Đọc truyện Ánh trăng nghe lén – Chương 42:
Chương 42: Không nói lời tạm biệt
Sáng sớm, từ đường chân trời vươn lên luồng ánh nắng ban mai gay gắt, thời tiết đang lúc nóng nực, nhiệt độ giữa ngày và đêm ở cầu Tây Độ có sự chênh lệch lớn, Gia Duẫn đứng ở hành lang phía trước tắm rửa, cô vuốt ve sau gáy, đêm qua nơi này cô cảm nhận được sự lưu luyến và những nụ hôn trằn trọc mãi không thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu ầm ĩ, gió nhẹ thoảng bay, xa xa truyền đến tiếng bánh xe nghiền trên nền bùn đất, chẳng bao lâu sau, một chiếc Bentley Bentayga mẫu cũ màu xám bạc từ từ chạy vào cổng trường.
Gia Duẫn nhanh chóng súc miệng, tát nước rửa mặt. Lồng ngực cô ngập tràn nỗi chua xót, không có cách nào nguôi ngoai.
Anh họ, anh họ …
Mái tóc dày của cô gái đung đưa đằng sau gáy theo từng nhịp bước chân vội vã của cô, dưới ánh nắng ban mai lấp lóa ánh sáng.
Thiên Hòa mở cửa xe ra, tinh thần còn chưa tỉnh táo sau khi chênh lệch múi giờ, vừa mới bước xuống đứng thẳng người thì đã bị một bóng dáng nhỏ bé nhào vào trong lòng.
Không có sự đề phòng hay chuẩn bị tình huống này sẽ xảy ra, liền va vào khung xe, vì bị đau mà trong nháy mắt đã tỉnh táo.
Quen với người này, cũng quen với hành động quen thuộc này.
Thiên Hòa cúi người xuống ôm em gái nhỏ vào lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ôi trời …” Anh ta cúi đầu, dụi cằm mình lên đỉnh đầu Gia Duẫn, “Heo con này ở đâu ra thế?”
Gia Duẫn ngửa mặt từ trong vòng tay Thiên Hòa, đôi mắt hạnh to tròn chớp mắt, chăm chú nhìn anh ta, ngay sau đó trề môi gọi lên một tiếng: “Anh …”
Thiên Hòa mỉm cười, ánh sáng mặt trời hắt vào khuôn mặt bên phải của anh ta, phác họa vừa vặn khuôn mặt mịn màng trắng nõn như tuyết dưới chiếc mũ bóng chày.
Anh ta vỗ vai Gia Duẫn, “Buông ra, để ba mẹ em nhìn thấy lại mắng anh là tập hư cho em.”
Gia Duẫn buông anh ta ra, nắm lấy cánh tay anh ta, đi một vòng quanh người anh.
Hơn nửa tháng không gặp, anh ta thế mà lại cao hơn một chút, điều này khiến Gia Duẫn không khỏi thở dài, dòng máu Pháp của phương Tây quả không hổ danh là năng lực trời sinh.
Phơi nắng phơi cỡ nào cũng không đen, đã vậy vóc dáng cứ sống chết mà cao lên.
Giống như gì chứ? Gia Duẫn đi vòng đến trước mặt anh, nghịch ngợm cánh tay anh. Đột nhiên nghĩ ra, Thiên Hòa giống cây trúc nam rắn rỏi thẳng tắp cao lớn và đẹp đẽ dưới ánh nắng rạng rỡ, tràn đầy vẻ mạnh mẽ hăng hái luôn tiến về phía trước.
“Anh lại cao thêm rồi.” Gia Duẫn ngoảnh đầu trốn ánh nắng, nheo mắt nở nụ cười với anh ta.
Thiên Hòa ừ một tiếng, ngón tay anh ta miết lên gò gá của Gia Duẫn, xoa nhẹ giọt nước trên mặt cô, ôn nhu nói: “Em mập lên rồi.”
Đôi đồng tử như quả cầu thủy tinh của anh ta đảo quanh trường học một lượt, khóe miệng không kiềm chế được mà trề xuống, kinh ngạc nói: “Em ở đây ăn uống kham khổ mà cũng mập lên được?”
Gia Duẫn xí một tiếng, đầu mũi giày đá đá xuống nền xi măng.
“Mặc kệ em.”
Thiên Hòa nâng vành nón, năm đầu ngón tay vuốt mái tóc ra phía sau, sau đó bóp lại nút trên nón, nâng cằm lên hướng về chiếc Navigator của Gia Kiến Thanh, “Ba em đâu?”
“Em không biết.”
“Đi thu dọn đồ đạc đi, anh đi tìm ba em.”
“Tìm ổng làm gì?”
Khóe môi Thiên Hòa cong lên, trên mặt lộ ra một nét gian xảo đầy ác ý, sau đó nói từng chữ từng câu một.
“Anh đi tìm ổng, tìm chút việc khiến ông ta không thoải mái.”
Rõ ràng ngay từ đầu Cố Thiên Hòa và Gia Duẫn không muốn gây chuyện, tuy rằng chưa quậy phá tới mức phải bẽ mặt, nhưng ít nhiều gì cũng xêm xêm mức đó rồi.
Gia Duẫn không nói một lời, lặng lẽ trở về ký túc xá để thu xếp đồ đạc.
Lúc đến có bao nhiêu thì khi ra đi cũng chỉ có nhiêu đó.
Ngoại trừ một khối xà bông trắng không thể mang đi, một chai kem dưỡng da rỗng thì chỉ còn lại một lọ sơn móng tay nhỏ.
Gia Duẫn cầm nó trong tay một hồi lâu, cuối cùng quyết định nhét nó vào ngăn giữa của vali.
Mười giờ hai mươi phút sáng đã thu dọn mọi thứ xong xuôi.
Cô kéo va li ra ngoài hành lang, gặp phải một số bác sĩ trị liệu phục hồi chức năng, cô nở nụ cười và nói lời chào tạm biệt.
Đi đến sân nhìn quanh một vòng, nhìn thấy Thiên Hòa đang tựa vào cây hòe hút thuốc.
Trên miệng ngậm điếu thuốc, đã đốt cả đoạn dài, đốm lửa nhỏ cháy đến phần cuối cùng mới lung lay rớt xuống.
Anh ta cầm di động trên tay vội vàng gõ một cái tên, ấn đường nhíu chặt lại, vẻ mặt đầy khó chịu.
Thấy Gia Duẫn đến, anh ta ném điếu thuốc xuống đất rồi chà xát, tiếp đó cúi xuống nhặt tàn thuốc, tìm một thùng rác vứt vào.
“Xong rồi?”
Gia Duẫn gật đầu.
Kéo va li đi đến, bánh xe phát ra tiếng động lộn xộn ồn ào trên mặt đất, bọn họ bước đến trước xe, Thiên Hòa giúp cô nâng va li, mở cửa xe.
Hai người ngồi ở hàng ghế sau, chú Trương tài xế hỏi: “Bây giờ đi à?”
Thiên Hòa ừ một tiếng, tiếp tục xem điện thoại.
Khi xe khởi động,Gia Duẫn bắt đầu cảm thấy không thoải mái, ngồi xuống dưới đệm da, mông cứ dịch một chút, rồi lại chuyển một chút.
Thiên Hòa lên tiếng, ánh mắt vẫn một mực nhìn vào màn hình điện thoại, “Có chuyện thì nói.”
“Anh…”
Thiên Hòa bình tĩnh im lặng lườm cô một cái.
“Chúng ta…” Gia Duẫn do dự, tầm mắt cô giao với mắt anh ta, rồi lại rũ xuống, “Chúng ta ăn cơm xong mới đi nha…”
Nói xong câu này, chú Trương tài xế dừng xe lại, chờ bọn họ bàn bạc.
“Sáng nay em chưa ăn à?” Thiên Hòa hỏi cô.
“Không… Ý em là, bữa trưa…”
Trong xe không ai lên tiếng trả lời cô, sự im lặng kéo dài.
Thiên Hòa nói, “Bây giờ là mười giờ rưỡi, trễ lắm thì hai tiếng nữa về tới nhà, vừa kịp lúc ăn trưa.”
Gia Duẫn im lặng, hàng mi rũ xuống.
“Tùy em vậy.” Thiên Hòa chấp thuận, xoa xoa sau đầu cô, nhẹ giọng nói: “Đừng tức giận nè.”
Bác Trương mỉm cười, tắt máy.
Lúc này có người gõ kính xe, chú Trương hạ kính xe xuống, cất cao giọng nói với người bên ngoài xe: “Ông Gia.”
Gia Kiến Thanh cúi người liếc nhìn vào bên trong xe, hỏi chú Trương: “Sao còn chưa đi?”
“Tiểu Duẫn bọn nó bảo là ăn trưa xong mới đi.”
Gia Kiến Thanh suy tư một hồi, đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: “Bây giờ đi đi, chiều nay sẽ có mưa to, đường vào thôn nhất định sụp lún, tới lúc đó lại không đi được.”
Thiên Hòa đưa tay ra, nắm lấy cánh tay trái của Gia Duẫn, vuốt ve như đang an ủi cô, nhún vai bất lực.
Tất cả mọi người đều đang chờ cô cất lời, Gia Duẫn cắn cắn phần thịt trong lòng môi, có dùng chút sức nên giữa môi rỉ ra một tia máu, khoang miệng ngập tràn vị tanh.
“Đi thôi.”
Không đợi nữa.
Khi xe chạy ra khỏi khuôn viên trường, những chú chim hoảng sợ bay rào rào trên tán cây hòe cổ thụ, cây hòe nhấp nhô từ từ biến mất khỏi tầm mắt, ống khói xiêu vẹo cũ kỹ trên mái ngói bốn phía tỏa ra từng đợt từng đợt khói, còn có một dãy những căn nhà gỗ tường bám đầy bụi đen đúa, những căn nhà tranh …
Tất cả hình ảnh đều tan vỡ ngay trước mắt.
Mờ mịt, dần dần biến mất.
Trên bức tường hướng ra ngoài đường của trại heo cạnh trường học có viết ba chữ bằng sơn đỏ: Bán heo con.
Thiên Hòa nhìn thấy liền vội vàng bảo chú Trương(1) lái chậm một chút, mở điện thoại chụp tấm ảnh giữ làm kỷ niệm, một góc tấm hình là gương mặt mếu máo nửa khóc nửa cười của Gia Duẫn, kèm theo ba chữ viết đỏ như máu kia.
(1) Trong raw là 王叔 chú Vương, mình sửa lại cho đúng logic ^^.
Hình ảnh vô cùng thảm thương.
Anh ta cười khúc khích rồi đưa điện thoại ngay dưới mắt Gia Duẫn, “Nhìn em xem, đáng yêu quá chừng.”
Gia Duẫn liếc nhìn điện thoại rồi lại nhìn ra ngoài, cảnh trên đường đã thay đổi từ lâu, đã không còn nhìn thấy được ngôi trường kia nữa, cũng không thể nào quay trở lại nữa rồi.
Mái nhà có khói tỏa ra đó là nhà của Kế Hứa.
Ở đó là nơi Kế Hứa dẫn cô băng qua khe suối vượt qua cánh rừng đi chặt tre làm chiếu.
Là Kế Hứa đan những cọng nan tre thành tấm chiếu mà cô nằm trên đó dưới đêm trăng sáng đếm được không biết bao nhiêu ngôi sao.
Là Kế Hứa mà không nghe được, lại còn không có ba không có mẹ.
Trong thời điểm chia tay đã không đến tiễn cô.
Mọi thứ trước mắt bỗng chốc vỡ tan, trong khóe mắt không còn có thể chứa đựng nỗi những giọt nước mắt, cô ngả lên vai Thiên Hòa, trên chiếc áo thun T-shirt dính một vệt nước mắt.
Khi mờ lời, giọng nói nghẹn ngào, “Phải làm sao, làm sao đây?”
Thiên Hòa ôm lấy đôi vai cô, vuốt ve mấy cái, mấy lần tính mở miệng nhưng lại chọn lựa im lặng.
Cô khóc đến nỗi có chút nấc nghẹn, vẫn mơ hồ lẩm bẩm tự hỏi bản thân: “Phải làm sao đây… Em còn chưa nói lời tạm biệt với anh ấy…”
—-