Đọc truyện Anh Luôn Ở Bên Em – Chương 9: Con ông cháu cha khiêm tốn
Trình Bạch gặp Thẩm Du ở trong bệnh viện. Tên hai người thường được xếp cạnh nhau trong đại học H, đều là nhân vật thời sự từng nổi tiếng trong trường.
Về Thẩm Du, ba mẹ cô đều là giảng viên cao đẳng Trùng Khánh, không chỉ di truyền sang cô một dung mạo như hoa, mà còn dạy cô phải độc lập và cố gắng từ nhỏ. Vậy là từ đó tời giờ, xét về dung mạo, thành tích hay khả năng, cô đều hơn hẳn các bạn cùng trang lứa. Tuy nhiên thời cấp ba lúc điền nguyện vọng, một chuyện ngớ ngẩn đầu tiên trong đời cô xảy ra:cô so nhầm quyển sách nguyện vọng năm ngoái. Kết quả rõ ràng là đã điền mã ngành kinh tế, cuối cùng lại được khoa vật lý gọi. Cô không muốn học lại nên đành phải đi học lý. Do sự kháng cự với vật lý từ trong nội tâm nên cô toàn nằm ngủ trong ký túc chứ kiên quyết không lên lớp. Đến tận một ngày, cô trốn học vào thư viện rong chơi và tiện tay mượn luôn về cuốn “Truyền kỳ Chu Đôn Cố” lẫn trong đống toàn tiểu thuyết. Cô đọc mà mê cả người. Cô cứ nghĩ đấy là tiểu thuyết nên muốn tìm những đầu truyện khác cùng tác giả, không ngờ vị tác giả này lại chẳng hề viết tiểu thuyết mà lại là một giảng viên! Từ nhỏ Thẩm Du chưa từng tôn sùng bất kỳ ai, vị giáo sư Phó Gia Thanh lại làm cô phục sát đất, đến mức cô còn lập ra mục tiêu phải làm nghiên cứu sinh của ông. Sau đó, cô bắt đầu lên lớp đều đặn, học tập và chuẩn bị thi nghiên cứu sinh. Số chuyện quái lạ trong trường đại học S lại thêm một chuyện:Nữ thần khoa vật lý hàng ngày chạy tới khoa tiếng Trung ôn tập.
Đến khi Thẩm Du đỗ vào đại học H và chọn người hướng dẫn, do từ năm ngoái Phó Gia Thanh chỉ hướng dẫn tiến sỹ nên cô không nằm trong danh sách được chọn. Thẩm Du lại ngang ngạnh, không phải ông thì không thèm làm nghiên cứu sinh nữa dẫn tới tình hình lúc đó khá loạn. Cuối cùng Phó Gia Thanh xem kết quả học tập của cô rồi đích thân phỏng vấn một hồi, ông liền nhận cô sau khi bàn với trường.
Qua chuyện đấy, Thẩm Du mới chân bước chân ráo vào đại học H đã trở thành nhân vật danh tiếng số một số hai trong số những nghiên cứu sinh mới.
Còn Trình Bạch đã có tiếng từ hai năm trước trong trường. Có một vị phụ huynh phát bệnh suyễn được anh gặp rồi cứu. Lúc đó bên cạnh vừa hay có người chụp ảnh lại, đăng lên weibo: “Trai đẹp đại học H chúng ta không chỉ đẹp không đâu! Lòng dạ còn đẹp hơn nữa nhé! Trình Bạch học viện Y:công tử Tiểu Bạch đấy!” Trình Bạch trong ảnh mặc áo trắng quần đen, ăn mặc gọn gàng thoải mái lại khiến người ta vừa nhìn đã khó quên. Cứ vậy, cái biệt danh công tử Tiểu Bạch được truyền đi nhanh chóng.
Trình Bạch và Thẩm Du quen biết nhau lại là do một Uông Dương giao tiếp rộng, nhiều mánh khóe.
Thẩm Du nhìn thấy Trình Bạch liền hỏi: “Bác sỹ Trình tan sở rồi hả? Cùng ăn bữa cơm nhé?”
Trình Bạch không quá muốn phí thời gian vào những người anh chỉ quen sơ sơ. Thẩm Du thấy anh có vẻ sắp từ chối thì bèn nói: “Hôm nay em đến bệnh viện anh kiểm tra sức khỏe, tình hình không được lạc lắm, anh không thể mời em một bữa được à? An ủi em một chút? Dù gì chúng ta cũng coi như bạn bè.”
“Bệnh nan y?”
“Anh nói cái gì thế hả?” Thẩm Du chẳng biết nên khóc hay cười, “Em có một cái răng sâu không chữa được, chỉ có thể nhổ rồi trồng răng giả.”
Trình Bạch thấy không từ chối được nữa bèn đáp: “Đi đâu đây?”
“Định đi ăn đồ nướng nhưng xem ra răng miệng thế này chắc không ăn được rồi, hay là ăn gì đó thanh đạm hơn chút? Qua quán Quế Ký chỗ đại học H được không?”
“Tùy em.”
Trình Bạch không ngờ rằng anh vừa vào quán đã gặp ngay Trình Viên Viên, và cả Phó Bắc Thần.
“Đại sư huynh?!” Thẩm Du trông như vừa phát hiện ra cả đại lục mới, cô hớn ha hớn hở kéo Trình Bạch tới trước bàn Phó Bắc Thần.
Trình Bạch rụt tay lại, gật gật đầu với Phó Bắc Thần.
Phó Bắc Thần cười nói: “Nếu mọi người đều quen nhau cả thì ăn chung đi? Chúng ta đổi sang bàn rộng hơn.”
“Không cần phiền phức thế.” Trình Bạch khách sáo cắt lời.
“Đúng đấy đại sư huynh, anh xem ở đây cũng đâu còn bàn rộng.” Thẩm Du cười hì hì: “Vả lại chúng em không làm bóng đèn đâu.” Vừa nói cô vừa nháy nháy mắt với Viên Viên.
Phó Bắc Thần không phản đối, vẻ mặt vẫn như bình thường: thong dong và không hề vội vàng.
Viên Viên nhìn Thẩm Du và Trình Bạch trước mặt, lòng thầm nhủ: chao ôi, đúng là đẹp đôi.
Khi Trình Bạch và Thẩm Du đã ngồi xuống cách họ một cái bàn thì Viên Viên vẫn còn ngơ ngẩn nghĩ ngợi gì đó, mà Phó Bắc Thần thì cũng không nói năng. Không khí cứ vậy mà yên tĩnh hẳn cho tới khi Phó Bắc Thần thở dài một cái, anh hỏi: “Trình Viên Viên, em đang nghĩ gì vậy?”
Lúc này Trình Viên Viên mới hoàn hồn, cười đáp: “Hai người họ làm em nhớ đến Kim đồng ngọc nữ.”
Anh hơi ngạc nhiên sau đó không nhịn được mà bật cười. Anh tính cầm lấy cốc nước, không ngờ tay run thế nào mà cầm không chắc, cốc đổ ra bàn ít nước. Anh nhắm mắt lại, đôi lông mày hơi nhíu.
“Anh sao thế?” Viên Viên lo lắng.
Tới khi anh mở mắt lại để nhìn người trước mặt thì vẻ mặt đã dần dần thư giãn hơn.
“Không sao cả.”
Lúc này người phục vụ bưng lên hai món ăn.
“Ăn thôi.” Phó Bắc Thần không nhìn cô nữa, còn Viên Viên thấy anh như thường thì bèn gật đầu: “Ừ.”
Trưa nay cô đã ăn khá nhiều nên lúc này không đói cho lắm, mà xưa nay Phó Bắc Thần ăn không ít không nhiều nên may mà anh gọi ít đồ ăn, nên đến cuối hai người cũng ăn hết được hơn nửa.
Sau khi anh biết tối về cô còn phải thức đêm viết bài thì kiên quyết gọi một phần ăn đêm cho cô mang về. Lúc đi, hai người chào Trình Bạch và Thẩm Du cách đó một bàn, Phó Bắc Thần đi lấy xe và Viên Viên xách phần ăn đêm đứng ở cổng quán đợi anh.
Khu vựa quanh quán nhiều xe, xe đi rất chậm.
Trong lúc cô đợi Phó Bắc Thần thì vô ý nhìn thấy một người ăn xin ngồi bệt trên đất cạnh bức tường không xa, người đó đang ngơ ngẩn nhìn những người đi qua đi lại. Viên Viên cúi đầu coi phần ăn tối của mình rồi đi tới.
Khi cô đưa phần ăn tối cho người ăn xin thì cô cũng cảm nhận được bên cạnh có thêm một người. Cô tưởng là Phó Bắc Thần nên nói: “Em đã cho người ta phần ăn đêm anh mua cho em.”
“Tránh ra chút.” Giọng nói lạnh lùng này nào phải là giọng Phó Bắc Thần?
Cô thở dài một cái, nghiêng đầu sang nhìn Trình Bạch, cô khá khó chịu với thái độ này của anh nhưng do không muốn dính dáng nhiều nên đành dịch người đi cho xong chuyện. Lúc vừa rồi thanh toán, Trình Bạch có vào đồng tiền lẻ nên đều đưa hết cho người ăn xin.
Thẩm Du đứng đằng sau bọn họ, nhớ lại lúc vừa rồi, Trình Bạch vừa mới thanh toán thì thấy Trình Viên Viên đi đến chỗ người ăn xin, anh vội vội vàng vàng chạy qua. Cô nhìn cách Trình Bạch đứng sau Trình Viên Viên như đang bảo vệ cô ấy, đây là lần đầu tiên cô thấy Trình Bạch như thế này. Hóa ra một người lãnh đạm cũng có thể có một mặt như vậy, thật đáng ngạc nhiên.
Cô chợt nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhìn, quả nhiên không hề ngạc nhiên khi thấy xe của Phó Bắc Thần đã dừng trước cửa nhà hàng. Anh ta cũng đang nhìn về phía hai người, một cách lặng lẽ.
Viên Viên đi về, đi qua Thẩm Du thì cười cười, Thẩm Du cũng cười lại với cô, sau đó Trình Viên Viên lên xe Phó Bắc Thần đi mất.
Lúc Phó Bắc Thần và Viên Viên đã đi, Thẩm Du quay lại nhìn người bên cạnh: “Hóa ra anh cũng quen Trình Viên Viên.”
Trình Bạch nhìn sang cô, cô nhún nhún vai: “Tạp chí cô ấy hợp tác với thầy hướng dẫn của em nên em đã gặp hai lần. Mà đại sư huynh lại là con trai thầy.”
Trình Bạch đương nhiên rõ, anh không muốn hỏi nhiều thêm, anh nhìn sang cổng sau đại H không xa đó rồi hỏi: “Cần tôi tiễn về trường không?”
Thẩm Du lắc đầu, nói như thật như đùa: “Thôi khỏi, trông anh cũng không tình nguyện lắm.”
Trình Bạch không có bình luận gì trước câu nói trắng của Thẩm Du: “Vậy liên lạc sau nhé.”
Trước khi đi, cô nhìn Trình Bạch vẫn đang đứng tại chỗ, lại nhìn về hướng chiếc xe kia vừa khuất, hôm nay cô biết trước Phó Bắc Thần sẽ tới quán Quế Ký ăn tối. Chuyện này biết là do cô gọi điện hỏi giáo sư vài vấn đề rồi thầy vô ý nói ra. Nhưng Phó Bắc Thần hẹn ai thì cô không rõ. Ở viện cô gặp Trình Bạch nên lóe lên một ý, lôi anh theo. Sau rồi nhìn thấy Trình Viên Viên, nói thật thì cô không hề thấy ngạc nhiên khi gặp cô ấy, mà điều làm cô ngông ngờ lại là quan hệ giữa Trình Bạch và Trình Viên Viên. Không giống người yêu, nhưng trông hai người lại vô cùng thân thiết.
Thẩm Du vừa đi vừa lẩm bẩm: “Chắc không phải là anh em chứ? Đều là họ Trình cả.”
***
Trình Viên Viên đang ngồi trên xe không ngừng nhớ về thời còn nhỏ, cái thời mà cô luôn miệng gọi Trình Bạch là anh trai, anh trai. Cô thấy mình khi đó thật là ngu ngốc. Người ta rõ ràng tỏ vẻ cực kỳ xa cách, vậy mà cô còn cố tình không màng, cả ngày quấn quanh anh, nghĩ hết cách để đến gần anh.
Lúc này xe vừa hay đến thư viện thành phố. Viên Viên quay đầu sang nhìn, cổng vào là một con đường rộng rợp bóng cây, hai bên đều là cây bạch quả. Đường kéo dài đến thẳng toà kiến trúc chính. Cô hơi ngẩn người, bất giác giơ tay lên sờ gáy. Vết thương ở gáy cô xảy ra tại đó…
Hôm đấy là thứ bảy hay chủ nhật thì cô không nhớ nữa, chỉ nhớ rằng mình đi theo anh đến thư viện thành phố đọc sách. Lúc đi về trời đã tôi tối. Ban đầu hai người đi ngang nhau nhưng khi đi qua một ngõ hẻm thì dây giày của cô bị tuột, cô bèn quỳ xuống thắt lại. Ngẩng đầu lên định gọi anh chờ cô nhưng không ngờ anh đã quay người đứng chờ. Viên Viên định cười với anh, bỗng thấy có người cầm một cái gậy sắt rỉ sét chạy từ trong hẻm ra, vung về phía anh. Cô chẳng kịp nghĩ gì mà vội vàng nhảy về phía Trình Bạch.
Bề mặt của gậy sắt sần sùi, vài giây sau cô liền cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, cái đau tới tận tim ập đến. Vào giây phút Trình Bạch bị cô đẩy ra thì có người hét toáng lên ở đằng sau, còn người hành hung thì hoảng loạn chạy trốn.
“Vết thương ở gáy của em bị từ khi nào?”
Viên Viên nghe thấy giọng anh thì nghiêng đầu sang nhìn, anh ấy phát hiện ra rồi?
“Lớp mười…” Cô lớp mười, Trình Bạch lớp mười hai.
Phó Bắc Thần trầm mặc một hồi, sau đó mới hỏi: “Tối nay em ăn không nhiều, mà phần ăn tối cũng cho đi rồi. Trên đường về tôi lại mua gì đó cho em nhé?”
“Không cần đâu, lát nữa đói thì em có thể tự nấu bữa đêm.”
“Vậy cũng được.” Anh nghĩ mua đồ ăn về nó nguội thì cũng không ngon.
Điện thoại của Phó Bắc Thần đổ chuông, là giáo sư Phó gọi, hình như là dặn anh gì đó. Viên Viên loáng thoáng nghe được gì mà “tác phẩm”, rồi “cô”. Sau khi Phó Bắc Thần cúp điện thoại, thấy ánh mắt tò mò đang nhìn anh thì bèn cười: “Giáo sư Phó nhắc anh đọc tác phẩm của cô.” (*cô ở đây là em gái ruột của bố)
“Cô anh là nhà văn ạ?”
Phó Bắc Thần rất bình thản gật đầu.
“Oa, nhà anh đáng sợ thế!” Viên Viên cảm thán, quả nhiên đúng là nòi nào giống ấy. Không biết ông nội Phó Bắc Thần làm gì mà con cái đều giỏi giang như vậy, “Ở trên mạng có thể đọc được tác phẩm của cô anh không?”
“Không cần tìm, em mở khay đựng đồ trước mặt ấy, trong đó có.”
Viên Viên mở ra, thấy một quyển “Quỹ tích”.
“Đây chẳng phải là ấn phẩm văn học hiện thực nổi nhất trong nước sao?” Viên Viên lấy ra xem.
“Là cái trang được giáo sư Phó gấp lại.”
“Liệt Tu?” Viên Viên nghi ngờ: “Bút danh của cô anh lạ quá.”
“Không phải bút danh, là tên thật.”
“Tên thật? Phó Liệt Tu?”
“Không, cô họ Liệt.”
Viên Viên nghe mà ngây người, nghĩ có lẽ đã hỏi việc riêng nhà người ta nên kịp thời dừng lại.
“Khụ, khụ.” Cô ho hai tiếng cho thông họng: “Họ Liệt quả là hiếm. Em nhớ em từng thấy có mỗi một lần.”
“Ồ?”
“Trước đây em từng đọc một bài báo, nếu nhớ không nhầm thì là về bí thư tỉnh ủy tiền-tiền-tiền-tiền nhiệm tỉnh mình, ông ấy hình như cũng họ Liệt. Ngoài ra thì chưa từng thấy.”
“Ừm.”
“Nhưng em vẫn còn nhớ, người bí thư đó ban đầu cũng không phải họ Liệt, có lẽ là sau này mới đổi, ông vốn họ… họ gì nhỉ?” Cái họ đó cô gần như nhớ ra.
“Phó.”
“Hả?”
“Ông nội anh tên là Phó Tranh Vanh.”
Viên Viên ngây ra hai giây, sau mới nói: “Nhà anh thật là…” tầng lớp nhân tài.
“Mỗi người một chức vụ một trách nhiệm thôi.” Dường như anh rõ cô đang nghĩ gì nên tiếp lời cô một câu.
“… À vâng.”
Viên Viên nhìn người bên cạnh, thật ra cô đã rất muốn nói với anh từ lâu rồi, rằng anh khiến cô có một cảm giác như vương hầu quý tộc trong phim truyền hình cổ trang: học vấn, tu dưỡng cao, cử chỉ nhã nhặn, kín đáo.
Nhưng không biết vì sao có lúc cô lại cảm thấy một sự cô độc. Viên Viên nghĩ, có lẽ là cô cảm nhận sai vì trông Phó Bắc Thần không thiếu bất cứ thứ gì.