Đọc truyện Ánh trăng nghe lén – Chương 44:
Chương 44: Ngôi nhà hoang tàn ngay trước mắt
Xe của Gia Kiến Thanh vẫn chạy theo sau bọn họ, từ xa xa đã thấy cậu lớn và Bạch Y đứng ở trong sân, xem ra hôm nay là bữa tiệc ăn mừng gia đình lâu ngày gặp lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Y là mẹ kế của Thiên Hòa, bà và cậu lớn đến với nhau là năm mà Gia Duẫn rời khỏi nhà họ Cố, năm đó Bạch Y vẫn còn đang học đại học.
Bà Cố Thiển mẹ của Gia Duẫn đã nhận xét về Bạch Y như sau, người phụ nữ Bạch Y này, sắc đẹp ý hả cũng chỉ là hạng thường thường, cùng lắm cũng chỉ dựa vào tuổi trẻ và vẻ hơi hoạt bát mà thôi, con gái xuất thân từ vùng sông nước Giang Nam nước da trắng trẻo trong suốt, tính cách hồn nhiên, lại có thêm khí chất nghệ sĩ, dễ dàng kích thích sự ham muốn che chở của đàn ông.
Khi Cố Thiển nói những lời này, trong lòng ít gì mang theo chút chua xót và sự khinh thường, bà sinh ra dáng vẻ đã xinh đẹp, tính tình tự cao tự đại, ương bướng lại còn thêm vui buồn thất thường. Cho nên khi bà nhìn dáng vẻ Bạch Y không được như mình nhưng lại được chồng cực kỳ cưng chiều, nên ít nhiều gì cũng sinh ra lòng ganh ghét.
Gia Duẫn thì đỡ hơn, cô khá thích Bạch Y, nhìn thấy là lập tức kéo lấy cánh tay thân thiết gọi: “Mợ ơi.”
Bạch Y mỉm cười lúm đồng tiền trên đôi má loáng thoáng ẩn hiện, trên xương gò má lấm tấm tàn đốm tàn nhang, nói đến những đốm tàn nhang này thì theo lời của Cố Thiển thì quý cô Bạch Y có chút nét quyến rũ xinh xắn vui tươi kia thì phải cảm ơn mấy cái đốm nho nhỏ này.
“Tiểu Duẫn ở dưới quê phải chịu khổ chịu cực hả con? Mợ trông con gầy đi rồi.” Ngữ điệu Bạch Y nói chuyện uyển chuyển, âm cuối kéo dài mềm mại, khiến người ta vừa nghe vào là xương cốt như vỡ vụn.
“Vẫn ổn ạ.”
“Vì lần trở về hôm nay của con mợ đã đặc biệt làm một bàn thức ăn, hôm nay phải ăn nhiều một chút nha, mấy ngày này con ở lại đây có được không nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gia Duẫn cười hai tiếng nhưng cũng không trả lời.
Bước vào trong nhà, nhận ra Cố Thiển không ở đây, cô hỏi thêm một câu: “Mẹ con đâu ạ?”
Ngẩng đầu nhìn thì thấy sắc mặt mọi người ai nấy đều sững sờ, cô lập tức dời tầm mắt về phía những món ăn trên bàn kia, “Wow, mợ ơi mợ giỏi quá đi, hôm nay con có lộc ăn rồi.”
“Được… Nếu thích thì hôm nay ăn nhiều vào…”
Một lúc sau, chẳng bao lâu sau Gia Kiến Thanh đậu xe xong cũng đi vào nhà, chào hỏi lịch sự với Cố Dũng và Bạch Y, Thiên Hòa nhìn thấy ông ta tới, mắt cũng không liếc nhìn một cái, bóp vai rồi bước lên trên lầu.
Cố Dũng nhìn thấy, nhìn theo bóng lưng Thiên Hòa đi lên lầu mà la mắng: “Con không thấy dượng con tới hả?”
Gia Kiến Thành làm ra vẻ giảng hòa: “Anh hai, thôi thôi, cháu nó ngồi máy bay cả ngày trời còn đi đón Gia Duẫn, để cháu nó đi nghỉ ngơi thôi.”
“Thằng đó nó là thằng không có mắt nhìn.”
Gia Duẫn nghe thấy lập tức không vui, ầm ĩ với Cố Dũng: “Cậu lớn, cậu có thể đừng nói xấu anh họ con không?” Nói xong thì liếc nhìn Gia Kiến Thanh, “Có muốn nói thì đừng nói trước mặt con, được không?”
Cố Dũng bị cô gào lên ầm ĩ ngược lại bật cười trước tiên, nâng tay xoa xoa đầu của Gia Duẫn: “Được!”
Bữa trưa theo ngay sau đó cũng khá yên tĩnh, năm con người chỉ dùng miệng ăn cơm, không hé ra bất kỳ âm thanh nào.
Thiên Hòa ăn xong thì thu dọn chén bát, nhìn thấy Gia Duẫn cứ miệt mài lùa cơm trong chén, dứt khoát lấy luôn đôi đũa của cô, dọn sạch luôn cả phần cơm cô còn chưa ăn hết.
Sau khi đem chén đũa dọn vào bếp thì kéo Gia Duẫn theo lên lầu.
Một loạt động tác lưu loát có trật tự cứ như đang diễn kịch câm.
Khi hai anh em bước lên cầu thang, lúc này họ mới nghe thấy Cố Dũng bắt đầu nói chuyện với Gia Kiến Thanh.
Trên tầng hai của biệt thự là địa bàn của Thiên Hòa, rèm nhung màu xám được buộc hờ, lọt vào một ít tia sáng, trên bàn trà phòng khách còn bày vài cái máy chơi game cầm tay. Thiên Hòa ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ, uể oải liếc nhìn Gia Duẫn.
“Chắc em biết cả rồi chứ gì.”
Cô sững người một lúc, sau khi phản ứng lại thì gật đầu.
“Lúc về cũng đừng làm khó dễ bọn họ, ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi.” Thiên Hòa tiện tay bật máy chiếu bắt đầu mở phim xem, ngẫm nghĩ xong thấy chưa yên tâm, anh hỏi cô một câu: “Em có nghe chưa?”
Gia Duẫn nhìn đủ loại phim tình cảm không ngừng cuộn trên màn hình máy chiếu, rất nhiều hình ảnh lướt qua trước mắt cô, cô gục đầu, có chút yếu ớt mà đáp lại.
Gia Kiến Thanh và Cố Thiển đã ly hôn.
Ngay cả khi đem cô đi về tận vùng nông thôn, tin tức xấu cũng không trốn thoát khỏi tai Gia Duẫn.
Thiên Hòa đầu cũng không ngẩng lên mà ậm ừ một tiếng, thuận tay ấn mở một bộ phim hài tình cảm đang ăn khách dạo gần đây nhất.
Nhìn thấy nửa người Gia Duẫn đang nằm ngủ, trong lúc mơ mơ hồ hồ có người vỗ vai cô, mở to mắt, nhìn thấy là Gia Kiến Thanh.
“Trời sắp mưa rồi chúng ta về nhà thôi.”
Gia Duẫn dụi dụi mắt, vừa mới ngủ say thức dậy nên giọng còn hơi khàn: “Vâng.”
Bên ngoài ngôi nhà bầu trời u ám, mây trắng bị đè ép, có chút ảo giác như màn đêm kéo tới gần.
Bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, Gia Kiến Thanh lái xe đưa Gia Duẫn rời khỏi nhà họ Cố.
“Nghe nói sắp có bão xoáy.” Chờ đến đèn đỏ Gia Kiến Thanh chủ động phá tan sự yên tĩnh, “Mấy ngày này con ở nhà chú ý mọi việc.”
Gia Duẫn vâng một tiếng, xoay đầu tránh tầm mắt của ông, hồ nước công viên bên ngoài kính xe chứa đầy cơn mưa từ tối qua, lá sen nổi lên trên, hàng dương liễu hai bên ủ rũ mơ màng, không hề phiêu lãng chút nào.
Mặt hồ trước cơn mưa bão chứa đầy không khí chết chóc.
Đèn xanh bật lên, Gia Kiến Thanh còn muốn nói, Gia Duẫn lập tức khép mắt, ý tứ tránh né cuộc trò chuyện rất rõ ràng.
Mọi chuyện xảy ra trong nửa tháng gần đây cô đều biết được từ chỗ Thiên Hòa.
Thực ra, cô cũng có rất nhiều điều muốn nói với Gia Kiến Thanh.
Ví dụ, tại sao muốn ly hôn với Cố Thiển.
Tại sao lại gửi cô về quê để trốn tránh.
Tại sao không tranh giành quyền nuôi dưỡng cô.
Còn có cả ……
Còn nhiều thứ nữa, nhưng chúng đều không còn quan trọng nữa rồi
****
Xe chạy vào khu biệt thự Tây Sơn, hai bên đường núi trồng tre xanh tươi bốn mùa, nhánh tre bao bọc , cách ly cái oi bức âm ỉ của bên ngoài.
Họ sống ở lưng chừng núi, Gia Kiến Thanh đậu xe lại trong sân. Hai người đi qua con đường trải dài được xây bằng những phiến đá và vào nhà mà không nói một lời.
Gia Duẫn vừa bước vào nhà bị khung cảnh mờ tối trong nhà làm cho giật nảy mình, cô vô thức hướng mắt nhìn Gia Kiến Thanh.
Ông bật đèn ngay huyền quan rồi vỗ vai Gia Duẫn: “Về phòng của con đi.”
Cô nghe lời rồi đi băng qua căn phòng lớn, liếc mắt thấp thoáng nhìn Cố Thiển đang nằm trên sô pha, những chai rượu lộn xộn vương vãi khắp sàn.
Gia Duẫn đứng ở đầu cầu thang, ngoảnh đầu lại gọi: “Mẹ.”
Người đang say bí tỉ nằm trên sô pha khó khăn chống nửa người ngồi dậy, đối diện với ánh đèn mờ ảo ở huyền quan, cặp má xinh đẹp ửng hồng, trong cơn say rượu lóe ra một chút tỉnh táo: “Con yêu, con về rồi à?”
Cố Thiển chống lên sô pha đứng dậy, quần áo xộc xệch, lộ ra một mảng da thịt trắng tuyết, chưa đi được hai bước đã té ngã vào lòng Gia Kiến Thanh, giãy giụa xô đẩy tránh khỏi người ông.
“Ông cút ra chỗ khác cho tôi …”
“Gia Duẫn con đi lên đi!” Ông bị Cố Thiển túm lấy quần áo không thể tiếp tục bước đi, bèn nhìn cô nói.
Gia Duẫn dời mắt đi, nhanh chóng chạy lên lầu.
Dưới lầu đang xảy ra cuộc cãi vã dữ dội, cũng không khác so với ngày thường là mấy.
Phần lớn đều là tiếng la khóc vô lý của Cố Thiển chiếm ưu thế, tính cách Gia Kiến Thanh đặc biệt lạnh lùng bình tĩnh, có như thế nào cũng chỉ đứng đó cho bà đánh mắng, đợi bà trút cơn giận xong xuôi, sau đó ông sẽ giữ nguyên gương mặt trầy xước tia máu mà đi đến công ty.
Gia Duẫn ngồi xổm trên cầu thang và lắng nghe một lúc, dần dần nhận ra có gì đó khác thường.
Sau tiếng la hét cãi vã thì tiếng đập đồ vang lên, cô co ro trong một góc, qua khe hẹp của cầu thang nhìn xuống dưới, Cố Thiển điên rồi, bà ta thấy cái gì là ném vỡ cái đó.
Tiếng bình hoa tivi rơi xuống đất khiến người ta không khỏi run sợ.
“Mẹ nó cô bình tĩnh một chút đi!” Đây là lần đầu tiên Gia Duẫn nghe thấy tiếng chửi thề của Gia Kiến Thanh, sau đó ông ta ráng kiềm giọng nhỏ lại, “Con gái vẫn còn đang ở nhà, cô đừng gây sự có được không?”
“Con gái! Con gái! Con gái! Mẹ nó anh đang đùa với tôi chuyện gì đấy hả? Nếu anh quan tâm con gái mà anh ly hôn với tôi, hả?”
“Anh muốn đi đúng không! Được thôi, đem hết đồ của anh cút đi cho tôi!”
Bà chạy vào phòng sách, ôm lấy chiếc máy tính vừa mới rút ra còn kết nối với màn hình đập ngay huyền quan, máy tính laptop đều bị ném đi hết, bà vẫn ra sức chạy vào nhà tìm kiếm, chạy vào nhà bếp đem chén bát đã dùng rồi đập nát, sau đổ đổ sụp người ngồi xổm dưới nền đất khóc lóc.
Gia Kiến Thanh ngồi xổm xuống ôm lấy bà, nghiến răng nghiến lợi không nói lời nào.
“Ông cút! Cút đi!”
Không ai biết cô bảo mẫu đã đi đâu, và cũng không ai biết Gia Duẫn đã ngồi co ro thành một khối ở ngay góc cầu thang.
Ông vẫn cứ đi.
Đôi vai to rộng, sải bước chân ra khỏi cảnh ngôi nhà hoang tàn trước mắt.
Trong căn nhà này đã không còn dấu vết Gia Kiến Thanh từng sinh sống, ông cứ như một người khách trọ, tất cả những vết tích tồn tại của ông đều bị Cố Thiển đập tan thành từng mảnh.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Dáng vẻ Cố Thiển ngồi xổm dưới đất khàn cả giọng nhìn Gia Duẫn mà tim bóp nghẹn đau nhói, cô xuống lầu nhưng không dám tiến lên phía trước ôm lấy mẹ ruột mình.
Đối mặt với đống hỗn độn trên mặt đất, Gia Duẫn đi tìm cây chổi, lặng lẽ nhặt nó lên.
Như thể cảm nhận được sự hiện diện của cô, Cố Thiển từ từ ngửa đầu lên. Không còn vẻ độc đoán ương bướng của ngày trước, trên gương mặt đẫm nước mắt giờ đây chỉ còn lại vẻ nhếch nhác.
Gia Duẫn sụt sùi mũi, đi qua dắt tay bà, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Mẹ đừng ngồi ở đây, dễ bị thương.”
“Gọi ba con về đi.” Cố Thiển tựa như nhìn thấy hy vọng, trong đáy mắt hiện lên tia sáng, “Gia Duẫn, nhanh gọi ba con về đi.”
Cô không đi, cô không muốn làm những chuyện níu kéo không cần thiết này.
Cố Thiển đẩy vai cô, móng tay bà bấu chặt vào đầu vai của cô, bắt đầu nói lời điên cuồng lung tung lộn xộn: “Đi đi! Mang ba con về đây con cầu xin ông ấy đừng rời xa chúng ta, ông ấy yêu con nhất, yêu con nhất mà …”
“Con không đi.” Gia Duẫn tránh khỏi Cố Thiển, sắc mặt không hề dao động, khi tiếp tục nói chuyện giọng điệu khá lạnh lùng: “Ông ấy không cần chúng ta nữa, mẹ, Gia Kiến Thanh không cần chúng ta nữa.”
Câu nói này giẫm lên bãi mìn trong lòng Cố thiển, đáp trả lại là tiếng gào thét: “Con hiểu gì chứ? Bây giờ con mang ba con về đây! Con nói với ông ấy là con sai rồi… Chuyện trước đây sẽ không tái phạm nữa… Đi! Đi đi chứ!”
“Con không làm sai.” Gia Duẫn sống chết nghiến chặt hàm răng, ánh mắt tóe ra nỗi hận thù, sau đó không cần giấu diếm thêm gì nữa, cô nói ra từng chữ từng chữ một: “Gia Kiến Thanh không cần chúng ta nữa, ông ta đã nhận nuôi một đứa con trai.”
Nghe đến đây, đôi mắt Cố Thiển hoàn toàn vô hồn.
Con gái của bà đã hoàn toàn dập tắt hy vọng cuối cùng của bà.
“Không thể nào …” Bà thì thào liên tục, nước mắt tuôn rơi, “Không thể nào… Ba con yêu con như vậy mà, ông ấy yêu con như vậy mà… Sao lại đi nhận nuôi người khác? Ông ta đã đồng ý với mẹ rồi mà… Trước kia ông ta đã đồng ý với mẹ rồi mà….”
Sự tức giận và đau khổ cuối cùng cũng xuất hiện trong đôi mắt của người phụ nữ từng nhận được ngàn vạn sự yêu thương chiều chuộng, Cố Thiển đời này sống kiêu hãnh tới mức nào thì được nuôi dưỡng hung hăng tới mức đó.
Giờ đây bà bị chính đứa con gái ruột dồn ép tới cạnh bờ vực suy sụp.
“Giấy thỏa thuận nhận nuôi con cũng đã xem qua rồi.” Gia Duẫn đỡ lấy Cố Thiển, mặc kệ nỗi đau khổ của bà, ép buộc bà đối diện với thực tế, “Ông ấy thà đi nhận nuôi một đứa con trai bị khuyết tật, cũng không cần con nữa rồi.”
Vì vậy, lúc ly hôn thậm chí lúc nhận con nuôi cô cũng không thèm tranh giành chút nào.
Cố Thiển nhìn về cô con gái trước mặt, nhìn cô con gái mà bà đánh đổi mạng sống để mang thai mười tháng, bỗng dưng giữa hai hàng chân mày cau chặt lại, sự ganh ghét oán hận tích tụ trong mười mấy năm nay như ngọn lửa dâng cao.
Vung vào mặt cô một cái tát.
Cái tát quá sức với gương mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó năm vết ngón tay hằn dấu đỏ như máu trên mặt.
Đáng hận, Cố Thiển quá hận gương mặt này của Gia Duẫn.
Mười năm trước bản thân vì cô mà được cứu vớt, mười năm sau bị vứt bỏ cũng vì lý do tương tự.
Bà ra sức bóp chặt cằm Gia Duẫn, nâng lên rồi vươn ngón tay vuốt ve mấy sợi tóc rơi lả tả ở hai bên sườn mặt cô, năm ngón tay của Cố Thiển một khi chạm vào gương mặt trắng nõn mịn màng của Gia Duẫn, toàn thân bà sẽ bắt đầu không kiềm chế được mà run rẩy.
Khuôn mặt sáng sủa sưng đỏ dấu ấn ngón tay, đôi mắt vô cùng bướng bỉnh và đẫm lệ.
Ai nhìn thấy mà có thể không đau lòng kia chứ?
“Được rồi. Bây giờ đi đưa ba con về đi.”