Đọc truyện Anh Luôn Ở Bên Em – Chương 10: Lễ tang
Thời tiết u ám liên tục mấy ngày liền nhưng lại không mưa được. Hôm nay sau khi đi làm về, Phó Bắc Thần lái xe đến Hậu Đức đường.
Hậu Đức đường là một cửa hàng trong hàng thuốc bắc ở ngõ Diên Linh, thành phố Thanh Hải. Cửa rất nhỏ, là hai cánh cửa gỗ kiểu xưa sơn đen. Cái vòng đồng trên cửa xỉn màu, có gỉ sét, trông khả cổ. Nhưng đi vào thì bên trong khác hẳn.
Ngoài cùng là một hiệu thuốc, những giá ngay ngắn bày thuốc bắc, mùi thuốc ngập tràn. Đằng sau là chỗ khám bệnh, sẽ có bác sỹ định kỳ ở đó. Sau nữa là nơi sắc thuốc. Bên cạnh nó có một cái viện nho nhỏ, là chỗ ở của Hà Phác:chủ tiệm.
Hà Phác là bạn nối khố của Phó Bắc Thần, năm đó hai nhà cùng ở trong một khu đình viện rộng ở ven hồ.
“Sao hôm nay lại rảnh rang tới tìm tôi thế bạn Phó bận bịu?” Hà Phác rót một chén trà cho Phó Bắc Thần rồi hỏi.
Phó Bắc Thần cầm chén lên uống một ngụm: “Thay bà tôi tới thăm cậu.”
“Tôi lúc nào cũng thấy cậu không hề bình thường.”
Phó Bắc Thần nghiêng đầu nhìn anh ta, “Lần nào cũng nói câu này, không thấy chán à?”
“Nói xấu người khác thì chán sao nổi?” Hà Phác bỡn cợt, “Cậu ấy à, từ nhỏ đã một vẻ nghiêm túc đến mức làm người khác tức điên, lúc đầu tôi còn tưởng cậu giả vờ trầm lặng, cố tình bám theo để xem bao giờ cậu mới lòi đuôi.”
Phó Bắc Thần không đáp, Hà Phác bèn tiếp tục chọc ngoáy: “Ai mà ngờ cứ theo theo mãi rồi lại sinh tình. Lúc đầu tôi hăm hở như Tề Thiên đại thánh, sau chơi với cậu lại chẳng ra người ra ngợm nữa, lại còn muốn làm thầy thuốc. Cậu nói đi, có phải cậu tranh thủ lúc tôi không để ý rồi bỏ bùa gì đúng không?”
Tất nhiên Phó Bắc Thần không thèm để ý đến những lời trêu chọc của anh bạn, anh chỉ uống trà rồi chầm chậm nói: “Năm đó tôi chẳng ngờ cậu còn chăm chú đọc chồng tài liệu y học của bà hơn cả tôi. Hậu Đức đường này của cậu giờ cũng coi như có tiếng, thật tốt.”
“Hiếm khi mới được mấy vị bề trên coi trọng, chịu chỉ dạy cho, nên tôi dự định cả đời này sẽ phát triển sự nghiệp trung y.” Hà Phác nửa đùa nửa thật, “Sao? Tôi nghĩ bà chúng ta ở trên trời nhất định sẽ rất cảm động.”
“Ừ. Không uổng công bà thương cậu. Đông chí năm nay nhớ tới nói chuyện với bà.”
“Nói chuyện gì? Chà, nói lúc nào cậu lấy vợ đi, chắc chắn bà sẽ vui lắm!” Hà Phác hớn hở vỗ tay.
“Tôi cũng hứng thú lắm đây.” Phó Bắc Thần cúi đầu nhìn lá trà trong chén khiến người ta không nhìn được ánh mắt anh, “Phiền cậu hỏi bà cho kỹ.”
***
Tối đó Viên Viên đang vội viết bản thảo thì chiếc di động trên bàn chợt vang, cô lấy qua nhìn, là mẹ gọi. Viên Viên liền nhận máy: “Mẹ.” Đầu bên kia truyền đến giọng nói thì thào yếu ớt của Đới Thục Phân: “Viên Viên, bà nội mất rồi.”
“Dạ??” Cô lập tức cảm thấy cảm xúc hỗn loạn. Bà nội chưa bao giờ cho cô mảy may chút ấm áp của tình thân, thậm chí còn là nguyên nhân chính mà cô và mẹ phải xa cách, nếu nói không hận thì không phải, nhưng giờ bà qua đời thật rồi, cô lại thấy buồn khó tả bằng lời.
Đới Thục Phân bảo cô mai về, nhưng cúp điện thoại xong Viên Viên càng ngày càng không yên tâm, cuối cùng cô cầm túi cùng điện thoại rồi chạy ra ngoài.
Viên Viên chạy ra khỏi tiểu khu, lưng chảy đầy mồ hôi. Do khu vực này đã lâu đời nên đèn điện không sáng lắm, cô đứng ở bên đường sốt ruột đợi xe taxi. May mà ở đằng xa có đèn xe xuất hiện, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, cô liền xông lên hai bước chặn lại. Đó là xe tư nhân nên không dừng, lướt nhanh qua người cô, thậm chí còn suýt thì đâm phải.
Giây tiếp theo cô bị một người kéo mạnh về sau!
Viên Viên hết hồn, quay lại nhìn, không ngờ là một gương mặt rất quen: “Phó Bắc Thần?”
Sau khi Phó Bắc Thần rời khỏi Hậu Đức đường, anh bèn lái xe tới đây. Anh đã ngồi trong xe rất lâu, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Lúc mở mắt ra thì thấy cô đứng ở ven đường trước mặt cản xe. Anh hơi bất ngờ, mở cửa xe đi về phía cô. Vì giây trước thấy suýt nữa thì cô xảy ra chuyện nên sắc mặt anh không ổn lắm, giọng nói cũng lần đầu tiên nghiêm nghị trước cô: “Có vội nữa cũng không được chặn xe như vậy!”
Viên Viên bất chợt túm chặt lấy tay anh: “Phó Bắc Thần, Phó Bắc Thần!”
Anh ngẩn người.
“Phó Bắc Thần, anh đưa em về nhà được không? Ngay bây giờ! Về quê em!” Cô giống như túm được một cọng rơm cứu mạng vậy, bấu chặt lấy tay anh.
Trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi đó tràn đầy sự khẩn thiết, trái tim anh như bị bóp nghẹt, anh thầm hít sâu một hơi sau đó đưa cô lên xe.
Anh không hỏi lý do, vẻ mặt cô như vậy chắc chắn là nhà xảy ra chuyện.
Cô nói nhà cô ở thị trấn Ngọc Khê.
Thị trấn Ngọc Khê… Nơi đó anh từng tới một lần.
Xe chạy như bay trên đường. Lúc Viên Viên xuống xe liền nhìn thấy cửa sau nhà mình đang mở, đi vào bèn thấy rất nhiều hộ hàng xóm đang tập trung ở nhà mình.
Một bác gái nhìn thấy cô bè chạy vội tới: “Viên Viên cháu đã về đấy à, mẹ cháu ngất rồi!”
Đới Thục Phân đang ngả người ở cái ghế mây trong gian giữa, mặt mày nhợt nhạt. Viên Viên chạy đến gọi liên tục mấy tiếng nhưng bà không hề có phản ứng.
“Để anh xem.” Phó Bắc Thần kéo cô dậy, dùng sức không mạnh không nhẹ nhưng lại đầy sự trấn an. Anh quỳ xuống kiểm tra hơi thở của bà, lật thử mí mắt lên, sau đó lại bấm thử động mạch ở cổ. Bà nội anh:bà Phó là thầy thuốc nên từ nhỏ anh đã thấy bà khám bệnh nhiều lần, cũng hiểu đôi chút về y học.
“Không thể ngồi dựa ghế, phải nằm thẳng.” Phó Bắc Thần nói xong thì đã có người đi lên giúp anh đỡ Đới Thục Phân nằm lên băng ghế rộng rãi bên cạnh. Sau đó anh bấm huyệt nhân trung của bà, miệng nói: “Viên Viên, em đi pha cốc trà nóng hoặc cốc nước đường. Nóng là được.”
Cô nghe vậy liền chạy vào bếp pha nước đường.
Quả nhiên không lâu sau Đới Thục Phân từ từ tỉnh lại, Viên Viên nhìn sang Phó Bắc Thần, anh khẽ gật đầu. Cô lập tức đút cho mẹ uống nước đường trong bát.
Đầu óc bà tỉnh táo hơn một chút, lúc nhìn rõ ra con gái thì ngạc nhiên hỏi: “Sao con lại về đây rồi?”
Hai mắt Viên Viên đỏ bừng.
Có người nói: “Cô Phân, cô vừa mới ngất đi đấy. Cậu trai trẻ về cùng cháu nhà chỉ hai ba động tác đã khiến cô tỉnh lại.” Bác gái đó nhìn sang Phó Bắc Thần: “Là bạn trai của Viên Viên hả?”
“Không, không phải đâu.” Viên Viên hơi khó xử.
Phó Bắc Thần liếc sang cô, sau đó tự giới thiệu với Đới Thục Phân: “Chào dì, cháu là bạn của Viên Viên. Cháu họ Phó, Phó Bắc Thần.”
“Mẹ, hôm nay là anh ấy đưa con về.” Cô bổ sung.
Đới Thục Phân liền cảm ơn anh: “Đã phiền cháu rồi.”
Anh chỉ khẽ gật đầu.
Sau đó mọi người không nói thêm gì nữa, dù sao tối nay cũng không phải lúc có thể thoải mái tán chuyện.
Tối đó, những họ hàng khá thân với nhà Viên Viên sẽ cùng thay đồ tang với mẹ cô và cô, trực bên linh cữu của bà nội, những người khác an ủi Đới Thục Phân một hồi sau đó cũng tản ra về.
Viên Viên ngồi cạnh mẹ mình, bên tai vang tiếng mấy người họ hàng có tuổi niệm kinh, thỉnh thoảng lại than cuộc đời ngắn ngủi, mạng sống ngắn ngủi. Cô nghe mà đau đầu chóng mặt.
Đêm dần khuya, Đới Thục Phân bảo cô nghỉ đi. Viên Viên lắc đầu:cô không muốn một mình mẹ chịu khổ.
Lại thức thêm một hồi, Viên Viên quả thực là đã buồn ngủ không chịu nổi nữa, cô đứng dậy đi ra vườn đi múc ít nước rửa mặt, không ngờ lại nhìn thấy một chiếc xe con vẫn đang dừng bên ngoài cổng sắt đã rỉ sét.
Cô cực kỳ ngạc nhiên, chạy vội qua. Cửa sổ xe kéo xuống, khuôn mặt Phó Bắc Thần chỉ hiện mờ mờ trong bóng tối.
“Phó Bắc Thần…” Cô phát hiện giọng mình hơi khản bèn ho hai cái, “Sao anh vẫn chưa đi?” Cách lúc cô tiễn anh về đã được mấy tiếng rồi.
“Đừng đau buồn quá.” Anh nhẹ nhàng an ủi.
Cô ngẩn người: “Vâng…”
Anh lại nhìn cô thêm một lúc, cuối cùng mới khởi động xe.
Viên Viên nhìn theo bóng chiếc xe dần dần mất hút vào bóng tối, trong lòng có sự ấm áp dâng tràn.
Sau cùng, Trình Viên Viên túc trực một đêm đến phát sốt, cô không nhớ mình lên giường lúc nào, thậm chí còn mơ rất nhiều.
Cô mơ về hồi nhỏ ba đi xe đạp, cô ngồi ở thanh ngang đằng trước lượn lờ trong ngõ nhỏ; mơ đến bà nội cầm đũa đánh vào lòng bàn tay cô, mắng cô vô dụng; lại mơ thấy mình hét lên gì đó với một cái bóng trẻ tuổi đang ngày càng đi xa…
Cuối cùng, cô ngã xuống mặt biển mênh mông, có người ở trên mặt nước, rõ ràng là gần đến thế nhưng cô lại không nhìn rõ được là ai.
Tới khi Viên Viên thức dậy thì mặt trời đã lên quá ba cây sào, đầu cô vẫn còn hơi váng.
Dưới tầng có tiếng người ồn ào, Viên Viên rửa mặt đánh răng qua loa rồi vội vội vàng vàng chạy xuống. Trong sân và trong phòng khách đã bày đủ các bàn rượu. Cô nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của người mẹ bận bịu mà lòng không ngừng tự trách. Vốn là về giúp mẹ nhưng lại chỉ mang thêm chuyện cho bà. Viên Viên nhanh chóng đến giúp: “Mẹ, mẹ nghỉ một lát đi.”
Đới Thục Phân lắc đầu: “Nghỉ rồi, mẹ không sao cả. Con thì sao, đã đỡ chưa?”
“Rồi ạ.”
Lúc này di động trong túi cô đổ chuông, tay lôi ra lại không cẩn thận nhấn phải phím tắt mất.
Vừa nhìn thấy là chủ biên Trương Việt Nhân gọi thì cô mới nhớ ra mình quên không xin phép sếp!
Sếp là đồng tiền bát gạo, không thể trả lời chậm trễ. Do xung quanh quá ồn nên cô bèn chạy ra bên ngoài gọi lại. Giọng nói nghiêm nghị của Trương Việt Nhân vọng ra từ điện thoại: “Nghỉ làm không lý do còn không nhận điện thoại! Nếu cô không muốn làm nữa thì cũng phải viết đơn từ chức đưa cho tôi đã! Sau khi tôi phê chuẩn mới được phép đi!”
“Cháu…” Viên Viên ủ rũ, tạm thời không đáp được gì.
“Tôi cho cô một phút để nói lý do!”
Giọng cô buồn buồn, báo cáo sự thật: “Bà nội cháu vừa mất hôm qua, giờ cháu đang ở quê. Xin lỗi chú, cháu quên mất không xin nghỉ.”
Đầu kia điện thoại im lặng, Viên Viên đang tưởng tín hiệu có vấn đề thì Trương Việt Nhân lên tiếng: “Cần mấy ngày?”
“Hai ngày. Bản thảo chú cần cháu đã viết được hơn nữa rồi. Cháu…”
Ông trả lời thẳng: “Xử lý xong việc nhà đi, lúc về làm bù sau. Về rồi nói chuyện bản thảo.” Cuối cùng còn thêm một câu: “Nếu có khó khăn gì thì có thể tìm tôi.”
“Vâng, cảm ơn chú.” Viên Viên biết trên đời có một kiểu người ngoài lạnh lùng nhưng thật ra lòng dạ rất ấm áp, Trương Việt Nhân chính là loại người này.
Vào giờ ăn trưa, người có mặt mũi nhất nhà họ Trình tại thị trấn Ngọc Khê:Trình Kiến Lâm đã đến. Ông là bí thư thị trấn nhiệm kỳ trước, được coi là người có công đầu tiên trong việc phát triển thị trấn.
Đới Thục Phân tiếp đón ông rất trịnh trọng, đưa vào tận trong phòng ngồi. Bà gọi Viên Viên pha trà mang lên. Có người cần hỏi bà vài việc nên bà liền đi ra ngoài. Không lâu sau Viên Viên bưng trà vào và chào một tiếng: “Chào ông ạ.”
Trình Kiến Lâm nhìn Viên Viên rồi hỏi: “Cháu là… Viên Viên?”
“Vâng.”
“Lớn thế này rồi đấy.” Sau khi về hưu Trình Kiến Lâm rất ít khi ra khỏi nhà, còn Viên Viên thì hầu như không ở thị trấn nên lần cuối ông gặp cô đã là từ đám tang ba cô. Không ngờ đứa nhỏ này vẫn còn nhớ ông.
“Sức khỏe ông vẫn tốt chứ?”
“Ừ.”
Nói chuyện mới biết Viên Viên đã tốt nghiệp nên ông liền hỏi về công việc của cô. Cô nói mình làm ở một toà soạn, còn bảo công việc này là nhờ Trình Thắng Hoa giới thiệu cho. Xét về thứ bậc thì Trình Thắng Hoa là cháu của Trình Kiến Lâm. Khi nhắc tới người cháu này, vẻ mặt Trình Kiến Lâm đầy tự hào. Năm đó cụ Trình Bạch là Trình Khiêm xuất thân từ làng Công Chúa, trình độ y thuật cao, còn từng vào cung làm Ngự y cuối thời Thanh. Trong khoảng thời gian ông làm Ngự y, ông còn được vua Quang Tự ban thưởng cho bức hoành “Công đồng lương tướng” (VD: công lao cứu người của thầy thuốc bằng với công của một vị tướng). Chẳng phải có câu “Nếu không làm lương tướng thì làm lương y” sao? Tấm biển vàng vua ban khiến nhà Trình Thắng Hoa được xem như một họ xuất chúng tại thị trấn Ngọc Khê tầng tầng lớp lớp người tài.
Về phần Viên Viên, với chuyện cô và Trình Bạch là cùng một nhà khoảng năm trăm năm trước thì cô từng cảm thấy vui mừng, nhưng hiện tại phần đa cô chỉ than ngắn thở dài.
“Nghe nói con trai Thắng Hoa giờ cũng là bác sỹ?”
“Vâng. Nhưng anh ấy học thuốc tây.”
Trình Kiến Lâm đến tuổi này chỉ cần bắt đầu nói là nói mãi không ngừng. Ban đầu Viên Viên chỉ nói cùng ông, sau cứ nói chuyện mãi, cô bỗng dưng nhớ ra một chuyện.
“Ông ơi, ngày trước nhà cháu có một cái bình sứ tổ tông truyền lại, sau chẳng thấy nữa. Chuyện này ông biết không?”
“Tất nhiên là biết.”
“Bà nội cháu nói vì cháu là con gái không kéo dài hương khói nhà họ Trình được nên không thể giữ nổi cái bình quý mà tổ tiên để lại, bị tổ tiên lấy đi rồi…” Cô vừa nói vừa nhìn ông, “Ông cũng nghĩ như vậy ạ?”
“Nhóc con, học bao nhiêu năm thế rồi mà chuyện này còn phải hỏi ông?” Giọng Trình Kiến Lâm hiền từ, “Chắc là bị người ta lấy trộm thôi, nói thế nào thì nó cũng là đồ cổ từ triều Tống. Tuy giờ mất rồi thì cũng tiếc, nhưng mà không thể đổ trách nhiệm lên đầu cháu được. Bà cháu lú lẫn đấy.”
Nghe Trình Kiến Lâm nói vậy, Viên Viên cảm thấy nhẹ nhõm cả người, cô hỏi tiếp: “Ông có biết cái bình đặc biệt chỗ nào không?” Nếu chẳng có gì khác biệt thì nó đã không phải là đồ gia truyền từ đời này sang đời khác, thậm chí từ sau khi nó biến mất lúc cô mới ra đời không lâu thì bà nội cũng không canh cánh mãi trong lòng như thế.
“Ông không rõ về đồ sứ lắm, nghe nói nó là một cái bình Ngọc Hồ Xuân*…” Trình Kiến Lâm ngẫm nghĩ rồi nói, “Hình như có di huấn của tổ tiên, chiếc bình tới chi nhà cháu giữ gìn.”
* Hình chiếc bình, theo postcard của sách xuất bản:
Xem ảnh
“Ồ, còn có cả di huấn nữa, cháu chưa nghe nói tới bao giờ…”
“Đây đều là chuyện từ xa xưa, giờ số người biết cũng chẳng còn nhiều nữa, ông được cụ ông kể lại đấy.”
Viên Viên vẫn đang định hỏi thêm thì mẹ cô đi vào, bà thấy Viên Viên cùng Trình Kiến Lâm nói chuyện thì khá ngạc nhiên, sau đó liền dặn Viên Viên: “Trẻ con không hiểu chuyện, đừng làm phiền ông.”
Trình Kiến Lâm không hề thấy phiền, ông nói: “Tôi rất thích cháu bé, nói chuyện cũng vui, cháu đừng mắng nó.”
Đới Thục Phân nghe vậy liền không cản nữa, bà gật đầu rồi lễ phép nói với ông: “Chú Lâm, sau khi đám tang xong cháu định vào miếu lập bài vị công đức cho mẹ.”
“Ừ được đấy.” Trình Kiến Lâm xoa cằm, “Sùng Phúc tự trong trấn khá được. Hồi còn sống mẹ cháu thường hay đến đó, phương trượng cũng quen bà ấy, chuyện gì cũng tiện.”
Chiều hôm đó Trình Thắng Hoa cũng tới, ông giúp đỡ khá nhiều về những nghi thức cho lễ tang.
Đến tối, khi màn đêm vừa xuống, Viên Viên thấy có lẽ do cô hít thở không khí lạnh cả nửa ngày ở chỗ hỏa thiêu, sau lại thêm hương khói xông vào mũi, cộng thêm việc tối qua ngủ không yên, gộp cả lại, lúc đầu chỉ thấy đầu đau, nay thêm họng cũng đau, mũi ngạt. Trong phòng và trong sân đều đầy người ăn uống hút thuốc, khiến cô không thở nổi. Cô bèn đi ra cái ngõ bên ngoài, trên đỉnh núi phía xa xa kia chính là một cái miếu, chỉ thấy như một chấm nhỏ dưới ánh trăng lờ mờ. Viên Viên dựa vào tường, không khỏi nghĩ: Bồ Tát, sao con thấy người chẳng nhân từ chút nào?
Cô nhắm mắt lại, mơ hồ cảm nhận được đầu dựa vào một nguồn ấm áp.
“Người tới rồi…” Cô vẫn đang nghĩ đến Bồ Tát.
“Sao người có thể không nhân từ tới vậy?” Cô tưởng rằng mình sẽ không thể khóc vì bà nội. Nhưng lúc cô thấy bà bị thiêu thành tro, cô đã khóc.
Bóng dáng đứng đằng sau lưng cô không nhúc nhích.
Hôm nay Trình Bạch có ca mổ phải tham gia nên không thể xin nghỉ được. Đến lúc hết giờ mới chạy tới đây. Anh vừa xuống xe liền nhìn thấy cô.
Hơi thở của cô hơi nóng, anh sờ lên trán cô, nó đầy mồ hôi.
“Em bị cảm rồi.”
Cuối cùng Viên Viên cũng mở mắt ra, đứng thẳng người. Cô nhìn người trước mặt, rất khó nhìn rõ trong ánh sáng tối tăm này, “Trình Bạch?”
“Ừ.” Trình Bạch ừ một tiếng.
Viên Viên bật cười, cô lắc đầu, trong đầu có tiếng ong ong liên hồi, cô nói: “Có phải trước đây em cực kỳ thích đi theo anh không?”
“Đã phiền anh rồi…”
“Lúc đó, bố mất, bà nội không thèm để ý tới em, mẹ thì phải chăm sóc bà… Anh cứ coi như khi đấy em quá cô đơn đi.”
Cô và anh là thanh mai trúc mã, nhưng lại không thân thiết.
Trình Bạch vẫn đứng yên tại chỗ. Viên Viên nhấc bước chân như nhẹ bẫng đi vào trong nhà, anh nghe thấy cô lẩm bẩm một câu: “Sao mình lại tưởng anh ta là Bồ Tát được nhỉ.”
Sau hai ngày, những người đến đưa tang dần dần ít đi.
Tất cả đều trở về như ngày thường. Chạng vạng tối nay, Đới Thục Phân và cô đi ngôi tự Sùng Phúc. Sùng Phúc tự là một miếu thờ được xây dựng từ thời Minh, từng hư hại nhiều lần nhưng đều được trùng tu, đến ngày nay thì hương khói vẫn tiếp tục bay lên như cũ. Đới Thục Phân đã liên hệ từ trước nên hai người vào tự thông báo qua rồi liền có một hòa thượng nhỏ tuổi gọi hòa thượng tiếp khách ra tiếp.
Vị hòa thượng đi ra có dáng người cao, mặc một bộ quần áo rộng màu nâu, mặt mày thư thái, trong đôi mắt như có nụ cười khó phát hiện thấy, hòa thượng chắp tay đi tới trước cô.
Trẻ quá! Cô thầm nhủ, tuy nhiên cô lại cảm thấy vị hòa thượng này sao quen thế, chắc không phải là người cô biết kia đấy chứ?
“Không nhớ mình à? Trình Viên Viên, mình là Khương Tiểu Tề. Hiện tại có pháp hiệu Tịnh Thiện.” Hòa thượng từ tốn nói.
Cô ngẩn người, đại sư trọc đầu này là bạn cùng lớp tiểu học của cô thật…
Đới Thục Phân cũng không thể ngờ được: “Sư là Tiểu Tề?” Bà vẫn nhớ bạn cùng lớp của con gái mình, cậu này còn tới nhà chơi mấy lần.
“Vâng dì ạ.”
Sau đó Khương Tiểu Tề chỉ dẫn cho hai người, Viên Viên chào bà nội lần cuối ở Địa Tàng điện. Nhân lúc Đới Thục Phân và một vị hòa thượng đi làm một số nghi thức, Viên Viên nhìn Khương Tiểu Tề rồi bật cười khúc khích.
“Khương Tiểu Tề, đúng là cậu thật!”
“A di đà phật, sao mà giả được.”
“Xin lỗi, tớ đang bị cảm.” Viên Viên che miệng rồi bước lui ra một bước, lại nói tiếp, “Tớ còn nhớ ngày nhỏ đi học lên nói “Nguyện vọng của tôi”, có bạn nói muốn làm nhà khoa học, có bạn bảo làm nhà văn, làm họa sỹ… chỉ có cậu lên liền nói muốn làm hòa thượng. Ai cũng cười nghiêng ngả, không ngờ chúng tớ trưởng thành đều làm người phàm phu tục tử, mà chỉ mình cậu xuất gia thật.”
“Làm gì cũng phải làm tới cùng, hì hì.”
“Ngày trước không thấy cậu giỏi văn, không ngờ làm hòa thượng lại mở miệng ra văn vẻ thế.” Cô thấy buồn cười, sau lại hỏi thêm: “Làm hòa thượng thấy thế nào?”
“Cũng được, quan trọng nhất là lục căn thanh tịnh, không ai làm phiền đến mình nữa. Tiếc là không được ăn thịt thì khổ lắm.” Khương Tiểu Tề đùa đùa.
Nếu cạnh họ có người không hiểu rõ tình huống mà nghe được câu này có lẽ sẽ thấy vì hòa thượng đây không đứng đắn. Tuy nhiên chỉ có Viên Viên biết câu nói của cậu ta hàm chứa bao nhiêu đắng cay.
Sau khi Khương Tiểu Tề ra đời không lâu thì mẹ cậu mất, ba cậu rất bao lực với cậu, hơi một tí là đánh rồi chửi. Quần áo cậu mặc tới trường đều rách lỗ chỗ. Hồi lớp ba, Viên Viên và cậu cùng bàn, cô tốt bụng thỉnh thoảng mang quần áo rách của cậu về nhà nhờ mẹ vá, lại cũng hay kéo cậu về nhà mình ăn cơm vì lúc trên lớp cô nghe tiếng bụng cậu réo.
Nhìn vẻ mặt Viên Viên từ xán lạn chuyển sang buồn bã, Khương Tiểu Tề nhanh nhẹn đổi chủ đề: “Sao? Nếu mình bảo là làm vui lắm thì cậu cũng muốn làm sư?”
Viên Viên khẽ cười, trong lòng vẫn còn hơi buồn nên cô không lên tiếng nữa.
“Mình thấy mặt cậu phơi phới tình yêu thế kia, thôi khỏi làm.” Khương Tiểu Tề vừa nói vừa chỉ sang hướng tây bắc, “Bên đó có mấy căn phòng dùng để các thí chủ thi thoảng tới ở một hai ngày. Tuy hiện tại mình đã xuất gia, nhưng nể tình cậu với mình là thanh mai trúc mã, sau này cậu có chuyện gì không vui thì vẫn có thể tới tìm. Mình miễn phí cho cậu một gian mà thiền. Thế nào, thấy mình tình nghĩa chưa?”
Viên Viên buồn cười, cô nói: “Hình như tớ cũng hơi đoán được sao cậu tuổi còn trẻ thế mà lại có thể làm sư đón khách rồi.”
Khương Tiểu Tề vội vã giơ ngón trỏ lên miệng, suỵt suỵt rồi nói: “Vạn sự tự mình biết là được, đừng có vạch trần tớ, ha ha.” Sau đấy cậu ta hỏi cô, “Có lẽ mẹ cậu vẫn bận thêm một lát nữa, để mình dẫn cậu đi dạo nhé?”
“A di đà phật, xin tuân lệnh.”
Cô nhớ lại khi còn nhỏ hay được mẹ đưa đến đây cầu Phật, cầu bình an, cầu chuyện học hành. Nhưng sau khi lớn lên cô không còn đi cầu thường xuyên nữa. Cô cho rằng tin Phật là đi bố thí, giúp đỡ cho người chứ không phải là đi cầu xin được gì đó. Cô nói cách nghĩ của mình cho Khương Tiểu Tề, cậu ta liền khen ngợi: “Có tuệ căn.”
Đúng lúc này thì di động của cô vang. Viên Viên lấy ra xem, là Phó Bắc Thần, cô liên vội bắt máy.
“A lô?” Giọng của cô hơi khàn nhưng không nặng lắm.
“Bị cảm?” Phó Bắc Thần tức khắc nghe ra.
“Ừ…”
Đầu kia điện thoại ngừng một lát rồi tiếp: “Có triệu chứng gì?”
“Sốt nhẹ, nhưng lại thấy lạnh, còn chảy nước mũi suốt… Mũi em hơi viêm.”
“Nhớ chú ý nghỉ ngơi nhiều vào.”
“Vâng.”
Hai người nói thêm đôi ba câu. Lúc gác điện thoại, Viên Viên mới ngớ ra, cuộc điện thoại này của anh hình như chẳng nói chuyện gì quan trọng cả, như chỉ gọi để hỏi thăm cô?
Sau đấy cô nghe Khương Tiểu Tề lên tiếng: “Thí chủ Trình Viên Viên, thí chủ cười tới mức sắp thành Phật Di Lặc rồi đó.”
Thật ra trong lòng cô vẫn còn chút buồn vì bà qua đời, nhưng mấy câu nói của Phó Bắc Thần đã tạm làm nhạt bớt buồn bã trong lòng cô.