây?” Gia Duẫn cảm thấy có chút bất đắc dĩ, giọng nói cũng mềm mại đôi chút.
Thế nhưng sự tủi thân đột ngột nổi lên của chàng trai không được kiềm chế kịp thời, khóe môi anh nhếch lên, dịch từng bước chân tiến đến gần cô hơn một chút.
“Anh đến thăm em.” Kế Hứa gần như nghĩ rằng Gia Duẫn đã quên mất anh, giọng nói run rẩy trong gió.
Gia Duẫn dừng lại một lúc, ngay sau đó nhướng mày nhìn anh mỉm cười, trong giọng điệu ẩn chứa một chút cợt nhã: “Nhìn xong chưa? Vậy em đi đây.”
Khoảnh khắc vừa quay đầu đi, xương cổ tay của cô đã bị đôi bàn tay thô ráp đầy vết chai sạn của anh siết chặt hơn, anh vừa cất lời, trong giọng nói đã lộ ra chút hoảng hốt: “Đừng… Đừng đi…”
Gia Duẫn cũng không nói chuyện chỉ nhìn anh mỉm cười, khóe mắt đôi mày đều thấm nhuần vẻ xinh đẹp kiều diễm.
Biết cô lại giở trò trêu chọc mình, Kế Hứa lại cúi đầu thấp xuống chút, khóe môi khó khăn mới mấp máy, thì thào nhỏ nhẹ thỉnh cầu cô: “Em đừng đi mà, khó khăn lắm anh mới tìm được đến đây…”
“Hả?” Nụ cười của Gia Duẫn tắt dần khi cô nghe thấy điều này.
Cái người này qua nửa giây là lập tức khôi phục dáng vẻ ngây ngốc đơ đơ như ngày trước, không nói lời nào cũng không ngẩng đầu nhìn.
Gia Duẫn bất lực, năm ngón tay mảnh khảnh phủ lên cánh tay anh, cảm nhận được nhiệt huyết cuộn trào dưới lớp da của anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút ấm áp.
Giọng thầm thì dỗ dành: “Được rồi… Em không ăn hiếp anh nữa, sao lại tìm đến nơi này?”
Kế Hứa đi sát bên cô, thân thể loáng thoáng tỏa ra hơi ấm, anh nói trước khi đến đã hỏi ở trong trường địa chỉ nhà ông Gia, đến được biệt thự ở lưng chừng núi, bà dì trong nhà nói với anh là Tiểu Duẫn đã đến nhà anh họ bên phố Thất Giang.
Anh lập tức tự mình tìm đến, ngồi ở ngã tư đợi cả buổi chiều, cũng đi tìm một lượt, mãi tới lúc gần tối mới thấy xe của ông Gia chạy từ ngã tư vào, đậu trước sân một ngôi nhà tường đỏ ngói xám, anh lập tức đóng quân tại nơi này.
Mãi đến sau bữa tối, mới thấy Gia Duẫn đi ra cùng với một anh chàng rất cao, hai người đùa giỡn thân mật, tiếng cười đùa vui vẻ ồn ào vang lên trong con hẻm tối lờ mờ.
Mà trong khoảnh khắc đó, Kế Hứa cảm nhận được nỗi vui mừng nhảy nhót trong đáy lòng mình tích cóp trong nhiều ngày, bỗng chốc biến mất.
Bọn họ rất xứng đôi với nhau, không chỉ có nhịp bước chân là đồng bộ, mà ngay cả tiếng cười đùa mắng mỏ cũng đồng bộ. Anh bị sự ngọt ngào không chút đề phòng này đâm trúng, cảm thấy tận sâu trong tim mình như khoét mất một lỗ trống.
Nhưng vẫn không biết xấu hổ đi theo phía sau họ, lúc này mới nghe thấy Gia Duẫn gọi người kia là anh trai, anh phát ngốc luôn, đứng đờ đẫn tại chỗ, từ từ nhớ lại lời nói của bà dì trong nhà cô đã nói trước đó.
“Bạn học, cháu tìm Tiểu Duẫn à, hôm nay con bé tổ chức sinh nhật, lúc này ở bên nhà của anh họ con bé ở bên phố Thất Giang…”
Anh tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
Gia Duẫn sau khi nghe xong liền bật cười, cũng không nói gì thêm, sóng vai cùng anh đi về phía con hẻm.
Buổi tối xe bus phóng như bay trên con đường vắng vẻ, lốp xe cọ xát trên mặt đường nhựa, bay lên một lớp bụi cuồn cuộn.
Có rất nhiều lần Gia Duẫn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ cần ánh mắt chạm đến khóe miệng hơi nhếch lên của anh, ngay lập tức cô không muốn phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Có lẽ anh đã đi đường rất lâu, bụi bám xung quanh đôi giày, nước bùn dơ vấy lên trên, nhưng phần trên đã được giặt sạch sẽ trở nên trắng nhách. Mái tóc cũng đã được cắt tỉa, tóc lòa xòa che phần trước trán để lộ ra gương mặt trẻ trung sáng lạn đẹp đẽ của chàng trai trẻ.
Đêm mùa thu hơi lành lạnh, trong không khí tràn ngập hơi thở mát mẻ.
Bọn họ đi cùng với nhau đi dạo, cánh tay thường xuyên dụng chạm nhau, tia mắt còn sót lại nơi đáy mắt thoáng thấy vành tai phiếm đỏ của anh, trong một khoảnh khắc không thể kiềm chế được nhịp đập của con tim.
Cô dần nhận ra mình đang đi theo anh, con hẻm vắng người, đèn đường lờ mờ, những ngôi nhà ở xa xa hắt ra ánh sáng, hòa quyện cùng với bóng tối đêm đen, càng lộ ra vẻ tĩnh mịch của trời tối.
Bọn họ đứng bên lề đường chờ đèn đỏ, vô cùng chán nản, ánh mắt Gia Duẫn nhìn sang cửa hàng ở ngay đối diện, đột nhiên hiểu ra.
Chóp mũi nồng nặc mùi đồ chiên, là cửa hàng McDonalds bị người lớn gọi là thứ đồ ăn nhanh rác rưởi, nhìn thấy phải tránh xa.
Kế Hứa nghiêng đầu, tầm mắt giao nhau với cô.
Một màn xấu hổ nổi trên gò má, anh nâng tay gãi gãi đầu, môi mấp máy vài lần nhưng rồi cũng không nói ra lời nào .
Mảng đỏ lan tới tận mang tai.
Sau cùng anh vẫn khó khăn mở miệng nói: “Anh mời em… ăn cái này.”
Thấy Gia Duẫn sững sờ không trả lời, anh sốt sắng hỏi lại: “Có được không?”
Chỉ với câu nói này, nỗi xấu hổ mà cậu thiếu niên cố gắng che giấu đã bị lộ ra trong tích tắc. Đột nhiên đối mặt với nét phồn hoa xa lạ của gương mặt hồng hào mềm mại, vẻ xấu hổ và quẫn bách của anh không còn đường che giấu.
Anh rất sợ, sợ Gia Duẫn sẽ không nhìn tới anh, sợ rằng tất cả những điều này sẽ bị hiểu lầm thành anh có ý đồ.
Cũng có thể nói là không biết tự lượng sức mình.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Gia Duẫn cũng đã lên tiếng, phá vỡ suy nghĩ tự ti của anh, cô lúng túng hé miệng, đáp lại một tiếng đồng ý.
Bọn họ đẩy cửa đi vào, em gái ở quầy thu ngân hướng đôi mắt mờ mịt nhìn bọn họ hỏi: “Xin chào, xin hỏi muốn chọn món gì ạ?”
Gia Duẫn liếc mắt nhìn Kế Hứa, anh đang giả vờ xem thực đơn.
“Anh ăn gì vậy?” Cô áp sát người, ghé vào tai anh thì thầm hỏi.
Cánh tay Kế Hứa động đậy, đơ mặt trả lời một câu: “Anh không đói, em ăn đi.”
Gia Duẫn ồ một tiếng, tay chỉ vào thực đơn: “Vậy em chọn combo này.”
Anh ngẩng đầu lên và hỏi em gái nhân viên, “Có món khoai tây xoắn không ạ?”
Em gái nhân viên đang trầm trồ khen ngợi khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo và duyên dáng của cô, đột nhiên bị phát hiện ra, ánh mắt vội vàng đảo qua chỗ khác: “A… hết khoai tây xoắn rồi ạ, số lượng đủ cung ứng trong kỳ nghỉ hè thôi, đầu tháng chín là không bán nữa ạ…”
“Được rồi… Vậy món này đi.” Cô có chút thất vọng, nắm lấy tay của Kế Hứa, trề môi dưới, “Hết mất rồi, lỡ mất dịp rồi…”
Kế Hứa nắm tay cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa qua lại mu bàn tay trắng nõn của cô, thì thầm an ủi: “Sau này sẽ có dịp.”
Trong khoảng thời gian chờ món ăn họ lén lút nắm tay nhau, ánh mắt si mê quấn quýt nhau, hai tay Kế Hứa túa mồ hôi, Gia Duẫn lại càng gãi chọc lòng bàn tay anh hơn.
“Sao anh biết sau này sẽ có, anh cũng chưa từng ăn qua.”
Chàng trai lúng túng, không lên tiếng.
“Món của anh chị đã xong, mời từ từ dùng ạ.”
Em gái nhân viên mang phần ăn ra, đặt trên mặt bàn thu ngân, Kế Hứa nhận lấy, hai người tìm một góc ngồi xuống.
Gia Duẫn cắn một miếng nhỏ, khóe môi dính một nước sốt salad từ chiếc hamburger.
Cô không thích món khoai tây chiên thông thường, cô thích gặm ống hút uống coca.
Trong lúc ăn rất yên tĩnh, nhưng bàn chân bên dưới đung đưa không theo thể thống gì, mấy lần chân đá vào ống quần Kế Hứa, cũng chẳng nói lời xin lỗi anh mà còn nhướng mắt nhìn anh mỉm cười.
Kế Hứa nhìn nụ cười đó mà rung động tinh thần, lại mong chờ cô đá thêm lần nữa.
Mỗi món cô chỉ ăn một phần nhỏ, sau đó đẩy phần lại của đĩa thức ăn ra phía trước, giọng điệu có chút ngang ngược: “Giải quyết giùm em.”
Kế Hứa sửng sốt một hồi, ngây người nhìn cô: “Anh không đói…”
“Ai thèm quan tâm anh đói hay không, anh không ăn em đổ đi nha.” Gương mặt cô có chút giận dỗi quay ngoắt đi, cúi đầu cắn ống hút.
Kế Hứa chạm vào tay cô, cô rụt tay tránh đi.
Nhưng bàn chân lâu lâu lại đạp vào bắp chân anh một cái.
Chàng trai rũ mắt, chắn lại ý cười, lúc anh ăn càng im lặng hơn, há miệng lớn ăn, cặp má gầy guộc bị thức ăn nhồi vào căng ra, khớp hàm cử động, lúc nuốt thức ăn hầu kết trượt lên trượt xuống.
Cô lặng lẽ nhìn anh, trong lòng không hiểu sao cảm thấy được an ủi.
Một lúc sau, cô bưng ly coca tới bên miệng anh.
Kế Hứa cúi đầu xuống, nhìn thấy ống hút nhựa bị cô cắn đầy dấu răng, còn dính cả nước miếng óng ánh, chỉ còn lại một khe hở bằng phẳng. Ngay lúc anh đang lơ đãng đã bị Gia Duẫn cắm đầu ống hút vào khóe môi.
“Uống đi.”
Anh ậm ừ một tiếng, nhấp một ngụm.
Ngọt ngào tận đáy lòng.
“Trong túi anh đựng gì vậy?”
Anh không nói gì, xách chiếc túi ni lông đặt dưới chân lên, từ trong túi lấy một trái bưởi ra.
Nhìn kỹ hơn thì thấy đó là một chiếc đèn lồng thỏ con bằng vỏ bưởi, trên lớp vỏ khoét vài cái lỗ, hai bên được xâu bằng dây thừng và dùng que gỗ móc vào.
Gia Duẫn cảm thấy nó mới lạ, tay cầm lên nhìn tới lui vài lần.
“Món đồ này có thể xài hả anh?”
“Có thể, lát nữa đưa em về nhà thì mở xem.”
Gia Duẫn nhỏ giọng ừm một tiếng, lại nói tiếp: “Bây giờ em sống ở nhà cậu lớn.”
Thời gian đi từ đây về đó còn chưa hết ba phút.
“Tốt.”
Gia Duẫn đá mạnh vào chân anh, “Anh thì biết cái gì mà cứ tốt này tốt nọ.”
Anh lúng túng gãi đầu rồi nói: “… Anh không biết.”
“Anh không biết còn nói tốt.”
“…”
Trên đường về, Kế Hứa lấy diêm quẹt thắp sáng đèn lồng thỏ con, tim đèn bị gió thổi đung đưa qua lại, đi được nửa đèn thì bị gió thổi tắt ngúm.
Kế Hứa đưa cô về tới trước cửa nhà Thiên Hòa, trước lúc tạm biệt cũng không nói câu nào.
Cô đã sụt ký rất nhiều, quầng thâm dưới mắt cũng hơi đậm, cặp má núng nính trắng nõn lõm xuống khá nhiều, khung cằm cũng trở nên thon gọn hơn, chỉ trong hai tháng, chút mỡ trên gương mặt non nớt của cô cũng đã hoàn toàn biến mất.
Một luồng sáng mờ mờ ảo ảo rọi vào đỉnh đầu cô, tóc mai nơi thái dương được cắt tỉa mềm mỏng, nhưng vẫn không thể hoàn toàn che dấu vết sẹo bắt mắt.
Anh biết cô đã sống không vui vẻ.
Một nụ cười nhợt nhạt thoáng hiện trong đôi mắt anh, giống như đang mạnh mẽ chống lại niềm vui gặp gỡ anh.
Kế Hứa đột nhiên cảm thấy lồng ngực tràn ngập cơn gió lạnh thấu xương, nỗi đau đớn xen lẫn trái tim máu thịt mơ hồ, nặng nề đến mức anh không thở nổi.
“Gia Duẫn.” Anh đột nhiên lên tiếng gọi cô, người đứng đối diện ngẩng đầu lên, thờ ơ đáp lại một tiếng.
Cổ họng như bị một khối sắt đá chặn lại, nuốt không trôi mà nôn cũng không ra, mùi vị đắng chát dần dần lan tỏa toàn thân.
“Gia Duẫn.” Trong không gian tĩnh mịch, anh hỏi một câu tối nghĩa: “Sinh nhật có vui không?”
Gia Duẫn sững sờ một lúc, chợt cúi đầu thấp, sờ sờ thái dương với vẻ không được tự nhiên cho lắm, thờ ơ giải thích, “Lúc ở nhà em cãi nhau với anh trai nên vô ý đụng phải, không có sao…”
Kế Hứa không nói gì nữa, nhưng ánh mắt căng thẳng kia như thiêu đốt trái tim anh.
Sinh nhật có vui không à?
Cô không ngờ ngay trong ngày sinh nhật lại nhận được một câu hỏi thay cho câu chúc phúc trong ngày sinh nhật.
Chàng trai trong giấc mơ xưa đột nhiên vòng vèo, đi đến từ một thật xa, đợi cả một khoảng thời gian dài, chỉ để đến hỏi cô một câu: Sinh nhật có vui không?
Trong thoáng chốc, tận sâu nơi đáy lòng dâng trào một nỗi chua xót không cách nào kiềm chế, trước mắt dần dần nhòe đi.
Trong số tất cả mọi người, chỉ có duy nhất mình anh là để ý cô sống có vui vẻ hay không.
Một giây trước khi nước mắt sắp sửa không thể khống chế được, Gia Duẫn thay đổi chủ đề nói chuyện, “Vậy anh thì sao, anh sống như thế nào, anh đến đây chỉ để mời em một bữa McDonalds à ?”
Kế Hứa gật đầu, không hề có ý che dấu ý định của mình, “Đúng, anh đến đây là vì chuyện này.”
Sự nín nhịn trong lòng của bao nhiêu ngày cuối cùng cũng tuôn ra như cơn bão lũ, ảo tưởng hạnh phúc mà cô cố gắng duy trì kể từ khi trở về đều tan tành dưới mặt đất.
Cô ghét Kế Hứa, ghét anh không biết tốt xấu mà đâm cô một nhát, hận anh cứ luôn tỏ vẻ ngây ngốc không biết gì.
“Có phải đầu óc anh có vấn đề gì không?” Ngày lễ lớn lại còn chạy đến đây khiến cho người ta tức tưởi.
Sắc mặt Kế Hứa không đổi, giọng nói cũng bình thản: “Không sai, đầu óc anh có vấn đề.”
Gia Duẫn xoay người đầu không ngoảnh lại mà đi thẳng vào trong sân nhà.
Ánh đèn trước sân nhà ấm áp, hòa quyện trong đêm thu.
Có nhiều đèn như vậy, nhưng không có cái nào thuộc về cô.
Cơn gió lạnh đến muộn, cuốn rơi chiếc lá chết khô trên cành cây ngô đồng.
Gia Duẫn giẫm lên nó vang lên một tiếng răng rắc, tim cũng theo đó mà dâng trào nỗi đau.
Không có ai biết, không có ai biết cả.
Cô ghét cây ngô đồng, ghê tởm thứ mùi vị từ lá tàn của cây ngô đồng và mùi bụi đất sau cơn mưa, cả chùm hoa bay bay của cây ngô đồng lúc đầu xuân, khiến cả người cô nổi đầy mẩn đỏ dị ứng.
Cô sống trên phố Thất Giang đã bao nhiêu năm nay nhưng không ai hay biết.
Sự nhẫn nhịn trong bao nhiêu năm và cả nỗi chua xót không biết giải bày như thế nào tất cả đều tích cóp hóa thành giọt nước mắt rơi xuống.
Gia Duẫn đột nhiên chạy ngược trở lại, một trái tim căng tràn vì chua xót và đang rỉ máu. Nhưng ở trước sân lại không có bóng người nào, chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo do đèn đường chiếu vào.
Hơi thở của chàng trai trẻ cứ thế mà trôi xa theo làn gió đêm thu lạnh lẽo.
Đột nhiên, cảm giác tội lỗi vô tận bao trùm lấy cô, gió lùa tới góc quần áo của cô, hơi lạnh lan tràn trước sau. Từ tận sâu nơi đáy lòng dâng tràn một nỗi đau chua xót.
Khung cảnh trước mắt cô vỡ tan loang lổ từng mảnh, dưới ánh trăng mờ ảo bao phủ, cuối cùng Gia Duẫn cũng bật ra tiếng khóc nghẹn ngào.
Tại sao cô cứ mãi mãi mất đi.
Tại sao cô luôn luôn đẩy những người mà cô mong muốn ra xa.
Cảnh tượng trước mắt ngày càng mờ ảo, ngay cả ánh sáng lờ mờ hắt vào gương mặt cô từ rất lâu nhưng cô cũng không nhận ra.
“Gia Duẫn.” Một giọng nói quen thuộc gọi cô.
Ngẩng đầu, gió thổi qua vệt nước mắt, đâm chọt cho cô tỉnh táo lại.
Kế Hứa đang cầm chiếc đèn lồng thỏ con, thân người anh đắm chìm trong ánh trăng sáng dịu nhẹ.
Cúi người nắm lấy tay cô, giọng nói run rẩy trong làn gió lạnh, “Anh đến, vì anh nợ em một bữa McDonalds. Anh nợ em điều gì, anh đều nhớ.”
Gia Duẫn ngồi giữa đống lá rụng tàn tạ, nghe thấy tiếng gió rào rạt bên tai, cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
“Hôm nay không được… Là em nợ.”
“Em phải đợi anh… Là em nợ anh, em phải nhớ…”