Anh là thiên thần hay ác quỷ ?

Chương 62: Rượt đuổi


Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 62: Rượt đuổi

Như đã quá 10 giây, Hiểu Minh đã phát hiện ra vấn đề, cậu dần mở mắt, yếthầu đang lên xuống liên tục, chăm chú nhìn tôi, rồi quay đầu lại nhìnchiếc xe. Bất chợt, cậu thở hắt như vừa trút được gánh nặng. Tôi hóngcao đầu qua sát xung quanh, chúng tôi đang nằm lăn ở bãi đất trống không một bóng người. Đây là một cánh đồng vừa xong vụ gặt, những gốc rạ bịđốt hăng hắc mùi khét lẹt, tro rạ dính trên mặt Minh thành mấy vệt đennhẻm.
Hai đôi mắt lại va chạm vào nhau, tia mắt khô khan đang cố lấp liếm sự kinh hãi của cả hai con người.
Minh cất tiếng, giọng đã khào khào, dường như là sắp khàn hơi:
– Không sao chứ?
Tôi lắc đầu, trả lời:
– Không!
Đầu của Minh ngã bật xuống đất, mệt mỏi. Tay cậu nới lỏng, vẫn phó cho tôinằm trên người cậu. Tôi lồm cồm ngồi dậy, phủi cát đất trên người, nhănmặt, làu bàu trong cổ họng:
– Khỉ thật! Hắn troll chúng ta!
Hiểu Minh cũng ngồi dậy, phủi cát đất bám trong bàn tay, cậu cau có. Tôi đưa tay vuốt những vụn rơm bám trên tóc cậu, đưa tay lau bệt tro trên máMinh. Bất giác, Minh ngẩng đầu nhìn tôi đầy kì quặc, má hồng hồng phậpphồng.

– Bị lừa rồi! – Minh đập tay xuống đất, tức tối. Chiếc áo Jacket dính toàn rơm rạ lẫn cát đất khô cằn.
Con đường đi vắng tanh, nằm cao hơn cánh đồng phía dưới đây. Hồi nãy ắt là Minh đã trượt chân kéo tôi té xuống chỗ này. Nắng nóng tựa lửa đổxuống hai quả đầu, phừng phừng như phát cháy. Minh kéo tôi cùng đứngdậy, đỡ nhau cùng bò lên mặt đường cao ngang bụng, mặt mày cậu vẫn cònlem nhem.
Tôi đi đến cốp xe vẫn còn mở toang, đưa mắt dòm vào, Minh đứng kế bên,chống tay lên hông. Trong cốp xe, một thiết bị màu đen gắn trong góc, có mặt đồng hồ led đỏ nhấp nháy thời gian 0.00, vậy là có đồng hồ đếmgiờ, nhưng quả bom là giả.
Tôi thở nghe rõ cả tiếng, mồ hôi ướt đẫm chân tóc, rịn thấm ra lớp áo phông. Gương mặt Hiểu Minh đầy hậm hức, rít răng ken két.
Thình lình, chuông điện thoại của cậu ta lại đổ. Minh giơ màn hình cho tôi xem, vẫn là số máy chết tiệt đó.
Tôi đề nghị:
– Cho tôi nghe với!
Minh đậy cốp xe, tựa lưng, chần chừ một chút. Tôi nóng lòng chuyên chú quansát. Ngón tay e ngại rồi cậu cũng di tay tới phím loa.
Cuộc gọi vừa nhận, bên đầu dây đã vang lên tiếng cười sặc sụa, đầy thoả mãn:
– Hắc hắc hắc! Thiên thần, chúng bây sao rồi? Chưa chết chứ? Tao đoán tụi mày sợ rụng hết cả lông cánh đi rồi!
Mặt Minh đen kịch, những biểu hiện ấy cho thấy cậu đang rất tức giận:
– Đồ điên!
– Ơ! Mày không cảm ơn tao đã cứu hai đứa mày thì thôi, sao lại chử.i tao? – Chất giọng khả ố đó lại vang lên, tràn ngập ý trêu đùa.
– Mày!
– Uầy, sao thế? Tao cố ý cài bom giả cho bọn mày dừng xe mà! – Giọng đóhạ tông nghe rè rè. – Tao luôn ở xung quanh mày thôi. Đứng thộn ra đólàm gì? Kiểm tra phanh xe đi.
Âm thanh bên đầu dây tắt lịm như chờ đợi hành động của bọn này. Minh quaysang tôi nhướn mắt xin ý kiến. Tôi đành nhún vai, đẩy vai cậu ra hiệubảo cậu làm theo lời gã. Minh đành cúi người xuống gầm xe kiểm ra, cậungẩng lên với sắc mặt tái nhợt.
– Phanh đứt rồi! – Câu nói rất ngắn gọn nhưng chứa trong đó là bao nhiêulo lắng. – Có lẽ như phanh đã bị cắt sắp đứt đi, chỉ chờ một lần phanhgấp là đứt ngay, nếu cứ tiếp tục chạy, e là… – Minh bắt đầu ngậpngừng.
– Mày giở trò! – Minh gằn vào di động.
– Chúng ta chơi một trò nhé, tao cho tụi bây tí thời gian để trốn chạy,sau thời gian đó thì bọn sát thủ của sẽ đuổi theo. Nếu bọn chúng tómđược hai đứa mày thì… Chúc tụi mày thoát thân thành công nhé! Tao tính giờ đây!

Cuộc gọi lại tắt. Tôi hiểu. Và cái tên Darkness khốn khiếp kia không hề đùa, gã chỉ đang ve vờn với chúng tôi như một thú vui. Tôi khom lưng xuốnggầm xe xem xét, quả nhiên phanh xe đã đứt rồi.
– Cô biết gì về hắn? – Minh xoay qua tôi nghi hoặc hỏi.
Tôi bình tĩnh nuốt một ngụm nước bọt, nói:
– Hắn là tên hay quấy rối tôi! Từ cái nick chat “Darkness” đến những trònhăn cuội phá bĩnh cuộc sống của tôi, kẻ hay mang theo lá bài Jack bíchvà hay bảo rằng bản thân căm ghét sự giả tạo của thiên thần.
Thiên thần là sinh vật giả vờ thánh thiện? Trong mắt tôi, thiên thần tinhsạch và thiện lương biết nhường nào. Như Thiên Thần của tôi vậy, cậutrong mắt tôi luôn thuần khiết như lông vũ trắng không vấn bẩn. Tôi ghét sự xúc phạm của tên quái quỷ đó về hình tượng thiên thần trong mắt tôi. Hắn bảo tôi cũng là thiên thần, tức là tôi cũng giả tạo? Hắn xúc phạmcả tôi. Tên khỉ gió!
Minh mím cánh môi nứt nẻ đã bật máu đỏ, thanh âm phát ra không được tự nhiên, cậu nhìn dáo dác xung quanh rồi rủa:
– Chết tiệt! Nguy rồi!
Tôi đứng đực ra, không thể hiểu nổi cậu đã trông thấy thứ gì lại làm bảnmặt hình sự như vậy. Hoàng Hiểu Minh ghé sát tai tôi, thì thầm:
– Dùng mọi sức bình sinh, tôi hô “Chạy!” là cắm đầu chạy nhé! Đừng dừng lại!
– Nhưng mà chạy đi đâu? – Tôi nhíu mày vùng vằng.
Minh nuốt một hơi không khí, nói:
– Ở đây ra tới biển gần không?
Tôi quay đầu xem mốc lộ giới cắm ở gần đó, gãi đầu:

– Chừng 7-8 cây số à! Mà… đừng nói là chạy bộ nha!
Minh tự nhiên mỉm cười, mà cười rất kì lạ, hư ảo như khói sương:
– Hi vọng trong 8 km này chúng ta không xảy ra bất trắc gì! Điện thoạitôi sắp hết pin, đây sẽ là cuộc gọi cuối cùng, và duy nhất để cứu chúngta. – Cậu nâng di động lên, lúc lắc trong tay. – Cầu Chúa là chúng takhông xảy ra chuyện gì! Tôi thề cô sẽ được an toàn!
Tôi im lặng ngẫm nghĩ. Tại sao lời cậu ta nói cứ như là trăn trối thế này?Tại sao phải ra biển? Tại sao chúng tôi phải chạy? Tất cả là vì lí dogì? Hay bọn này đang bị đe dọa thực sự?
Minh nhấn một dãy số trong máy, giọng hạ thấp:
– Ella, em định vị được vị trí anh đứng chứ? Bằng thao tác nhanh nhất, từ nơi anh đến bờ biển gần nhất phải tìm ra anh. Gấp!
Minh nắm chặt vai tôi, không thể khẩn trương hơn được nữa. Con đường vắngtanh không có xe qua lại, Minh nắm siết lấy bàn tay tôi, nhìn lại bản đồ trên điện thoại của mình.
– Chúng ta sẽ đi xuyên qua những lối tắt, băng qua cánh đồng này là ra con lộ nhỏ, từ đó sẽ tới nơi gần hơn.
Tôi bóp chặt mặt dây chuyền thập tự sau lớp áo, e dè gật đầu. Minh cũng gật đầu, cái nhìn sâu sắc.
– Đừng buông tay. Chạy!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.