Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 12148.2
***
Ngày chuyển giao tội phạm cuối cùng cũng đến, nhịp sống giữa lòng đô thị phồn hoa dường như âm thầm vận động hối hả, gấp gáp hơn trong linh cảm của nhiều người.
30 tháng 4 năm 2017. Hôm nay sẽ là một ngày rất dài…
***
Nghĩa trang Seoul.
Nam nhân lướt qua khóm Mạn Châu Sa trắng màu, đi thẳng một đường đến trước ngôi mộ quen thuộc rồi dừng lại. Tay hắn trống trơn, không mang theo hoa hay bất cứ thứ gì, chỉ lặng yên nhìn di ảnh người kia, cũng không chạm vào đấy. Hắn trầm giọng:
“Anh sẽ không để tang em thêm lần nữa, Seobie!”
Lời nói thốt ra, gió thổi hoa run rẩy, nặng trĩu trong lòng theo gió vơi đi đôi ba gánh.
***
Biệt thự ngoại ô nhà Hyunseung.
Khu băng tầng vẫn lạnh lẽo như xưa, không phải do hệ thống điều hoà mà là do hiu quạnh. Hyunah chậm rãi lướt dọc hết lối hành lang lát đá hoa cương rồi dừng lại trước căn phòng quen thuộc tên Niêm Mệnh Toả, mở cửa bước vào.
Bên trong chẳng còn máy móc thiết bị hay bể kính như xưa, chẳng còn gì. Đưa mắt nhìn căn phòng trống rỗng, cô tự hỏi lòng rốt cuộc 5 năm trước lưu giữ xác anh trai là sai hay đúng. Bi kịch ngày hôm nay là do tấm thâm tình ích kỉ của cô chăng?
Đặt tay lên ngực, Hyunah nghe tiếng tim mình dội liên hồi. 5 năm trước, 5 năm sau, thứ cô có thể làm chỉ là chờ đợi và…
“Hi vọng ích kỉ lần cuối cùng của em sẽ không phải dồn anh đến một bi kịch khác. Giang Nam bình an, anh hai…”
***
Toà nhà công ty VRUS. Khu lập trình thiết kế phần mềm.
Mir cười khà khà vừa vuốt ve em laptop mới toanh vừa nói với Thunder: “Boss tậu hẳn lap xịn cho chúng ta thực hiện công việc phá hoại cơ đấy”
“Ở VRUS thứ này nhiều hơn cả rác, boss có mất mát lỗ lã gì đâu chứ” Thunder bĩu môi nhưng tay vẫn bấm loạn trên bàn phím. Vẻ mặt hứng khởi không phải vì laptop mới mà là vì sắp được “phá hoại”, cậu nhắc nhở tên bạn:
“Giấu IP cẩn thận. Hack hệ thống định vị quốc gia mà sơ sẩy thì ăn cám cả lũ”
“Oke oke” Mir gật đầu như máy. Mấy lần hack tài liệu quốc gia đều chỉ âm thầm ra vào, hôm nay là công khai đối đầu trực tiếp, thật quá sức kích thích a ~
***
Dongwoon đỗ mô tô trước một con hẻm nhỏ. Trời lất phất mưa, cậu xuống xe quan sát xung quanh một lượt. Khu phố xập xệ nghèo nhất Seoul này thường chỉ có dân cù bơ cất bất sinh sống, ai nấy lầm lũi đi đi về về chẳng rảnh rỗi chú ý kẻ lạ mặt như cậu.
Men theo lối đường đất, đi hết con hẻm chàng trai dừng lại trước một ngôi nhà cũ, đẩy cổng sắt đi vào. Cánh cổng hoen rỉ kêu ken két đánh động người bên trong.
Dongwoon gõ cửa: “Tôi đây”
Nhận ra giọng nói quen thuộc, người trong nhà buông súng đáp khẽ: “Vào đi!”
.
.
.
“Cầm!” kẻ giấu mặt đặt hai khẩu súng lên tay cậu.
Khá nặng. Dongwoon nhăn mặt lợm giọng: “Làm gì? Cho ai?”
“Enel sẽ cần dùng đến”
“…”
***
Tại toà án Seoul, mọi thủ tục quy án và chuyển giao tội phạm được kí kết hoàn tất giữa hai bên Hàn – Ý, có đại diện của cục quân sự quốc gia làm người chứng kiến.
…
Hai mày Jiyoon từ lúc bước vào phòng đã nhíu chặt vào nhau. Cô trông Yoseob tái nhợt và đổ mồ hôi đầm đìa như thể đang chịu đựng đau đớn. Không kìm được hỏi thăm MinHo thì anh cho biết tối qua cậu đột nhiên nổi điên đập phá bàn ghế, kết quả động đến vết thương còn chưa lành.
.
.
.
“Tôi có biết chút về y, để tôi xem thử cho cậu ấy” cô đề nghị.
“Được thế thì tốt” MinHo gật đầu giải thích thêm: “Thủ tục pháp lý hoàn tất, giờ Enel Moratti thuộc quyền áp tải của Ý. Sau khi bước chân ra khỏi toà án cậu ta không bị đưa về cục nữa mà sẽ tạm thời bị giải về Đại sứ quán Ý, đợi tối nay lên máy bay. Phía chúng tôi hết quyền rồi, chỉ còn khâu cuối cùng là giám sát tối nay thôi”
“Cảm ơn tiền bối”
***
“Sao cậu lại như thế? Đưa mình xem vết thương” Jiyoon lo lắng ngồi xuống cạnh Yoseob khi phía cảnh sát Hàn Quốc đã tản đi gần hết.
Thấy gã người Ý quắc mắt đề phòng mình, cô rút ra phù hiệu hướng gã nói: “Jeon Jiyoon. Nhân viên pháp y cục quân sự quốc gia Hàn Quốc. Tôi muốn xem vết thương của Enel”
“…” gã ngần ngừ nhìn Enel, thấy quả thật tình trạng cậu rất tệ nên miễn cưỡng gật đầu tránh sang bên.
.
.
.
“Cậu biết nói tiếng Ý?” Yoseob dù đau vẫn ngạc nhiên hỏi.
Jiyoon ngây ra 2 giây, gượng cười tránh ánh mắt bạn: “LeeJoon dạy mình” cô đáp khẽ. Bàn tay vươn tới định giở áo cậu bất chợt bị bắt chặt cứng.
“Giúp mình!”
“…” Jiyoon giật mình ngẩng đầu, lạ kì đối diện ánh mắt khẩn cầu van lơn từ Yoseob:
“LeeJoon bị bắt rồi! Chưa biết sống chết. Mình phải ra ngoài” cậu siết tay bạn, thì thào rất nhanh bằng tiếng Hàn