Anh Sẽ Là Đôi Mắt

Chương 22


Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 22

Đang mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài Junhyung giật mình khi nghe tiếng la hét hoảng sợ trong phòng tắm
“AISHH cô ta muốn gì không biết nữa!” gằn giọng bực bội hắn quăng chiếc sơ mi đang mặc dở xuống giường để thân trần vào phòng tắm.
“AISHH CÔ MUỐN CHẾT À!” mở cửa phòng tắm mắt hắn trợn tròn theo quán tính vội kéo Yoseob khỏi vòi nước nóng đang xịt tung toé. Tuy không nóng đến mức bị phỏng nhưng những vùng da trúng phải nước đều đỏ ửng lên, Yoseob sợ hãi 1tay bám chặt người Junhyung tay còn lại tiếp tục quơ gạt tứ phía. Rốt cuộc…
.
.
.
“Vừa lòng hả dạ cô chưa?”

“…”
2kẻ sau cơn hỗn chiến trong phòng tắm: hắn vừa mới sạch sẽ khô ráo giờ ướt đẫm như chuột hậm hực ngồi trên mép nệm lườm nữ nhân còn chưa hoàn hồn, trần trụi quấn chăn ngồi bệt giữa sàn phòng lênh láng nước
“Anh…giúp tôi tắm được chứ?” cậu rụt rè hỏi
“MWO? Cô…” hắn điên tiết đứng phắt dậy cầm khăn lông ra ngoài. Junhyung sợ tiếp tục ở đây sẽ bị sự trơ tráo của Hyunah làm điên mất!
“…” dường như nam nhân này rất ghét cậu? Hắn là ai? Đây là đâu? Bây giờ cậu là ai? Hàng vạn câu hỏi quanh quẩn khắp đầu không có ai giải đáp
“Đây là Thế Giới! Yang Yoseob mày đã kiên cường sống 20năm, đừng sợ hãi!” cậu tự trấn an mình và trở lại phòng tắm. Cẩn thận chạm vào, xem xét từng thứ… Sau 2tiếng vật lộn, vào những phút cuối cùng của sự đau khổ, rốt cuộc đã tắm xong. Cậu phải nhắm mắt, sờ, ngửi…khó khăn lắm mới tìm ra dầu gội… Điều kinh khủng nhất là phải…phải kì rửa thân thể 1người con gái, cảm giác nổi gai óc quả nhiên là “trải nghiệm” đáng nhớ của 20năm cuộc sống!
***
Ló đầu khỏi cửa phòng tắm dáo dác nhìn, trống không! Yoseob quấn khăn lông ra ngoài, mắt đã bắt đầu quen với ánh sáng nên nhìn mọi vật rõ hơn… “Thế giới” đẹp đến thế sao?
Cánh môi đẹp bất giác cười ngây dại, cậu tiến về phía tủ quần áo, chạm vào cửa, gương, nắm vặn… Đây đúng là tủ rồi. Yoseob mở tất cả các hộc, loá mắt bởi những thứ “quần áo vải vóc” lần đầu tiên thấy trên đời, với cậu tất cả đều là lần đầu tiên…
Cái gì đây?
Sờ… À quần lót!
Nhìn áo ngực phụ nữ, cố gắng sờ cậu cũng bó tay không nhận ra là thứ gì… Bỏ qua! Đóng ngăn đồ lót tiếp tục sờ vào những bộ trang phục treo trên móc, Yoseob chỉ biết áo sơ mi và đồ nam của Junhyung… Vì đặc thù thân hình nữ nhân nhỏ nhắn, chiếc sơ mi trắng mặc vào lửng đến ngang đùi, cậu không nhận ra 1nữ nhân không mặc nội y, chỉ độc chiếc sơ mi nam mỏng manh gài hờ nút, cặp chân dài trắng nõn cùng đường cong ẩn hiện thậm chí khêu gợi hấp dẫn gấp 10lần khi loã thể.

1kẻ mù không có khái niệm giờ giấc ngày đêm, Yoseob chỉ biết trong người khao khát nhìn đến tột đỉnh. NHÌN.THẤY. 2chữ tưởng chừng đơn giản với bất cứ ai nhưng là ước vọng cũng như “nỗi tuyệt vọng ám ảnh” lớn nhất cả đời Yoseob.
Sau khi quan sát chán chê căn phòng, cậu mở cửa khám phá thế giới bên ngoài căn phòng. Hình như đang buổi tối, dãy hành lang dài tối om yên tĩnh, đèn phòng hắt ra tạo nên thứ ánh sáng mờ ảo, thần kì!
Chầm chậm bước trên nền đá hoa cương mát lạnh, Yoseob như đứa trẻ lạc đường lần mò tiến về phía trước…
Căn phòng cuối hành lang có ánh sáng, cậu không do dự đẩy cửa bước vào.
Oa~ Đẹp! Tường phòng được bao bởi kính trong suốt, hương cỏ thơm xộc đầy khoang mũi…trước mắt cậu là cánh đồng cỏ lau trắng muốt. Đây là nhà kính, như 1vườn treo nhân tạo ngay trong nhà, nơi này do Hyunah tạo nên trong 1tháng cô đơn đau khổ…
Đột nhiên trái tim nhức nhối, đau đến ngộp thở…
Tách!
Yoseob sờ lên mặt mình, có thứ gì ươn ướt đang chảy… Nước mắt? Sao cậu lại khóc? Chân không tự giác tiến vào giữa phòng…

“Kim Hyunah! Khốn kiếp cô đang mặc cái gì trên người hả?”
bóng lưng cô gái vẫn không quay lại, nam nhân phía sau chỉ thấy mái tóc nâu dài ướt đẫm thấm qua lớp áo sơ mi dính sát vào người in rõ da thịt trong suốt. Cô ta lờ đi mình? Ngạc nhiên quên tức giận, trước nay cô luôn bám hắn cam tâm bị trừng phạt mà.
“Tôi tên Yang Yoseob! Anh là ai? Anh tên gì?” thoắt cái cô gái quay lại mân mân môi đỏ, đôi mắt trong suốt đầy mê hoặc, nụ cười hiền lành toả nét ấm áp rồi dần rạng rỡ dưới đèn thuỷ tinh. Thiên sứ trắng ẩn hiện giữa đồng cỏ lau toả hương thơm nồng.
“…” Junhyung ngớ người quên mất đang định chửi mắng gì. Biết Hyunah từ bé nhưng chưa bao giờ thấy nụ cười…mê hoặc kiểu này.
Khoan đã, cô vừa nói gì? Yang Yoseob? Hỏi hắn là ai? Tên gì? Từ lúc tỉnh lại cô hệt 1kẻ xa lạ. Hừ! Đóng kịch rất đạt, hắn hầu!
..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.