Anh Luôn Ở Bên Em

Chương 8: Người trong tranh là ai


Đọc truyện Anh Luôn Ở Bên Em – Chương 8: Người trong tranh là ai

Cuối tuần tuần đó, Trình Viên Viên chuyển khỏi nhà Trình Bạch. Căn phòng là của bạn chú Thắng Hoa, nằm ngay trong trung tâm. Viên Viên không muốn làm ông lo lắng nên không từ chối sự quan tâm này của ông, tuy nhiên tiền thuê nhà cô kiên quyết đòi tự trả. Lúc làm thêm bốn năm đại học cô cũng dành dụm được ít tiền. Trình Thắng Hoa liền chiều theo ý cô.

Phòng không lớn, nằm ở phía bắc, hướng về phía nam, một phòng ngủ một phòng khách, có nhà vệ sinh, có bếp. Trang trí và bày biện trong phòng tuy đơn giản nhưng gọn gàng và sạch sẽ.

Ngày cô chuyển nhà, Trình Thắng Hoa không có nhà. Cô được mẹ giúp dọn dẹp xong xuôi chỗ ở mới. Đến khi mẹ ăn cơm trưa xong rồi về thì Viên Viên liền ra chỗ bán cây cảnh mua hai chậu xương rồng nho nhỏ, đặt ở trên bậu cửa sổ trong phòng. Lúc này, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, như một cuộc sống mới mở ra.

Viên Viên đang định nghỉ ngơi thì Trình Bạch gọi điện thoại tới, vừa nghe máy anh liền nói: “Em quên một thứ ở nhà anh.”

Viên Viên nhíu mày, trước khi đi cô đã cẩn thận kiểm tra lại phòng một lần, chắc không có thứ gì để quên chứ? Cho dù có thì cô nghĩ cũng không phải thứ đắt tiền. Máy tính, laptop ở đây, điện thoại thì đang cầm trong tay rồi:Ừ thì, cô nghèo rớt nên đồ đắt tiền cũng chỉ có hai ba thứ này thôi.

“Vậy anh vứt đi hộ em.”

Trình Bạch ngầm mặc hai giây, sau đó nói: “Là đồ lót của em.”

Viên Viên bối rối, nhanh chóng đáp: “Anh đừng có động vào! Em qua lấy ngay đây!”

Sao lại có đồ lót cô bỏ quên được chứ? Đúng là đoảng quá, lại mắc cái lỗi khó tin này! Viên Viên vừa kiểm điểm bản thân vừa mở cửa chạy ra ngoài.

Tuy trời chưa tối và vẫn còn xe buýt nhưng do Viên Viên quá vội nên cô gọi taxi đi luôn. Đến nhà Trình Bạch, lúc nhập mật mã vào cửa thì cô nhớ ra hôm nay chú Thắng Hoa không có nhà, giờ này dì Chu cũng đã về, tóm lại chỉ còn mình Trình Bạch. Trước khi mở cửa đi vào, Viên Viên đập đầu lên cửa hai cái, than thở: “Trời ạ, quên cái gì không quên, lại đi quên…”

Tầng một không có ai, cô không thể không chạy lên tầng hai. Vào phòng mình tìm một vòng, không có, lại ra ban công tìm tiếp, chắc chắn là trên giá phơi quần áo không có gì hết, cuối cùng cô đành phải gõ cửa phòng Trình Bạch.

Cửa được mở ra rất nhanh, Trình Bạch mặc đồ ở nhà màu trắng, trông khôi ngô, phóng khoáng.

“Đồ của em đâu?”

Anh ta dịch người, Viên Viên liền nhìn thấy đồ lót của cô, màu hồng, mẫu mã khá bảo thủ, cỡ không to lắm… lẳng lặng nằm ở bên mép giường Trình Bạch.

Viên Viên vội vàng chạy qua cầm lấy, lấy xong chuẩn bị đi về thì chợt thấy có gì đó không đúng: “Đây… là của bốn năm trước… Ngày trước bỗng dưng không thấy đâu…” Cô nhìn Trình Bạch nghi ngờ: “Anh, anh giấu nó? Trình Bạch, anh, biến thái!”

Trình Bạch đi đến bên cô, giọng nói nho nhỏ: “Em thử nhắc lại lần nữa xem!”

Viên Viên tức thì cúi đầu.

“Phòng em nếu em đã không ở nữa thì anh định dọn dẹp lại rồi để làm phòng đọc sách. Đồ lót rơi đằng sau chiếc sô pha.”

Viên Viên nghe mà xấu hổ không thôi, cô nhét đồ vào túi định đi, không ngờ lại bị anh ta kéo lại. Nhưng anh cũng chỉ giữ cô một giây rồi buông ra ngay, tuy nhiên Viên Viên vẫn rất ngạc nhiên nhìn anh. Trình Bạch thấy cô như vậy, lòng thấy hơi buồn bực. Đúng lúc này, một tia chớp lóe lên bên ngoài làm cô giật cả mình, vừa quay người thì bị Trình Bạch đẩy một cái ngã ngồi lên giường. Trước khi cô kịp phản ứng, anh ta đã giơ tay tắt điện, căn phòng trùm trong bóng tối. Tiếp đó, Viên Viên cảm giác được cô bị anh ôm rất chặt. Một tia chớp lóe sáng, hắt hai cái bóng đang ôm chặt lên trên tường.

“Trình Bạch, anh bật đèn lên!” Giọng cô đã run run, cô không sợ sấm chớp, nhưng lại sợ ở bên Trình Bạch trong tình huống như thế này, lại còn cái tư thế kỳ quặc đây nữa. Cô ngửi thấy một mùi hương lành lạnh, thoang thoảng, là mùi hương cô đã quen thuộc từ rất lâu về trước nhưng hiện tại cô chỉ muốn tránh nó. Cô giãy dụa nhưng không có tác dụng. Cô có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của anh phả trên cổ cô. Lòng bàn tay Viên Viên đều là mồ hôi, muốn gỡ cái tay đang đặt trên eo cô, nhưng lại bất lực như một đứa trẻ muốn gỡ tay người lớn.

“Chẳng phải em nói anh biến thái?”

May mà anh ta nói xong thì liền chầm chậm buông cô. Khi đèn sáng trở lại, Viên Viên không dám nhìn anh, đứng dậy rồi chạy ngay ra khỏi phòng.

Viên Viên chạy ra ngoài tiểu khu bắt xe xong thì trời bỗng đổ mưa to, thời tiết vốn dĩ oi bức bỗng chốc trở nên mát đi khá nhiều. Cô quay cửa sổ xe xuống hóng gió, vẫn cảm thấy hơi thở chưa bình ổn lại được.

Còn Trình Bạch, anh đứng trước cửa sổ rất lâu, nhớ lại bóng dáng cô vội vội vàng vàng chạy đi vừa rồi, nhớ cả vết sẹo đằng sau gáy cô, nó dài khoảng một ngón tay:là vết thương năm đó cô chịu thay mình.

***


Hôm qua trời mưa to, sấm chớp đì đùng. Đến sáng sớm hôm sau thì mặt trời xuất hiện, bầu trời liền quang đãng. Trưa hè nóng bức, Viên Viên đi cùng Vương Nguyệt:đồng nghiệp có khẩu vị khá giống mình vào một căn teen ở gần chỗ làm. Vì cô vẫn chưa ăn sáng nên đã đói tới mức bụng dạ lép kẹp, vừa ngồi xuống liền vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Cho em một bát cơm trước ạ, cảm ơn!”

Vương Nguyệt nhìn cô, buồn cười: “Nào có ai vừa tới đã gọi cơm trắng?”

“Em đói quá rồi, thức ăn thì phải đợi lâu nên gọi bát cơm trước lấp bụng.” Viên Viên vừa nói vừa nhìn thấy một người quen thuộc ở gần đó, cô tức khắc cầm khay cơm lên che mặt. Vương Nguyệt giở menu, thấy hành động Viên Viên khác thường thì ngẩng đầu lên hỏi: “Sao vậy?”

“Không… không sao. Chị Vương, chị đừng nhìn em… chị giúp em nhìn với, bàn cách em khoảng năm mét bên tay phải, trong số mấy người ngồi có một người mặt áo phông đen, anh ta có hành động gì lạ lùng không?” Quên xừ mất là bệnh viện thuộc đại học H cũng ở gần tòa nhà bọn cô, gặp phải anh ta cũng không phải chuyện gì bất ngờ, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

Vương Nguyệt theo lời cô nhìn sang. Bàn nọ có ba nam một nữ, trông có vẻ đã ăn xong, đang ngồi nói chuyện. Còn người mặc áo phông đen thì ngồi đối diện với hai cô, dựa lưng vào ghế, hai tay cầm điện thoại nhắn tin, trông có vẻ uể oải.

“Không có gì khác thường cả.” Cô trả lời Viên Viên: “Là bạn em à?”

“Không phải.” Viên Viên đáp chắc nịch. Nói ra cũng đúng, cô và anh không coi là bạn. Viên Viên đang tính hỏi Vương Nguyệt xem có thể đến chỗ khác ăn cơm hay không thì điện thoại trong túi cô bỗng vang. Lôi ra, là một tin nhắn, người nhắn tin vô cùng quen thuộc.

“Thấy anh thì sợ đến thế cơ à?”

Cô bèn bỏ khay cơm xuống, quyết định: “Chị Vương, thịt kho chua ngọt ở đây ngon lắm, chúng ta gọi món đó đi!”

Cô tự nói với bản thân mình, cô đã không còn ở nhà anh ta nữa, không cần phải đối mặt cũng không cần sợ gì hết. Đã ở xa nhau như thế thì anh ta có thể làm gì được cô cơ chứ? Ờ thì, cũng không xa tới mức đó. Haiz, đến cùng thì tới lúc nào mới có thể “cách xa tới mức không thể gặp” với Trình Bạch đây?

Trình Bạch nhìn theo Trình Viên Viên cùng một người con gái tuổi tác xấp xỉ cô đi khỏi căn teen. Mặt cô luôn hếch ngược lên trời làm anh không khỏi bật cười thành tiếng, đi thế không ngã sấp thì cô đúng là may mắn.

“Bác sỹ Trình, anh nhìn gì vậy?” Có người cười hỏi.

Trình Bạch quay đầu lại, cùng bàn đều là các bác sỹ thực tập vào bệnh viện cùng lúc với anh, cũng chính là bạn cùng trường của anh: “Uông Dương, Thang trưởng khoa mắt các cậu thứ mấy khám bệnh thế?”

Uông Dương đáp: “Sáng thứ hai và chiều thứ năm, cậu có chuyện gì à?”

“Không, có người cần hỏi nên tôi hỏi giúp thôi.”

“Ai thế?”

Nhưng Trình Bạch đã không còn hứng lên tiếng nữa.

Người phụ nữ duy nhất cùng bàn ăn đang nhìn anh, trong đôi mắt cô có sự yêu mến. Trình Bạch là người đáng tin, học tập và làm việc lại càng chăm chỉ. Cô nhớ ngày xưa có cậu sinh viên than thở học y khổ, bọn họ lại học tiếp cả thạc sỹ, học luôn bảy năm. Lúc đó Trình Bạch nói một câu: “Sau này chúng ta sẽ liên quan trực tiếp tới tính mạng con người, vì vậy khổ là chức trách, cũng là đạo đức.” Vả lại, Trình Bạch cao ráo đẹp trai, gia thế cũng tốt, nhiều cô nàng còn trộm gọi anh là công tử Tiểu Bạch. Nhưng không hiểu là do anh có EQ quá thấp hay là quá cao nữa, đến bây giờ anh chưa từng yêu đương. Tuy những cô gái có hảo cảm với anh quả thực không ít, nhưng chưa bao giờ thấy anh rung động. Lần trước có cậu bạn kề vai sát cánh hỏi, bảo sao tuổi cũng không còn nhỏ nữa mà không kiếm bạn gái đi? Anh nói quá bận, không có thời gian. Đối với sinh viên y thì cái cớ này quá chính đáng.

***

Bên phía Viên Viên, cô buồn bực trở về chỗ làm, nhớ đến chiều còn phải tìm giáo sư Phó bàn bạc cụ thể về chuyên mục, cô xoay mặt ra cửa sổ hít sâu một hơi, củng cố lại tinh thần:cô hạ thấp trọng tâm người, hai tay giơ ra, bàn tay nắm thành quyền, đứng thành thế Song Phong Quán Nhĩ.* Vương Nguyệt đi qua nhìn thấy thì không nhịn được cười: “Trong phòng làm việc này của chúng ta, em có nói em ngớ ngẩn nhất thì cũng không ai dám tranh với em đâu.” Những đồng nghiệp chung quanh đều gật đầu lia lịa.

* Là thế Thái Cực Quyền

Viên Viên lại không vì thế mà ngừng “tu luyện”. Từ nhỏ tới lớn, nếu cô bị Trình Bạch chọc đến mức bực mình thì đều dùng cách này để giải tỏa.

“Nếu chẳng một phen sương buốt lạnh, cơ thể sao rắn rỏi như giờ.” (VD: Câu gốc: Chẳng phải một phen xương lạnh buốt, Hoa mai đâu dễ ngửi mùi hương: chỉ sự kiên trì trong hoàn cảnh khó khăn.)

Chiều đến, Viên Viên xuất phát tới gặp Phó Gia Thanh. Cách lần gặp ông ở bệnh viện đã là mấy ngày, cô vốn định đợi ông nghỉ ngơi khỏe hẳn rồi mới tìm, nhưng không ngờ giáo sư lại gọi điện cho cô trước, nói là mình đã xuất viện về nhà, có thể đến nhà ông thảo luận chuyện chuyên mục bất cứ lúc nào.

Lại lần nữa đến nhà giáo sư Phó ở khu Phù Tín Tân Uyển, Viên Viên gõ cửa. Người ra mở không ngờ là Thẩm Du. Sau khi vào phòng, cô thấy trong phòng khách vẫn còn hai người cô không quen, họ đang ngồi thảo luận gì đó với giáo sư. Phó Gia Thanh nhìn thấy cô liền nhiệt tình vẫy tay, bảo cô qua đây ngồi.


Chắc họ đều là học sinh của giáo sư cả, cô nghĩ. Cô chào hỏi từng người một.

“Tạm tới đây nhé, các cậu về sửa một chút rồi gửi lại vào email tôi.” Phó Gia Thanh kết thúc việc chỉ dẫn, quay đầu sang nhìn cô: “Cháu ngồi đây, uống cốc nước đã.”

Viên Viên nở nụ cười rồi đáp: “Không sao ạ, cháu không vội, giáo sư cứ bận việc mình trước đi.”

Lúc này Thẩm Du ngồi tới cạnh cô, lén nháy mắt rồi nói khe khẽ: “Đến thời gian của thầy Phó và vợ thầy rồi.”

Vợ thầy? Viên Viên nghi hoặc. Cô ngẩng đầu lên thấy Phó Gia Thanh lấy ba nén hương từ từ trên một cái bàn, vái ba cái rồi cắm hương vào lư.

“Đó là ảnh vợ thầy.” Thẩm Du nói nhỏ, “Nhiều khi cũng thật hâm mộ bác gái…”

Viên Viên hơi thò đầu ra nhìn, lần trước cô tới không hề để ý rằng trên tường có treo một bức ảnh đen trắng. Người phụ nữ trong ảnh rất trẻ, khoảng ba mươi mấy, khuôn mặt hiền từ, nụ cười dịu dàng.

“Câu chuyện của thầy Phó và vợ thầy là một câu chuyện đẹp của trường tớ. Khi còn sống bác gái là diễn viên kịch nghiệp dư, còn thầy theo đuổi bác nên đi học đàn. Sau khi bác mất, thầy có bận rộn tới mức nào cũng sẽ dành ra thời gian để đến trước mộ bác, kéo một bài cho bác nghe.” Một học sinh bên kia cũng chụm vào đây, tám chuyện với Viên Viên: “Gần đây chân của giáo sư không khỏe nên đành chơi đàn luôn ở nhà.”

Cô nghe mà không khỏi cảm động, thấy Phó Gia Thanh nhấc lấy chiếc đàn nhị treo trên tường, lặng lẳng ngồi lên chiếc ghế ở một bên bắt đầu lên dây. Một lát sau, tiếng đàn réo rắt liền vang lên. Viên Viên nghe mà như được trở về quá khứ, khi đó, ba cô vẫn còn sống. Ba và mẹ thuê tầng hai một toà nhà trong thị trấn làm cái khách sạn nho nhỏ. Có một lần, một đoàn kịch ở huyện lân cận đến thuê, do cần xuống vùng quê biểu diễn nên họ ở khách sạn nhà cô trọn một tháng. Đoàn kịch đó nhỏ, chỉ có một người đánh đàn, đó là một chị khoảng hai mươi mấy tuổi. Viên Viên vẫn còn nhớ, tiếng đàn người con gái đó kéo vô cùng hay, mang lại cảm giác như một đĩa nhạc cổ. Thế là cứ có thời gian cô lại tìm chị chơi đàn nọ, nghe chị kể thật nhiều chuyện liên quan đến kinh kịch, về đàn nhị. Nói theo lời của mẹ, thì mẹ cô suýt tưởng con gái nhà mình đi theo đoàn kịch đến nơi rồi. Trên thực tế quả thực cô đã hỏi ba có thể cho cô theo chị ấy học đàn không…

“Sao cậu lại nghe chăm chú thế?” Thẩm Du vỗ vỗ Viên Viên làm cô bừng tỉnh khỏi quá khứ.

“Vì hay mà.” Viên Viên khen thật lòng.

“Cậu thấy hay? Thật à? Tớ thấy cái tiếng đàn nhị này chói tai, ồn đến đau cả đầu.”

Một học sinh bên cạnh nghe thấy thế bèn nói nhỏ: “Cẩn thận thầy mắng đấy.”

“Sư huynh, anh khỏi lấy thầy ra dọa em. Dù sao thì chúng ta đều không phải là tri âm của thầy, thầy đã chấp nhận sự thực này từ lâu rồi.” Thẩm Du thờ ơ đáp.

Lúc này, tiếng đàn ngừng lại, Phó Gia Thanh nhìn nụ cười của vợ mình trên bức ảnh, ông cũng nở nụ cười.

“Hay quá.” Viên Viên không kiềm chế được mà vỗ tay.

Phó Gia Thanh đứng dậy, cảm thán trước mặt cô: “Đã lâu lắm rồi không ai khen bác một tiếng hay.”

Do biết tính cách của ông nên Viên Viên không an ủi mà cô còn trêu: “Trước mặt chúng cháu mà giáo sư lại chơi bài nặng tình cảm như Bên bàn trang điểm, làm chúng cháu ghen tị chết mất.”

“Cô bé, cháu biết đây là Bên bàn trang điểm sao?” Phó Gia Thanh nghe cô nói vậy thì hai mắt tỏa sáng lấp lánh.

Viên Viên ngượng ngùng gật gật đầu.

“Thầy Phó, cuối cùng cũng coi như thầy gặp được tri âm rồi!” Thẩm Du cười nói.

“Còn không phải à, nào giống mấy đứa, đứa nào cũng nghe nhạc tây, nào là piano, violin… ném hết cả truyền thống đi.” Phó Gia Thanh cố tình thở dài một hơi, “Dù sao vẫn còn khá khẩm hơn thằng con tôi, mù âm nhạc.”

“Ha ha, thầy lại nói xấu đại sư huynh! Thầy cứ tuyên truyền mãi, đến con mèo trong viện sách cổ cũng biết anh mù âm nhạc rồi ấy!”


Vừa nói xong thì vừa hay Phó Bắc Thần mở cửa đi vào. Kết quả, tất cả mọi người trong phòng vừa nhìn thấy anh liền không hẹn mà gặp bật cười ha hả. Thẩm Du ôm bụng, ngã vào lòng Viên Viên. Viên Viên cũng không nhìn được cười, còn hai người sinh viên kia, vì là nam nên đành nhịn cười, mặt cũng đỏ cả lên.

Phó Bắc Thần nhìn Phó Gia Thanh, hiểu ngay chuyện, anh nói: “Mọi người cứ từ từ cười, tôi không làm phiền.” Lúc đến trước phòng mình, anh còn cố tình nhìn Viên Viên một cái.

Thẩm Du nhìn theo bóng anh, lại quay sang nhìn cô gái bên cạnh mình, trong lòng có bao nhiêu cảm xúc khó tả bằng lời.

Một cánh cửa đã ngăn cách sự ồn ào ngoài phòng khách, Phó Bắc Thần một mình ngồi trước bàn, lấy ra một file tài liệu ở ngăn kéo bên phải. Anh mở ra, bên trong là một tập tranh, mấy bức trên cùng là hình ảnh một cô gái mặc trang phục cổ đại.

Sau khi Thẩm Du và hai vị sư huynh kia của cô đi, Phó Gia Thanh và Viên Viên chỉ nói chuyện khoảng ba mươi phút là đã bàn xong chủ đề cho chuyên mục, sau đó lại “chung chí hướng” mà chuyển sang nói về kinh kịch.

“Biết kéo đàn nhị không?”

“Không ạ.” Viên Viên cười cười lắc đầu, “Thời gian họ ở lại quá ngắn, cơ bản là không kịp để cháu học.” Trước đó cô đã tóm lược với ông về cái duyên gặp giữa cô và đoàn kịch.

Cô đang nghĩ xem chào về với giáo sư kiểu gì, do cô cho rằng, ông mới ra viện nên không thể nói chuyện lâu, Phó Bắc Thần bỗng đi ra khỏi phòng và cắt ngang cuộc nói chuyện của họ: “Ba, lẽ nào ba định nhận học sinh tiếp?”

Viên Viên nghiêng đầu qua nhìn, Phó Bắc Thần đã thay quần áo, trông giống như sắp đi ra ngoài.

“Có việc à?” Phó Gia Thanh hỏi con trai.

“Vâng. Tối nay có bữa tiệc trà.” Anh nói xong liền đi ra sảnh.

“Tối nay?” Phó Gia Thanh nhìn đồng hồ: “Vậy mới sớm thế này đã đi?”

Phó Bắc Thần cầm chìa khóa xe ở trên giá giầy dép, mắt anh nhìn sang Viên Viên. Phó Gia Thanh nhìn theo ánh mắt đó sang cô bé bên cạnh hiện cũng đã đứng dậy, ông chợt hiểu ra, ông bèn nói với cô: “Được rồi, cháu thường xuyên đến chơi nhé. Cuối cùng bác cũng coi như tìm được tri âm.”

Viên Viên đáp vâng liên tục.

Phó Bắc Thần đợi cô đi tới bên anh sau đó nói với ba mình: “Tối này con ở chỗ con. Ba nghỉ ngơi sớm đi.” Anh sợ về muộn lại làm phiền tới ông.

Phó Gia Thanh cười gật đầu, ông nhìn theo bóng dáng hai người bị chắn sau cánh cửa đã đóng lại, lúc này mới trầm ngâm nói một câu: “Hình như Bắc Thần đối xử với cô bé này không giống bình thường.” Ông đã bị đồng nghiệp rồi người quen hỏi vô số lần về chuyện hôn nhân của con trai mình, nhưng ông lại không nỡ giục anh:lần nào nhớ đến chuyện xảy ra khi anh học khoa chính quy, chuyện với cô sinh viên Triệu Giác đó là lòng ông lại đầy cảm thán. Từ sau chuyện đó, Phó Bắc Thần càng trở nên hướng nội.

Trình Viên Viên đi cùng Phó Bắc Thần xuống tầng. Do nhà cũ nên dù hành lang có đèn nhưng vẫn hơi tối.

“Phó Bắc Thần, cảm ơn anh.” Viên Viên nghiêng đầu sang nói. Không ngờ lại không cẩn thận, chân cô bước hụt một cái, may mà Phó Bắc Thần nhanh nhẹn đỡ được: “Cẩn thận chút!”

Viên Viên túm lấy cánh tay anh theo phản xạ có điều kiện.

Phó Bắc Thần thấy trên cánh tay mình lành lạnh, mà cái lạnh này thấm vào da thịt anh, theo đường máu đi thẳng vào tim, lúc đi ra đã trở nên ấm áp.

Sau khi đứng vững lại, Viên Viên hơi ngượng mà buông tay anh.

Phó Bắc Thần cũng rụt tay về, anh nói: “Tiếng cảm ơn vừa rồi của em là do biết trước anh sẽ cứu được em?”

Viên Viên cười đáp: “Là vì có anh nên công việc của em rất thuận lợi, lại còn suốt ngày được đi ké xe, với cả cảm ơn chuyện vừa rồi anh không để em ngã. Một cái ân nho nhỏ cũng cần báo đáp. Vừa hay em đã chuyển chỗ ở mới, chi bằng gộp lời cảm ơn với mừng chuyển nhà thành một bữa luôn? Không biết Phó Bắc Thần tiên sinh có đồng ý đến dự không ạ?”

Khóe miệng anh cười cười, anh không quá để ý sự tính toán chi li của cô: “Em chuyển đến đâu?”

Viên Viên ngoan ngoãn trả lời: “Khu mới Tân Phong.”

“Ừm, vậy em định mời anh lúc nào?”

Viên Viên ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là mai luôn? Tối mai, quán vịt Quế Ký cổng sau đại học H, anh thấy sao?”

“Được.”

Sau khi xuống tầng, Phó Bắc Thần lấy ra một hộp gỗ nhỏ từ trong túi quần: “Lần trước bảo là cho em.”


Viên Viên do dự rồi cầm lấy, hộp gỗ không lớn, thậm chí còn hơi cũ, trên nắp hộp có khắc một đóa mai: “Em có thể mở ra bây giờ không?”

“Tất nhiên được.”

Khi đó hai người đứng dưới một cây nhãn già, mặt trời chiều ngả về tây, chiếu ánh sáng ấm áp lên hai người họ.

Trong hộp có một mảnh sứ không có hình dạng chuẩn, trên nó dường như có vô số màu sắc, từ tím hồng đến đỏ như hoa hải đường, tới màu xanh biếc… Lúc nhìn thật kỹ, bên trên còn có hoa văn rạn, quả thực cực đẹp, không tài nào tả xiết.

“Đây là gì vậy? Đẹp quá!” Viên Viên không thể không than lên một tiếng.

“Là mảnh sứ Quân thời Tống.”

“Từ lò Quân trong Nhữ:Quan:Ca:Định:Quân*?” Lần trước cô đã đọc qua từ trong tập tài liệu.

* Tên năm loại sứ nổi tiếng nhất thời Tống

“Ừ.”

“Vậy chắc là quý lắm?”

“Không, nó chỉ là một mảnh vỡ thôi.”

Tay cô chạm nhẹ vào nó, cảm thấy mát đến tận xương tủy.

“Anh nói xem, nó còn nguyên vẹn thì đẹp lắm đây.”

“Cẩn thận tay đấy. Đây là mảnh chưa mài dũa nên ở viền vẫn khá sắc. Nếu em muốn làm mặt dây chuyền hay làm đồ trang sức thì có thể tìm người mài nó.”

Viên Viên cẩn thận cất mảnh sứ vào trong chiếc hộp, cô nhìn Phó Bắc Thần rồi nói: “Em sẽ đối xử tốt với nó.”

Anh cười nhẹ: “Ừ.”

***

Viên Viên về tới nhà, tắm rửa xong cô liền lấy mảnh sứ Phó Bắc Thần tặng cô ra ngắm nghía, cảm thấy màu sắc của nó biến hóa không ngừng. Khói đầy trông trung, sao đầy trời; tím như tà dương, xanh như núi.” Cô không khỏi ngâm câu thơ trên, là một câu người xưa dùng để khen cái đẹp của đồ sứ Quân. Nhưng cô nghĩ, nó có đẹp đến thế nào nữa thì cũng vỡ rồi, không biết lúc nó còn nguyên vẹn thì sẽ là một sản phẩm nghệ thuật đẹp tới mức nào.

Hôm sau, trước khi tan làm Viên Viên liền nhận được điện thoại của Phó Bắc Thần, nói là sẽ qua đón cô.

“Giờ là lúc tan sở, đường tắc ghê lắm, anh đừng qua đón em. Em ngồi tàu điện ngầm tới là xong, cũng chỉ có hai trạm. Nói không chừng em còn đến trước anh vì tàu điện ngầm không bị tắc đường.”

Phó Bắc Thần cười ở bên đầu kia: “Ừ, vậy em chú ý an toàn.”

Quán vịt Quế Ký là một quán nằm trong dãy quán xá nhắm vào sinh viên, ở cổng sau đại học H, cũng coi như một quán khá cao cấp. Thường thì những buổi mừng tốt nghiệp hay bữa cơm mời thầy cô thì sẽ chọn nơi này, còn bình thường, học sinh đến đây ít, khách đều là nhân viên đi làm gần đó.

Cuối cùng, Viên Viên vẫn là người đến trước, nhưng Phó Bắc Thần cũng tới rất nhanh sau cô. Cô đã chọn xong chỗ, vừa nhìn thấy Phó Bắc Thần complê giày da là cô liền vẫy tay. Đến khi anh ngồi xuống, cô bèn đưa menu bằng cả hai tay: “Hôm nay em mời, anh gọi thoải mái đi.”

Phó Bắc Thần cười cười, cầm lấy rồi hỏi ngược lại: “Thế anh gọi bao nhiêu cũng được?”

Viên Viên cố tình nhướn mày, van xin: “Phó Bắc Thần, không phải là anh muốn làm em nghèo rớt đấy chứ? Em đã nghèo đến mức không thể nghèo hơn được nữa… Hôm nay mời anh đã phải cắn răng lắm rồi đấy, lấy lương năm tới để ăn năm nay đó!”

Nhìn cô diễn, nghe cô than làm nụ cười của anh càng đậm.

Còn Viên Viên thấy Phó Bắc Thần cứ nhìn cô, cô bỗng thấy xấu hổ.

Một giây sau đó, hai người đều cảm thấy có ánh mắt nhìn về phía họ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.