Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 32.1
“Yong Junhyung” hắn xếch mắt nguy hiểm trả lời
“Anh bao nhiêu tuổi?” Yoseob vẫn ngây ngô hỏi, vì chưa 1lần nhìn thấy biểu hiện cảm xúc của con người, cậu không biết nét mặt Junhyung lúc này tràn ngập mỉa mai nhạo báng vẻ “chờ xem trò hề hay”
“22” hắn vẫn kiên nhẫn trả lời, cứ nói 1câu Junhyung lại tiến bước đến gần hơn. Đôi mắt đen thẳm tà niệm nhìn như hút vào da thịt nữ nhân sau lớp sơ mi mỏng manh
“Tôi 20tuổi, vậy phải gọi anh rồi!” Yoseob gật gù gãi gãi đầu, thêm lần nữa phô ra điệu cười thiên sứ mê hoặc người.
Đóng kịch quả nhiên giỏi, quen nhau ngần ấy năm sao đến giờ hắn mới biết Kim Hyunah giả tạo tốt như thế nhỉ? Cô học đâu ra nụ cười câu dẫn đàn ông kia vậy? Rõ ràng 19tuổi lại nói mình 20, hừ!
Yoseob hệt đứa trẻ sơ sinh ngu ngơ thật lòng muốn nói tất cả những gì đã xảy ra, hắn là người đầu tiên và duy nhất cậu thấy từ khi điều ước cho cậu ánh sáng. Cũng như trứng nở ra vịt, thấy sói đầu tiên cứ ngỡ mẹ mình mà không hay biết sói kia chỉ muốn 1ngụm ăn vịt vào bụng. Junhyung như chiếc phao bám víu duy nhất có thể giúp cậu nhìn ra thế giới, thế nên Yoseob cần hắn tin mình.
“Anh có thể nghĩ em điên hay chuyện này thật tâm thần nhưng em vẫn phải nói. Em… Á!” chẳng mấy chốc Junhyung đã tiến đến sát bên Yoseob, cậu hét lên khi hắn bất ngờ đè mình ra sàn, ngay giữa đồng cỏ lau trắng màu thanh khiết tinh khôi.
Junhyung biết đây là nơi duy nhất Hyunah không bao giờ cho hắn đặt chân vào, vậy nếu hắn “chà đạp” tự tôn của cô ngay tại nơi “sạch sẽ” này thì sao nhỉ? Hẳn cô sẽ đau khổ nhục nhã đến phát điên. Vả lại Yoseob cứ vô tình làm những biểu hiện kích thích con thú trong người Junhyung, sự “thật thà” của cậu sắp phải trả giá đắt rồi.
“Nghe em nói, á…” đột nhiên cơ thể phản ứng sinh lí khi Junhyung luồn tay qua lớp sơ mi rộng bóp chặt 1bên ngực, Yoseob há hốc mồm, dòng điện chạy qua người khiến tim đập gia tốc, thở cũng khó khăn.
“Nói đi!” hắn nhếch môi cười đắc ý, tay còn lại bung dần từng cúc áo. Để xem cô tiếp tục diễn kịch được bao lâu
“Em bị mù bẩm sinh khi mới ra đời, lớn lên trong cô nhi viện. Chuyện này đến em cũng không tưởng tượng nổi nhưng…a…hộc…” dù Yoseob không chống cự nhưng Junhyung vẫn nắm chặt 2cổ tay cậu, ghì chúng trên đầu và cắn lên bộ ngực căng tròn mời gọi đồng thời lèn người tách ra cặp đùi thon dài. Hắn đang rút dần tỉnh táo của Yoseob
“Lúc nãy…cô nhi viện cháy, em bị kẹt trong phòng kín. Em đã ước được sống, cầu xin Sao băng nhỏ cho mình đôi mắt dù phải bỏ đi thể xác thật sự. Sau đó…a…hộc…không hiểu sao em lại mở mắt và thấy mình ở đây, trong thân xác cô gái này” tim đập nhanh quá, Yoseob cảm thấy cơ thể xôn xao khó chịu, hắn làm gì cậu vậy? Sao từ lúc mở mắt đến giờ hắn cứ làm vậy? Đây là kiểu chào hỏi thế giới hay dùng sao? Bình thường khi có người vào phòng cậu chỉ nghe tiếng họ chào và xoa nhẹ đầu mình, còn nhiều kiểu chào hỏi khác ư?
“Bày trò đủ rồi! Hẳn lúc rảnh rỗi cô đọc nhiều truyện cổ tích lắm!” Junhyung gằn giọng nhạo báng, bàn tay thô ráp trượt vào lớp quần lót mỏng…
“Á! Làm ơn…em không hiểu anh đang làm gì nhưng dừng lại đi! Cứ thế này rất…a…khó…nói chuyện” Yoseob rên đứt quãng khó nhọc cầu xin. Tay vô thức nắm chặt thân cỏ lau xung quanh, mồ hôi bắt đầu túa ra, cảm giác như sắp chết khô trên sa mạc, động tác xoa nắn và những cái cắn nút của Junhyung làm cơ thể đau đớn nóng lên, hơn nữa tay hắn…bên dưới…
“Cô gái này là gì của anh?” vì hắn không chịu dừng nên cậu đành cố tập trung nói. Yoseob quả thật không hiểu nam nữ nói chuyện thế nào được khi có màn chào hỏi thế này, chỉ muốn rên rỉ chứ không thiết nói gì.
“Vợ tôi” hắn ngẩng đầu xem biểu hiện của cậu
“MWO? Vợ…vợ anh?”
“Sửng sốt cho ai xem? Cô rõ hơn bất cứ ai mà” hắn muốn cô cả đời không thể quên tội ác mình gây ra
“Vậy…chúng ta ban nãy làm…cái..cái kia là…chuyện vợ chồng sao?” Yoseob lắp bắp, mặt đã đỏ lại càng đỏ
“Cô rất thích mà! Giết chết Jinhyeon chẳng phải chỉ vì mong được lên giường với tôi sao? Hừ!”
“Giết…giết á? Andwae em không có. Jinhyeon là ai?”
Hắn nói gì vậy? Cậu giết ai? Thân thể này đã giết người? Chúa ơi rất nhiều chuyện phải tìm hiểu rõ ràng, giờ mọi thứ quá hỗn loạn.
“Câm miệng! Tôi cấm cô đùa cợt kiểu khốn khiếp này” Junhyung đấm mạnh tay xuống nền nhà, nắm đấm xé gió sượt qua tai làm Yoseob kinh hoảng cứng họng. Hắn giận dữ xé mạnh lớp quần lót ren lụa cao cấp…hắn muốn trả thù
RENG! RENG!
Có tiếng chuông cửa?