Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 2310
Bối rối không dám tiến càng thiếu can đảm lùi, tay cậu hết siết lại thả, cảm giác lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, từng thớ cơ run lên trong hồi hộp sợ hãi.
Mắt đắm trong mắt, hắn vẫn bất động nhìn thiên sứ rực rỡ trên sàn catwalk hệt như lần đầu tiên thấy cậu giữa đồng lau trắng.
Junhyung đã kinh ngạc sững sờ giây phút người mẫu cuối cùng bước ra, ánh mắt cậu rối rắm như cầu xin giúp đỡ…
Yang Yoseob là ai? Bất chấp tất cả cứu lấy đêm diễn mặc cho bản thân có thể trở thành trò hề trước thiên hạ. Rõ ràng sợ hãi chốn đông người lại 1mình quyết định vì người khác…
Nhìn thân ảnh nhỏ bé đơn độc trên sàn diễn trong tim bỗng có vọng động muốn lao tới ôm cậu vào lòng
.
.
.
Sắc mặt Yoseob ngày càng tái, ánh đèn chói cùng tiếng xì xầm phản ứng khiến cậu xay xẩm. Có phải quyết định ra đây là 1sai lầm? Rõ ràng Junhyung ở ngay đó chỉ vài bước là có thể đến đây…
Sao anh không lên?
Giúp em!
Làm ơn, Hyungie…
Điệu nhạc sắp kết thúc, nếu người mẫu bình thường thì cũng diễn đủ 1vòng nhưng Yoseob như con búp bê gỗ bất động trước hàng vạn mắt nhìn.
Cậu cụp mắt siết tay quay lưng định chạy vào cánh gà.
Hết rồi! Đêm diễn sẽ hỏng hết trong tay cậu, hỏng hết bởi quyết định điên rồ của Yang Yoseob…
Đừng đơ ra nữa, chạy đi!
Mau chạy khỏi đây
.
.
.
Andwae! Bỏ cuộc là hèn nhát, bỏ chạy sẽ chấm hết…
Mới lùi 1bước bỗng cô gái nhỏ khựng lại. Ánh mắt đang tập trung thoắt vụt mơ hồ hư ảo đến con ngươi cũng không chuyển động. Cánh tay thanh mảnh nhợt nhạt vươn về phía vô định như đang múa.
Mù! Thiên nga nhỏ bị thương chẳng nhìn thấy… Em vươn tay kiếm tìm hoàng tử trong cổ tích ngày xưa.
Đau!
Chàng chẳng đến…
Thứ em với được chỉ là bi thương tan trong không khí.
1bước,
2bước.
Lại lùi bước nữa!
Quay lưng…
Cả hội trường ồ lên kinh ngạc bởi màn diễn đặc sắc cuối cùng của người mẫu, rất lạ, cuốn hút và độc đáo như điệu vũ ba lê trong vài giây ngắn ngủi.
Là diễn cũng chẳng phải diễn. Yoseob lần cuối cùng ra dấu hiệu với Junhyung, lúc có thể tự nhiên trở vào thì trớ trêu chân cậu vấp phải bậc tam cấp. Phen này không thể cứu vãn nữa, chết chắc rồi!
.
.
.
Xoạt!
Thân thể nhẹ hẫng trong phút chốc, có vòng tay mãnh lực kịp thời quấn lấy eo kéo cô gái nhỏ vào lòng.
“Xin giới thiệu chủ nhân bộ sưu tập đêm nay: Kim Hyunah, vợ tôi!” tiếng Junhyung vang qua micro rõ ràng ấm áp. Yoseob cảm giác cánh môi mềm hôn nhẹ lên trán và xung quanh tiếng vỗ tay rầm rộ, ánh flash chớp nhá liên tục và rất nhiều rất nhiều những tạp âm khác bủa vây mình nhưng khi mở mắt ra lần nữa: vẫn là đường nét khuôn mặt đôi môi quen thuộc, là đôi mắt đẹp đen láy sâu thẳm gói gọn cả vũ trụ bao la của Yang Yoseob trong ấy. Là anh-Yong Junhyung!
***
“Gomabwo”
Núp sau Junhyung cả buổi phỏng vấn cuối cùng cũng về đến nhà trong tình trạng mệt gần chết, Yoseob không quên cám ơn trước khi hắn vào phòng tắm.
“Đừng cảm kích bằng lời” vừa cởi áo sơ mi vất sang bên Junhyung vừa tà nghễ nhìn
“Em chả có gì để đền đáp anh cả” cậu gãi đầu ngập ngừng suy nghĩ bỗng đập tay reo lên
“AAA có rồi! Nhưng phải 2tuần nữa mới xong cơ”
“Không cần, tôi chỉ muốn 1thứ”
“…”
“Thân.thể.cô” hắn cúi người phả từng chữ rõ ràng khêu gợi rồi cắn khẽ rái tai cậu
“Hm…”
“Hết rồi chứ?”
“Gì cơ ạ?”
“Chuyện kia” đôi môi di chuyển sang chiếc cổ trắng ngần, tay hắn vén nhẹ tóc cậu ra sau
“Hả? Hm… Hết…hết rồi nhưng… A… Anh à không được. Đi tắm đi” Yoseob cố gắng đẩy Junhyung ra. Kí ức lần đầu tiên tỉnh lại trong thân xác Hyunah cũng là lần duy nhất chịu đựng đau đớn xé da xé thịt, chuyện đó…không làm thì hơn. Rõ ràng rất đau ngar~
Junhyung xếch mắt cầm khăn vào phòng tắm, hôm nay là thứ 7cuối tuần, đùa sao? Hắn muốn Yoseob. Gần 2tháng kể từ lần cuối… Người hôm nay hắn muốn là Yang Yoseob, kể ra từ khi biết cậu đến nay hắn đã phải kiềm chế bao nhiêu lần rồi. Đêm nay Yoseob tuyệt đối không thể thoát, ai bảo cậu dùng đôi mắt ngây ngô đáng yêu đó dằn vặt hắn cả tuần khó chịu, lúc nãy còn cứu cậu 1màn thua trông thấy.
Đứa trẻ khờ khạo không có kĩ năng trên giường, ăn cậu chắc hẳn rất thú vị.
“Yang Yoseob-cá con nằm trên thớt” Junhyung chống tay vào tường đứng dưới vòi sen cười tà mị, đáy mắt loé tia dục cảm mạnh mẽ.
***
Kẻ tội nghiệp Yang Yoseob đang không ngừng lo lắng vò đầu bứt tai liên tục đảo tới đảo lui trước cửa phòng tắm.
“Trò đó có gì vui mà anh muốn chứ? Rất đau mà” cậu chu môi chỉ trỏ cánh cửa trước mặt
“Em không làm đâu. Anh đi mà làm 1mình”
Cạch!
“…”