Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 12249
Mwo?
LeeJoon mất tích?
Tại sao?
Có khi nào bị người của Cự Thiên…
Cô nghe tim mình rớt ầm một tiếng, nhất thời môi run run, nửa chữ cũng không thốt ra nổi.
“Xin cậu!” Yoseob khẩn khoản thêm lần nữa. Biểu hiện ngoài mặt chỉ là đau ốm nhưng trong giọng nói là khẩn cầu tha thiết.
“…”
Thời gian gấp gáp, hiện tại cậu không biết phải chờ đợi điều gì từ kế hoạch của Junhyung, chi bằng tự mình cứu mình trước. Đặt cược vào Jiyoon…
***
Perotta xao nhãng vài giây, quay lại thấy sắc mặt Enel trầm trọng hơn trước bèn hằn học mắng:
“Tối qua phát điên kiểu gì! Hừ” gằn xong gã hỏi tiếp Jiyoon: “Còn cô! Bảo xem sao không xem? Tình hình cậu ta thế nào? Nếu không xem được mời cô lập tức rời khỏi!”
“…”
Chỉ vài giây ngắn ngủi, ánh mắt cả hai giao nhau, đau đáu. Tâm sự cùng giằng xé ồ ạt, tàn nhẫn trong tim theo đó bị ăn mòn từng chút, từng chút một…
Yoseob không phải bị đau thật. Cô rút tay mình khỏi tay bạn, quay sang trả lời Perotta:
“Nếu muốn đảm bảo sức khoẻ cho Enel tôi khuyên ngài nên đưa cậu ta đến bệnh viện kiểm tra trước khi buộc cậu ấy phải chịu đựng chuyến bay quá dài”
“…”
“Cô ấy nói đúng!”
Bất chợt một giọng nói lạ xen vào khiến cả ba ngạc nhiên. Yoseob ngẩng đầu.
“…” hoá ra người cậu cần đợi là Hyunseung.
***
Bệnh viện Seoul.
Thay vì áp giải Enel về đại sứ quán, Perotta đồng ý để cậu ở bệnh viện điều trị vết thương và cử người giám sát. Cũng nhờ Hyunseung đã diễn kịch quá tài tình, lập luận thuyết phục khiến gã phải tin rằng sẽ rất nguy hiểm nếu Enel không được kiểm tra vết thương trước khi gồng mình chịu đựng chuyến bay dài và không ai hiểu điều đó hơn anh – bác sĩ điều trị cho cậu trong suốt thời gian qua. Jiyoon phụ hoạ vài câu đồng tình cộng thêm vẻ đau đớn của Yoseob, rốt cuộc Perotta mới miễn cưỡng đồng ý.
.
.
.
“Nghỉ ngơi cho tốt. 6 giờ tối nay tôi trở lại” gã nhìn Enel, dặn dò xong đoạn cất bước rời khỏi mà không hề nghĩ rằng cậu có ý định bỏ trốn.
Cũng đúng thôi! Trong suy nghĩ của hắn, con chó hoang bị thương như Enel đã không còn nơi nào để đi nữa. Một khi mang trong mình trọng tội, cậu càng cần thiết phải dựa vào tổ chức.
.
.
.
“Tôi muốn gặp LeeJoon!” Yoseob bạo gan nói. Cậu muốn xác định anh có thật sự bị lũ người này bắt? Và hiện tại có an toàn hay không? Quyết định mạo hiểm trốn thoát vì tìm anh liệu có đúng?
Trong lòng trăm mối tơ vò, mâu thuẫn càng nhiều cân nhắc càng phải kĩ lưỡng. Nếu như LeeJoon an toàn cùng lên máy bay với cậu tối nay thì…
“Ý gì?” gã quay lại, ánh mắt thoắt biến nguy hiểm.
“LeeJoon đâu? Tôi muốn gặp anh ấy” cậu lập lại rõ ràng.
“LeeJoon? Đúng ra câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng”
“…”
***
Cửa phòng bệnh đóng lại, kẻ bên trong đã có câu trả lời cho bản thân, kẻ bên ngoài bắt đầu nghi ngờ tất cả.
Ra hiệu cho người của mình theo sát Enel xong, Perotta rảo bước nhanh trên hành lang.
…
Ngồi vào ô tô, hắn lập tức đánh điện về Ý.
“Xác định vị trí của LeeJoon”
(…)
“Sao? Tắt điện thoại?”
(…)
“Được. Tiếp tục theo dõi, bất kì khi nào có tín hiệu, báo ngay cho tôi”
Thời gian gấp gáp, trước tiên phải đưa Enel về theo đúng kế hoạch. Gã sẽ cử người tìm tung tích LeeJoon. Đến Hàn Quốc lần này rất nhiều việc cần giải quyết cho tổ chức, ai ngờ gặp lắm chuyện bất đắc dĩ đến vậy, gã phải tranh thủ vài tiếng đồng hồ còn lại. Không cần quá lo lắng về LeeJoon, gã chắc chắn trừ khi bị giết chết nếu không LeeJoon tuyệt đối không bao giờ bỏ Enel một mình. Enel ở đâu, anh sẽ tự động ở đó.
Enel đang ở trong tay gã, vấn đề được đơn giản hoá rất nhiều.
***
Thấy Hyunseung cùng Jiyoon đi vào phòng, Yoseob lập tức nhổm dậy. Anh vội vàng ra dấu im lặng. Jiyoon bình thản nhìn hai tên lính canh rồi khép cửa lại.
…
“Phía Ý không bắt LeeJoon” cậu gấp gáp nói. Vừa nãy thái độ của Perotta đã quá rõ ràng.
“Junhyung cũng đang tìm”
“Mau giúp em thoát ra!”
“Yoseob! Cậu định bỏ trốn thật sao? Như thế là phạm pháp”
“Im đi Jiyoon! Với mình thì không sao nhưng LeeJoon là người cậu yêu. Cậu tàn nhẫn như vậy, máu lạnh như vậy còn gọi là yêu ư?”
Yang Yoseob đã từng xem Jiyoon như công lí, như thứ lẽ phải không bao giờ bị ô uế đẹp nhất trên đời. Nhưng lúc này cậu lại thấy phẫn uất, tức giận vì vô tình của cô.
“Yêu? Anh ta yêu mình ư? Tàn nhẫn? Yang Yoseob! Uổng công mình lo lắng cho cậu!” cô chua chát cười, nén giọng cố ngăn đau lòng trào ra.
Cô lo cảnh sát truy nã nếu cậu bỏ trốn, lo cậu bị xử tội nặng hơn là sai? Cô đáng trách vì quyết định âm thầm một mình tìm anh?