Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 61: Rượt đuổi
Minh cúi đầu thay cho lời thừa nhận:
– Black Jack là thứ nguy hiểm
Vẫn không đáp, rất trầm mặc lắng nghe, ánh mắt Minh sâu thẫm không tài nào biết được cậu ta đang nghĩ gì. Tôi vẫn tiếp tục nói:
– Tất cả mọi chuyện điều liên quan với cụm từ “Angels”.
– Phải. – Cuối cùng cũng có tiếng đáp.
Tôi ngẩng cao đầu, chất giọng đặc lại.
– Cậu rốt cục là ai?
Minh lấy labài trên tay tôi ngắm nhìn, mỉm nhẹ môi, nụ cười hư ảo trên khuôn mặtlàm tan chảy ra một biểu cảm rất đáng sợ. Nụ cười đó không hẳn là cười,như một nét gằn âm thầm, thâm sâu.
– Đối với cô, tôi không phải là người xấu.
– Cậu muốn gì ở tôi?
– Chưa phải lúc nói cho cô biết.
Nói rồi, âmthanh động cơ xe cũng được nổ lên, chiếc xe chầm chậm dịch chuyển dần ổn định trên con đường vắng lặng. Những cảnh quang lùi về sau, tôi đưa mắt ra bên ngoài ô kính, khẽ nói như một mình nghe.
– Hình như… thân thế tôi không bình thường…
Minh bật cười, một tay vịn vào vai tôi, nói như đang ve vờn một thú săn. Cách nói ma mị đó làm tôi run sợ.
– Từ từ, đừng hấp tấp. Rồi sau này cô sẽ biết.
– Vậy là…
Minh đưa ngón tay lên môi, suỵt nhỏ, nháy mắt, căn dặn:
– Bình tĩnh và tỏ ra thật thản nhiên. Đừng để mọi người lo lắng. Nhất là… Chí Linh.
Sao lại là Chí Linh? Tôi không hiểu!
Minh tiếp tục lái xe, ánh mắt rất tập trung, nhưng miệng vẫn luyên thuyên:
– Sướng rồi! Từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng phục dịch ai cả, cô sung sướng thật nhỉ?Sợi dây chuyền đó tuyệt đối phải giữ kĩ! Nếu không… Tôi sẽ làm tổnthương cô thật đấy! Nó rất quan trọng, cô hiểu chứ?
– Biết rồi! – Tôi bỏ sợ dây chuyền vào bên trong áo, cẩn thận che giấu.
Không giantrên xe lại trở nên tĩnh mịch. Trên lõm dể đồ gần chiếc gạt cần số xe,Minh để di động của mình tại đó. Chiếc điện thoại để chế độ rung đangsáng đèn. Tôi đưa mắt nhìn, ậm ừ:
– Hiểu Minh, điện thoại cậu…
Minh không đem theo tay nghe, trực tiếp mở lên, cậu cau mày, dường như có điều gì đó bất thường.
– Alo? Ai thế?
– Alo? Trả lời đi!
Tôi nhìn cậu, hỏi nhỏ:
– Gì thế? Bị người ta chọc phải không?
Minh quayqua tôi, nhấn loa lớn. Âm thanh là tiếng sột soạt kì lạ. Rồi tiếng thởnhẹ nhẹ. Có tiếng tru của chó sói. Như là tiếng quạ kêu nữa!
Cuộc gọi như thế này sao quen quá! Hình như tôi bị một lần rồi. Là lúc chat với cái nick lạ đó! Cũng kiểu trêu đùa thế này!
– Messenger of Darkness! – Tôi reo lên.
“Két!”
Minh bất ngờ phanh xe làm tôi chúi đầu, may mà có thắt dây an toàn, nếu không là tiêu rồi!
Cậu ta hít một hơi, vẫn giữ điện thoại bằng chế độ phát loa. Hình như cuộc điện thoại này dành cho cả tôi!
– Đủ rồi! Thằng khốn! Mày muốn gì?
<>
Tôi đoánđúng. Âm thanh phát ra là tiếng nói khàn khàn, mang giọng quái đản nhưkiểu phù thủy độc ác. “Hai thiên thần”? Ý nói cả tôi và Minh?
– Mày là ai? – Minh quay qua tôi, ánh mắt cậu giờ mới thấy rõ là có phảng phất nỗilo âu đang cố gắng che đậy. Tôi bình tĩnh lắng nghe.
<>
Tôi sắp ngừng việc hô hấp, ngón tay bấu xuống lớp da đệm ghế, nuốt nước bọt. Minh lặng im, không nói gì.
Tiếng nói bên đầu dây lại cười lên khằng khặc, sau đó lại ma mị thì thầm.
<>
Minh cau mày, tôi chăm chú lắng nghe, trao đổi với Hiểu Minh qua ánh mắt, ý bảo cậu tiếp tục trả lời.
Hoàng HiểuMinh nhắm hờ mắt, rồi mở ra, bàn tay còn lại siết chặt bàn tay đang bấutrên đệm ghế của tôi. Hình như cậu ta đang sợ hãi thực sự, tay cậu ấylạnh như nước đá. Kẻ gọi cho chúng tôi đang giở trò gì? Cớ sau một người lạnh nhạt như Hiểu Minh mà còn có biểu hiện bồn chồn, lo lắng như thế?
– Nói. Tao không thích dong dài.
<>
Tôi cũng siết lấy bàn tay cóng lạnh của Minh trấn an. Cậu cắn mạnh vào môi mình, đầy trăn trở.
– Nói.
<<Ờ,chỉ là… một trái bom hẹn giờ thôi. Rảnh thì tháo ra giùm tao! Hình nhưlà… sắp hết giờ rồi thì phải? Thôi, chúc tụi bây an toàn nhé!>>
Mắt tôi vàHiểu Minh không hẹn mà cùng mở to thao láo, nhìn nhau chăm chăm. Tôi lắp bắp không thành tiếng, hơi thở như tắc nghẽn. Tôi nghe lầm sao? Thứ kẻlạ mặt nói là để quên trên chiếc xe này chính là… là… BOM HẸN GIỜ???
Không khí trong xe bỗng trở nên lạnh cóng như vừa được hạ thêm nhiệt độxuống. Tuy bàn tay của tôi và Minh lạnh ngắt nhưng mà tóc tai lại ướtđẫm mồ hôi. Cuộc gọi đã bị dập máy bởi đối phương. Tôi đọc trong mắtMinh là một sắc màu u ám và bấn loạn thật sự. Cậu ta đang hoảng sợ?
Đăm đăm nhìn thẳng vào mắt nhau, cơn buốt giá se sắt trong thâm tâm dầnchoán đến từng tế bào não bộ. Bấn loạn! Tôi hít thở rất chậm, rất nhẹ,nghe tim mình nảy lên từng nhịp trong lồng ngực.
Bằng thanh âm yếu ớt, lạc giọng đi cùng hơi thở từ phế quản lạnh ngắt phả ra, Minh nói:
– Tôi đi kiểm tra.
Nói rồi cậu tháo dây an toàn, nhìn tôi lần nữa rồi bước xuống xe. Tôi tựalưng vào ghế, nhắm hờ mắt. Trò đùa này có quá đáng lắm không? Tên biếnthái đó đang đùa giỡn với tính mạng của chúng tôi à?
Tôi đưa mắt nhìn theo cái dáng chiếc Jacket đen đang bước ra khỏi xe, bậtnắp đầu máy xe xem xét. Minh cau mày, nhìn xuyên qua lớp kính trongsuốt, lắc đầu với tôi rồi đậy nắp đầu xe lại, đi vòng ra phía sau xe.Tôi dõi theo cậu qua ảnh phản chiếu từ gương chiếu hậu. Hình ảnh Minhlấp ló, đang cúi xuống gầm xe kiểm tra, sau đó lại đứng dậy, cơ mặt dãnra chút ít.
Vẫn chưa phát hiện được gì! Chẳng lẽ chúng tôi bị lừa?
Tôi đưa tay chỉnh kính chiếu hậu trên xe để nhìn rõ hơn, điều hòa trong xetỏa hơi lạnh cùng mùi xăng phảng phất. Tự nhiên lại cảm thấy thật ngợpthở! Hi vọng đây chỉ là một trò đùa mất nhân tính. Tôi thấy Hoàng HiểuMinh mở cốp xe, hoàn toàn không thể trông thấy được gì nữa, chỉ còn cách im lặng chờ đợi.
Thời gian như cô đọng lại, từng nhịp, từng nhịp nặng nề, khó khăn.
Tôi nghe thấy tiếng chạy huỳnh huỵch, Hoàng Hiểu Minh thô bạo mở cửa xe,mạnh tay lôi tôi xuống mà quên mất tôi đã thắt dây an toàn.
– Oa, đau! Cậu làm gì vậy? – Tôi giật mình, kháng cự cùng bộ dạng đang căng thẳng nhăn nhó.
Minh gằn giọng như sắp hét lên, mắt đục ngầu, hấp tấp mở thắt dây an toàn cho tôi:
– Xuống nhanh! Nhanh lên!!!
Sợi dây an toàn giở chứng khóa chặt tôi lại với chiếc ghế. Tôi bấn loạncùng đưa tay mở khóa ra. Khổ nỗi, lúc gấp rút thì dây an toàn lại cứngngắt, siết chặt, không sao mở ra lại. Mặt Hiểu Minh tái nhợt, trong nhãn cầu nổi hằn những tia máu đỏ trông khiếp vía. Tôi kinh hãi xem xét biểu cảm của cậu, người cứng đờ không nhúc nhích nổi, tôi run giọng:
– Hức, cứng quá! Mở không ra! Chuyện gì?
– Còn 10 giây!!! 10 giây nữa thôi! Mau! Xuống ngay!
Bằng sức mạnh đáng sợ, Minh giựt phắt sợi đai an toàn bung ra, kéo tôi ra xe một cách cực kì vội vã. Cậu lôi tôi xuống xe, ôm chặt trong vòng taymình, trong lúc đó tôi bị kéo giật, lọt thõm trong người cậu ta. Mọi suy nghĩ đều bị đông cứng lại.
Trống rỗng.
Vô lực.
Tôi chỉ biết xuôi theo lực kéo mạnh mẽ từ cậu như bất lực xuôi theo một trò chơi sắp đặt của số phận. Mọi hành động như một cuốn phim quay chậm,tất cả khắc sâu trong võng mạc. Từ chút, tôi thấy mình đang ngã sấpxuống, Hoàng Hiểu Minh vẫn ôm chầm lấy tôi, cái ôm như đang dùng cả tính mạng để bảo bọc làm tôi thoáng sững sờ.
Mất đà. Tôi đang trượt ngã theo chiều kéo của cậu. Khi cảm nhận được cáinhám của cát đất, tôi lăn tròn mấy vòng trong lòng Minh. Chẳng cảm thấyđau, mọi va chạm đã được Hiểu Minh hứng chịu, cậu bao bọc tôi như mộtgối đồ cẩn trọng. Tôi nhắm tịt nhắm, tim đập thình thịch. Đến khi mọichuyển động dừng lại, tôi mới bình tĩnh ti hí mắt. Hiểu Minh đang nằmdưới người tôi, mắt nhắm nghiền, thở hồng hộc.
Tai căng ra lắng nghe, chẳng có âm thanh ầm ĩ nào. Tất cả đều yên ắng đếnlàm lạ. Tôi cứ nghĩ sẽ có một tiếng nổ long trời và sức bật khủng khiếpđánh bật không gian ở đây như xé toạt mọi thứ chứ! Trái lại, tất cả đềubình thường, hết sức bình thường. Không một tiếng nổ nào như tưởngtượng. Không có quả bom nào cả!