Ánh trăng nghe lén

Chương 41


Đọc truyện Ánh trăng nghe lén – Chương 41:

 
Chương 41: Về chuyện ngày mai.
 
Khóe mắt ươn ướt, một giọt nước mắt chảy ra và hõm cổ. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kế Hứa phủ lên trên, hôn lấy nước mắt trong hõm cổ của cô.
 
Lại hôn môi với cô, cắn liếm nhẹ nhàng, Gia Duẫn ưm ưm hai tiếng rồi quay đầu đi, Kế Hứa đuổi theo hôn khóe môi cô, thì thầm hỏi một tiếng: “Sao vậy?”
 
Gia Duẫn chỉ cười, đưa tay xoa môi Kế Hứa, lại vùi đầu vào trong lõm cổ anh nũng nịu: “Đừng hôn em, anh vừa mới ăn chỗ đó xong …”
 
Kế Hứa sửng sốt, giơ tay lau khóe môi, ôm Gia Duẫn nằm xuống: “Được thôi…”
 
“Ô? Anh còn nói vậy nữa hả, được thôi…” Gia Duẫn nằm cười trong ngực anh, cảm thấy từ trong miệng Kế Hứa nói ra chuyện gì cũng đều rất thú vị.
 
Được thôi… Có vẻ rất bất lực, lại trộn lẫn một chút ý vị nũng nịu.
 
Anh lại biết nói lời như vậy, thật sự quá hiếm lạ.
 
Kế Hứa sờ sờ đỉnh đầu cô, nhẹ giọng ừ một tiếng, không hiểu cái này có gì buồn cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô gái nhỏ cọ xát trong ngực anh, cơ thể vốn hơi lạnh dần dần ấm lại, cái tay nhỏ cũng không yên phận, lần mò từ lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của anh đến bụng dưới, xuôi theo đường thắt lưng chậm rãi di chuyển xuống, nắm lấy vật nam tính còn chưa mềm trở lại kia.

 
“Em giúp anh ra nhé.” Gia Duẫn đập đập cằm vào ngực Kế Hứa, giọng điệu nũng nịu: “Có thể dùng tay… Còn có thể dùng miệng…”
 
Cơ thể Kế Hứa  phút chốc run rẩy một cái, ôm chặt người trong lòng một chút, hơi thở rối loạn.
 
“Muốn không? Hử? Có muốn hay không đây?”
 
“Ngày… Ngày mai…” Kế Hứa nắm lấy cái tay đang trong quần anh ra ngoài, cúi đầu liên tục nỉ non bên tai cô: “Ngày mai ha…”
 
Gia Duẫn ngạc nhiên, hôn lên vành tai anh, phát hiện ngay cả trong đêm anh cũng sẽ không tháo máy trợ thính.
 
“Hôm nay làm luôn đi, có được không?” Môi mềm liếm men theo vành tai của anh, trong lòng sớm đã nhũn thành một mảng: “Trong hôm nay, anh muốn em làm thế nào em cũng sẵn lòng.”
 
Tiếng thở dốc của anh vừa thô vừa gấp, nhưng vẫn cắn răng từ chối, ôm chặt Gia Duẫn trong ngực, nói cách quãng: “Hôm nay không được… Em nợ.”
 
Tay của anh đang run rẩy, bờ môi cũng không ngừng run.
 
“Ngày mai… Anh sẽ về trước buổi trưa, em phải đợi anh… Em nợ anh, phải nhớ kỹ…”
 
Giống như anh đã có linh cảm, liên tục đòi Gia Duẫn phải chấp nhận. PASS CHƯƠNG 43:vantan
 
Về chuyện ngày mai.
 
Về chuyện ngày mai.
 
Đã đến ngày thứ hai, phía chân trời tuôn ra một luồng ánh sáng nhạt. Gia Duẫn vẫn chìm trong giấc mơ hỗn độn, có người hôn cô, trong miệng đầy mùi bạc hà.
 
Cô dụi dụi mắt, suy nghĩ dần dần tỉnh lại, nhìn thấy Kế Hứa hơi chống cánh tay nằm bên cạnh.
 
Cô đưa tay vòng lấy cổ anh, cơ thể nhũn ra từng cơn. Gò má anh còn có bọt nước vừa mới rửa chưa lau khô, rơi trên người Gia Duẫn dính sang khiến người lạnh lên.
 
Kế Hứa kéo vai cô, ôm cô vào trong ngực.
 
“Gia Duẫn…” Lòng bàn tay sần sùi và khô ráp không ngừng vuốt ve cơ thể trần trụi dưới tay: “Anh phải đi rồi… Anh giúp em mặc quần áo được không?”
 
“Ưm…” Bàn tay to lớn sờ đến trước ngực cô, bắt lấy hai bầu vú non mềm đầy đặn mà nhào nặn, Gia Duẫn xiêu vẹo trong ngực anh, nhỏ giọng đáp lại.
 
Anh mặc quần áo cho cô, lại tìm một chăn mỏng quấn lên người cô.
 
Gia Duẫn ôm cổ anh không buông tay, một câu cũng không nói.
 
Bọn họ lúc tờ mờ sáng này ôm nhau tha thiết

 
Đến khi ngày mới trước cửa lên cao, tia sáng chiếu rọi, cuối cùng đến lúc xa cách.
 
Kế Hứa hôn lên đỉnh đầu Gia Duẫn, lại quyến luyến không nỡ mà hôn lên trán, đôi má, chóp mũi và bờ môi.
 
Sau cùng mở miệng nhẹ nhàng nói một câu: “Đợi anh.”
 
Gia Doãn không trả lời, đầu ngón tay siết chặt một góc áo gối, cũng không dám nhìn vẻ mặt anh.
 
Một làn gió thổi qua phòng, thổi tung vải mành đỏ chót kia.
 
Có người khẽ buông tiếng thở dài, đầu ngón tay vuốt cánh mũi của cô, cẩn thận lau đi giọt nước mắt chảy xuống lúc này.
 
Anh đứng dậy đi đến trước bàn khép chặt cánh cửa sổ vuông nhỏ kia, kéo vải mành lại đàng hoàng.
 
Bước đi chậm rãi và nặng nề, ổ khóa cũ rơi xuống.
 
Người đã đi rồi.
 
Gia Duẫn mở mắt ra, ngơ ngác nhìn cánh cửa sổ gỗ cũ được điêu khắc kia được che bằng một tấm vải hoa lụa đỏ chót, phản chiếu mảng đỏ đầy căn phòng.
 
Cách tấm mành đỏ, lờ mờ nhìn thấy đường song cửa ngang dọc kia.
 
Bỗng nhiên cô nhớ đến lúc đầu hè, trước khi cơn mưa đến, có một thiếu niên gõ cánh cửa này. Còn có một đêm, khi cơn mưa rào đầu tiên dừng lại, có người đứng lặng hồi lâu trước cánh cửa sổ này, định dùng thân thể che chắn gió lạnh ban đêm.
 
Một sợi cỏ vàng rơi xuống, đúng lúc chiếu lên chấn cửa, xuyên qua sợi dây leo kia, hình như Gia Doãn nhìn thấy có người chạy xe qua hành lang.
 
Một chuỗi tiếng chuông lanh lảnh liên tục thình lình vang lên, lại chốc lát thoáng qua.
 
Gió thổi cành lá cây hòe, rây mịn ánh nắng ban mai.

 
Người đứng ở cửa sổ chắn gió cho cô sớm đã đi rồi.
 
Gia Duẫn giơ tay lên che mắt lại, trôi qua rất lâu rất lâu.
 
Vết nước mắt trên gối loang lổ, ướt một mảng.
 
Cô chưa bao giờ khóc như vậy, nước mắt không thể kiềm được mà cứ rơi, lồng ngực đầy sự chua xót, ngay cả thở thôi cũng khó khăn, xương sườn rút lại đau đớn.
 
Anh biết, anh biết tất cả mọi thứ.
 
Biết đã không có ngày mai rồi.
 
Cho nên dùng cách thế này để chia tay.
 
Tạm biệt, Gia Duẫn của anh.
 
Đợi anh, hãy đợi anh.
 
Rồi ngày mai sẽ đến.
 
 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.